Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 66: Chương 66

Tại sao cô nương nhà nàng lại phải hao tâm hao sức với cái người thư sinh đó như thế chứ?
Chẳng lẽ nàng thích tên thư sinh họ Tống đó rồi sao?
Ánh mắt của Trang Phi đột nhiên thay đổi hoàn toàn, mang theo đủ loại soi mói đến dò xét hắn.
Dáng người cao lớn, nhưng lại quá gầy, yếu ớt không có sức, tính từ tuy điềm đạm đoan chính, nhưng lại quá tẻ nhạt và ít nói.
Tất nhiên, đây vẫn chưa phải là tật gì quá lớn, mà cái vấn đề lớn nhất đó là hắn ta không biết võ công, hắn chỉ là một tên thư sinh quèn yếu ớt vô cùng bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Ngược lại cô nương nhà nàng trẻ trung xinh đẹp, thứ hạng võ công của cô nương cũng có thể lọt vào tầm thứ hai mươi trong giang hồ. Cô nương đi kết thân với một người thư sinh không môn đăng hộ đối trói gà không chặt này dù nhìn theo chiều nào cũng thấy sai quá sai.Nó giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy, từ gốc đến rễ đều không thích hợp chút nào.
Trang Phi buồn bực, lông mày nhíu lại thành một cục: Nàng ấy không đồng ý với mối hôn sự này! Nhất quyết không đồng ý!
Ngay cả nàng ấy còn không thích nổi, huống hồ là lão Bảo chủ. Chắc chắn lão Bảo chủ sẽ không thích một thư sinh nhu nhược như vậy làm con rể của mình, nếu như lão Bảo chủ phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ tức giận đánh gãy chân của cô nương.
"Ta đuổi theo chuyến này không có ý nào khác, chỉ là muốn cảm tạ Diệp cô nương đã chăm sóc cho ta mấy ngày nay, và để tiễn cô nương, ta còn một món muốn tặng cho Diệp cô nương.”
Tống Thanh Từ nói luôn với Diệp Xu rằng người hầu của hắn vẫn đang ở phía sau, đi đứng rất chậm, nên phiền nàng vui lòng đợi thêm một chút.
"Được.”
Diệp Xu lịch sự đồng ý, nhưng trong lòng lại trách cứ tại sao cái tên người hầu nào của đại ma đầu lại làm việc kém hiệu quả như vậy, khi không lại bắt đại ma đầu đợi hắn ta.
Một lúc sau, Diệp Xu đã nhìn thấy một chàng thanh niên mặc một chiếc áo màu xanh đậm mang theo một kiện hành lý to gấp đôi hắn ta tức tốc xuống núi, không biết trong hành lý có cái gì, nhưng có vẻ nhìn rất nặng.
“Ngọc bội.” Tống Thanh Từ nhẹ giọng phân phó.
Triệu Lăng ngay lập tức buông hành lý trên lưng mình xuống, sau đó lục lọi một lát rồi móc ra một chiếc hộp gấm rất tinh xảo và đẹp đẽ lóa mắt, trên hộp gấm có thêu một cành hoa bằng chỉ kim tuyến vàng.
Mấy người Trang Phi nhìn thấy cành “hoa mai vàng” ấy thì tất cả đều biến sắc, cảm tưởng không khí xung quanh như ngưng động lại, mọi người thậm chí còn không dám hít thở mà đều dùng ánh mắt đầy sự phòng bị nhìn Tống Thanh Từ.
Diệp Xu cẩn thận nhìn rõ hình trên hộp gấm.
Sau khi nhìn thấy hình thêu hoa mai vàng trên đó, đột nhiên nàng sững lại mở lớn hai mắt, che miệng kinh hạng kêu lên: “Hoa, mai, vàng!”
“Là hoa mai vàng đó, trên hộp thêu hoa mai vàng.”
Trang Phi nói nhưng miệng lại run lên cầm cập, không thốt nổi nên lời.
"Các ngươi làm sao vậy?” Tống Thanh Từ hỏi lại.
Diệp Xu vì muốn làm cho biểu cảm của mình càng thêm kinh ngạc hơn nữa nên đã tích cực trợn trắng mắt đến mức to nhất có thể, sau đó còn đặc biệt rụt cổ lại và lùi lại hai bước lúc Trang Phi nói nữa.
Nhìn biểu cảm không bình tĩnh cộng thêm sự sợ hãi của những người tùy tùng xung quanh nàng, so với nàng biểu cảm của họ còn sợ hãi tột độ hơn.
Mọi người đều đơ cứng tại chỗ, thậm chí còn không đủ sức lực để cầm vũ khí của mình. Bởi nếu như cung chủ của Thăng Dương Cung thật sự lợi hại như những lời đồn đãi vậy thì giờ phút này dù bọn họ có đủ khả năng để cầm kiếm của mình lên không đã không còn quan trọng nữa, vì dù gì cuối cùng sẽ không cần dùng đến.
"Các ngươi nói cái hộp này sao?” Tống Thanh Từ ngửa mặt trước của chiếc hộp về phía họ, hai chiếc lá xanh nho nhỏ phía sau những bông hoa thêu tay được bày ra một cách hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận