Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 246: Thái Cổ Trường Quyền Tiên Nhân Thuỵ (Thượng)

Trích - Triệu Quang Vinh sau khi dùng thức ‘Lang Bôn Thỉ Đột’ chạy thoát liền nhanh chóng xoay người lại, ‘Toạ Kim Loan' chợt loé lên liền biến hoá ‘Kỳ Cổ Thế’ chuẩn bị phát kình ngăn địch nhưng hắn cảm thấy ngoài ý muốn khi phát hiện Vương Siêu không có đuổi theo, mà đứng bất động tại chỗ, tay phải duỗi lên trước thong dong tiêu sái không nói nên lời....
Triệu Quang Vinh mặc dù bị móng tay của Vương Siêu đâm phá làn da cách Ngọc Chẩm Cốt một tấc, khiến cho âm thanh bị thương tổn, khống chế không được âm thân khi hét lên, vậy khí hét lớn lại phát ra âm thanh khàn khàn quái dị như ống bể, giống như yết hầu bị vướng một cục đảm thật lớn.
Bất quá hắn không bị mất đi lực chiến đấu.
Bởi vì thức ‘Lang Bôn Thi Đột’ của hắn thật sự quá nhanh, ‘Vân Long Tham Tráo’ đầy tinh xảo của Vương Siêu chỉ có thể công kích Á huyệt của hắn mà lực lượng của gân cốt và ám kình không tạo ra thương thế nặng lắm.
Bất quá từ khi trận luận võ này tiến hành đến giờ đã thấy rõ kết quả.
Từ hình tượng bên ngoài của hai người có thể nhìn ra.
Quần áo trên người Triệu Quang Vinh hoàn toàn rách nát, giày và ống quần nát vụn, một mảnh đông một mảnh tây ở trên thân thể hắn, khiến cho bộ dáng Triệu Quang Vinh bây giờ chẳng khác gì một tên ăn mày ngoài phố.
Hình tượng của hắn lúc này so với bân đầu ngồi Rolls-Royce Limousine với trang phục như ông hoàng, khí chất như đế vương khác nhau một trời một vực.
So với sự chật vật của Triệu Quang Vinh thì Vương Siêu thong thả hơn rất nhiều, quần áo toàn thân của hắn vẫn nguyên vẹn, thậm chí sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng không có dính. Kình khí toàn thân chấn động, kình phong thành cương thì tro bụi sao có thể bám vào được.
“Triệu sự phụ. Đa tạ!”
Triệu Quang Vinh sau khi dùng thức ‘Lang Bôn Thỉ Đột’ chạy thoát liền nhanh chóng xoay người lại, ‘Toạ Kim Loan' chợt loé lên liền biến hoá ‘Kỳ Cổ Thế’ chuẩn bị phát kình ngăn địch nhưng hắn cảm thấy ngoài ý muốn khi phát hiện Vương Siêu không có đuổi theo, mà đứng bất động tại chỗ, tay phải duỗi lên trước thong dong tiêu sái không nói nên lời.
Trận này không phải là luận võ sanh tử, không có ký Sinh tử trạng thì đánh đến trình độ như vậy, cũng có thẻ nói là phân biệt thắng bại.
Huống hồ trong lòng Vương Siêu rất rõ ràng công phu quyền pháp của Triệu Quang Vinh không như người thường, sức chịu đựng hơn người. Cho đù bản thân mình muốn đánh gục hắn hoặc là đánh hắn mất đi năng lực chiến đấu cũng là một việc không dễ dàng gì.
Mặc dù vừa mới chiếm tiện nghi chỉ là do ‘Tri Chu Đạp Thuỷ’ do mình sáng chế ra quá mức quỷ bí âm trầm vô cùng. Đối phương chưa từng thấy qua nên mới ứng phó không kịp.
Nếu như tiếp tục đánh thì trong lòng đối phương sớm có chuẩn bị sẽ thong dong đối phó, sao có thể cho Vương Siêu tiếp tục làm khó nữa.
Bất quá đối phương nếu muốn ngạnh đấu sinh tử thì Vương Siêu không hề sợ chút nào. Hắn tự tin chỉ trong nửa giờ. lấy thể lực mạnh mẽ, sự chịu đựng dẻo dai của mình áp đảo Triệu Quang Vinh hoàn toàn, thì có thể đánh hắn chết.
Nhưng mà đánh như vậy khiến cho bản thân tiêu hoa lực lượng phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khôi phục lại. Hơn nữa đây là nội đấu trong Đường Môn nên không cần đánh sinh tử làm gì. Trong giới quyền sư người Hoa thì có thể luyện đến cảnh giới Kim đan nội liễm có thể nói là phượg mao lân giác. Chết đi một người thì đáng tiếc vô cùng.
Cao thủ giao thủ.
Mỗi một quyền một thức đều phải tập trung tâm huyết, tay chân, xương sống, đầu và các bộ phận toàn thân đều phải bộc phát lực, vận động mạnh mẽ so với vận động viên chuyên nghiệp quốc tế còn muốn tổn hao thể lực hơn gấp mười lần. Những quyền sư bình thường chỉ có thể kiên trì trong ba đến năm phút đã rất tốt rồi.
Mà một trận luận võ lại đánh mười phút đã là hiếm thấy vô cùng.
Đánh nửa giờ chính là tuyệt đỉnh cao thủ.
Cho nên khi đánh nhau chính thức phải là nhất kích tất sát. Tuyệt không thể dùng biện pháp bẩn thỉu tiêu hao thể lực đối phương.
Đối mặt với Vương Siêu thong dong dừng tay lại kia, thì trong lòng Triệu Quang Vinh rất rõ võ công của mình so với vị Đại Đông Á Đệ Nhất Quốc Thuật Tông Sư, Lao Sơn Nội Gia Quyền Quán Quán Trường này thấp hơn một bậc. Cho dù có kiên trì nữa chắc chắn sẽ phải bại thê thảm hơn.
“Nghĩ không ra trong nước lại có cao thủ như vậy. Quyền pháp võ công đạt đến cảnh giới như vậy. Xưng là đệ nhất cũng không sai!” Trong lòng Triệu Quang Vinh chỉ có thể cười khổ mà không nói nên lời.
Á huyệt của hắn bị điểm thương, khiến cho yết hầu như bị một cục đảm lớn chặn lại khó chịu cực kỳ, thì làm sao có thể nói thành lời được.
Chẳng những yết hầu hắn bị phong bế mà trong lòng hắn cũng chết lặng. Hắn luyện quyền pháp gia truyền khi mới ba tuổi, chữ đầu tiên hắn biết được chính là chữ “Quyền’. Sau học văn hoá nhưng trên lưng luôn có những quyển cổ phổ kinh điển như ‘Thủ Tí Lục’, ‘Lục Mộng Đường Thương pháp’. ‘Địa Long Kinh’. ‘Vũ Bị Chỉ’,’Tích Hiệu Tàn Thư,’ Tào Kế Vũ Thập Pháp’, ‘Hình Ý Quyền Giảng Nghĩa’…. Vô luận là võ ccông cơ bản hay là tri thức lý luận nắm chắc vô cùng. Sau khi hắn được mười ba mười bốn tuổi khi khung xương phát triển tốt thì hắn bắt đầu luyện khí luyện quyền. Hai mươi tuổi đã là một cao thủ trẻ tuổi của một phương, sau đó võ công tịnh tiến chưa từng thất bại lần nào. Bây giờ lại bị thất bại, hơn nữa thất bại hoàn toàn.
Nếu một tiểu bối vô danh đánh hắn thành bộ dạng như vậy, thì khẳng định hắn không chịu nổi sẽ đi tự sát. Nhưng hiện giờ trong lòng hắn không có ý niệm tự sát trong đầu.
Bởi vì Vương Siêu không phải là một tiểu bối không nổi danh, mà là danh tiếng rất lớn. Có được danh hiệu Đại Đông Á Quốc Thuật Đệ Nhất, thì có thể thấy trong giới võ thuật danh tiếng của hắn vang dội tới cỡ nào.
Lại nói hắn đã lạnh nhạt với giới võ thuật đã lâu, đối với thanh danh cũng không mấy xem trọng, không đến nỗi phải liều mạng vì nó. hắn tôn trọng hơn là ích lợi.
“Triệu sư phụ. Chúng ta giao thủ có thể nói là không phân được thắng bại. Thật sự muốn phân thắng bại sợ rằng phải trải qua mấy trăm hiệp. Như vậy……. Quần áo của Triệu sư phụ bị tổn hại, vậy thì chúng ta tạm dừng ở đây, sau này tìm thời gian tái đấu tiếp. Hôm nay là ngày mừng Khẩn thân đại hội của Nam Dương Đường môn, không nên vì hai người chúng ta luận bàn mà chậm trễ được!”
Vương Siêu thu tay lại ôm quyền, rung ống tay áo hai cái
Lùi lại hai bước nhìn thẳng vào mắt Triệu Quang Vinh, lấy mắt đối mắt.
hôm nay hắn bận một bộ quần áo màu tím vàng, dùng nút thắt kiểu xưa, tay áo hơi rộng thùng thình rất có phong phạm đại quyền sư ở thế hệ trước.
Trang phục như vậy cộng với Giang Hải vừa nói rõ thân phận Đại Đông Á Đệ Nhất Quốc Thuật Tông Sư càng đưa hình tượng của hắn thêm một tầng sáng. Trong mắt mọi người thì mỗi một hành động của hắn đều có một loại phong độ mị lực chấn nhiếp mọi người.
Đại nhi hoá chi vị thánh, thánh nhi hoá chi vị thần.
Triệu Quang Vinh nghe thấy Vương Siêu nói chuyện liền tính toán một chút, tâm thần không đến một phút đồng hồ đã bình tĩnh lại.
Đang lúc này thì Đường Tử Trần thở dài một tiếng lo lắng. rốt cục cũng làm cho hắn cơ hội xuống đài.
“Triệu đại ca. Ngươi cần gì phải phân biệt cao thấp với đệ đệ ta? Chúng ta thành lập Đường Môn có mục đích không để cho người Hoa bị ức hiếp lăng nhục, nhưng Nam Dương Đường Môn hôm nay đã trở thành một tổ chức quân phiệt, mất đi tính khí và huyết tính năm xưa………”
Đường Tử Trần thở dài nói tiếp: “Triệu đại ca. Người cần gì phải làm thế. Người và ta, còn có Lâm Thế Phong đại ca và hơn hai mươi người khác mạo hiểm ám sát thủ lãnh quân đội Indonesia. Khi ấy chúng ta dũng cảm ra sao? Sau lại tranh đoạt quyền Đường Môn cũng là cửu tử nhất sanh nhưng hơn mười năm qua ý chí mạnh mẽ tình hào hiệp của hai vị đã tiêu tan. Cả hai đều có gia đình, có con gái. Đường Môn chúng ta chính là hào khí và huyết khí nhưng nay đã mất đi hai thứ ấy thì có đáng để tồn tại không!”
Ánh mắt Triệu Quang Vinh chợt loé. Quả thật đúng như vậy, bây giờ hắn tại Filley đã mềm yếu hơn rất nhiều. Có gia đình, có con gái nên không dám gây ra những hành động lớn như Đường Tử Trần, dám xung đột võ trang quy mô lớn với quân đội chính phủ. Như hắn gặp phải việc đối kháng với quân đội chính phủ thì sẽ giải quyết theo phưong hướng việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
“Đệ đệ của ta đầu tiên đã giết cha con Suha Arnie, cắt đầu tế điệu vong linh anh em đã chết năm đó. Tin rắng dưới sự lãnh đạo của hắn có thể bảo trì sự huyết tính của Đường Môn".
“Triệu đại ca, Lâm đại ca. Ta cảm thấy các người hiểu lầm rất nhiều chuyện. Hay là chúng ta hãy trò chuyện lại nhé!” Đường Tử Trần khi nói xong liền quay lưng đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh lễ đường.
Trong khi Đường Tử Trần nói chuyện thì sự chý ý của Vương Siêu đặt lên người Giang Hải liền phát hiện mí mắt Giang Hải hạ xuống đang cùng nói chuyện với con gái của Triệu Quang Vinh, như người vừa rồi nói rõ thân phận Vương Siêu căn bản không phải là hắn.
Triệu Quang Vinh không lên tiếng mà tiến vào xe thay đổi một bộ trang phục mới. Bộ dáng chán chường khi nãy hoàn toàn biến mất, khôi phục lại khí chất cao sang ban đầu.
Ánh mắt Lâm Thế Phong chợt loé lên, những việc vừa mới xảy ra hoàn toàn nằm ngoài suy đóan của hắn. Hắn thật không ngờ Đường Tử Trần chỉ định người cầm quyền mới của Nam Dương Đường Môn, tuy còn trẻ tuổi vậy mà chính là Quán Trường Lao Sơn Nội Gia Quyền Quán, rất nhiều tiền bối trong Hồng Môn đều gọi là Đệ Nhất Quốc Thuật Đại Tông Sư.
Hắn vốn muốn chủ ý của nhìn vào Triệu Quang Vinh, mà không muốn chính thức đối kháng với Đường Tử Trần. ( chỗ này hềnh như thiếu, mấy chương này đả tự lại thấy có vài câu có thể thiếu một vài từ, nhưng mềnh giữ nguyên như bản dịch – NBA )
Nhìn thấy Triệu Quang Vinh sau khi thay đổi quần áo liền cùng sóng vai với Đường Tử Trần, Vương Siêu đi vào phòng nhỏ cạnh lễ đường thì hắn cũng đi theo.
Sau khi ngồi trong phòng hội nghị nhỏ này rồi Vương Siêu mới mở miệng: “Triệu sư phụ, vừa rồi đắc tội……..” Sau đó quay lại nói với Hoắc Linh Nhi: “Đi lấy nước thuốc luyện hầu đến đây!”
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Linh Nhi đã cầm đến một bình thuốc nhỏ. Vương Siêu đón lấy, đứng lên cầm kim châm vận kình đâm vào sau lưng Triệu Quang Vinh, phối hợp với nước thuốc vuốt lên cổ hắn vài lần.
Triệu Quang Vinh không có động mà chỉ lẳng lặng nhìn.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Triệu Quang Vinh cảm thấy yết hầu phát ngứa liền ho mãnh liệt, sau khi phun ra một cục đảm hắn cảm thấy nhẹ cả người.
Lúc này mới mở miệng nói: “Không hổ là Đệ Nhất Quốc Thuật. Triệu mỗ bội phục!”
“Quá khen, gần đây ta liên hợp các Nam Dương Quyền Sư cùng sáng chế ra một bộ Thượng Thừa Quyền Pháp cho Đường Môn ta có thể truyền lưu thiên cổ như Thái Cổ Trường Quyền. Không biết Triệu sư phụ có hứng thú hay không?”
Thì ra gia truyền của Triệu Quang Vinh chính là Thái Cổ Trường Quyền chánh tông, nó cùng với Thái Cổ Trường Quyền truyền lưu trên giang hồ khác xa nhau. Ngoại trừ có rất nhiều bí thủ, bộ pháp này còn có một bộ pháp luyện khí Tống Đại Hoa Sơn Trần Truyện Lão Tổ ‘Tiên Nhân Thuỵ’ phối hợp với xoa bóp có thể khiến bản thân mình ngủ say. Giấc ngủ chỉ một tiếng nhưng so với giấc ngủ bình thường bảy tám giờ tốt hơn rất nhiều.
Năm đó Tống Thái Tổ Triệu Khuân Dẫn gặp phải Hoa Sơn Trần Truyền lão tổ liền được truyền thụ cho phương pháp luyện khí ‘Tiên Nhân Thuỵ’. Sau khi trở về mỗi ngày đều luyện khiến cho tinh lực dư thừa, hơn nữa thời gian học tập quyền thuật so với người khác nhiều hơn gấp đôi mới có thể đánh chiếm một khoảng giang sơn to lớn như vậy. Sau đó cùng với kỳ nhân dị sĩ ngày đêm nghiên cứu mới sáng chế ra một bộ ‘Thái Cổ Trường Quyền’ này.
Bộ Trường Quyền này tập trung trí tuệ rất nhiều người, dung hợp Dưỡng sinh công, luyện khí thuật, binh pháp, chiến trận thành một lò. Chính là quyền thuật thượng thừa đứng đầu.
Điều Vương Siêu muốn làm bây giờ cũng là học theo Triệu Khuông Dẫn. Đây là lần hoạt động lớn trong nước cũng là lần hành động lớn nhất của Đường Môn.
Trong Thái Cổ Trường Quyền của Triệu Quang Vinh có phương pháp luyện khí ‘Tiên Nhân Thuỵ’, có ‘Cự Linh Thần Nhãn Pháp’, có ‘Thất Tinh Thế đới với Vương Siêu có trợ giúp rất lớn.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bạn cần đăng nhập để bình luận