Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 68: Chương 68

Khi Tống Thanh Từ vừa đưa qua, Diệp Xu đã cầm luôn, nàng cảm thấy mình giống như một con chó con đang muốn gặm xương vậy.
"Thật đẹp, trông rất đặc biệt, cảm ơn."
Diệp Xu cố gắng nặn ra vẻ đang vui rồi cất miếng ngọc vào trong người rồi nói lời cảm ơn với Tống Thanh Từ.
"Cô nương thích nó là được rồi.”
Diệp Xu nghĩ lại thấy về mặt lễ nghi thì bản thân nên tặng lại một món đồ gì đó, thế là bảo Trang Phi lấy một lọ cà tím chưng mình đã phơi nắng xong xuôi đưa cho Tống Thanh Từ.
"Ta cũng không có thứ gì quý giả cả, thấy công tử ăn uống không ngon miệng, vì vậy ta đành tặng Tống công tử lọ này đi, có thể cắt ra từng khúc rồi ăn liền luôn cũng được, ngâm xong chiên xào nấu nướng thế nào cũng được, chua chua ngọt ngọt, dùng khai vị ăn rất tốn cơm.”
Tống Thanh Từ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt chứa đựng ý cười vui vẻ, sau đó cứ nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu cứ bị nhìn mãi khiến lưng phải ớn lạnh, nàng ý thức được hình như mình phải nói điều gì đó, nhưng nàng không muốn nói.
Đúng lúc này Triệu Lăng xách hành lý siêu to của mình lên, kéo ngựa ra khỏi chuồng ngựa dưới chân núi rồi nói: “Công tử, chúng ta đi được rồi!”
Tống Thanh Từ vẫn đang nhìn Diệp Xu, Diệp Xu không thể không hỏi: "Tống công tử không định ở lại chùa nữa sao?"
“Ừ.”
“Vậy Tống công tử định đi đâu?” Diệp Xu trong lòng gào thét cả trăm lần không tình nguyện.
“Về nhà chuẩn bị thi đi.”
Diệp Xu: “…”
Tim nàng như chết lặng.
Có trùng hợp không chứ? Lăng Vân Bảo chỉ cách Dương Châu không đến một trăm dặm, vì vậy nghiễm nhiên nàng sẽ cùng đường với tên Tống ma đầu này.
"A ha ha, trùng hợp thật, vậy chúng ta lại cùng đường rồi.” Diệp Xu cười ha hả lên vài tiếng.
“Ừ, cùng đường.”
Tống Thanh Từ hùa theo nàng xong, lại tiếp tục dùng ánh mắt như trước nhìn Diệp Xu.
"Thật tốt quá, vậy chúng ta có thể làm bạn đi đường, lúc đi ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Diệp Xu ngoài miệng thì rất vô tư hào sảng nhưng trong lòng đang đắn đo suy nghĩ xem làm cách nào để khéo léo tống khứ được Tống Thanh Từ đi, hắn với thân hình gầy gò yếu ớt, cùng với sức ăn như dạ dày của chim kia, cho dù võ công cao cường, nhưng lợi thế của hắn cũng chỉ có thể bộc phát sức lực trong thời gian ngắn thôi, nếu dùng lực trong thời gian dài thì chắc chắn hắn không thể trụ nổi. Hai nữa tên nhóc sai vặt đang đi đằng sau cõng trên lưng hành lý lớn như vậy, chắc hẳn cũng không chạy được nhanh đâu.
Vậy nên lát nữa xuất phát, nàng chỉ cần thúc ngựa chạy nhanh về phía trước là được, khiến cho thể lực của đại ma đầu cuối cùng không thể chịu đựng được nữa sẽ chủ động đề nghị tách khỏi nhóm của nàng.
"Có điều ta đang rất muốn về nhà, chắc phải gấp rút lên đường, ngươi không phiền chứ?"
Tống Thanh Từ gật đầu.
Diệp Xu lại lên ngựa, vung roi quất vào mông ngựa, sau đó dẫn theo các thuộc hạ điên cuồng phóng về phía trước, rất nhanh sau đã bỏ lại Tống Thanh Từ và Triệu Lăng ở phía sau.
Diệp Xu cố ý dừng lại và đợi Tống Thanh Từ, đợi khi Tống Thanh Từ đuổi kịp rồi, nàng lại tiếp tục thúc ngựa chạy băng băng, sau đó lại dừng ở đó đợi Tống Thanh Từ, cứ thế sau khi lặp đi lặp lại bốn lần, cuối cùng Tống Thanh Từ đã không thể chịu đựng được nữa.
"Diệp cô nương không cần phải đợi ta đâu, cứ đi đường của mình đi.”
“Được.”
Diệp Xu dùng hết sức lực của mình, không dám dừng lại một chút này, tiếp tục điên cuồng chạy với đám thuộc hạ của mình cho đến khi hoàng hôn dần buông xuống, lúc đó mới đi một nhà trọ cạnh một ngôi làng để dừng chân.
Khi vừa xuống ngựa, Diệp Xu còn đặc biệt ngoái đầu nhìn lại, bây giờ nàng đã chắc chắn hoàn toàn rằng mình đã hoàn toàn cắt đuôi được tên đại ma đầu kia rồi.
Vui gần chết!
Diệp Xu và mọi người cùng nhau vào nhà trọ, không ngờ rằng một thôn quê xa xôi hẻo lánh như vậy mà có nhiều khách thuê trọ đến thế, bàn trong đại sảnh về cơ bản đã ngồi kín, chỉ còn góc phía gần cửa sổ là còn trống, thể là Diệp Xu và những người khác liền đi đến đó ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận