Chúc U Đài

Chương 015: Chúc U

(Thượng)



Diên Cơ nằm trên giường, trên mặt kinh hồn chưa định, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, tin rằng mình chưa bị bắt về Diêu phủ.



Vết thương trên người nàng nhìn rất khủng khiếp, nhưng thật ra đều là bị thương ngoài da, nhiều là lúc chạy trốn va đập trầy da, không tổn thương đến gân cốt, vì vậy so với Cảnh Chiêu thì bình phục tỉnh lại sớm hơn.



Khương Hồi sai người chuẩn bị thức ăn cho nàng ta, mấy ngụm cháo thuốc ấm vào miệng, trên mặt nàng cũng khôi phục màu máu, có sức sống hơn vài phần.



Khương Hồi cực kỳ kiên nhẫn đợi Diên Cơ ăn hết nửa bát cháo, cho nàng ta đủ thời gian để suy nghĩ làm sao ứng đối cục diện trước mắt.



“Cô đã biết ta là ai rồi.” Khương Hồi cười nhìn thẳng vào Diên Cơ, vẻ mặt ôn hòa nói, “Gia nô của Diêu gia đang tìm kiếm tung tích của cô trong chợ Quỷ, nhưng không dám kinh động Giám Yêu Tư, cô có thể ở bên cạnh Diêu Thái, hẳn hiểu rõ, người mà Diêu Thái sợ là ai, hiện tại người có thể cứu cô lại là ai.”



Diên Cơ cắn môi, từ trên giường đứng dậy, hướng Khương Hồi nhẹ nhàng hành lễ.



“Diên Cơ bái kiến quận chúa.”



Khương Hồi đỡ tay: “Cô đang bị thương, không cần đa lễ. Diêu Thái sủng ái cô như vậy, vì sao đột nhiên muốn phái người giết cô.”



Diên Cơ trời sinh vô cùng xinh đẹp, đôi mắt như suối núi, long lanh ánh nước, khi ngước nhìn thì ánh mắt như có móc câu, vừa mang vẻ ngây thơ không hiểu thế sự, vừa có sự quyến rũ làm lay động lòng người, hèn chi nam nhân vì nàng thần hồn điên đảo. Nhưng mà điều khiến nàng nổi tiếng nhất không phải là dung mạo này, mà là giọng hát như âm thanh thiên nhiên, người ta nói ai nghe cũng say mê. Thường có người đứng ở bên ngoài tường Diêu phủ, vểnh tai lên chỉ để nghe Diên Cơ hát một khúc.



Diêu Thái đã hơn năm mươi tuổi, bị bệnh đau đầu, thuốc và châm cứu không có tác dụng, ban đêm trằn trọc khó ngủ, chỉ có giọng hát của Diên Cơ mới khiến hắn giảm bớt đau nhức, ngủ yên một đêm, bởi vậy ở Diên phủ, Diên Cơ tuy chỉ là thiếp thất thân phận thấp hèn, nhưng không ai dám thất lễ nửa phần, ai cũng biết, Diên Cơ là mệnh mạch của Diêu Thái.



Nhưng bây giờ Diêu Thái lại muốn giết thuốc hay chữa bệnh của mình, chỉ có một khả năng, chính là nàng còn sống thì sẽ khiến đầu của hắn càng đau, đau đến trí mạng.



“Bởi vì Tư Khanh đại nhân muốn giết ta diệt khẩu ….” Diên Cơ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra sự thật: “Chủ chưởng chuyện tế điển, vốn là Tông Bách đại nhân, chỉ là mười ngày trước, điện thờ phụ tế điện bùng lên một đám cháy lớn, bởi vậy mà rất nhiều tế phẩm đã bị thiêu rụi, trinh nhân trông coi tế phẩm cũng chết trong biển lửa. Tông Bách đại nhân không dám làm ầm lên, chuyển hướng sang cầu Tư Khanh đại nhân giúp đỡ, dùng cách thức của Giám Yêu Tư, từ chợ Quỷ đặt mua một loạt tế phẩm, dùng cho tế điển.”



Khương Hồi sáng tỏ: “Trong này bao gồm một lô hoa đăng Phúc Điệp.”



Diên Cơ đáp: “Đúng vậy.”



“Trứng trùng trên cánh bướm Phúc Điệp gặp hỏa linh sẽ nở, sẽ khiến hoa chu dương nở hoa ngược thời gian, chẳng lẽ trinh nhân phụ trách tế điển không biết sao?” Khương Hồi hỏi.



“Chuyện này …. chưa từng nghe nói qua. Tông Bách đại nhân định ra tế phẩm, chỉ nói muốn một trăm linh tám chiếc đèn hoa đăng xuôi nước, nhưng không nói rõ muốn kiểu dáng hoa đăng gì.”



“Trong số rất nhiều hoa đăng, hoa đăng Phúc Điệp là trân quý nhất, thọ sáu mươi tuổi của bệ hạ, bọn họ đương nhiên sẽ chuẩn bị hoa đăng trân quý nhất, nhưng không ngờ rằng lại gây ra đại họa.” Khương Hồi cười lạnh một tiếng, “Trinh nhân ban đầu định ra tế phẩm đương nhiên là biết cánh bướm Phúc Điệp không thể cùng hoa chu dương gặp nhau, nhưng người này đã chết trong biển lửa, Tông Bách lo lắng chuyện tế phẩm bị cháy là do trông coi chưa tận lực sẽ bị bệ hạ khiển trách, vì vậy lấp liếm không báo, Diêu Tư Khanh ngu xuẩn tham lam, gây ra đại họa. Ai cũng cho rằng việc mình làm là nhỏ nhặt, nhưng lại từng bước đẩy mọi người xuống vực sâu.”



Đây là quý tộc Vũ triều hiện giờ, người người đều chỉ biết lợi ích trước mắt mình, nhìn không thấy đại họa sắp đến.



Khương Hồi rũ mắt nhìn Diên Cơ: “Nhưng những chuyện này có liên quan gì tới cô, hắn vì sao muốn giết cô diệt khẩu?”



“Tư Khanh đại nhân hôm qua nghe nói là hoa đăng Phúc Điệp làm cho hoa chu dương nở hoa ngược thời gian, liền sợ quận chúa sớm muộn gì cũng sẽ tra manh mối của tế phẩm đến hắn.” Diên Cơ nói rồi dừng một chút, giọng nói yếu đi ba phần, “Lô tế phẩm đó, là ta phụng lệnh của Tư Khanh chọn mua.”



“Cô hầu hạ Diêu Thái ba năm, cùng hắn ngày đêm chung sống, hắn coi cô là thuốc hay cứu mạng, tin tưởng cô, ngay cả việc chọn mua tế phẩm cũng có thể yên tâm giao cho cô, vậy khẳng định vẫn còn nhiều tội chứng hơn cô biết. Giờ đây Giám Yêu Tư không hoàn toàn nằm dưới kiểm soát của hắn, ta tay cầm hạc phù tra án không bị ngăn cản, hắn lo lắng ta điều tra đến cô, sẽ bắt cô nghiêm hình thẩm vấn, và bí mật mà cô biết, còn nhiều hơn thế nữa.”



Diên Cơ tim đập thình thịch, sợ hãi ngước mắt nhìn Khương Hồi, đôi mắt của Khương Hồi trong veo mà sáng sủa, khiến nàng không nhịn được lòng sinh kính nể, chỉ cảm thấy mình không có chỗ che giấu, dường như bị người nhìn thấu toàn bộ.



Nàng ta không biết rằng, Khương Hồi xác thực biết mọi chuyện, thậm chí là nàng cố ý dẫn dắt những chuyện này xảy ra, nàng đợi là đáp án sớm đã viết rõ ràng.



Trong quỹ đạo ban đầu, Kỳ Hoàn thân là nô lệ cứu giá có công, mà Kỳ Hoàn vốn là gia nô của Diêu gia, Đế Diệp ban thưởng cho Kỳ Hoàn, và cho hắn một thân phận lại viên*ở Giám Yêu Tư, hỗ trợ điều tra và giải quyết án yêu tập.



(*Một chức quan nhỏ thời xưa)



Giám Yêu Tư ở dưới quản lý của Diêu Thái từ trước đến nay lơ là chức trách, Kỳ Hoàn chỉ là một tên nô lệ, Diêu Thái đối với hắn cũng tâm tồn bất mãn, mọi người đều lấy cớ lùng bắt Tu Úc mới là việc cấp bách trước mắt, đối với hắn không quan tâm, bởi vậy Kỳ Hoàn tra án khắp nơi bị cản trở, mãi đến hơn nửa tháng sau, mới phát hiện mối liên hệ giữa hoa chu dương và hoa đăng Phúc Điệp, và mang chuyện này dùng hình thức văn kiện báo cáo lên.



Hai ngày sau, Kỳ Hoàn ở chợ Quỷ cứu được Diên Cơ đang lẩn trốn truy giết, cũng từ trong miệng Diên Cơ có được rất nhiều tội chứng của Diêu gia. Thân là tiểu lại Giám Yêu Tư, muốn cáo trạng Giám Yêu Tư Khanh của mình, sợ rằng tội chứng còn chưa được đệ lên, đầu mình đã rơi xuống đất. Kỳ Hoàn biết, Diêu Thái muốn giết Diên Cơ, tất nhiên cũng sẽ không tha cho hắn, sớm đã ở trong tối cử người chuẩn bị “cái chết bất ngờ” cho hắn, bởi vậy hắn không mang những chứng cứ này dùng cách thức bình thường báo cáo lên Giám Yêu Tư, mà là bí mật cầu kiến Thái Tể Tát Ung, mang lưỡi dao sắc bén nhất đưa vào trong tay Tát Ung, chỉ có Tát Ung mới có thể dùng tốt con dao này, liên kết của bảy đại gia tộc ở trong án yêu tập này nhận tồn thất nặng nề, cho Diêu gia đả kích trí mạng nhất, mang cơ nghiệp mấy trăm năm của Diêu thị nhất tộc nhổ cỏ tận gốc.



Mà lần này không giống với kiếp trước, Khương Hồi sáng hôm sau liền đến Giám Yêu Tư, chỉ ra vấn đề là ở chỗ hoa đăng Phúc Điệp. Diêu Thái có thể phớt lờ nô lệ Kỳ Hoàn, nhưng không thể không để ý Cao Tương Vương. Hắn không tin Khương Hồi, một tiểu cô nương mười sáu tuổi có thể có cái bản lĩnh hay tâm cơ gì, hắn cho rằng ở sau lưng là Cao Tương Vương đang thêm dầu vào lửa, mũi kiếm chỉ vào Diêu gia.



Dù có vạn điều không nỡ, hắn cũng phải giết Diên Cơ, đồng thời loại bỏ mọi tội chứng liên quan đến tế phẩm, hắn đã chuẩn bị tốt, mang tất cả đổ lên đầu Tông Bách.



Khương Hồi nếu muốn truy tra theo manh mối của hoa đăng, chỉ sợ không còn đầu mối, bởi vì manh mối bị Diêu Thái cắt đứt rồi. Mà không có chứng cứ, nàng càng không thể trực tiếp đến nhà bắt người của Diêu Thái. Bởi vậy gõ núi dọa hổ, rút dây động rừng, đi theo con đường của Kỳ Hoàn, ép Diêu Thái phải ra tay trước, nàng mới có thể ‘cứu’ được nhân chứng quan trọng nhất.



Cũng không cần nàng ra tay cứu người, sẽ có người cứu Diên Cơ ra.



Khương Hồi nhìn Diên Cơ từ trên xuống dưới, tuy rằng biết nội tình, nhưng vẫn hỏi một câu: “Cô là một nữ tử yếu đuối, Diêu Thái có lòng giết cô, cô làm thế nào trốn khỏi Diêu phủ?”



Diên Cơ cúi đầu xuống, vẻ mặt phức tạp, do dự một lát mới nói: “Là …. Trưởng công tử Diêu thị biết Tư Khanh đại nhân muốn giết ta, lén thả ta ra ngoài.”



“Ồ, Diêu Thái lòng dạ độc ác, con trai mình lại là một người có tình.” Khương Hồi giễu cợt lắc đầu, Diêu Thái đa mưu túc trí, lại bị con trai mình tính kế, “Diên Cơ, cô có bằng lòng mang toàn bộ chuyện cô biết nói ra không?”



Diên Cơ ánh mắt hơi hốt hoảng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Nếu ta nói ra… trưởng công tử sẽ có chuyện sao?”



“Hắn cứu cô, cô không muốn hại hắn có phải không?” Khương Hồi thở dài một tiếng.



Diên Cơ khó xử mà lảng tránh ánh mắt của Khương Hồi, không trả lời, lại chính là đáp án.



Khương Hồi hỏi: “Vậy theo như cô biết, hắn làm mọi chuyện, phải chăng xúc phạm luật pháp Vũ triều? Hắn đối với cô tốt, đối với người khác lại thế nào? Hắn là người tốt, hay là người xấu? Hắn đáng bị giết không?”



Một loạt câu hỏi của Khương Hồi, khiến sắc mặt Diên Cơ trắng nhợt, trong mắt càng thêm mơ hồ.



“Ta …” giọng Diên Cơ hơi run, trong mắt nổi lên nước sương nhàn nhạt, “Ta cũng không biết. Ta không hiểu luật pháp Vũ triều, ta chỉ biết, hắn cứu ta, thì có ơn với ta …. Quận chúa, cô nói cho ta, nếu một người tốt cứu thế giúp người làm tổn thương cô, cô sẽ bởi vì lòng tốt của hắn mà tha thứ cho hắn vì đã làm tổn thương cô sao? Nếu một người xấu tội ác tày trời cứu cô, cô sẽ bởi vì tội ác của hắn mà quên đi ơn cứu mạng của hắn sao?”



Khương Hồi sửng sốt, nhất thời không thể trả lời.



Nàng từng nói, người không phân biệt quý tiện, chỉ phân biệt thiện ác, nhưng phân biệt thiện ác, lại không dễ như vậy.



“Ta không hiểu đúng sai thiện ác, ta cả đời này, trước nay không có lựa chọn, mọi chuyện ta làm, đều là do người an bài.” Diên Cơ lộ ra hoang mang, “Quận chúa, cô có thể đáp ứng ta một chuyện không?”



Khương Hồi phục hồi tinh thần, “Cô muốn ta giữ lại tính mạng của Trưởng công tử Diêu thị sao?”



“Có thể sao?” Diên Cơ mong chờ mà nhìn Khương Hồi.



Khương Hồi nhìn qua tội trạng của Diêu thị, nàng rất rõ ràng, vị trưởng công tử đó không phải người vô tội, trên tay hắn dính máu tanh, không kém Diêu Thái là bao, chỉ là kẻ độc ác cũng có một tia nhu tình, hắn thế nhưng động lòng với nữ nhân của phụ thân.



Khương Hồi không muốn lừa gạt Diên Cơ, thẳng thắn nói rõ: “Nếu hắn thật sự là tội ác tày trời, cho dù là ta, cũng không có cách giữ tính mạng của hắn.”



Tia sáng trong mắt Diên Cơ dần dần tối đi.



“Quận chúa, có thể cho ta một chút thời gian suy nghĩ không …” Diên Cơ buồn bã cúi đầu.



“Ta có thể cho cô thời gian, nhưng Diêu Thái sẽ không đợi lâu đâu.” Khương Hồi nói, “Hắn không tìm được cô, tất nhiên sẽ chó cùng rứt giậu, phát động lực lượng của Giám Yêu Tư đi tìm cô, chuyện cô trốn ở nơi này giấu không được bao lâu, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giết cô. Cô nghĩ chút đi, Diêu thị trưởng công tử đối với cô có ơn, có đáng để cô dùng tính mạng của mình và người khác đổi lấy không?”



Lúc Khương Hồi ra khỏi tiểu viện, tâm tình trầm xuống rất nhiều.



Năm đó điều tra được, lác đác vài câu — Kỳ Hoàn cứu Diên Cơ, có được chín tội chứng lớn của Diêu thị, trình lên Thái Tể. Diêu thị diệt, Kỳ Hoàn thăng chức.



Nàng cho rằng mình biết được tình hình phát triển, nhưng mà sau khi trải qua đủ thứ, mới biết bút mực nhạt nhòa, viết không hết lòng người.



Khương Hồi tâm tư không ở bước chân, không để ý mà va phải tấm ngực rắn chắc. Nàng lùi lại nửa bước rồi đứng vững, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng của Kỳ Hoàn.



Hắn mặc một thân đồ đen, gần như hòa vào màn đêm.



“Sao ngươi đứng im ở nơi này?” Khương Hồi cau mày hỏi một câu.



Kỳ Hoàn nhíu mày, lùi về sau một bước, lại nghiêng người: “Là ta sai rồi, cản đường của quận chúa. Ta chỉ là muốn báo cho quận chúa, Cảnh Chiêu tỉnh rồi.”



Khương Hồi mơ hồ cảm thấy Kỳ Hoàn có chút cổ quái, nhưng không có tâm tư nghĩ nhiều, nàng bây giờ có chút mệt mỏi nên không muốn đi truy hỏi người khác, cụt hứng mà xua tay nói: “Bảo hắn nghỉ ngơi cẩn thận trước đi, ngày mai ta đi gặp hắn.”



Kỳ Hoàn trầm mặc nhìn Khương Hồi rời đi, ánh mắt của nàng gần như không dừng lại ở trên người hắn.



Hắn đứng ở đây đợi nàng rất lâu, thậm chí mở miệng gọi nàng, nhưng không lọt vào tai nàng, cũng không lọt vào mắt nàng, chứ đừng nói là trái tim nàng.



Kỳ Hoàn trở về trong viện của mình, Cảnh Chiêu ở một căn phòng nhỏ khác trong viện. Lúc Kỳ Hoàn vào cửa, hắn ngồi thẳng dậy, cảnh giác mà nhìn đối phương.



Kỳ Hoàn vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Quận chúa bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngươi không cần cảnh giác như vậy, ở đây không có ai gây bất lợi với ngươi.”



Cảnh Chiêu sửng sốt một chút, nhưng thân thể không thả lỏng chút nào.



Thanh danh của Cao Tương Vương vang dội Bát hoang, nhưng mà Cao Tương Vương quận chúa làm người ra sao, người biết không nhiều. Cảnh Chiêu đã không còn nhớ được dung mạo của đối phương, lúc đó thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi, cả người đau nhức, gần như rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng chỉ nhớ được là gặp phải Khương Hồi ở Sướng Phong Lâu, nàng nói hắn có liên quan đến vụ án gì đó, bắt hắn đưa về vương phủ.



Cảnh Chiêu không biết rằng Sướng Phong Lâu chia là ba lâu bên trong và ba lâu bên ngoài, ba lâu bên ngoài là nơi phong nhã, không phải chốn phong nguyệt. Mà hắn là bị bán đến ba lâu bên trong, mắt thấy tai nghe đều là những lời nói dâm loạn phóng túng, trong lòng đương nhiên đối với tiểu thư quý tộc xuất hiện ở Sướng Phong Lâu có thành kiến.



Càng huống chi ….



Vừa nãy có một thị nữ mang thức ăn tới, hắn thấy cô nương đó có khuôn mặt tròn trịa, gương mặt hiền lành, liền lấy hết can đảm hỏi một câu, nam tử tuấn mỹ sống cùng một viện với hắn là người nào, nhìn ăn mặc phong thái hình như rất tôn quý.



“Vương gia sớm đã cho nô lệ trong phủ thoát khỏi nô tịch, nhưng mà Kỳ Hoàn là quận chúa đưa về, hiện giờ là nô lệ duy nhất trong phủ, nhưng chắc là rất nhanh sẽ không phải nữa.” thị nữ tên Túc Du đó dáng vẻ tươi cười thân thiết, ánh mắt mập mờ, “Quận chúa rất sủng ái hắn, ngươi đừng đắc tội hắn.”



Lòng Cảnh Chiêu lập tức lạnh đi một nửa.



Hắn trong chốc lát nghe hiểu ra, đây chẳng phải là nam sủng sao?



Thảo nào hắn nhìn thấy vết đỏ khả nghi trên cổ Kỳ Hoàn, chắc không phải là ….



Hiện giờ hắn đang ở chung một chỗ với nam sủng, lẽ nào muốn biến hắn thành một nam sủng khác sao …



Vừa ra khỏi hang cọp, lại vào hang sói!



Hắn đường đường là vương tử Cảnh Quốc, sao lại rơi vào tình cảnh như này chứ….



Khương Hồi ở trong mơ đi vào một mảnh sương mù, nhìn thấy một khuôn mặt rất giống với mình —— nhưng mà non trẻ và trong trẻo hơn ba phần.



“Thời gian cấp bách, cô nghe ta nói!” hai người gần như là đồng thời mở miệng.



Ngay lúc Tiểu Khương Hồi đang sửng sốt, thì Khương Hồi đã nói tiếp: “Ngày mai cô hãy lật tìm tất cả tội trạng mà Kỳ Hoàn đã lật đổ Diêu thị, đặc biệt là những nhân chứng vật chứng. Còn có, ta muốn biết kết cục của Diên Cơ.”



“Diên Cơ là ai?” Tiểu Khương Hồi hỏi.



“Cơ thiếp của Giám Yêu Tư Khanh Diêu Thái hiện giờ, Kỳ Hoàn là từ trong miệng của nàng ta tìm ra tội chứng Diêu thị thông yêu. Nhưng mà …. hiện giờ Diên Cơ dường như không muốn nói ra, sợ sẽ liên lụy đến trưởng công tử Diêu thị có ơn với nàng ta. Ta không biết Kỳ Hoàn là làm thế nào thuyết phục nàng ta đồng ý đứng ra làm chứng, nhưng mà cho dù nàng ta không bằng lòng làm nhân chứng, chỉ cần ta có thể tìm được đủ vật chứng, ta vẫn có thể lật đổ Diêu Thái.”



Khương Hồi ban đầu tâm tồn chí hướng báo thù, nhưng tâm tư đều ở trên người Kỳ Hoàn, chỉ biết hắn tìm được Diên Cơ, đào ra rất nhiều tội trạng của Diêu thị thông yêu, lại không chú ý đến càng nhiều tình tiết chứng cứ. Hiện giờ Diên Cơ do dự không thể phối hợp, nàng cũng có con đường khả thi khác.



Khương Hồi nắm lấy bả vai của Tiểu Khương Hồi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Chuyện này không phải bí mật, trong thư phòng a phụ chắc là có hồ sơ ghi lại. Tình hình cấp bách, cô sáng mai liền đi tìm đọc.”



Tiểu Khương Hồi gật đầu, vừa định mở lời nói, thì nghe thấy Khương Hồi vội vàng truy hỏi: “Từ Thứ vẫn chưa liên lạc với cô sao?”



Tiểu Khương Hồi lắc đầu.



“Ta ngày mai đi gặp hắn.” ánh mắt Khương Hồi lóe lên, ‘Ta hoài nghi hắn có vấn đề … hắn thời gian này đáng lẽ không nên xuất hiện ở Ngọc Kinh, hắn nói hắn đến Ngọc Kinh là vì tìm kiếm yêu thai của yêu hậu Anh Chiêu, nhưng không có bất kì chứng cứ nào có thể chứng minh lời hắn nói là sự thật. Ta trong ba năm qua cũng chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của yêu thai.”



Lúc đó Khương Hồi chỉ hỏi hắn, có loại cổ trùng nào có thể khống chế tâm thần của người khác không, khiến người đó trở thành con rối của mình.



Từ Thứ nghe xong lời này, kỳ quái mà nhìn nàng vài cái, cười nói: “Chúng ta ngược lại có suy nghĩ giống nhau, gần đây ta xác thực đang luyện chế một loại cổ trùng tương tự, định đặt tên nó là Nhiếp hồn cổ.



Khương Hồi không truy hỏi, dự tính ban đầu của hắn khi luyện chế loại Nhiếp hồn cổ này là gì, nhưng đáy lòng lại có một tia hoài nghi lo lắng.



Nàng đợi Từ Thứ uống say đến bảy phần, mới hỏi một cách vòng vo, trên đời này phải chăng có vu thuật có thể khiến người trở về quá khứ, thay đổi tương lai.



Từ Thứ lắc lư chén rượu, lười biếng cười nói: “Cô sao lại có loại suy nghĩ kỳ lạ như vậy, nhưng là ở Khai Minh Thần cung nhìn thấy Chúc U vu thánh?”



Khương Hồi giật mình, tự hỏi tại sao hắn lại nhắc đến Chúc U vu thánh, nhưng vì Từ Thứ đã nói như vậy, nên nàng cũng gật đầu theo lời hắn nói.



“Bên dưới bầu trời này không có loại sức mạnh nào có thể khiến người đi qua đi lại giữa thời gian, không có.” Từ Thứ lặp lại lần nữa, giơ ngón trỏ lên chỉ về phía trời xanh, “Nhưng mà, thiên ngoại thiên lại có. Thời gian là quyền hành của Thiên đạo, mà có thể cùng hưởng quyền hành như vậy, chỉ có hai chí bảo bắt nguồn từ Hỗn Độn bổn sơ, trên trời, là Thiên Mệnh Thư, dưới đất, là Hỗn Độn Châu. Họ ngự trị bên trên vạn vật, bọn họ, là quy tắc cũng là nhân quả, lực lượng như vậy, ngay cả Thần tộc cũng chỉ là loài giun dế trước mặt bọn họ.”



“Vậy người vừa mới nói Chúc U vu thánh ….” Khương Hồi nhớ lại ngày trước học được, “Nàng có thể nhìn thấy quá khứ, còn được xưng là ‘Thần quá khứ’.”



“Đúng vậy, tương truyền Chúc U vu thánh tay cầm Liên Hoa Đăng, có thể chiếu sáng toàn bộ U Minh, thấy người chết, thấy quá khứ.” Từ Thứ cảm thán thở dài, đặt chén rượu xuống, “Nhưng mà đó đều là truyền thuyết, ta ở truyền thừa Cổ Vu nhìn thấy, lại không phải viết như vậy.”



Từ Thứ khi còn nhỏ vô tình đi vào Cổ Vu di chỉ, nơi truyền thừa đó hoang phế tồi tàn ghi lại rất nhiều bí mật của Vu tộc thượng cổ, nhưng năm tháng lâu dài nên một nửa đã mờ nhạt khó phân biệt.



Từ Thứ hồi tưởng lại tấm đá mờ nhạt đó, chậm rãi nói: “Chúc U vu thánh không phải ‘nhìn thấy’ quá khứ, mà là thật sự quay trở về quá khứ.”



“Nhưng người vừa mới nói, chỉ có lực lượng của Hỗn Độn mới có thể đi qua đi lại giữa thời gian.” Khương Hồi không nhịn được cắt ngang một câu.



“Cô nói không sai.” Từ Thứ không để bụng mà cười một cái, giống như cư xử với một học sinh tràn đầy tò mò, “Chỉ có lực lượng của Hỗn Độn mới có thể đi qua đi lại giữa thời gian, thay đổi nhân quả. Sức mạnh của Chúc U có thể quay về quá khứ, lại vô pháp thay đổi nhân quả.”



Đầu Khương Hồi đau nhức, mặt lộ ra mờ mịt.



Từ Thứ buông chén rượu xuống, trong tay không biết từ nơi nào xuất hiện một tờ giấy trắng như tuyết. Hiện giờ Vũ triều viết sách viết chữ vẫn dùng thẻ tre là chủ yếu, loại giấy này cực kỳ trân quý khó có được, cũng chỉ có vu giả lợi hại giống như Từ Thứ mới có thể nhẹ nhàng tạo ra giấy.



Hắn cầm tờ giấy trắng mỏng, “Thế giới của chúng ta, giống như tờ giấy trắng này.” vừa nói vừa dùng hai ngón tay chấm chút rượu màu sẫm, tùy ý rải rượu lên trên giấy, “Và chúng sinh tam giới, đều là mực trên tờ giấy này, mạnh như Thần minh thượng giới, yếu như giun dế nhân gian, đều vô pháp thoát khỏi ràng buộc của tờ giấy này. nhưng mà nếu nước mực quá nhiều, vượt qua sức lực chịu đựng của tờ giấy này, tờ giấy này sẽ bị rách.”



Từ Thứ cầm bình rượu lên, đổ nó xuống, chất lỏng rượu như trút xuống, ngấm vào mặt giấy, cuối cùng tờ giấy trắng hấp thụ quá nhiều rượu, không chịu nổi sức nặng, biến thành mềm nhũn rồi tan nát.



“Đây là Thiên đạo nói, thừa tắc thiếu, đầy tắc tràn. Mà ý nghĩa tồn tại của Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu, liền là bảo chứng cho tờ giấy này không rách, còn về việc trên giấy này nhiều nước một phần hay là nhiều mực một phần, đều không quan trọng.”



Từ Thứ cười nhạt, mang tờ giấy vò thành một quả bóng rồi ném sang một bên, lại lấy ra một tờ giấy trắng mới. “Giả dụ như chúng sinh thế giới này đều là mực trên giấy, mà hai người cô và ta liền là Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu, vậy cô nhìn chúng sinh, cùng với chúng sinh tự nhìn, chính là hoàn toàn khác biệt. Chúng sinh trên giấy bất luận như thế nào đều không có lực lượng đi thay đổi hình dạng của tờ giấy này, chỉ có ta và cô ở ngoài tờ giấy mới có khả năng để thực hiện.”



Từ Thứ nói rồi dễ dàng gập tờ giấy làm đôi, úp ngược nó xuống bàn, tạo thành một hình tam giác, đứng vững.



“Lực lượng của Hỗn Độn Châu, chính là lực lượng của nhân quả, nhưng điều này chỉ đúng với chúng sinh trong trời đất, bởi vì vận mệnh quỹ đạo của chúng ta chỉ có tiến về phía trước, nhân trước quả sau, mà đối với Hỗn Độn mà nói, không có trước sau, cũng không có nhân quả, tờ giấy này có thể bị xoắn lại theo ý muốn, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, đây chính là biến hóa của nhân quả. Lực lượng của Chúc U, khác với lực lượng của Hỗn Độn.”



Từ Thứ giơ tay cầm chiếc hoa đăng thanh đồng trên bàn lên, đưa đến gần tờ giấy trắng bị gấp lại, bóng của tờ giấy tức khắc xuất hiện rõ rằng trên bàn.



“Khương Hồi, cô nhìn thấy chưa?” Từ Thứ khẽ cười nói: “Đây chính là Chúc U.”



Tim Khương Hồi khẽ run, đáy mắt đồng thời phản chiếu ánh sáng và bóng, giọng nói không khỏi run rẩy. “Chúc U …. chỉ là chiếc bóng của thế giới nguyên bản?”



______________________________________



(Hạ)



“Không sai.” Từ Thứ mỉm cười gật đầu, dường như rất hài lòng với sự thông minh của học trò, “Trong Cổ Vu di chỉ có bích họa ghi lại, Chúc U vu thánh cầm đèn dạ hành, đi xuyên qua U Minh, nói chuyện với người chết, biết chuyện quá khứ. Sau này người ta làm mờ sự thật, cho rằng Chúc U vu thánh có thể nói chuyện với quỷ, thực tế không phải như vậy, nàng chỉ là quay về thời điểm những người đó còn sống. Chúc U Đài trong tay Chúc U, khi thắp sáng lên, có thể chiếu thấy U Minh, trở về thế giới quá khứ, đây chính là U Minh Giới.” Từ Thứ cầm chiếc đèn và di chuyển lúc xa lúc gần bên giấy gấp, và chiếc bóng trên bàn cũng lúc dài lúc ngắn, “Vu thánh có thể sử dụng sức mạnh của Chúc U, quay về bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ, nhưng mà U Minh Giới càng dài, lực lượng phải tiêu hao cũng sẽ càng lớn. Cổ tịch ghi chép, Chúc U có thần lực hỏi quỷ, mà lực lượng của Chúc U chính là hỏi quỷ, xưa nay Chúc U vu thánh chỉ nhìn chỉ hỏi, không bao giờ can thiệp thay đổi quỹ đạo của U Minh Giới. Thế giới gốc và U Minh Giới, giống như mối quan hệ giữa ánh sáng và bóng tối, nhưng không phải quá khứ và tương lai. Mọi thay đổi của bóng tối, sẽ không thay đổi hiện tại của thế giới gốc.”



Khương Hồi đột nhiên phát hiện, lời Từ Thứ nói, rất giống với những chuyện mình đang trải qua hiện tại. Lúc đầu nàng tưởng rằng mình quay trở về quá khứ, cũng muốn thay đổi tương lai, cứu a phụ. Nhưng sau đó mới phát hiện, dù hiện tại nàng làm cái gì đi chăng nữa, đều không thể thay đổi hiện trạng của một thế giới khác.



Chúng giống như tờ giấy gấp và bóng ngược trên bàn này, mối liên hệ duy nhất, chắc là chỗ bản thể và chiếc bóng liên kết với nhau.



Tay của Khương Hồi đặt trên đầu gối, giấu vào trong tay áo, siết chặt mới có thể kìm nén sự run rẩy, nàng không dám để Từ Thứ nhìn ra sự khác thường của mình, ép mình trấn tĩnh hỏi: “U Minh Giới đó, chỉ là hư giả sao? Nếu ngọn đèn Chúc U Đài tắt, U Minh Giới sẽ biến mất sao?”



“Biến mất?” Từ Thứ cười khẩy, “Đối với người ở thế giới gốc mà nói, U Minh Giới từ trước đến nay chưa từng tồn tại, lại nói gì biến mất? Đó là thế giới chỉ có Chúc U vu thánh mới có thể cảm nhận được.” hắn mang đèn đặt trở lại chỗ xa, bóng trên bàn cũng biến thành mờ nhạt khó phân biệt, Từ Thứ nhìn cái bóng mờ nhạt nói, “Không ai biết U Minh Giới là loại tồn tại như thế nào, nhưng dựa theo hiểu biết của ta đối với Thiên đạo, phàm là tồn tại, đều không phải hư giả, chỉ là con người quá tự đại, dùng cảm nhận của mình làm tiêu chuẩn, cảm nhận không được, liền cho rằng không tồn tại. Ta cảm nhận được U Minh Giới không những tồn tại, mà còn có vô số thế giới, và Chúc U Đài chỉ là mở ra một trong số các thông đạo bằng ánh sáng mờ nhạt, kết nối hai giới âm dương.”



Đôi mắt Khương Hồi nhìn xuống góc cạnh mỏng, tim đập như trống, “Tiên sinh biết tung tích của Chúc U Đài sao?”



Từ Thứ cười, “Ba vu Khai Minh biến mất đã hơn một ngàn năm, ba vu khí* cũng không biết ở nơi nào, ta đâu có bản lĩnh tìm được vu khí thượng cổ như vậy. Huống chi, cho dù có vu khí, không có sức mạnh của vu thánh, cũng vô pháp khởi động.”



(*巫器: ba vu khí là ba vũ khí của vu thánh)



Thấy ánh mắt Khương Hồi nặng nề mà nhìn chằm chằm vào chiếc bóng, Từ Thứ nâng chén rượu, lại khuyên một câu: “Khương Hồi, đừng biết quá nhiều chuyện thế ngoại, bằng không cô cũng sẽ giống như ta, quá tỉnh táo và đau khổ, chỉ có thể mua rượu uống giải sầu.”



Từ Thứ là cao nhân thế ngoại, thờ ơ gần như vô tình, ở trong mắt hắn, chúng sinh trong trời đất đều là giun dế, và hắn nhìn bản thân, cũng cảm thấy chẳng khác gì. Loại suy nghĩ này luôn khiến hắn cảm thấy hoang đường và đau khổ, Khương Hồi không thể lí giải đau khổ của hắn, nhưng lờ mờ có thể cảm giác được một chút — Từ Thứ đang đấu với Thiên đạo.



Hắn muốn thoát khỏi tờ giấy trắng này.



Khương Hồi và hắn không giống nhau, nàng có rằng buộc với thời gian này, có người nàng quan tâm, nàng cũng yêu thế giới này, nàng chỉ là một dân thường trong hồng trần, không có tỉnh táo của Từ Thứ, nhưng cũng có đau khổ của riêng mình.



Nàng bằng lòng đánh đổi tất cả tính mạng để đổi lấy a phụ, dù chỉ là ở U Minh Giới.



Tiểu Khương Hồi nghe được lời giải thích liên quan đến Chúc U Đài và U Minh Giới, kinh ngạc đến rất lâu sau mới hồi thần lại.



“Ý của cô là, thế giới ta đang sống, chỉ là cái bóng của cô?” Tiểu Khương Hồi lòng trầm xuống một nửa, “Nhưng mà ta thật sự đã sống được mười sáu năm …”



“Cái bóng, không phải là không tồn tại, chỉ là U Minh Giới vô pháp bị người bình thường cảm nhận được mà thôi.” Khương Hồi vội vàng giải thích, “Thế giới của cô cũng thật sự tồn tại, bằng không, ta không cần phải dốc hết sức mình để cứu a phụ. Cho dù vô pháp thay đổi thế giới của ta, cho dù sau khi đổi trở về ta không thể nhìn thấy ông ấy nữa ….” Khương Hồi cười gượng một cái, buồn bã cụp mặt, “Chỉ cần biết, ông ấy đang sống rất tốt ở nơi này, ta mãn nguyện rồi.”



Cuối cùng nàng sẽ trở về thế giới của mình, mặc dù cũng từng đê hèn nghĩ vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng nàng không thể phản bội bản thân khác của mình.



“Ta hiểu rồi ….” hai người vốn là cùng một người, Tiểu Khương Hồi liếc mắt liền nhìn rõ tâm tư của đối phương, “Ta cũng sẽ dốc sức giúp đỡ cô, đợi sau khi cô trở về, cũng phải tiếp tục sống tốt. Nhưng mà …. cô có thể giúp ta một việc nữa được không.”



Khương Hồi phấn chấn lên, hỏi: “Việc gì?”



“Giúp ta cứu Tô Diệu Nghi đi … ta hôm nay gặp Diệu Nghi, cô ấy sắp gả xa đến Cung Quốc.”



Khương Hồi giật mình: “Ta chưa từng nghe nói, chuyện này sao có thể?”



Tô Diệu Nghi là con gái sinh muộn của Tô Bá Dịch, sủng ái như minh châu, Tô Hoài Anh mặc dù hung ác, nhưng đối với muội muội này cũng là yêu thương cực kỳ, sao có thể đành lòng để nàng gả đến phương xa vạn dặm.



“Là thật đấy.” Tiểu Khương Hồi thở dài, “Hơn nữa ta cũng hỏi Tô Diệu Nghi về chuyện năm đó, cô ấy không hề phản bội ta, cô ấy là thật sự muốn giúp ta cứu a phụ, là Tô Hoài Anh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô ấy. Những ngày này, cô ấy vẫn luôn bị cảm giác tội lỗi dằn vặt, ta đoạn tuyệt cô ấy, mà cô ấy cũng đoạn tuyệt người nhà.”



Khương Hồi sửng sốt không hiểu, nhưng lòng bình tĩnh xuống, khàn giọng hỏi: “Cô lại bị nàng ta lừa rồi.”



Tiểu Khương Hồi kiên định lắc đầu: “Là cô bị Tô Hoài Anh lừa gạt. Diệu Nghi bội bạc, là Tô Hoài Anh nói cho cô, chẳng lẽ cô thà tin lời nói dối của Tô Hoài Anh, cũng không tin bạn thân chí giao của mình sao?”



Khương Hồi nhất thời á khẩu, nhưng không tìm được lời nào để phản bác.



“Hơn nữa ta cũng cảm thấy, Kỳ Tư Khanh khác với những gì cô nói, hắn ….” Tiểu Khương Hồi không hiểu sao tim thắt lại, “Hắn là thật sự rất thích cô.”



Khương Hồi lần này thật sự cười lớn: “Hóa ra ta của ba năm trước dễ bị lừa như vậy! Ta đã nói với cô, Kỳ Hoàn là giỏi nói dối nhất, từ lúc cô tỉnh dậy đến hiện tại, hắn đã nói với cô bao nhiêu lời nói dối, cô đều quên rồi sao? Cô lại ngủ chung với hắn nữa à! Cô mới mười sáu tuổi thôi!”



“Thân thể của ta mười chín tuổi ….” Tiểu Khương Hồi lẩm bẩm một câu, trước khi Khương Hồi phát hỏa vội vàng nói, “Ta không có ngủ với hắn! Là hắn cự tuyệt!”



Khương Hồi nhướng mày.



“Hắn là thích cô, không phải ta bị mất trí nhớ, hắn đẩy ta đi.” Tiểu Khương Hồi thấp giọng nói, “Ta nói đợi ta khôi phục trí nhớ …. chính là đợi sau khi cô trở về, tự mình giải quyết mối quan hệ của cô với hắn. Hắn hiện tại đã có được hổ phù và hạc phù, quyền khuynh Vũ triều ….”



“Ta đã nói mà, hắn thành thân với ta chỉ vì binh quyền.” ánh mắt Khương Hồi lạnh xuống.



“Sao cô lại cố chấp như vậy chứ … Cô không muốn tin Diệu Nghi là vì giúp cô, cũng không muốn tin Kỳ Hoàn là đang bảo vệ cô ….”



Khương Hồi ngắt lời nàng: “Ta tin đôi mắt của mình, tin sự thật ta nhìn thấy.”



Tiểu Khương Hồi thật sâu thở dài: “Nhưng hận thù sẽ che mờ đôi mắt của cô, có lẽ cô nhìn thấy … chưa hẳn là sự thật.”



Trong ba năm có thể khiến một người thay đổi bao nhiêu?



Thật ra một người thay đổi, trước nay không phải thời gian, mà là cuộc sống.



Từ Thứ nói, đời người giống như một dòng sông dài, hoàn toàn trong sạch từ bầu trời đến, một đường chảy xiết không quay đầu, dọc đường cuốn theo bùn cát, sinh ra các loại thực vật thủy sinh và cá khác nhau, cuối cùng chảy vào hải vực vô tận.



Trên đời không có hai con sông nào giống nhau, cũng không có hai giọt nước nào giống nhau.



Trừ phi đi chung một đường, bằng không thượng du trong veo vĩnh viễn vô phương hiểu hạ du đục ngầu.



Khương Hồi mười sáu tuổi như cũ tràn đầy thẳng thắn mà bằng lòng tin tưởng người bên cạnh, nhưng nàng mười chín tuổi đã dựng lên lòng đề phòng, hoài nghi mọi thứ.



Ba năm thiếu sót đó, là một khoảng cách không thể vượt qua trừ khi có kinh nghiệm bản thân.



Cuộc tranh chấp trong mộng đó khiến Khương Hồi sau khi tỉnh dậy thái dương vẫn còn đau âm ỉ, nhưng nàng vẫn vực dậy tinh thần, thay quần áo và đi đến Giám Yêu Tư.



Thời gian của nàng rất cấp bách, phải nắm bắt mọi giây phút, chiếm trước tiên cơ.



Hiện giờ Diêu Thái còn chưa phát hiện Diên Cơ đã rơi vào tay nàng, mà người của Giám Yêu Tư nghe theo phân phó của hắn, đều tiêu cực lạnh nhạt, không dụng tâm đi truy tra manh mối của tế phẩm. Khương Hồi cũng lợi dụng đoạn thời gian này để tìm ra át chủ bài của Giám Yêu Tư.



Lúc hoàng hôn, nàng nhìn thấy Tiểu Khương Hồi tìm được hồ sơ có liên quan, án kiện ghi lại rõ ràng các chi tiết lật đổ Diêu Thái, bao gồm khẩu cung của Diên Cơ và vật chứng lục soát ra. Có những thứ này, nàng có thể tiên hạ thủ vi cường.



Cuối cùng có một cây bút khác viết một dòng chữ —— Sau cái chết của Diêu Thành Quyết, Diên Cơ đã tuẫn tình.



Tim Khương Hồi khẽ thắt lại.



Diêu Thành Quyết là con trai của Diêu Thái, trưởng công tử của Diêu thị.



Tình cảm của Diên Cơ đối với Diêu Thành Quyết sâu đậm như vậy sao?



Không ai quan tâm đến kết cục của ca cơ này như thế nào, nàng là mấu chốt của cả vụ án, là nàng lật đổ đại thụ cao vút tầng trời của Diêu thị, nhưng lại lặng lẽ ra đi sau trời yên biển lặng, trên hồ sơ ghi lại đều là thăng trầm của các đại nhân vật, không ai quan tâm kết cục liên quan đến ca cơ này.



Đây còn là Tiểu Khương Hồi nghe được từ người khác, sau đó viết ra.



—— Cô nếu như dùng Diên Cơ làm đao, đối phó Diêu thị, vậy chẳng khác nào bức nàng ta tự sát.



Đây chính là dòng chữ cuối cùng nàng nhìn thấy bằng mắt trái.



Hai người các nàng đều đang suy nghĩ về cùng một câu hỏi, ép Diên Cơ tố cáo Diêu Thái, có thể thành công lật đổ Diêu thị nhất tộc, nhưng Diên Cơ cũng bởi vậy mà áy náy đến chết.



Nàng ta vốn là nữ tử thường dân, thân như bèo nổi, mạng không do mình, chưa từng chủ động hại người, đối với nhân sinh cũng không có bất kỳ lựa chọn nào.



Có lẽ cái chết cuối cùng, là sự lựa chọn duy nhất mà nàng từng thực hiện.



Nàng vì báo thù, vì chính nghĩa, đi bức ép, hy sinh một nữ tử vô tội sao?



Khương Hồi được các thị vệ hộ tống trở về vương phủ, quản gia đưa thư Cao Tương Vương gửi về cho nàng, chữ to thô ráp nguệch ngoạc, thấy chữ như thấy mặt, biểu đạt nỗi lo lắng càm ràm của từ phụ.



Cao Tương Vương ngàn lần dặn dò, vạn lần căn dặn, bảo nàng quý trọng bản thân, đừng mạo hiểm.



Tâm tình Khương Hồi nặng nề, sau khi nhìn thấy chữ này mới thả lỏng một chút, mặt mày cũng có vài phần ý cười.



“Quận chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ!” Túc Du thấy Khương Hồi mặt lộ vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng nói.



Khương Hồi ngẩng đầu nhìn nàng ta, Túc Du và nàng trạc tuổi nhau, khuôn mặt tròn trịa có lúm đồng tiền hình quả lê duyên dáng, nụ cười khiến lòng người sinh ra thân cận. Sau này vương phủ xảy ra chuyện, nụ cười trên mặt Túc Du liền biến mất, nói cũng ít đi.



Khương Hồi quý trọng sự ấm áp lúc này, nghĩ đến ngày cuối cùng mình rời đi, trong lòng càng thấy chua chát.



“Kỳ Hoàn đâu?” Khương Hồi hỏi.



“Hôm nay vương gia bảo người đưa cho hắn một chút công pháp và đan dược để tu luyện, hắn đóng cửa cả ngày, cũng không ăn cơm.” Túc Du vừa nói vừa đi theo sau Khương Hồi, trong lòng cảm khái — Kỳ Hoàn quả nhiên là người vương gia coi trọng.



Khương Hồi đi được một đoạn, quay gót chân lại nói: “Ta đi gặp hắn.”



Túc Du cảm khái gấp bội — Kỳ Hoàn quả nhiên là người đặc biệt trong lòng quận chúa!



Khi Khương Hồi đi đến tiểu viện, cửa phòng Kỳ Hoàn vẫn đóng chặt, Khương Hồi do dự một chốc, thì không làm phiền hắn tu luyện, xoay người đẩy cửa phòng Cảnh Chiêu ra.



Cảnh Chiêu vừa mới ăn xong, trong tay đang cầm bát thuốc, trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc mà đắng ngắt. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, cảm thấy căn phòng tối chợt sáng lên, thiếu nữ đứng trước cửa có khuôn mặt rạng rỡ chiếu rọi người, giống như nắng gắt, khiến người không dám nhìn thẳng, lại không thể dời mắt.



Hắn thất thần chốc lát, sau đó chợt nhận ra thân phận của đối phương, sắc mặt đột nhiên tái mét.



— Đây chính là Cao Tương Vương quận chúa thích nuôi nam sủng!



Khương Hồi chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhìn đôi tay hắn cầm bát thuốc khẽ run rẩy, nghi hoặc hỏi: “Ngươi run cái gì? Ngươi sợ ta?”



Tim Cảnh Chiêu đập loạn, không biết nên trả lời thế nào, chỉ sợ mình nói sai sẽ chọc tức đối phương.



Hắn mơ hồ nhớ ra, quận chúa này tính khí không tốt lắm.



“Ta, ta không phải sợ … ” Cảnh Chiêu run giọng nói: “Là bát nóng.” lại vội vàng nói thêm một câu, “Bái kiến quận chúa!”



Khương Hồi im lặng quan sát hắn, trong lòng thầm so sánh hắn với ‘tay sai’ bên cạnh Kỳ Tư Khanh.



Cảnh Chiêu đó có lẽ đã đi theo Kỳ Hoàn ở Giám Yêu Tư lâu rồi, tôi luyện ra tính khí, càng chín chắn hơn, hành sự cũng lão luyện hơn, không giống với thiếu niên trước mắt này, còn giữ nguyên phẩm giá và hèn nhát của vương thất quý tộc.



Tuy lúc này hắn đang bị trọng thương, nhưng như cũ duy trì phong thái và dáng vẻ của quý tộc, dáng dấp tuấn tú, ngược lại có vài phần phong thái của Yến Huân. Nhưng chặng đường từ Cảnh Quốc đến nơi này phải chịu rất nhiều cực hình, khiến hắn giống như chim sợ cành cong, thoạt nhìn toàn là trắng bệch và sợ hãi.



Sự dò xét của Khương Hồi khiến Cảnh Chiêu cảm thấy cả người căng chặt, da đầu tê dại, bất giác nín thở.



“Quận chúa đưa ta trở về ….” Cảnh Chiêu thấp giọng hỏi, “Là muốn thẩm vấn ta sao?”



Khương Hồi sửng sốt, cười nói: “Ngược lại không phải, đó là ta lừa Tô Hoài Anh. Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không đưa ngươi đến Giám Yêu Tư đâu.”



“Vậy … là vì sao?” Cảnh Chiêu lo sợ bất an.



Khương Hồi kỳ thực cũng không biết đưa hắn trở về là có tác dụng gì, nhưng lúc đó Tô Hoài Anh muốn giết hắn, nàng không thể trơ mắt nhìn Tô Hoài Anh giết người trước mặt mình.



Lưu lại Cảnh Chiêu, chỉ là thuận thế mà làm, quân cờ này có lẽ tương lai sẽ có chỗ hữu dụng, huống chi, hắn cũng là dị sĩ, tiến hành huấn luyện, cũng là trợ thủ đắc lực.



“Ngươi bằng lòng đi theo ta không?” Khương Hồi nghiêm túc hỏi, “Phủ Cao Tương Vương sẽ không bạc đãi ngươi, ta cho Kỳ Hoàn cái gì, cũng sẽ không thiếu ngươi một phần.”



Nàng nghĩ cả ngày hôm nay, Cảnh Chiêu hẳn là có thể nhìn ra Kỳ Hoàn ở vương phủ sống như thế nào, linh đan diệu dược, tơ lụa lượt là, công pháp bí tịch, cuộc sống của Kỳ Hoàn còn tốt hơn các quý tộc bình thường.



Nhưng nàng trăm triệu không ngờ đến, Túc Du từng nói với Cảnh Chiêu vài lời, khiến hắn nảy sinh hiểu lầm rất lớn.



— Nô lệ nhà ai được sống xa hoa như vậy, quả nhiên là nam sủng mà!



Bởi vậy lời nói của Khương Hồi lúc này lọt vào tai của hắn — Ngươi muốn làm nam sủng của ta không?



Sắc mặt Cảnh Chiêu tức khắc biến thành tái mét — Tuy rằng quận chúa sinh ra xinh đẹp, nhưng hắn đường đường là vương tử Cảnh Quốc, sao có thể làm nam sủng của nữ nhân!



Nhưng không đợi hắn trả lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận