Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ
Chương 140: Phiên ngoại cuối: Một nửa yêu thân
Trên quan đạo từ Trường An đến Võ Xương, thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy nạn dân quần áo tả tơi, càng gần đến bên ngoài thành Võ Xương, liền càng nhiều.
Trong nghĩa trang được lâm thời an trí thành nơi tị nạn ven đường quan đạo, quan sai đưa cơm hôm nay tới chậm chút, vừa buông mấy thùng bánh bao xuống, những người đứng chực chờ xung quanh liền đều ùa lên.
Một tiểu nha đầu bị đám người chen lấn, mắt thấy lập tức sẽ ngã xuống trên đất, nhưng lại được người nắm cổ áo kéo lên.
Nó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh đầu là một cái ô giấy dầu màu xanh, che khuất mất bầu trời âm trầm, mà dưới dù là một nam tử với bạch y tung bay, thanh tuyển nho nhã, cười một tiếng như gió xuân ấm áp.
Tiểu nha đầu còn chưa đến độ tuổi biết thưởng thức mỹ mạo của nam tử, nó chỉ ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn quên mất nên nói cái gì.
"Cho ngươi." Lăng Tiêu nhìn đám người đang chen nhau thành một đoàn, bất đắc dĩ móc từ trong túi ra một mớ hạt thông, đưa cho tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vừa thấy có đồ ăn liền mặc kệ tất cả, không thèm nhìn mỹ nam tử này, chỉ lo nhét tất cả vào trong miệng, đợi nó ăn xong lại ngẩng đầu lên, liền thấy lang quân áo trắng đã đi xa, nó liền không chút suy nghĩ, co cẳng chạy đi theo.
"Đi theo ta làm gì?" Lăng Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tiểu nha đầu kia, chẳng biết tại sao nhớ tới hai sư muội hoàn toàn khác biệt của mình.
Hai cái sư muội này nha, một đứa thì tâm nhãn quỷ kế nhiều, một đứa thì như một ngọn núi băng, từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ có chủ kiến, nhưng cũng từng có lúc chạy theo hắn như thế này.
Tiểu nha đầu suy nghĩ, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi hái hạt thông ở nơi nào vậy? Ta cũng muốn đi hái."
Lăng Tiêu chỉ chỉ hàng cây bên đường, ý là từ trên cây mà có.
"Ngươi leo lên hái?" Tiểu nha đầu ngửa đầu mắt nhìn cái cây cao ngất, khó tin hỏi.
Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, xoay dù trong tay lòng vòng, nói: "Nó leo lên hái."
Tiểu nha đầu nhón chân xem, vừa lúc Lăng Tiêu nghiêng mặt dù, liền nhìn thấy phía trên dù vẽ đầy đồ án quỷ dị đủ màu sắc, còn có một con mãng xà to tướng xanh mơn mởn, sinh động như thật, phảng phất như muốn thoát dù phóng ra.
"Cái con rắn này trèo lên hái?" Tiểu nha đầu hoàn toàn không bị mãng xà doạ, còn ngạc nhiên hỏi lại.
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu.
"Ngươi biết ngự rắn?" Mặt tiểu nha đầu tràn đầy tò mò hỏi.
Lần này Lăng Tiêu lại không trả lời, hắn lại nâng dù thẳng lên, tiếp tục đi về hướng cổng thành Võ Xương.
Tiểu nha đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn là thần tiên, thần tiên mới có thể làm cho tất cả động vật đều nghe lời mình chứ!
Trong lòng con bé tràn đầy sùng kính, bất tri bất giác liền theo Lăng Tiêu đi vào thành Võ Xương.
Trong thành phảng phất như là một thế giới khác so với bên ngoài, vô cùng náo nhiệt, người nối đuôi người, vì không muốn mất dấu Lăng Tiêu, nó chỉ có thể chui tới chui lui trong đám đông, giơ chân nhỏ hối hả chạy về trước.
Cũng không biết đi như thế được bao lâu, hình như đã đi được khắp toàn bộ hẻm lớn ngõ nhỏ của thành Võ Xương, Lăng Tiêu mới ngừng lại ở một chỗ rẽ.
"A...!" Tiểu nha đầu vội vàng không kịp chuẩn bị, không cẩn thận đụng vào trên người hắn.
"Ta phải đi làm chính sự, ngươi chớ có đi theo." Lăng Tiêu quay đầu nói với nó, nhưng nhìn nụ cười kia, lại không có một chút cự tuyệt nào.
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu, rồi ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
Nó trông thấy Lăng Tiêu đi đến một gian đại trạch to lớn, bắt chuyện vài câu với người hầu thủ vệ, không bao lâu liền được người đón vào.
Mà sắc trời dần tối, tiểu nha đầu cũng không có chỗ nào để đi, đường ra khỏi thành nó hơi mù mờ không nhớ rõ, nghĩ nửa ngày, vẫn không biết làm sao đành tiếp tục chờ, trong lòng kỳ vọng Lăng Tiêu có thể mau chóng ra tới.
Cũng may khi gần đến giờ giới nghiêm, nó rốt cục nhìn thấy thân ảnh bạch y tung bay kia đi ra.
Tiểu nha đầu vừa định chào hỏi hắn, nhưng lại nghĩ tới chuyện hắn không muốn mình đi theo, liền lùi về góc tường, đợi đến khi Lăng Tiêu rời đi một khoảng, mới từ xa xa đi theo.
Lần này, Lăng Tiêu muốn ra khỏi thành, lại không phải bằng cái cổng khi đến.
Tiểu nha đầu do dự một chút, đầu có nó đã có hơi choáng choáng, căn bản không biết mình nên đi chỗ nào, hiện nay chỉ cảm thấy nhất định phải đi theo thần tiên, có thể van cầu một hắn cứu giúp phụ mẫu cùng dân làng.
Khi nó đi đến mệt bở hơi tai, bàn chân vốn để trần đã mài ra bong bóng nước, mà Lăng Tiêu vẫn còn chưa dừng lại.
Nếu tiếp tục đi về phía trước nữa, chính là dòng sông lớn cuồn cuộn sóng, tiểu nha đầu từ sau trận thủy tai liền e ngại cái tiếng sóng này, không còn dám đi theo, mắt lom lom nhìn toà tháp đen như mực trên một ngọn núi thấp, đứng sừng sững trước mặt Lăng Tiêu.
Nó bỗng nhiên nghĩ đến, có phải thần tiên muốn lên lầu cao làm phép để lũ lụt rút đi chăng? Nghĩ vậy, nó liền tràn đầy phấn khởi ngồi bệt xuống trên mặt đất ven đường, chờ xem pháp thuật.
Chờ, lại chờ, lại chờ nữa, chờ đến khi nó sắp ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy một luồng sáng xanh loé lên trên mái tháp, một con mãng xà to lớn đang trèo trên mặt tháp, phun cái lưỡi rắn đỏ tươi, lắc đầu vẫy đuôi.
"Thần tiên làm phép!" Tiểu nha đầu cao hứng chạy như bay, nhưng khi nó chạy đến bậc thang để leo lên tháp, lại vướng trúng thứ gì đó, trượt chân ngã trên mặt đất.
Nó cuống quít bò dậy quay đầu nhìn lại, một sợi tơ mỏng như có như không quấn quanh trên đùi nó, đưa tay đi hất ra, nó lại dính vào cánh tay, làm sao cũng không bỏ ra được.
Đây là tơ nhện?
Trong lòng tiểu nha đầu kinh ngạc, sao lại có tơ nhện nào thô như thế chứ, phải là con nhện lớn đến mức nào mới phun ra được thứ này?.
Nó chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó liền không để tâm nữa, vội vàng đứng lên muốn đi xem tiên nhân làm phép, nhưng khi nó xoay người, một con nhện màu đen to lớn liền xuất hiện ở trước mắt nó.
Tám cái chân dài của con nhện mở rộng trên không trung, hoá ra bên cạnh Hoàng Hạc Lâu đã sớm che kín tơ nhện lít nha lít nhít, con mắt đỏ rực kia gắt gao nhìn chằm chằm nó, phảng phất như nháy mắt sau liền phải nuốt cái con mồi xâm nhập này vào bụng.
Tiểu nha đầu bị dọa đến sững sờ ngay tại chỗ, nhưng lại không dám kêu to, sợ quấy nhiễu thần tiên làm phép, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhện từng chút từng chút bò tới.
Nhưng nó không ngờ tới, con mãng xà màu xanh lục trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu bỗng nhiên vọt xuống, quấn chặt lấy thân nhện, lại mở ra miệng ra muốn một hơi nuốt nó vào.
Cái tràng cảnh này vô cùng đáng sợ, thế nhưng nó không nhắm mắt lại, mà nhìn xem con nhện bị cắn đứt bốn chân, trên thân mãng xà cũng bị đâm ra mấy cái lỗ thủng to, mùi tanh hôi tràn ngập tại không trung, sặc đến người thở không nổi.
Trong óc nó chợt nhớ tới, mẫu thân từng nói, sơn dã tinh quái chính là như thế, cùng quấn lấy cắn nuốt nhau, có lẽ hắn cũng không phải là thần tiên, mà là yêu quái?
Nhưng yêu quái ăn người, hắn lại đang bảo hộ nó, vậy hắn là cái yêu quái tốt sao?
Nhện tinh rất nhanh liền thoi thóp, yêu khí nó bất ổn, thời khắc hấp hối hiện ra hình người, nếu như có tướng sĩ trong thành ở đây, chắc chắn nhận ra cái người này chính phó thống lĩnh quân mã ti, cũng là tâm phúc của thái thú Võ Xương Sầm Ngọc.
Mãng xà không cho nó cơ hội thở dốc, đang muốn nuốt cả thân nhện vào, ai ngờ quanh thân mãng xà chợt run lên, co lại thành một tia sáng xanh, quay trở về trong dù.
Ngay sau đó liền "Phanh" một tiếng, Lăng Tiêu nặng nề rớt từ trên mái nhà xuống, vừa lúc nện lên mặt đất bên cạnh tiểu nha đầu.
"Thần tiên!" Cho dù mới rồi cảm thấy Lăng Tiêu là yêu quái, nhưng tiểu nha đầu vẫn kêu như vậy.
Nó còn chưa kịp tiến lên xem xét, thì từ trên trời lại giáng xuống một nam tử gầy gò, con ngươi của hắn híp thành hai khe hẹp, khoanh hai cánh tay trước ngực nói: "Một cô hồn dã quỷ, cũng đáng để ngươi phân thần?"
Sắc mặt Lăng Tiêu trắng bệch, áo trắng đã nhuộm vệt máu đỏ lạnh lẽo, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc lạnh, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười giễu cợt.
Hắn cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua chỉ là con cá sấu sông nho nhỏ, lòng dạ còn cao ngạo đến vậy."
Cá sấu yêu tu luyện nhiều năm, nuốt Sầm Ngọc, lại thay thế hắn làm thái thú Võ Xương, lòng dạ nó rất sâu, không thèm để ý đến Lăng Tiêu trào phúng mình chút nào.
Hắn vốn không muốn trêu chọc đạo sĩ, nhưng cái tên này đã phát hiện bí mật hắn lấy thành luyện đan, vậy thì không thể không khiến hắn ta cũng đi làm tro bếp đi.
Chỉ là không nghĩ tới một tên đạo sĩ tiểu bạch kiểm thế này lại có chút bản lĩnh, không chỉ có đạo pháp, còn có thể sai khiến yêu vật, cũng may có tiểu quỷ này làm hắn phân tâm, mới để lộ sai sót cho mình đánh hắn xuống mái nhà.
"Trước khi chết ngươi cũng còn có chút tác dụng, liền dùng máu của ngươi, nuôi dưỡng yêu đan của ta..." Lời này hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhướng mày, liếm liếm một giọt máu của Lăng Tiêu dính dưới đất, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, thật lâu mới lên tiếng: "Nửa yêu? Vậy càng thích hợp."
Lấy máu người để nuôi dưỡng, thì cơ thể những người phàm kia chẳng bao lâu liền kiệt quệ, qua mấy ngày liền chết, không thể không tiếp tục tìm người mới, mà nửa yêu, vừa có máu người, thân xác lại không yếu ớt như người, quả là một vật chứa tuyệt hảo.1.
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, hắn liền muốn mang theo Lăng Tiêu không thể động đậy xuống lô đỉnh dưới mặt đất.
"Buông hắn ra!" Tiểu nha đầu vội vàng chạy đến ngăn trước người Lăng Tiêu, không cho cá sấu yêu đụng đến hắn.
Cá sấu yêu hoàn toàn không để con bé vào mắt, một chưởng đẩy nó văng ra, hắn thấy tiểu nha đầu này quần áo tả tơi, nhất định là bách tính chạy nạn ở ngoài thành, lúc này mới nhớ tới chức trách quan phụ mẫu của thành Võ Xương, giả tâm giả ý đề điểm nói: "Quỷ mới chết, sớm trở về đi, nói không chừng còn có thể sống lại."
Trong lòng tiểu nha đầu chấn động mạnh, lúc này nó mới nhớ tới, hoá ra từ sáng sớm hôm nay nó đã chết rồi, chết trong trại dành cho nạn dân ngoài thành Võ Xương, chỉ là hồn phách của nó vẫn còn theo thói quen vào thời điểm này đi tìm đồ ăn, liền rời khỏi thân thể mà đi cứ như lúc còn sống.
Sau đó nó gặp thần tiên, trong đầu chỉ muốn đi theo hắn, hoàn toàn quên mất thân thể vẫn còn lưu tại trạm dịch.
Cho tới bây giờ, nó mới đột nhiên thông suốt, nó đã sớm là người chết, là cô hồn dã quỷ, còn nói đi tìm thần tiên cứu mạng cái gì chứ?
Cá sấu yêu rốt cuộc không nhìn con bé nữa, tiểu yêu bên cạnh hắn trói Lăng Tiêu lại, cùng trốn vào lòng đất, biến mất ở chỗ bậc thang.
Tiểu nha đầu ngây ngốc đứng đó, nó nhìn bốn phía không có một ai, lại nhìn về hướng thành Võ Xương.
Cái con yêu quái kia nói, bây giờ đi về, có lẽ còn có thể sống lại?
Dưới nền đất, cá sấu yêu dùng yêu khí trói Lăng Tiêu vào trong bụng một tượng đá trong một ao nước nhỏ, lại phun ra yêu đan chưa được phục hồi như cũ. Tử khí trong cả thành đang cùng lúc hội tụ cùng đây, lấy máu Lăng Tiêu làm chất dẫn, nuôi dưỡng yêu đan. Qua không bao lâu nữa, yêu đan của hắn liền có thể phục hồi như cũ, khi đó, hắn không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa.
Lăng Tiêu chỉ cảm thấy thân thể như bị đao cắt, đau đến mức cả giọng nói hắn cũng không phát ra được, nhưng vẫn có thể cảm giác được một cách rõ ràng máu tươi của mình đang từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra, tẩm bổ yêu đan.
"Chủ quan quá. " Lăng Tiêu nhịn đau bất đắc dĩ than thầm một câu, nhưng mặc dù là tuyệt lộ như thế, hắn cũng không phải người dễ nản lòng thoái chí, trong tuyệt cảnh nhất định có sinh đồ, chỉ cần hắn dám làm.
Từ lúc đầu hắn liền phát giác, trong cái đau đớn này còn có một tia cảm giác khác thường, hắn phảng phất như cũng không bài xích viên yêu đan yêu khí ngút trời này, ngược lại hình như yêu khí có thể làm dịu đau đớn trên người hắn.
Sư phụ chưa hề nói rõ với hắn, nhưng với trí thông minh của mình, sao hắn có thể không đoán được thân thể mình có điều kỳ lạ?
Hắn sai khiến đám yêu vật bên trong dù hết lần này đến lần khác, thế nhưng chưa bao giờ bị phản phệ, trong lòng liền sớm có suy đoán, hiện nay trải qua tình huống thế này, ngược lại cũng cho hắn một cơ hội xác minh.
Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười mang theo chút hưng phấn, thử dẫn yêu khí vào trong cơ thể, thân thể hắn dù có chút bài xích, nhưng trong máu phảng phất có cái gì bị tỉnh lại, bắt đầu không ngừng lưu động.
Hắn nghĩ, cái con yêu vật này dùng hắn nuôi dưỡng yêu đan, hắn ngược lại hấp thu yêu khí để sống, cũng không tính là mua bán lỗ vốn. Chờ thân thể hắn khôi phục, liền có thể hủy yêu đan đi, rời khỏi nơi đây, chỉ tiếc, ô giấy dầu của hắn không ở bên cạnh, nếu không phải còn có thể hủy luôn cái lò này đi.
"Dù của ngươi nè." Giọng trẻ con giòn tan vang lên ở vách đá sau lưng, Lăng Tiêu kinh ngạc mở to mắt, hắn ngay cả khí lực quay đầu cũng không có, nhìn không thấy thân ảnh sau lưng, nhưng cũng biết đó là tiểu quỷ kia.
Tiểu nha đầu bồi hồi đứng trên mặt đất hồi lâu, khi đang không biết nên làm thế nào cho phải, lại chợt thấy ô giấy dầu của Lăng Tiêu rơi trong bụi cây, nó ôm lấy ô giấy dầu, nghĩ thầm không bằng trước tiên mang trả thần tiên đồ vật của hắn, sau đó quay trở về cũng không muộn.
Nó đi dọc theo con đường tê tê tinh đào mà đi xuống lòng đất, hoảng hoảng hốt hốt tìm lung tung, lại không nghĩ rằng trong này còn có rất nhiều dã quỷ giống như nó, thậm chí còn có mấy người quen ở trong làng, nhờ bọn họ chỉ đường nên nó mới tìm được đến trong bụng tượng đá cá sấu.
"Ngươi không trở về thân xác nữa?" Lăng Tiêu suy yếu hỏi.
Tiểu nha đầu ôm lấy dù đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng buông dù xuống, "Không trở về, dù sao ta cũng không tìm thấy đường về, trước tiên trả dù lại cho ngươi, nơi này còn có người quen, có lẽ có thể tìm được mẫu thân của ta."
Nơi này là miệng ra khỏi của lô đỉnh, hồn phách người trong thành sau khi chết liền bay tới đây, hội tụ thành tử khí, cô đọng vào yêu đan.
Tiểu nha đầu tiến vào cái lò này, chỉ sợ rốt cuộc ra không được nữa, chỉ có thể cùng đám cô hồn dã quỷ bên ngoài bị đốt thành tro bụi, không có được cơ hội chuyển thế đầu thai.
Lăng Tiêu hơi khó khăn giương mắt, nhìn pháp khí của mình một chút, lại nhìn tiểu nha đầu nói: "Nếu như không muốn đợi ở chỗ này, mấy ngày nữa chờ ta khôi phục chút khí lực, liền đưa ngươi vào bên trong dù."
Tuy tiểu nha đầu biết mình là quỷ, nhưng dưới lòng đất này âm u nguy hiểm, tràn đầy lệ quỷ chết thảm, nó cũng rất sợ hãi, nghe thấy thần tiên nguyện ý cho nó vào cái dù xanh lớn kia, liền cao hứng gật gật đầu.
Trong nội tâm nó còn cảm thấy, có lẽ tiến vào dù, thần tiên sẽ có thể mang nó ra khỏi lòng đất, nó chỉ cần đợi thêm một chút là được...
Dưới lòng đất không biết ngày tháng, Quỷ Hồn trong lò đã đổi từ nhóm này qua nhóm khác, thân xác Lăng Tiêu đang từ từ khôi phục, hắn cũng có thể cảm nhận được huyết dịch của bản thân cùng viên yêu đan này càng ngày càng dung hợp.
Mãi cho đến một ngày, Lăng Tiêu chợt nghe bên ngoài tượng đá truyền đến thanh âm quen thuộc, hắn nhếch miệng lên cười nhạt, nhìn tiểu nha đầu nói ra: "Vào bên trong dù ta đi."
Linh quang lóe lên, trên mặt dù liền có thêm một nữ đồng tóc trái đào.
Lăng Tiêu gom hết khí lực toàn thân, đánh ô giấy dầu bay ra khỏi bụng tượng đá, nằm vắt ngang bên ngoài trước mặt Nguyên Tư Trăn cùng Hoa Lân, nhắc nhở các nàng chớ có tuỳ tiện đi vào...
Sau khi tranh đạo thống thất bại, Lăng Tiêu rời khỏi thành Trường An, bắt đầu hành trình tìm đạo tâm của bản thân. Hắn đi qua núi, qua sông, thành trì, nông thôn, dùng thân thể nửa yêu của mình đi trừ ma vệ đạo, nói đến cũng không khỏi cảm thấy thật kỳ quái.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn không thèm để ý chút nào, chẳng lẽ nói hắn có huyết mạch yêu vật, thì chỉ có thể làm yêu vật sao?
Hắn muốn đi con đường như thế nào, liền đi con đường ấy, cho dù là thiên đạo, cũng không làm gì được hắn.
Chuyến đi này nhoáng một cái đã hơn mười năm, bởi vì lấy hắn cứ đem mấy con yêu vật trong dù ra dùng, cho nên mãi mà vẫn chưa công đức viên mãn, thậm chí còn quên mất việc này ra sau đầu. Một ngày nọ, trong lòng hắn chợt có cảm giác, liền thôi diễn thiên tượng ngay trong đêm, thấy Đế Tinh sắp rơi, liền lại lên đường đi về thành Trường An hồi lâu chưa đến.
Ngay khi hắn bước ngang qua lối vào tháp Nhạn, tình cờ thu được một con tiểu tinh quái, mặt dù bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng cực lớn, yêu vật thoát dù mà ra, chuyển vào bên trong vách tường tháp.
Chuyện Sơn Hà Xã Tắc đồ hắn mơ hồ có nghe hai sư muội ám chỉ, nhưng lần này, cuối cùng cũng biết được toàn cảnh từ miệng tàn ảnh sư phụ lưu lại.
"Lão nhân gia ngài cũng thật biết kiếm chuyện cho đồ nhi ha." Sau khi thấy tàn ảnh sư phụ biến mất, Lăng Tiêu bất đắc dĩ thở dài, tính tình của hắn và dung mạo của hắn cũng giống nhau, một chút cũng không thay đổi.
Bản lĩnh thôi diễn bói toán của Huyền Chân là thứ Lăng Tiêu học được tốt nhất, sư phụ đã dám nhìn trộm Thiên Cơ, nghịch thiên cải mệnh, Lăng Tiêu hắn sao lại có thể sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ kích động khi khiêu khích thiên đạo.
Đáng tiếc mối hoạ khuynh thiên đã đến gần, sợ là cũng không thay đổi được gì, chỉ là trong lòng hắn có chút hiếu kì, liền bấm tay niệm pháp quyết, bốc lên một quẻ.
Sau khi thấy rõ cái quẻ tượng này, Lăng Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại đi về hướng trong Hoàng thành, đi thăm Nhị sư muội đã lâu không gặp một lần, lại nói với nàng một chút về cách phá cái quẻ tượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận