Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 632: Chương 632

Phương Trường Tỏa cũng không biết thân phận của Tống Thanh Từ, kiểu khen ngợi mà dưới tình huống hoàn toàn không biết đối phương đang ở đây, mới là lời khen ngợi thực sự.
Diệp Xu cố ý tiến đến trước mặt Tống Thanh Từ, hỏi hắn cảm giác khi được khen ngợi như thế nào.
Tống Thanh Từ thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nhìn Diệp Xu trong mắt như có sự nghi ngờ.
“Chẳng lẽ vừa rồi chàng không nghe thấy Phương Trường Tỏa nói sao? Chàng thật sự ngẩn người à?”
“Nghe được.” Tống Thanh Từ ngữ khí bình tĩnh.
Diệp Xu đọc được đáp án từ phản ứng bình thản của Tống Thanh Từ, hắn bình tĩnh như thế, nhất định sẽ không bị lay động bởi lời khen ngợi của người khác. Nhưng sau khi nàng nghe xong thì rất vui vẻ, thật sự còn vui hơn khi trực tiếp nghe người ta khen mình.
Có thể nói là “Hoàng đế không vui, thái giám vui”.
“Đây không phải là một lời khen ngợi.” Tống Thanh Từ bỗng nhiên nói, sửa lại lời nói trước đó của Diệp Xu.
“Làm sao có thể, hắn khen rất rõ ràng mà.”
Diệp Xu nghiêm túc nhớ lại từng câu từng chữ khen ngợi vừa rồi của Phương Trường Tỏa, thật sự là khen mà, nàng không cảm thấy chỗ nào có vấn đề.
“Lời khen của nàng mới được tính là lời khen.”
Diệp Xu bị lời này đánh trúng, nghẹn cười nhìn Tống Thanh Từ, giơ sổ sách trong tay lên che mặt: “Ta đang nghiêm túc làm việc đấy, đột nhiên chàng lại nói lời tình cảm gì đó.”
“Thật ra” Tống Thanh Từ dừng một chút: “Ta cũng muốn làm việc nghiêm túc.”
“Vậy thì chàng cứ đi làm đi.” Diệp Xu thuận miệng đáp ứng.
“Nàng ấy đang bận xem sổ sách, sợ là không muốn.” Tống Thanh Từ ngước mắt nhìn Diệp Xu, khẽ nhếch môi cười.
Diệp Xu: “...”
Được rồi, không thể nói được chàng, nàng xem sổ sách, không hé răng nữa.
Diệp Xu cúi đầu, thì nghe thấy đối diện truyền đến tiếng cười trầm thấp, như đang cười nhạo nàng không dám đối mặt, đang trốn tránh. Nàng là loại người đó sao, phải, nàng là vậy! Nhưng cho dù nàng là như vậy, thì nàng nhất định không thể chịu đựng được khi bị đối phương tùy ý cười nhạo trước mặt. Thể diện cũng không chừa lại một chút, quá đáng, nên giăng lưới bắt vợ rồi.
Tròng mắt Diệp Xu vừa chuyển, vừa định nổi giận với Tống Thanh Từ, thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến sau lưng.
“Tiểu nhị, lương khô và điểm tâm trong cửa hàng này ta đều muốn. Hôm nay nếu còn có thể làm, thì có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”
Diệp Xu quay đầu lại thì thấy Lục Mặc, đang muốn nói chuyện với hắn ta, thì thấy Mộ Dung Dật chạy theo vào.
“Việc gì phải tự mình đến đây? Chỉ cần sai người đến mua là được.” Mộ Dung Dật dứt lời với Lục Mặc, thì đột nhiên cười rộ lên: “À, ta biết rồi, ngươi cố ý đến tìm vị cô nương che mặt lúc trước có phải không?”
“Đừng nói nhảm.” Lục Mặc khẽ mắng một câu với Mộ Dung Dật, sau đó nhìn quanh cửa hàng tìm kiếm, ở góc cửa sổ lại nhìn thấy Diệp Xu, thì kinh ngạc không thôi.
Sau đó Mộ Dung Dật cũng phát hiện, kinh ngạc đến hỏi Diệp Xu sao lại ở đây.
Tống Thanh Từ đưa tay giúp Diệp Xu sắp xếp lại sổ sách trên bàn.
Mộ Dung Dật và Lục Mặc làm sao có thể bỏ qua người đường đường là cung chủ của Thăng Dương Cung, hắn vừa động, ánh mắt hai người lập tức nhìn sang, tự nhiên cũng nhìn thấy sổ sách trên bàn. Ngay lập tức, hai người cũng nhận ra rằng Diệp Xu rất có thể chính là chủ của cửa hàng điểm tâm này. Ngẫm lại cái tên “Điểm tâm Lá” của cửa hàng điểm tâm, thì lại càng thấy đúng.
Mộ Dung Dật: “Chẳng lẽ, nữ chưởng quầy che mặt lúc trước chúng ta gặp ở đây chính là...”
“Là ta.” Diệp Xu cười đáp: “Lúc đó các ngươi xuất hiện, ta đang bán bánh, vì để tránh phiền toái, nên ta mới trực tiếp che mặt đi.”
“Thật sự là trùng hợp, duyên phận!” Mộ Dung Dật không khỏi cười thán: “Bảo sao cửa hàng này bán đồ ăn ngon như vậy, thì ra là xuất phát từ tay phu nhân, cái này là đương nhiên.”
Lục Mặc im lặng gật đầu phụ họa.
“Các ngươi đến Dương Châu làm gì? Tại sao đột nhiên lại mua nhiều lương khô và điểm tâm như vậy?” Diệp Xu nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận