Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 86: Chương 86

Phong Lễ Hòa kiên nhẫn đợi một lúc, mới phát hiện ra rằng Tống Thanh Từ hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của mình. Lúc này hắn mới cảm thấy Tống Thanh Từ có chút kỳ lạ, hắn nghi hoặc nhìn Tống Thanh Từ. Phong Lễ Hòa hành động luôn rất cởi mở, hắn ta đã không giữ lại câu hỏi trong lòng mà trực tiếp và thẳng thắn hỏi những nghi ngờ trong lòng mình.
"Ngươi không thích ta, cho nên mới không thích nói chuyện với ta sao? Là ngươi ít nói? Hay do ta hỏi quá nhiều?" Khi hỏi xong, hắn ta im lặng nhìn vào mắt Tống Thanh Từ, nó buồn tẻ và đơn điệu, nhưng lại lộ ra một loại lạnh lùng khó tả, giống như nước đọng ngàn năm im lìm trong địa ngục.
Phong Lễ Hòa đột nhiên trong lòng giật mình, và cảm thấy những sợi tóc trên lưng dần dần dựng đứng. Hiện nay trên đời người mà có thể khiến hắn ta cảm thấy như vậy không nhiều lắm, thư sinh này là ai, hắn thật sự chỉ là thư sinh sao?
“Bọn ta gặp nhau ở Pháp Hoa tự, tình cờ nhà ta cách đó không xa, nên bọn ta cùng về.” Diệp Xu giải thích.
Khi Phong Lễ Hòa nhìn thấy Diệp Xu, hắn ta ngay lập tức không thể nhịn được cười theo nàng. Nghe nàng ấy giải thích hai người là bạn cùng về chung một nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp cô nương rất tốt bụng, thích quan tâm người khác, chuyện xảy ra ở Pháp Hoa tự, với tấm lòng bồ tát của Diệp cô nương, chắc chắn không thể bỏ qua một thư sinh yếu ớt như Tống Thanh Từ. Cho nên Diệp cô nương vì nghĩa khí mà chăm sóc Tống thư sinh, nghiêm túc cũng là một việc tốt, cho nên hắn không cần suy nghĩ nhiều xem có vấn đề gì không.
"Diệp cô nương xinh đẹp và tốt bụng, nàng luôn giúp đỡ kẻ yếu, điều này khiến ta rất ngưỡng mộ." Phong Lễ Hòa tiếp tục khen ngợi Diệp Xu.
Diệp Xu liếc nhìn Tống Thanh Từ, Phong Lễ Hòa thực sự so sánh con quỷ lớn với “kẻ yếu”, điều này thật sự hài hước.
“Ngươi thật hài hước đó.”
Phong Lễ Hòa lại thấy Diệp Xu mỉm cười với mình
Nụ cười này ngọt ngào hơn nụ cười trước!
Đôi lông mày cong cong, thông minh và nhanh nhẹn, cả người hắn ta gần như bị nụ cười của nàng hút hồn, suýt chút nữa không thoát ra được.
“Di... Diệp..." Phong Lễ Hòa lắp bắp, khi hắn ta đang ngại ngùng muốn nói, Diệp Xu đã quay người, gọi mọi người rời đi và tiếp tục lên đường.
Phong Lễ Hòa đỏ mặt, đi theo mọi người.
Tống Thanh Từ cuối cùng cũng đứng dậy, đi lên phía trước với sự giúp đỡ của Triệu Lăng, sau đó liếc nhìn bóng lưng của Phong Lễ Hòa như không có gì.
"Hộ pháp nói rằng mọi thứ đều ổn." Triệu Lăng thì thầm với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ thu hồi ánh mắt đang nhìn Triệu Lăng: “Dương Châu.”
Triệu Lăng lập tức khiêm tốn nhận mệnh, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, xoay người biến mất trong rừng cây.
Sau nửa nén hương, hắn ta âm thầm trở lại.
...
Đến chạng vạng tối, mọi người cuối cùng cũng leo qua hai ngọn núi, thành công đến Lạc Hồng huyện.Nơi này không nằm trên đường lớn, tuy là huyện nhưng cũng không náo nhiệt lắm, may mắn là vẫn có mấy nhà trọ để ở.
Diệp Xu cảm thấy mình có tiền thì không cần phải sợ, vì vậy nàng trực tiếp chọn nơi đắt nhất và tốt nhất, cũng bảo Trang Phi đến tiệm may mua quần áo may sẵn, lương khô cho ngựa và một vài thứ khác.
“Nghỉ ngơi một ngày thôi, sau đấy nếu tiếp tục đến Lư Châu thì phải làm thế nào?” Diệp Xu vẫn rất dân chủ hỏi ý kiến của mọi người, thừa dịp không có ai phản đối, nàng đành tự làm ra quyết định.
Nhưng lần này, đã đến lúc phải học một bài học, buổi tối lúc nghỉ ngơi, Diệp Xu phái thuộc hạ của mình thay phiên nhau canh giữ nóc nhà trọ, quan sát đường phố xung quanh xem có dị thường gì không. Nếu như người của Hồng Liên giáo lại tới, bọn họ có thể sớm phát hiện rồi chạy trốn.
Buổi tối ngày thứ hai, có ba võ giả cầm kiếm tới nhà trọ này để nghỉ chân.
Sau đó, ba người họ vừa ăn vừa trò chuyện trong sảnh, rồi nói về những sự kiện trọng đại gần đây ở Pháp Hoa tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận