Đại Sư Huynh Không Có Gì Lạ
Chương 2: Đại La Thánh Địa (2)
Lời vừa nói ra, mọi người rối rít chắt lưỡi, cảm thấy không tưởng tượng nổi.
"Thiên tài hiếm có trên đời? Kỳ Lân Tử?"
"Chúng chưởng giáo chung nhau tranh đoạt?"
"Tiên Đạo thiên tài đệ nhất nhân trong mười vạn năm qua?"
Bọn họ lầm bầm lầu bầu.
Dù sao những lời này thật là làm cho người ta cảm thấy rung động.
"Vậy, vị đại sư kia huynh ở nơi nào hả?"
Đã có người lộ ra kính sợ cùng vẻ sùng bái, không khỏi hỏi.
"Ở ngay phía trước."
Sư huynh tiếp đón chỉ chỉ phía trước.
"Vậy có thể gặp mặt sao?"
Có một nữ tử tuổi xuân không khỏi hỏi.
"Có lẽ có thể, cũng có lẽ không thể, ít nhất ba năm nay, ta không thấy vị sư huynh này, nhưng nghe nói, người thấy hắn, đều khen không dứt miệng, hơn nữa thậm chí nghe đồn, trái tim Tử Vân sư tỷ đã thầm hứa gả."
Nửa câu sau, hắn hạ thấp giọng, nhưng vẫn đưa tới một mảnh xôn xao.
Mọi người trong lòng hứng thú dâng cao, rất nhanh vượt qua Tiên Kiều, ánh mắt của mọi người, đặt ở bên trái.
Bởi vì thiên tài hiếm có trên đời kia, ngụ ở bên trong một ngọn núi bên trái.
"Chính là nơi đó."
Rất nhanh, sư huynh tiếp đón mở miệng, hắn chỉ hướng một ngọn núi trồng đầy lá đỏ.
Vừa nhìn qua, cây lá đỏ trải rộng cả ngọn núi, có một vẻ đẹp không nói ra được.
Hơn nữa không chỉ có bọn họ, còn có thật nhiều đệ tử đều trú đóng tại đây, trong đó nữ đệ tử chiếm tỷ lệ nhiều hơn một chút, nhưng nam đệ tử cũng không ít.
"Những sư huynh này là?"
Có đệ tử mới vô hiếu kỳ, chỉ những người này mà hỏi sư huynh tiếp đón.
"Bọn họ đều là muốn thấy phong thái của người sư huynh kia, chẳng qua người sư huynh kia không chỉ có thiên tư phi phàm, càng là chăm chỉ tu hành, ba năm qua không có đi ra khỏi chỗ ở, chẳng qua là tình cờ xuất hiện qua mấy lần, mỗi một lần nghe nói đều coi như người trời, cho nên đưa tới các sư huynh tỷ tới trú đóng chờ đợi, chỉ trông đợi có thể liếc mắt nhìn."
"Nói thật, từ sau khi người sư huynh kia tới, ta tới tới lui lui mấy trăm lần, cũng chưa từng thấy qua một lần, có lẽ chỉ có chờ chưởng giáo lập danh vị đại sư huynh, mới có thể chân chính thấy phong thái đi."
Hắn mở miệng, trong lời nói cũng tràn đầy hiếu kỳ.
Đồng thời ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú qua.
Nhưng mà ngay trong lúc này.
Đột ngột, thiên địa linh khí chấn động, từng đám mây màu vàng tụ tập ở đỉnh núi đỏ.
Ánh sáng kim sắc rưới lên toàn bộ đỉnh núi đỏ, thời khắc này hào quang rực rỡ.
Hơn nữa linh khí kinh khủng cuốn qua vạn dặm, toàn bộ tất cả tu sĩ trong Đại La thánh địa đều có cảm ứng.
Quang cảnh này quá kinh khủng.
Vạn dặm linh khí tụ tập trên đỉnh núi đỏ, thiên địa biến sắc, từng đoàn mây vàng, biểu dương ra điềm lành tối cao.
"Đây là đột phá cảnh giới?"
"Vị sư huynh này đột phá cảnh giới?"
"Đây là dị tượng sinh ra sau khi đột phá cảnh giới đó."
"Nghe đồn thời Thượng Cổ khi thánh hiền đột phá cảnh giới, sẽ đưa tới cảnh tượng kì dị trong trời đất, ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một loại tin đồn, chưa từng nghĩ đến, hôm nay lại có may mắn thấy một lần."
Mọi người khiếp sợ, nhưng rất nhanh có người biết rõ tình hình, nói ra bí mật ẩn sâu.
"Vị Kỳ Lân Tử này quả thật bất phàm, tới tông môn ba năm, đã đột phá cảnh giới, hơn nữa dẫn tới thiên địa dị tượng kinh khủng như vậy, các ngươi nói đây là đột phá đến cảnh giới gì?"
"Ít nhất hẳn là Nguyên Anh cảnh chứ ?"
"Nguyên Anh cảnh? Ahhh, vị Kỳ Lân Tử này nghe nói chưa tới mười tám tuổi, nếu thật là Nguyên Anh cảnh mà nói, vậy đơn giản. . . . Không dám tưởng tượng."
"Nguyên Anh cảnh có chút khoa trương, chẳng qua Kết Anh cảnh hẳn là không kém bao nhiêu."
"Ta nghĩ chắc là Kim đan cảnh chứ ?"
"Kim Đan cảnh? Điều này là không thể nào, ít nhất chắc cũng là Kết Anh cảnh, thiên địa dị tượng kinh khủng như vậy, nếu như vẻn vẹn chẳng qua là Kim Đan cảnh, vậy sau này lại đột phá, sẽ đưa tới cảnh tượng gì?"
Mọi người không nhịn được thảo luận, cảm thấy rung động.
Hơn nữa, từng ngọn đỉnh núi lóe lên ánh sáng nóng rực, từng đôi mắt nhìn qua, nhìn chăm chú đỉnh núi đỏ, có người khiếp sợ, có người chắt lưỡi, có người không biết nên nói cái gì.
Cái dị tượng này xác thực quá đáng sợ.
Mà đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ yên tĩnh.
"Xuất hiện, hắn xuất hiện!"
Âm thanh âm vang lên, vô số đôi mắt, không khỏi nhìn về phía trên Hồng Phong.
Hồng Phong không cao lắm, thậm chí ở trong Đại La thánh địa, không tính là một Phong, chỉ có thể xưng là là một tòa núi nhỏ.
Bởi vì khắp núi trồng đầy cây đỏ, cho nên cũng là một vùng phong cảnh của Đại La Tiên Cung, cho các đệ tử tới thưởng lãm.
Song danh tiếng Hồng Phong không coi là quá lớn, tung mắt nhìn qua, Đại La thánh địa, có không biết bao nhiêu địa phương, có thể thắng được Hồng Phong, nhất là những sơn phong đệ tử chân truyền ở, càng là sặc sỡ loá mắt, khiến cho người hướng tới.
Nhưng từ ba năm trước đây, sau khi Đại La chưởng giáo dẫn một tên đệ tử tới, danh tiếng Hồng Phong tăng nhiều, thánh địa từ trên xuống dưới đều muốn thấy vị Kỳ Lân Tử này một lần, nhưng ba năm này, không có bao nhiêu người có thể may mắn mắt thấy.
Nhưng phàm là người thấy qua vị Kỳ Lân Tử này, không có người nào không khen ngợi.
Thậm chí có tin đồn, Tử Vân Sư Tỷ đối với vị Kỳ Lân Tử này đều sinh ra lòng ái mộ, về phần là thật hay giả liền không người biết, dù sao đây chính là tồn tại mạnh nhất, đệ tử chân truyền, cũng không có ai dám dị nghị.
Mà đúng lúc này.
Một đạo bóng trắng chậm rãi xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận