Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 62: Chương 62

Hồ Phong vội vàng phụ họa thê tử của ông ấy, nhắc nhở Tống Thanh Từ nhớ lại cuộc nói chuyện trước của họ.
Diệp Xu thấy những người này vậy mà xem một đại ma đầu trở thành một tiểu thư sinh đáng thương mềm yếu bất lực, nàng không nhịn được mà muốn cười ra tiếng. Nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống, hơn nữa còn dùng dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng quay đầu nhìn Tống Thanh Từ, cố ý hỏi hắn rốt cuộc tin ai.
Đám người bên Xích Cước song hiệp đều đặt ánh mắt lên người Tống Thanh Từ. Họ đã nhận ra, Diệp yêu nữ này đối đãi với Tống thư sinh có hơi khác biệt.
Họ nghe thấy lời của thư sinh này, biết đây là người có tâm địa từ bi. Có lẽ hắn là người có thể xoay chuyển tình huống hiện tại, tên thư sinh này có thể khuyên yêu nữ cho họ giải dược, đây là biện pháp tốt nhất. Khiến họ không cần bị tra tấn bởi nhuyễn cốt tán, còn đỡ phải mất thể diện để nhận lỗi với yêu nữ này.
"Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, tại hạ chỉ tin vào những gì mắt thấy." Trước sự chờ đợi của mọi người xung quanh, Tống Thanh Từ xoay đầu nhìn Diệp Xu, ngữ điệu thản nhiên mà nói ra từng lời: "Tại hạ tin tưởng Diệp cô nương không phải là người xấu."
Diệp Xu ngây ngẩn cả người. Tuy rằng nàng sớm đoán được đại ma đầu này không đến mức hại nàng, dù sao thì hắn đã ăn “cái miệng ngắn” của nàng rồi. Nhưng khi Tống Thanh Từ trịnh trọng ở trước mặt người khác tuyên bố rằng hắn tin nàng, không biết vì sao, Diệp Xu đột nhiên xúc động rất muốn lệ nóng ướt mi.
Có lẽ bởi vì, từ khi nàng xuyên qua tới bây giờ, đây là lời nói tốt nhất từ miệng của một người ngoài mà nàng nghe được.
Mấy ngày này, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ác độc, trong tối ngoài sáng đều dùng các loại từ ngữ chửi rủa nàng, dùng các loại ánh mắt kỳ quái chán ghét nhìn nàng. Tuy rằng Diệp Xu biết, đây là những gì nàng phải chấp nhận do thân phận hiện tại này mang lại, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người thường có máu có thịt, sao có thể chịu đựng được tất cả?
Vì để ý cái nhìn của người khác, nên trong lòng nàng ít nhiều vẫn có hơi khó chịu.
Lời này của Tống ma đầu chủ yếu là để duy trì hình tượng thư sinh của hắn, nhưng đối với Diệp Xu, như vậy đã đủ ấm lòng nàng rồi.
“Tống công tử quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn rõ con người ta.” Lúc Diệp Xu phản ứng lại, nàng cười ngọt ngào với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ cũng cười đáp lại, thản nhiên nói nàng không cần khách khí.
Mấy người bị làm lơ ở đây: “…”
Một màn này thật giống một đôi cẩu nam nữ đang khoe ân ái.
Sở Nguyệt sắp muốn bỏ mình, còn tỏ vẻ khoa trương mà nôn khan một tiếng: “Ta muốn nôn rồi, không được, ta phải ra ngoài hít thở không khí đây.”
Dứt lời, nàng ta trốn chạy ra ngoài.
“Ngươi sẽ hối hận!” Hồ Phong tức đến tột đỉnh, hận sắt không thành thép mà mắng Tống Thanh Từ là con mọt sách ngu ngốc.
Trên mặt Tống Thanh Từ đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, hắn rũ mắt, thậm chí còn lười nhìn đám người Hồ Phong: “Hồ đại hiệp sao không rộng rãi một chút, xin lỗi Diệp cô nương. Đúng là hôm qua các người ức hiếp người khác, thất thức trước, mà nay Diệp cô nương cũng không quá đáng làm khó dễ gì các ngươi, chỉ cần xin lỗi và cho một lời khen mà thôi.”
“Ta thấy ngươi đúng là bị yêu nữ này mê hoặc rồi! Không có đầu óc, không biết cái gì là đúng sai!” Hồ Phong tức giận đến mức nhìn về nơi khác, không muốn nói chuyện với Tống Thanh Từ nữa.
Lúc này có người chạy tới, mời Diệp Xu đi gặp Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật cũng trúng nhuyễn cốt tán, bởi vì vừa rồi hắn ta vội vàng rời khỏi Trai đường, nên khi dược hiệu phát tác, hắn và các sư đệ đều nằm liệt ở ven đường, không thể cử động được. Cho nên Mộ Dung Dật nhờ cậy bằng hữu đã dùng giải dược, nhờ giúp gọi Diệp Xu đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận