Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 65: Chương 65

Giờ phút này Diệp Xu đã thu thập hành lý, đứng chờ ở cửa miếu. Nàng thấy nhân mã của Hồng Liên giáo đã nhận được lệnh rút khỏi đây, nàng lập tức dẫn người xuống núi. Thời cơ này cần thiết phải bắt lấy, ngàn vạn lần không thể chậm trễ, trong chốc lát, Thạch Thiên Cơ phát hiện bí tịch ở Thiên Cơ Các bị trộm mất, Thăng Dương cung sẽ thay thế Hồng Liên giáo tiếp tục bao vây Pháp Hoa Tự.
Trường hợp đó mới gọi là loạn thật sự, giữa các cao thủ sẽ bắt đầu nghi kỵ nhau, âm thầm thử lẫn nhau. Ở nơi đó, ai cũng chán ghét yêu nữ như nàng, chắc chắn sẽ trở thành cái bia ngắm, mười người thì hết tám người sẽ hoài nghi nàng trộm bí tịch. Vì chiếm được bí tịch mà những người đó còn dám ám sát Thạch Thiên Cơ, huống hồ hiện tại bí tịch đã bị trộm, họ càng có lý do để danh chính ngôn thuận thảo phạt.
Quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay nàng không được ăn thịt rồi, cần thiết phải xuống núi.
Diệp Xu dẫn theo thuộc hạ chạy đến phía sau núi, cuối cùng cũng cưỡi lên ngựa, thật vui vẻ. Nàng duỗi hai tay ra, nhắm mắt lại, nàng cảm giác vô số thịt gà thịt vịt thịt cá và các loại món ăn hoang dã đang bay đến trước mặt nàng.
“Diệp cô nương đi nhanh thật, giống như đang chạy trốn vậy.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe lại quen thuộc vang lên ở phía sau người, khiến trong lòng Diệp Xu hơi run lên.
Diệp Xu quay đầu lại, không ngoài dự đoán thấy Tống Thanh Từ, nàng bắt đầu cười rộ lên.
Người xưa có câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.” Hai nữa, nữ nhân thích cười thường tốt số.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ cũng đang mỉm cười với mình thì nàng lại cười càng cười lớn hơn nữa, cười đến vô cùng rạng rỡ, chói lóa.
Lời giáo huấn nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ, lần sau lên ngựa nàng tuyệt đối sẽ không làm giở mấy trò văn vẻ giả tạo ra nữa, cứ trực tiếp kẹp chặt bụng ngựa phi nước đại là được, cút được bao xa thì bao.
“Suýt chút nữa đã không đuổi kịp Diệp cô nương rồi." Giọng nói nhàn nhạt của Tống Thanh Từ dường như chứa đựng đầy sự giận dữ trong đó.
“Ta mất liên lạc với cha mình lâu quá rồi, sợ ông ấy ở bên kia sẽ lo lắng nên ta mới nóng lòng muốn rời đi."
Diệp Xu quay đầu gọi Trang Phi không quên nháy mắt ra hiệu cho nàng ta.
Trang Phi mãi luôn không hiểu tại sao cô nương nhà mình cứ phải cung kính làm thân với tên thư sinh họ Tống này làm gì, nhưng nếu đó là ý của cô nương rồi thì đương nhiên phải phối hợp mới được.
Trang Phi gật đầu đồng ý ngay lập tức và nói với Tống Thanh Từ rằng lão Bảo chủ thường xuyên giữ liên hệ với nhau, nhưng mấy ngày bị nhốt ở Pháp Hoa tự không kịp thời truyền tin về, chắc chắn lão Bảo chủ vô cùng sốt ruột.
Diệp Xu bên này cũng nhanh chóng nói thêm vào: "Ta quá nhung nhớ cha bên kia, cho nên nhất thời gấp gáp mà quên nói lời tạm biệt với Tống công tử. Đến nay Hồng Liên giáo đã rút hết quân, Pháp Hoa tự đã an toàn rồi, cho nên công tử không cần phải lo lắng sẽ có nguy hiểm nữa rồi."
Diệp Xu nói xong còn chắp tay thi lễ với Tống Thanh Từ.
Trang Phi thấy cô nương nhà mình lại còn hành lễ với cái người thư sinh kia thì trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì cô nương nhà nàng ấy trước giờ chẳng thấy khách sáo kiểu vậy với ai bao giờ, lúc này nàng ấy lại nhớ lại những ngày mà bọn họ sống ở trong Pháp Hoa tự, lúc ấy cô nương nhà mình không những cung kính lễ phép với Tống Thanh Từ mà còn cẩn thận từng tí, vô cùng chu đáo nấu cơm cho hắn ăn. Một ngày ba bữa xoay món đa dạng, Không những thế còn lo lắng Tống Thanh Từ thân thể gầy guộc nên đặc biệt hầm bằng lửa nhỏ liu riu một bát cháo cua nồi đất cho hắn, mà mỗi lần nấu phải mất cả nửa ngày, thực tình rất tốn thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận