Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 97: Chương 97

Diệp Xu ngạc nhiên.
Tống Thanh Từ cũng cưỡi ngựa đi tới, hỏi Diệp Xu có chuyện gì.
Đây là đồ của Thạch Dương cung, Diệp Xu lập tức đưa Tống Thanh Từ xem.
Tống Thanh Từ liếc mắt cười: "Ta thấy Thạch hộ pháp cũng không phải là người tốt, nếu cái này có ích với Diệp cô nương thì sao không giữ lại?"
Nhận được phê chuẩn, Diệp Xu đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Thăng Dương cung có bí kíp vô cùng lợi hại, phải trải qua hàng nghìn năm, các đời cung chủ mới chọn được một kỳ tài luyện võ. Ngoài việc tiếp nối võ công được truyền thừa từ cung chủ trước còn phải nghiên cứu chiêu pháp võ công mới.
Thăng Dương cung giữ vững quan điểm, đổi mới giúp con người tiến bộ, mới có thể duy trì vị trí đứng đầu phái võ lâm hàng trăm năm nay.
Diệp Xu cảm thấy nếu nàng luyện thành công kiếm pháp Cửu Linh, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng trong giới kiếm thuật trên giang hồ. Nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Người ở giang hồ, ai cũng biết câu “tự sinh tự diệt”để miêu tả hoàn cảnh bây giờ của Diệp Xu. Diệp Xu thật sự muốn là người vô lo vô nghĩ, trong sáng, ngây thơ. Nàng mỉm cười nói với mọi người rằng nàng là một người tốt, đã cải tà quy chính, chỉ muốn trở thành một đầu bếp nấu ăn giỏi thôi... Nhưng mọi người đều muốn nàng chết, ngay cả người cha trên danh nghĩa của nàng, Diệp Hổ. Nếu nàng không nghe lời, lão ta nhất định sẽ thu thập nàng.
Nàng muốn được tự do.
Nhưng đầu tiên, nàng phải thật mạnh mẽ, để không bị ép buộc bởi hoàn cảnh, như vậy mới có tư cách đòi hỏi tự do.
Diệp Xu nắm chặt cuộn da dê trong tay, vốn không nỡ trả lại cho Tống Thanh Từ, nhưng vẫn là khẩu phật tâm xà nói lời khách khí với Tống Thanh Từ.
"Chuyện này không hay lắm."
Diệp Xu nói xong câu này vô cùng thấp thỏm, nàng chớp chớp mắt vô cùng mong chờ nhìn Tống Thanh Từ đang ngồi trên ngựa, giả vờ lo lắng hỏi.
"Nếu ta luyện thành công, lỡ sử dụng rồi bị Thạch Thiên Cơ phát hiện, phát động toàn bộ người của Thăng Dương cung đến đánh, ta sợ không đánh lại."
“Binh xuất quân nổi tiếng nhờ tướng, danh không chính ngôn không thuận, sẽ không thể thẳng." Tống Thanh Từ dừng một chút, rồi bổ sung một câu: “Hơn nữa, với vị trí của Lăng Vân Bảo ở giang hồ, ta nghĩ hắn ta không dám tùy tiện giết ngươi."
Đó là sự thật.
Sau khi quen biết Thạch Thiên Cơ, Diệp Xu tin tưởng, sau khi nguyên chủ trong truyện câu dẫn Thạch Thiên Cơ, sở dĩ có thể thoát khỏi Thạch Thiên Cơ đang bị thương nặng, không phải vì nàng lợi hại, mà do Thạch Thiên Cơ hạ thủ lưu tình.
Ở trên giang hồ, Lăng Vân Bảo cũng có chút “thực lực”, thuộc loại "tiểu nhân" mà người bình thường dám đắc tội, cũng không muốn gây chuyện với Thăng Dương cung. Vì vậy, mặc dù Thạch Thiên Cơ chán ghét nhưng cũng chỉ ra tay giáo huấn chứ không lấy mạng người.
Lúc này, Phong Lễ Hòa cũng hùa theo: "Hắn ta làm rơi thì tự chịu. Hơn nữa hắn ta còn vu khống Diệp cô nương mà không xin lỗi, Diệp cô nương giữ kiếm phổ này coi như là bồi thường. Diệp cô nương không trộm không cướp, hắn ta dựa vào đâu để quấy rầy cô nương. Hơn nữa, sau khi Diệp cô nương học được kiếm phổ này rồi hành hiệp trượng nghĩa, chẳng phải là chuyện tốt hay sao."
Diệp Xu nhếch miệng cười: “Nếu các ngươi đều nói vậy, ta sẽ nhận. Ta hứa sẽ không dùng võ công này làm chuyện xấu.”
Diệp Xu cố ý nói những lời sau này cho Tống Thanh Từ nghe. Mặc dù đã được chính thức phê duyệt nhưng nàng nhất định phải thể hiện lòng biết ơn, tỏa ra ánh sáng từ thân tâm của mình mới khiến đại ma đầu cảm thấy nàng rất quý trọng đồ đạc của Thăng Dương cung, món quà này rất đáng giá. Đây cũng được coi là một kiểu vuốt mông ngựa.
Phong Lễ Hòa nghe xong thì vô cùng cao hứng, cười với Diệp Xu, cổ vũ nàng hãy cố gắng luyện võ, sau này nhất định sẽ trở thành võ lâm đại hiệp được mọi người yêu quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận