Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để

Chương 11


Diệp Trấp Đào lại rửa, lại lột da rồi đem hầm.
Thật vất vả cũng làm ra một bát “canh chồn” không rõ hình dạng, nàng hớn hở mang đến cho Linh Linh, lúc này Linh Linh vẫn chưa nghỉ, đang ngồi trước gương chải tóc, thấy mụn trên mặt, bực bội ném cái lược đi.
“Phiền c.h.ế.t mà, mấy nốt mụn này làm sao mới hết được chứ.”
Giương mắt nhìn lên thì đúng lúc thấy Diệp Trấp Đào cầm hộp thức ăn đến, toàn thân bẩn thỉu — để kịp hầm canh cho Linh Linh, nàng thậm chí không có thời gian để thay đồ.
Linh Linh nhíu mày, “Giữa đêm ngươi ăn mặc như vậy, đến chỗ ta làm gì?”
“Đem canh chữa nóng đến cho ngươi!”
Diệp Trấp Đào ân cần bưng bát canh nóng hổi, thổi nhẹ rồi cẩn thận đưa cho Linh Linh.
Linh Linh đang bực bội, không thèm nhìn, vung tay, “Đem đi đem đi, ta không uống cái thứ linh tinh này.”
Đánh đổ bát canh, nước nóng b.ắ.n vào tay Diệp Trấp Đào, lập tức đỏ ửng, “Shh —”
Linh Linh không cố ý làm Diệp Trấp Đào bị bỏng, thấy cảnh này cũng hoảng hốt, “Ta đã nói không ăn không uống, ngươi cứ nhất quyết đòi cho ta ăn.”
“Không sao, chỉ cần rửa nước lạnh là được.”
Rõ ràng là mình bị thương, Diệp Trấp Đào còn an ủi Linh Linh, cẩn thận dọn dẹp mảnh sứ vỡ, còn ân cần đóng cửa phòng lại, “Vậy ta đi đây.”
Cho đến khi trở về sân, nàng mới dám nhăn nhó, điên cuồng thổi tay, nước sôi đổ vào tay ai mà không đau, ngày mai chắc chắn sẽ tróc da.
Hạ Chiếu không biết đã theo Diệp Trấp Đào bao lâu, tiến lên, nắm tay nàng kéo qua bôi thuốc, thuốc mát lạnh, vừa bôi vào lập tức không còn đau nữa.
Đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Chiếu, Diệp Trấp Đào dĩ nhiên đã quen, không bị dọa, còn bình tĩnh tự nhiên nói cảm tạ.
Hạ Chiếu nhìn nàng một cái, cúi người, đột nhiên ôm ngang nàng lên.
Diệp Trấp Đào giật mình, vội vàng nói: “Hạ tướng quân, ta bị thương ở tay chứ không phải chân, ta có thể tự đi.”
Bị một cái nhìn lạnh lùng, nàng biết điều mà im miệng.
Hạ Chiếu chỉ mất vài bước đã ôm nàng vào phòng, tự giác trải chiếu trên đất, trước khi Diệp Trấp Đào kịp lên tiếng, đã nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Diệp Trấp Đào: “…”
Có thể nào, ta cần phải rửa mặt mới ngủ được.
Thôi quên đi, một ngày không tắm cũng không chết.
Ngủ, ngủ.
Diệp Trấp Đào nghĩ như vậy, nhưng càng nghĩ lại càng ngứa, cả người dơ bẩn không thể ngủ được, nàng quan sát Hạ Chiếu, xác định hắn đã ngủ, rón ra rón rén xuống giường, ra tới sau bình phong cởi bỏ quần áo, cẩn thận lau người.
Trong bóng đêm, Hạ Chiếu mở mắt, nhíu mày, lặng lẽ quan sát Diệp Trấp Đào ở sau bình phong — Ánh trăng chiếu qua cửa sổ lên thân hình trắng nõn của Diệp Trấp Đào, như phủ lên nàng một lớp ánh sáng dịu dàng, khi Diệp Trấp Đào quay người, hắn lại nhắm mắt lại.
***
Việc làm vỡ bát canh chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, không làm giảm đi sự hăng hái tích cực của Diệp Trấp Đào, chỉ hai ngày nữa là đến lễ thượng tỵ, đèn hoa khắp thành, nàng dự định mặt dày dẫn Hạ tiểu muội đi dạo một vòng.
Vì làm vỡ bát canh, làm Diệp Trấp Đào bị bỏng, Linh Linh cảm thấy áy náy, cũng đồng ý với lời thỉnh cầu đi dạo phố của Diệp Trấp Đào.
Không ngờ Diệp Trấp Đào còn vui hơn cả nàng ta, kéo nàng ta đi xem đèn hoa, lại xem cả múa rối bóng.
“Linh Linh đến xem, chiếc đèn con thỏ này thật dễ thương, ngươi có muốn không?”
“Không muốn, quá trẻ con.”
“Vậy ta tự mua một cái.”
Nói xong, Diệp Trấp Đào vui vẻ trả tiền.
Hạ Linh có chút bất lực, người này không phải nói sẽ đi dạo phố cùng nàng ta sao? Giờ xem ra thì như ngược lại.
“Phía trước có bán mứt hoa quả, Linh Linh có ăn mứt hoa quả không? Ta mua cho ngươi.”
“Không ăn.”
“Vậy ta tự mua một xâu.”
Lại mua một xâu mứt hoa quả.
“Oa, phía trước lại có bán bánh đường đỏ, Linh Linh có ăn không?”
“…… Không ăn.”
“Vậy ta tự mua một cái.”
“……”
Trên đường đi, Diệp Trấp Đào đã mua rất nhiều thứ, đều vào bụng nàng, hai má phình lên như một con chuột đuôi cụt.
Linh Linh nhìn người nữ nhân trước mặt, không nói gì, còn hỏi nàng ta có ăn không, rõ ràng là nữ nhân này tự muốn ăn.
“Linh Linh, phía trước có bán mặt nạ, chúng ta đi xem đi.”
“Ừ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận