Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng
Chương 35: Tính kế, phản tính kế, phản phản tính kế
Còn chưa tới gần nhà tranh, hắn đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt bay tới, linh thức đảo qua phòng tiểu sư muội mình, nhẫn nhịn không đưa tay nâng trán.
Vẫn nên đi vòng qua thôi.
Mặc dù cảnh trong nhà tranh này cũng không tệ.
Trên mặt đất còn rải rác các loại thẻ "Mô phỏng cuộc sống", cùng với bộ "Bài Poker" trước kia hắn làm cho sư muội.
"Mấy tấm bài này kỳ thật có một chút xa xỉ, làm ra từ loại giấy đặc thù mà Lý Trường Thọ chế tác "người giấy", nguyên liệu đến từ một loại mủ nhựa cây bảo thụ, thủ pháp chế tác hết sức phức tạp.
Rõ ràng, hôm qua ba người này chơi cả đêm, cuối cùng lại bị Tửu Cửu dùng rượu ngon thuốc xỉn.
Dùng linh thức có thể nhìn thấy, ở trên mặt đất có một thanh đại kiếm, một chiếc váy dài, một cái áo ngắn, mấy cái vớ giày quăng bừa bộn.
Linh Nga và Tửu Cửu sư thúc một ngửa một sấp ở trên giường đang ngáy o o, Tửu Cửu ôm đùi Linh Nga, Linh Nga lại đang ôm chân ngọc của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Nơi góc giường, Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn nhã nhặn nằm nghiêng, chỉ là... không biết trong tay cầm cái yếm màu hồng của ai.
Không thấy gì cả, không thấy gì cả.
Lý Trường Thọ mở trận pháp bên cạnh nhà tranh ra, xoay người đi xuống dưới tán cây liễu bên cạnh hồ nước, xuất ra hai tấm người giấy chưa hoàn thành, tiếp tục dùng pháp lực cắt may.
Cắt Giấy Thành Người xem như một môn thần thông cao thâm, được ghi chép ở bên trong Đạo Môn với cái tên " Thiên Cương Tam Thập Lục Pháp ", Lý Trường Thọ có được môn thần thông này cũng là bởi vì một lần tình cờ.
Từ khi hắn có được phương pháp này đến nay đã hơn năm mươi năm, mà môn thần thông này cũng chỉ vừa mới có một chút thành tựu.
Chờ sau khi Lý Trường Thọ thành tiên, Cắt Giấy Thành Người mới có thể phát ra uy lực chân chính, khi đó chế tác người giấy đã có thể ký thác một chút nguyên thần của mình, từ đó đạt tới trình độ thân ngoại hóa thân...
Cắt Giấy Thành Người cũng là một trong những thần thông chủ tu của hắn, có thể không bị tổn thương mà vẫn đả thương được địch thủ, cũng chính là tâm ý của hắn.
Mấy môn khác như trận pháp, phù lục, đan dược, luyện độc, kỳ thật cũng chỉ là tùy tiện làm cho vui, xem như sở thích nghiệp dư, gia tăng khả năng yên thân lập mệnh.
Nửa ngày sau, Lý Trường Thọ thu hồi hai tờ người giấy mới làm xong, mắt nhìn nhà tranh, ba người bên trong vẫn chưa có ý muốn tỉnh lại.
Sư phụ ra ngoài dự tiệc cũng một mực chưa về, đoán chừng cũng còn lâu mới về.
Mặc dù sư phụ chỉ tu thành Trọc Tiên, nhưng địa vị ở trong môn cũng đã đề cao rõ rệt.
Không thành tiên chỉ là phàm nhân thì nhiều nhất chỉ được ba ngàn năm tuổi thọ.
Những người trước kia giao hảo với Tề Nguyên, bất luận là tâm tư gì, cảm thấy Tề Nguyên trước đây không có giá trị xã giao cũng tốt, không muốn quá thương tâm khi thọ nguyên Tề Nguyên hao hết cũng được, hay là không muốn để cho Tề Nguyên cảm thấy áp lực, nên mấy trăm năm gần đây, đều một mực giữ khoảng cách với Tề Nguyên.
Lúc này, Tề Nguyên đã tu thành Trọc Tiên, sau này chỉ cần thuận lợi là có thể thành Chân Tiên.
Mặc dù trên danh nghĩa có một chút không dễ nghe, nhưng thọ nguyên là vẫn có, bạn bè Tề Nguyên những năm đó tụ tới một lần nữa...
"Bên trong tiên môn, kỳ thật cũng rất thực dụng."
"Quá trình tu hành sau này của sư phụ, cũng là nan đề."
Đang nghĩ ngợi, Lý Trường Thọ đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài núi.
Viu ! Một tiếng xé gió truyền đến từ phía trên bên cạnh, Lý Trường Thọ lập tức trốn đến một cây liễu khác, cánh tay trái nâng lên, tay trái nhắm tới thanh tiểu ngọc kiếm đang bay nhanh tới, ngăn nó dừng lại ở mười trượng bên ngoài.
Bên trong ngọc kiếm truyền đến giọng nói của một trung niên đạo trưởng nào đó: "Tiểu Quỳnh Phong Lý Trường Thọ, mau tới Bách Phàm Điện nghị sự."
Lý Trường Thọ đáp một câu "Đệ tử lĩnh mệnh."
Thanh ngọc kiếm này lập tức quay đầu trở về, bay thẳng về hướng Phá Thiên Phong.
Trong chốc lát, lại có hai thanh ngọc kiếm giống nhau từ một hướng phá không bay đến, lần này lại vọt thẳng về phía nhà tranh của tiểu sư muội.
Lý Trường Thọ thấy thế lập tức minh bạch một chút gì đó.
Hắn lắc đầu, gọi mây trắng lên đi trước một bước, tránh đi chuyện hắn và Hữu Cầm Huyền Nhã, Tửu Cửu cùng nhau tiến vào Bách Phàm Điện.
...
Lần này triệu tập, hẳn là vì sự tình đại hội Đông Hải Trừ Yêu.
Vì để tránh cho mình tới quá sớm dễ làm người khác chú ý, Lý Trường Thọ ở ngoài điện chờ dưới một gốc cây một lát...
Quả nhiên không có ai phát hiện ra.
Đợi đến khi ở góc tây nam Bách Phàm Điện có hơn mười thân ảnh hạ xuống, hắn mới cất bước tiến vào điện, tiếp tục "ẩn hình" ở trong góc.
Tửu Ô sư bá mặc dù gian trá hiểm ác, là người hẹp hòi, thích chiếm tiện nghi, nhưng ít nhiều cũng có vài ưu điểm chưa vứt đi, ví dụ như thủ tín hứa hẹn.
Lúc này, ở trong mắt người ngoài, Lý Trường Thọ vẫn là đệ từ "ưu tú" cảnh giới Phản Hư cấp hai, Tửu Ô cũng không tiết lộ "tu vi thật sự" của Lý Trường Thọ đã là "Phản Hư cấp sáu".
Lúc Lý Trường Thọ đến, đệ tử bên trong môn có tu vi xếp hạng mười vị trí đầu đã tới sáu người, Tiên Nhân cảnh giới Chân Tiên tuổi đời nghìn tuổi cũng có sáu, bảy vị tới.
Việc trọng đại giống như loại Đại Hội Trừ Yêu này, quần tiên hội tụ, các tiên môn khó tránh khỏi việc ganh đua nhau. Mà "thiên phú" và tiềm lực của môn nhân đệ tử làm thế nào có thể thể hiện rõ ràng ra? Chính là so sánh ở khía cạnh tiến cảnh tu vi của môn nhân đệ tử, cùng với thọ linh của bọn họ.
Tuổi đời càng thấp, tu vi càng cao, ngộ tính thiên phú tự nhiên cũng càng cao, càng có thể giành được vinh dự cho tiên môn nhà mình.
Cho nên, ngoại trừ Tửu Cửu trùng hợp đang phải bế quan, hầu như chưa bao giờ vắng mặt trong những trường hợp tương tự...
Lý Trường Thọ lại đợi ở trong điện một hồi, liên tiếp có Tiên Nhân cảnh giới Chân Tiên đến đây, đệ tử trẻ tuổi thì lại tới thêm hai ba người.
Đợi Tửu Cửu và Hữu Cầm Huyền Nhã lững thững tới trễ, nơi đây tổng cộng có mười một vị đệ tử trẻ tuổi, mười sáu vị môn nhân cảnh giới Chân Tiên.
Đây là bởi vì hôm nay tất cả mọi người đều bị triệu tập tới.
Vị Cát trưởng lão phụ trách ngoại vụ môn phái, cũng cùng với hai vị trưởng lão khác cùng nhau đến đây, giải thích cặn kẽ mục đích triệu tập bọn họ đến...
Chỉ nghe Cát trưởng lão nói: "Lần này Đông Hải Long Cung tổ chức Đại Hội Trừ Yêu ở Đông Hải Chi Tân, mời tiên môn ở Đông Thắng Thần Châu đến dự họp, Độ Tiên Môn chúng ta cũng được liệt kê vào danh sách mời. Tình huống lần trước ác long kia tập kích sơn môn chúng ta, chắc hẳn các ngươi cũng thấy được, không chỉ có như thế, kẻ ác long kia còn cố ý báo sai ngày tổ chức đại hội cho chúng ta, muốn Độ Tiên Môn chúng ta trở thành trò cười... cũng may mấy tiên môn Đông Châu chúng ta có trao đổi tin tức với nhau, nên trong môn đã sớm biết ngày cử hành đại hội cụ thể sẽ là sau bảy ngày nữa. Sau bốn ngày nữa, Độ Tiên Môn chúng ta và các tiên môn khác sẽ cùng nhau đi tới Đông Hải dự họp. Chưởng môn có lệnh, đại hội lần này sẽ do Vong Tình thượng nhân dẫn theo đệ tử trong môn phái tiến tới đó, và cũng có mấy vị trưởng lão Thiên Tiên đạo nhân khác đi theo..."
Cát trưởng lão ngừng lại một lát, ánh mắt đảo qua hai mươi bảy người này, tiếp tục nói: "Lần này Long Cung tổ chức Đại Hội Trừ Yêu, không nằm ngoài ba mục đích. Thứ nhất, muốn phân rõ ranh giới Đông Hải và Đông Hải Chi Tân. Thứ hai, muốn từ trên người đám tiên môn đi đến Đông Hải trừ yêu chúng ta, tìm lại da mặt trước đây bọn hắn vứt bỏ. Thứ ba, chính là muốn cho đệ tử Long Tộc bọn hắn diễu võ giương oai một phen. Lần Đại Hội Trừ Yêu này, Long Tộc sẽ xuất ra một ít bảo vật làm quà thưởng, để các đệ tử trẻ tuổi của tiên môn tỷ thí với nhau."
"Mười người các ngươi..." Cát trưởng lão vốn đang nhìn mười vị đệ tử trẻ tuổi phía sau, bỗng nhiên ánh mắt lại rơi lên trên người Lý Trường Thọ đang đứng trong góc, sửa lời nói: "Mười một người các ngươi, là những đệ tử có tu vi cao nhất, hoặc là tối thiểu, ừm, là người nhạy bén. Mấy năm trước chúng ta mới vừa trừ yêu ở Đông Hải, đại hội lần này tất nhiên sẽ bị Long Cung nhằm vào, cũng có mấy tiên môn có một chút thù hận với chúng ta, có lẽ sẽ âm thầm ngáng chân, khiến đám đệ tử trẻ tuổi các ngươi xấu mặt. Nhớ lấy, các ngươi không thể ném đi mặt mũi của Độ Tiên Môn chúng ta, càng không thể mất đi phong độ của tiên tông Tam Giáo chúng ta! Nếu như có người lén lút tìm các ngươi khiêu khích, không cần phải để ý đến bọn hắn, đợi đến lúc chính thức luận bàn, khi đó hẵng cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ! Đám người tiên môn chúng ta đã sớm thương nghị, lần này đệ tử trẻ tuổi mà các tiên môn ở Đông Châu cử đi đều dưới một trăm năm mươi tuổi, hiếm có kỳ tài nào đã bước vào cảnh giới Quy Đạo. Mấy thứ bảo vật kia, nếu các ngươi có thể thu được, thì coi như là phần thưởng cho riêng các ngươi."
"Đã nghe rõ chưa?"
Vẻ mặt của mười một vị đệ tử phần lớn đều lộ vẻ vui mừng, cùng đồng thanh đáp ứng: "Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của trưởng lão."
Cát trưởng lão gật gật đầu, sau đó lại trầm ngâm một lát, thuận miệng nói: "Còn một chuyện, là do chính Vong Tình thượng nhân tự mình giao phó."
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe.
"Tiểu Quỳnh Phong Lý Trường Thọ ở đâu?"
"Có đệ tử." Lý Trường Thọ thầm nghĩ bị gọi đích danh như thế, chính mình còn đánh giá thấp trình độ xảo trá của tên gia hoả Tửu Ô kia, nhưng cũng bất động thanh sắc, khom mình hành lễ.
Cát trưởng lão trầm giọng nói: "Lần này ra ngoài, các đệ tử trẻ tuổi đều phải nghe lệnh của ngươi, ngươi chính là người lĩnh đội của đám đệ tử trẻ tuổi."
Trong lúc nhất thời, không chỉ mười vị đệ tử có một chút ngơ ngác, mà mười sáu vị Chân Tiên cũng nhao nhao quay đầu dò xét Lý Trường Thọ.
Một vị đệ tử cảnh giới Phản Hư cấp hai, tại sao lại được chọn làm người lĩnh đội?
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn vào người mình, khoé miệng của Lý Trường Thọ cũng không nhịn được giật giật.
Cố ý, Tửu Ô tuyệt đối là cố ý!
Cái lão đạo nhân lùn này là đang buộc hắn phải bại lộ át chủ bài!
Lúc đầu, Lý Trường Thọ còn cảm thấy rằng, bản thân mình đi theo hoà vào giữa đám đệ tử tới Đông Hải, dù sao cũng có mấy vị Thiên Tiên trong môn bảo vệ, nên sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Thuận tiện còn có thể kiếm chỗ hoang vắng trên đường tới Đông Hải, tìm chỗ thích hợp để bế quan độ kiếp.
Vội vàng không kịp đề phòng, vậy mà bị Tửu Ô gài bẫy!
Trước đó còn cảm thấy sóng gió lần này sẽ không lỗ vốn, hiện tại tất nhiên đã mất luôn cả máu...
Tửu Cửu vui vẻ hỏi một câu: "Sư tôn làm sao biết cái tên nhà ngươi vậy?"
"Đệ tử thấy việc này không ổn." Lý Trường Thọ phản ứng thần tốc, nhíu mày, cúi đầu, khí tức hơi loạn, trán đầy mồ hôi, hắn thấp giọng nói một câu: "Xin trưởng lão thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Ồ?" Cát trưởng lão cau mày nói: "Ngươi vậy mà có chỗ bất mãn với mệnh lệnh của Vong Tình thượng nhân?"
"Đệ tử không dám, nhưng việc này hơi kỳ quặc." Lý Trường Thọ cũng không ngẩng đầu lên, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: "Đệ tử cả gan hỏi một câu, đây là mệnh lệnh do chính miệng Vong Tình thượng nhân nói ra, hay là do Tửu Ô sư bá nhắn giùm?"
Cát trưởng lão nhướng mày: "Là Tửu Ô nhắn giùm."
Trong đáy lòng của Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu lộ chuyển sang vẻ mang theo sợ hãi lại thêm một chút bất đắc dĩ "biết ngay là như vậy".
Tửu Ô tuyệt đối là cố ý mang tên tuổi Vong Tình thượng nhân ra, có khả năng cao là không có báo cho Vong Tình thượng nhân biết về mấy loại việc nhỏ liên quan tới mấy vị đệ tử trẻ tuổi này.
Cứ giả bộ như vậy, cho dù là Tửu Ô tới nói cũng không quan trọng, Vong Tình thượng nhân không những sẽ không truy cứu, vào lúc tất yếu sẽ còn giúp ái đồ che giấu, Tửu Ô cũng chỉ là tiền trảm hậu tấu...
Nhưng, chuyện này cũng tương tự lưu lại nhiều chỗ sơ hở.
Lý Trường Thọ lập tức quyết định thuận thế phản kích.
Nếu sư bá ngươi làm ác trước, cũng đừng trách hắn đánh trả!
Lĩnh đội thế hệ trẻ tuổi, thì tương đương với người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, ý nghĩa của chuyện này là không thể coi thường, tuyệt đối sẽ đẩy hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Việc này chỉ cần chứng thực, vô luận là Tiên Nhân trên tất cả các núi, hay là đệ tử trẻ tuổi trên tất cả các núi, sau này chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm hắn, phiền phức cũng sẽ liên tục kéo đến!
Tuyệt đối không thể nhận việc này!
Lý Trường Thọ lộ vẻ xấu hổ, thở dài: "Không dám giấu giếm trưởng lão, những năm gần đây, đệ tử và Tửu Ô sư bá của Phá Thiên Phong có giao hảo, có hứng thú cùng nhau nghiên cứu thảo luận cất rượu, phẩm rượu. Trước đây Tửu Ô sư bá và đệ tử uống rượu, lúc say đã từng nói đùa, chính là đệ tử sao có thể trở thành một người tầm thường, vô danh tiểu tốt như vậy, sư bá sẽ giúp đệ tử có thể mở mày mở mặt trước mặt đệ tử đồng môn. Chưa từng nghĩ, sau khi sư bá tỉnh rượu lại cho rằng đã nói ra nhất định phải làm được, sợ mất mặt, nên mới an bài như vậy, khiến đệ tử quả thực kinh hoảng."
Lông mày Cát trưởng lão càng lúc càng nhăn chặt lại, những môn nhân đệ tử khác lại càng thêm giật mình.
Nguyên lai là chuyện như thế.
Lập tức, ánh mắt xung quanh nhìn Lý Trường Thọ không còn địch ý, nhiều người cho rằng Tửu Ô chấp sự quá ỷ vào thế lực trong môn không kiêng nể gì cả, lại đồng cảm với Lý Trường Thọ hơn rất nhiều...
Tửu Cửu cũng nhịn không được thầm nói: "Ngũ sư huynh sao có thể đùa như thế! Thật là!"
Ở bên ngoài, cách đó mấy vạn dặm, Tửu Ô đang ngự không không nhịn được hắt xì hơi liên tục mấy cái...
Bên trong Bách Phàm Điện, Lý Trường Thọ lại thở dài mấy hơi, nói: "Các vị huynh đệ, đệ tử không dám để cho trưởng lão ngài khó xử, cũng không dám trách móc lòng hảo tâm của Tửu Ô sư bá. Nhưng đệ tử thật sự là đảm đương không nổi trọng trách như vậy. Không bằng, mời trưởng lão chỉ định một vị đệ tử tài đức phù hợp khác làm người lĩnh đội, đệ tử cũng dày mặt đi theo tới Đông Hải Chi Tân. Nếu như việc này quả thật là do Vong Tình thượng nhân giao phó, đệ tử không thể đổ cho người khác, chắc chắn sẽ tuân mệnh mà đi, vì môn phái dù đầu rơi máu chảy cũng không chối từ. Nếu như việc này là trò đùa do Tửu Ô sư bá tạo ra, đệ tử cũng không dám mạo hiểm nhận danh vọng như vậy, chỉ cầu lần này có thể thật giả lẫn lộn. Tình hình chuyện này là vậy, kính xin trưởng lão minh giám!"
Nói xong, Lý Trường Thọ khom người cúi đầu, một lúc lâu cũng không ngẩng lên.
Chúng tiên có một chút cảm khái, cảm thấy vị đệ tử này quả nhiên là bị Tửu Ô gài bẫy, thật không dễ dàng.
Thậm chí có nữ đệ tử còn ôn nhu nói: "Trường Thọ sư đệ, không bằng ngươi cứ lĩnh đội đi, chúng ta đều biết chuyện ẩn ở bên trong, tuyệt đối sẽ không có nửa câu bất mãn."
Mấy vị đệ tử khác cũng nhao nhao gật đầu đáp ứng.
"Trường Thọ nói cũng có mấy phần đạo lý." Cát trưởng lão trầm ngâm vài tiếng, trong ánh mắt nhìn Lý Trường Thọ tràn đầy tán thưởng.
Cát trưởng lão lại nói: "Tửu Ô vừa mới đi Trung Thần Châu, nhất thời cũng không liên lạc được với hắn, việc nhỏ như vậy không đáng để đi phiền nhiễu Vong Tình sư huynh. Cũng được, nếu ngươi đã nói như vậy, thì lại tìm một người lĩnh đội khác đi."
Cát trưởng lão vừa dứt lời, Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên bước về phía trước một bước, chắp tay cúi đầu, bình tĩnh nói: "Đệ tử nguyện gánh trọng trách này!"
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ cảm thấy ngạc nhiên, Hữu Độc hôm nay...
Sao lại hiểu tâm ý của hắn như thế?
Bế quan mấy năm quả nhiên có tiến bộ, độc tính tiêu tán đi chút ít...
Nhưng mà, Lý Trường Thọ còn chưa kịp thở phào, Hữu Cầm Huyền Nhã lại nói: "Kính xin trưởng lão bố trí hai người lĩnh đội, đệ tử và Trường Thọ sư huynh sẽ cùng nhau đảm nhiệm, như thế là có thể song toàn!"
"Khụ!" Lý Trường Thọ ho khan.
Khốn kiếp!
Độc tính này không những không giảm, ngược lại còn nặng hơn!
Đúng lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã quay đầu đưa mắt nhìn Lý Trường Thọ, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, tràn ngập sự nghiêm túc, thậm chí còn có một tia e lệ.
"Giao cho ta đi, Trường Thọ sư huynh, Huyền Nhã nhất định sẽ không để cho ngươi khó xử."
Vào giờ khắc này, Lý Trường Thọ có cảm giác trái tim mình...
Đã vỡ tan rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận