Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 94: Chương 94

Tống Thanh Từ hơi nghi hoặc nhìn Diệp Xu, không theo kịp suy nghĩ của nàng.
"Ý ta là nếu như công tử cảm kích ta như vậy, trong lòng băn khoăn thì cầu nguyện cho ta được bình an là tốt rồi. Con người cả đời này, có thể sống bình an là tốt nhất." Diệp Xu truyền đạt dục vọng sống của mình cho Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ cười khẽ: "Được. Nhưng Diệp cô nương đã yêu cầu bình an như vậy, ngày thường nên cẩn thận, nên để phòng mọi người, đặc biệt là người thân cận nhất bên cạnh mình.”
Tống Thanh Từ muốn nhắc nhở Diệp Xu chú ý cha của nàng.
Mà Diệp Xu nghe "người thân cận bên cạnh" mà Tống Thanh Từ nói chính là hắn, trong lòng không nhịn được mắng Tống Thanh Từ là sói mắt trắng. Nàng có ý tốt nấu điểm tâm cho hắn ăn vừa bồi bổ mà không cảm khích, còn uy hiếp nàng.
Đại ma đầu không biết tốt xấu.
Diệp Xu tức giận, còn nhận ra một hiện thực: cho dù không muốn, nàng vẫn phải tiếp tục cho ăn.
Nàng chắc chắn là một người chăm sóc có đạo đức nghề nghiệp nhất.
"Tâm tình công tử hôm nay như thế nào?" Diệp Xu muốn Tống Thanh Từ tại sao lại nụ cười quỷ dị kia. Chẳng lẽ hắn muốn giết nàng, hay vì nguyên nhân khác.
"Tốt, mà cũng không tốt." Tống Thanh Từ hỏi tâm trạng Diệp Xu.
"Chỉ cần không có ai muốn mạng ta, ta sẽ rất vui vẻ." Diệp Xu áp dụng nguyên tắc cười sẽ mang lại vận khí tốt, cười với đại ma đầu.
"Chỉ có chút yêu cầu này?" Tống Thanh Từ nhíu mày nghĩ lại những lời chửi bới của những người đó với Diệp Xu và âm mưu của cha ruột nàng.
"Đúng vậy, chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy thôi." Diệp Xu thấy đại ma đầu có chút động tâm, lập tức tạ ơn trời đất, tạ ơn tổ tông.
"Ngươi sẽ sống thật tốt." Đáy mắt Tống Thanh Từ hiện lên một tia nham hiểm, rũ mắt uống trà.
Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Xu nhảy nhót ba trăm tám mươi lần, nàng tuyên bố nàng muốn thu hồi đại ma đầu không quen.
Nhìn kìa, nhìn kìa, cho ăn vẫn rất hiệu quả!
"Cám ơn ngươi——" Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ ngước mắt nhìn mình, lập tức kéo dài giọng nói: “Đã chúc phúc!"
“Diệp cô nương thật đơn thuần.”
Đây là đang khen hay là châm chọc nàng. Chẳng lẽ đại ma đầu nói “sẽ sống thật tốt” chỉ là chế nhạo nàng mà thôi.
Quả nhiên, nàng chỉ vui mừng được ba giây. Tâm tư và tính tình của đại ma đầu quỷ dị như nhau, thật khó đoán.
Quên đi, nàng nên tiết kiệm khí lực, không đoán nữa mà đi được bước nào tính bước đấy. Tranh thủ làm nhiều món ăn ngon để cảm hóa hắn.
Diệp Xu tức giận rời đi.
Tống Thanh Từ nhìn bóng lưng Diệp Xu, cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Lập tức ra lệnh cho Triệu Lăng mới trở về truyền tin cho Thạch Thiên Cơ, lệnh cho hắn ta lập tức đến đây một chuyến.
Triệu Lăng thắc mắc, chuyện Pháp Hoa tự còn chưa kết thúc, Thạch hộ pháp làm gì có thời gian tới đây. Triệu Lăng to gan muốn nhắc nhở cung chủ nhà mình, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của cung chủ, lập tức ngậm miệng, ra ngoài làm nhiệm vụ.
......
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, gió nhẹ.
Diệp Xu thức cả đêm để nhớ tất cả các chiêu thức mà Phong Lễ Hòa cho nàng. Mới sáng sớm, nàng cầm kiếm phổ trả lại cho Phong Lễ Hòa.
"Ngày hôm qua không phải đã bán cho cô nương rồi sao, sao lại trả cho ta." Phong Lễ Hòa như đứa trẻ bị tổn thương, tủi thân nhìn Diệp Xu, trái tim hắn ta bị từ chối rất lạnh lẽo.
"Ta học thuộc rồi, nên không giữ lại cuốn sách này nữa. Nếu để nó ở chỗ ta lỡ bị trộm hay mất thì không tốt, dù sao ta cũng đã đồng ý với Phong đại hiệp, tuyệt đối không để người thứ hai biết." Diệp Xu cười, đặt cuốn sách tận tay Phong Lễ Hòa rồi cảm ơn hắn đã giúp mình.
Sau khi Phong Lễ Hòa nhận lại sách, thấy trên bìa viết bốn chữ rất thanh tú: Kiếm phổ Xuân Thu. Phong Lễ Hòa lại vui vẻ, vội vàng ôm sách vào ngực. Chợt thấy Tống Thanh Từ phía đối diện nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác thường, Phong Lễ Hòa ý thức được hành vi của mình có chút không đúng, lập tức nhét kiếm phổ vào ngực, sau đó cười với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận