Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 92: Chương 92

"Vậy kiếm phổ này của ngươi bán bao nhiêu tiền?" Xem ra Phong Lễ Hòa thật lòng muốn bán kiếm phổ cho nàng, cứ từ chối như vậy không hay lắm, hơn nữa nàng rất muốn có kiếm phổ. Nếu Phong Lễ Hòa thành tâm muốn bán, nàng cũng không có lý do gì để từ chối.
"Ba ngàn lượng." Phong Lễ Hòa biết Lăng Vân Bảo rất giàu có, lập tức giơ ba ngón tay lên, nhấn mạnh với Diệp Xu: “Không thể bán thiếu. Hơn nữa ta có yêu cầu, quyển kiếm phổ này chỉ được một người xem, không thể để người thứ hai nhìn thấy, bởi ta chỉ tin vào tính cách của Diệp cô nương."
"Được! Ta có năm nghìn lượng ở đây, đưa ngươi chỗ này trước." Diệp Xu nói tiếp: “Ta nợ ngươi nhiều ân tình, sau này cần hỗ trợ, nếu ta biết nhất định sẽ đến."
“Được, vậy chuyện làm ăn này của ta lại có lời." Thực ra Phong Lễ Hòa không cần Diệp Xu trả ân tình, nhưng nếu không đồng ý, hắn ta sợ nàng không thoải mái, dù sao nhìn nàng vui là tốt rồi.
Diệp Xu nhận kiếm phổ, sau đó lật xem vài trang, phát hiện chiêu thức bên trong quả thực không tồi. Nàng quay sang hỏi Phong Lễ Hòa kiếm phổ này tên là gì.
"Đây đều là chiêu thức ta tự đúc kết mấy năm nay, chưa nghĩ ra tên. Hay Diệp cô nương giúp ta đặt tên cho nó đi." Phong Lễ Hòa vui vẻ hỏi Diệp Xu.
"Nếu Phong đại hiệp đã tốn rất nhiều năm mới đúc kết ra cuốn kiếm phổ này, kiếm phổ Xuân Thu, ngươi thấy sao?" Diệp Xu thuận miệng nói.
“Kiếm phổ Xuân Thu, tên hay lắm!” Phong Lễ Hòa vui vẻ khen: “Được, tên như vậy đi.”
“Sau này hai chúng ta hãy cùng nhau sử dụng kiếm phổ Xuân Thu này!”
Phong Lễ Hòa nghe được câu “hai chúng ta cùng nhau”, trong lòng chấn động, vành tai đột nhiên đỏ bừng.
"Được... Được..." Hắn lắp bắp trả lời Diệp Xu.
Diệp Xu nói với Phong Lễ Hòa, sau này cứ nói chuyện trực tiếp với nàng là được, không cần vòng vo: “Tất cả mọi người đều là bằng hữu, cứ thẳng thắn là được.”
Phong Lễ Hòa thấy Diệp Xu nhấn mạnh mình và nàng là “bằng hữu”, tai lại đỏ thêm ba phần, thẹn thùng gật đầu.
Sau đó cả hai cùng nhau về khách điếm.
Đúng lúc ba gã nam tử đang nói chuyện về “Thảm họa Pháp Hoa tự” đi ra khỏi quán trọ.
Bọn họ cười chào tạm biệt ông chủ Trương rồi cưỡi ngựa muốn rời khỏi huyện thành. Bọn họ mới ra khỏi huyện Lạc Hồng không lâu, con ngựa đang phi nước đại đột nhiên bị dây thừng trên đường vấp ngã, ba người chật vật ngã xuống rồi chửi bới. Sau khi nhìn thấy sợi dây thừng thì dùng dao cắt đứt rồi tiếp tục chửi.
"Mẹ nó, ai buộc dây ở đây!"
"Có lẽ là con nhà nào nghịch ngợm..."
Còn chưa nói xong, đột nhiên có ba bóng đen quỷ mị xuất hiện từ phía sau, dễ dàng bóp cổ ba nam tử. Sau đó, ba gã nam tử bị trói, bịt miệng và áp giải đến một ngôi đền đã bỏ hoang.
Trên đỉnh của ngôi đền đổ nát là một bức tượng Phật bằng đất sét, trước bức tượng là một nam nhân cao lớn chắp tay sau lưng hướng về phía họ, nhìn lên bức tượng Phật phủ đầy bụi. Bên cạnh hắn là một nam tử áo xanh kính cẩn đứng, khuôn mặt cứng nhắc như một khúc gỗ.
"Ngươi là ai, định làm gì?" Ba gã nam tử giằng co.
Triệu Lăng lật lớp áo trên vai ba người này, phát hiện hình xăm hình chim bồ câu.
"Là người của Bách Hiểu Đường." Triệu Lăng nói.
Trong nháy mắt, ba gã nam tử trở nên thành thật. Có thể đi thẳng vào vấn đề, vạch trần thân phận của bọn họ, chứng tỏ đối phương nhất định đã chuẩn bị trước, hơn nữa dựa vào kỹ năng nhanh gọn, bọn họ chắc chắn không phải người bình thường. Nhưng, đối phương mạnh như vậy, tại sao đột nhiên tấn công ba người bọn họ. Họ sợ hãi run rẩy, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Mục đích?"
Chỉ là giọng nói rất nhẹ, nhưng không biết vì sao khiến tim ba người họ đập mạnh hơn.
Ba gã nam tử run rẩy chen chúc vào nhau, sợ hãi nhìn về phía nam nhân sắp xoay người lại. Họ không còn quan tâm nam nhân này trông như thế nào mà chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn bọn họ phát ra tử khí nặng nề, sâu thẳm không thấy đáy, như thể chúng được liên kết với địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận