Ta Muốn Đến Cửu Châu
Ta Muốn Đến Cửu Châu - Chương 52
Quay về chốn cũ luôn khiến người ta có một cảm xúc khác biệt, tuy cây cỏ ở U Đô đã không còn dáng vẻ như xưa nhưng Nhược Nhất vẫn cảm nhận được sự thân thuộc và xúc động mơ hồ. Trên đường đi, Nhược Nhất lo lắng không yên khi nghe được không ít tin tức liên quan tới việc Thương Tiêu nhập ma. Nhưng khi tới U Đô, cô đã bình tĩnh trở lại.
Thương Tiêu và Nhược Nhất đã kết song sinh ấn, nếu bây giờ cô an nhiên vô sự thì Thương Tiêu tạm thời cũng không bị nguy hiểm tính mạng. Chỉ cần Thương Tiêu vẫn còn sống, thì hy vọng vẫn còn.
Khi đi qua chiếc cầu dây xích bắc trên dòng Quỷ Khốc, đột nhiên Nhược Nhất nhớ lại lần đầu tiên tới U Đô sơn, khi đó cô đã cãi nhau với Thương Tiêu. Tiêu hồ ly bực tức đi men theo dây xích, không thèm ngoảnh đầu nhìn, cứ thế đi lên núi. Để một mình Nhược Nhất ở bên bờ sông trong bộ dạng tội nghiệp nhìn nước sông tỏa khí đen. Cô sờ dây xích, do dự mãi mà không cất bước nổi.
Đến khi trời tối, Nhược Nhất vừa lạnh vừa đói, co ro ở đầu cầu, thầm chửi rủa Thương Tiêu hẹp hòi, vạt áo cô đã thấm đầy nước mắt. Cuối cùng Thương Tiêu vẫn không đành lòng, hắn đi từ trên núi xuống, mặt mày nhăn nhó mắng nhiếc: “Nhan Nhược Nhất, sao nàng lại vô dụng như vậy, khóc tới nửa đêm cũng không chịu nhấc chân bước thử”.
Nhược Nhất cũng nén một bụng tức giận và ấm ức, cô khóc rống lên: “Thử như thế nào! Chàng là đồ hồ ly đáng chết lòng dạ sắt đá, ta có rơi xuống sông thì chàng cũng sẽ không tới cứu ta! Mạng là của ta chứ không phải của chàng, dĩ nhiên chàng nói rất dễ dàng!”.
“Chính là ta bảo nàng thử bước xem có rơi xuống được không”. Thương Tiêu nói rồi đưa tay đẩy. Nhược Nhất nhất thời không phản ứng kịp, bị Thương Tiêu đẩy, Nhược Nhất trừng mắt ngã vào khe hở giữa dây xích, trong như sắp rơi xuống sông.
Đột nhiên vai Nhược Nhất đau nhói, giống như ngã xuống nền nhà. Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn thấy dòng Quỷ Khốc cuồn cuộn bên dưới, còn mình thì lơ lửng trên không. Lúc ấy cô mới biết, hóa ra lúc nãy Thương Tiêu đã thi triển phép thuật trên cầu dây xích, cô sẽ không thể bị rơi xuống được.
Nhược Nhất quay đầu nhìn Thương Tiêu, hắn vẫn chưa hết giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô làm trò hề. Nhược Nhất chỉ thấy ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng, lại càng ấm ức hơn, nghĩ mình không thể đánh thắng được hắn nên ngồi ở đó bật khóc.
Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ: “Đừng khóc”.
Nhược Nhất không thèm quan tâm tới hắn, đôi mắt vốn đã đỏ hoe lúc này càng sưng đỏ, cô khóc rất thê lương. Thương Tiêu đưa tay kéo Nhược Nhất, cô vung tay gạt ra, gào khóc to hơn.
Thương Tiêu lúng túng, thở dài một tiếng rồi giơ tay đầu hàng: “Nàng muốn thế nào?”.
Nhược Nhất nghẹn ngào giơ hai tay lên: “Cõng ta lên núi”. Cô nức nở nói: “Vừa lạnh, vừa đói, vừa… vừa bị chàng ức hiếp, chàng không cõng, ta sẽ không đi”.
Thương Tiêu im lặng rất lâu, cuối cùng cũng chịu cõng cô lên Đại U cung. Nhược Nhất “giở đủ trò” khi ở trênThương Tiêu, dứt tóc hắn, véo tai hắn, chốc chốc lại sụt sịt lầm bầm vài câu. Thương Tiêu chỉ cắm đầu đi lên núi, mặc cho cô trêu đùa, mặc cho cô gây chuyện…
Nếu là người khác đối xử với Thương Tiêu như vậy, không biết chừng đã sớm bị hắn chém thành mấy khúc rồi, chỉ có Nhan Nhược Nhất…
Bây giờ Nhược Nhất nghĩ lại những yêu cầu như lẽ đương nhiên của cô khi ấy có lẽ là sự yêu thương chiều chuộng lớn nhất mà Thương Tiêu dành cho cô.
Điều đáng tiếc là, khi ấy Nhược Nhất lại không để ý.
Bây giờ, đã không có người thi triển phép thuật trên cầu dây xích để bảo vệ Nhược Nhất, nhưng cô đã có năng lực, có thể tự đi qua chiếc cầu dây xích lắc lư. Cô bước lên dây xích, tập trung suy nghĩ, vì có vật thể nâng đỡ nên việc đi trên cầu dây xích đơn giản hơn đi trên mặt nước rất nhiều.
Huân Trì đi qua cầu dây xích giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, Nhược Nhất đi theo sau. Chỉ có Mạc Mặc, cô ấy bế Tầm Tầm vừa đi được một bước, thân hình lảo đảo suýt rơi xuống sông. Cô ấy bám vào dây xích bên cạnh rồi lùi lại. Mạc Mặc chỉ vào Tầm Tầm và nói: “Ta ở đây trông chừng tiểu tử này, không lên đó nữa, nếu Tử Đàn nhìn thấy Tầm Tầm không biết sẽ xảy ra chuyện gì”.
Nhược Nhất lo lắng nhìn cô ấy: “Vết thương trên người cô thực sự không sao chứ?”.
“Ừm”, Mạc Mặc đáp, “Nhưng lệ khí dưới sông xông lên khiến tôi bị hoa mắt. Không sao, không sao”.
Nhược Nhất gật đầu, cô quay sang nhìn dòng Quỷ Khốc đang cuồn cuộn chảy, lệ khí dưới sông khiến người ta nhức mắt, không biết chúng đã lợi hại gấp bao nhiêu lần so với trước đây. Xem ra U Đô cũng chịu ảnh hưởng của ma khí.
***
Khi hai người họ sắp đi tới U Đô, đột nhiên có hai tên lính của yêu tộc nhảy ra từ bụi cây bên đường, lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai?”.
Nhược Nhất suýt buột miệng nói ba từ “tìm Thương Tiêu”, nhưng trong lòng nghĩ, hai tiểu yêu này không biết mình, nếu mình nói như vậy e là sẽ bị chúng nghĩ là mình đến gây chuyện, hơn nữa có thể bây giờ Thương Tiêu đã nhập ma…
Cô nói: “Làm phiền hai vị thông báo với Hàn Ngọc chủ đại nhân, cứ nói có Nhan Nhược Nhất cầu kiến”.
Hai tiểu yêu nhìn nhau rồi lại quan sát Nhược Nhất và Huân Trì một lượt, nói: “Chờ chút”. Sau đó không thấy bóng dáng của một tên lính đâu nữa.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại chui ra khỏi mặt đất, chỉ là lần này hắn dẫn theo một người quen của Nhược Nhất.
“A Nhan”. Võ La thốt lên một tiếng rồi đi lên kéo Nhược Nhất quay một vòng, nói: “Đã lâu không gặp, sao tỷ lại gầy đi nhiều như vậy? Có điều, hơi thở của tỷ đã trầm ổn hơn rất nhiều”.
Nhược Nhất lắc đầu: “Tạm thời chúng ta không nói tới chuyện này, Tử Đàn đâu? Thương… biểu ca của muội đâu?”.
Sắc mặt Võ La ảm đạm, nàng thở dài: “Biểu ca… thôi, tỷ đi với muội đã, chúng ta đi gặp Tử Đàn tỷ, sau đó muội sẽ kể chi tiết cho tỷ nghe”. Võ La liếc mắt, nhìn thấy Huân Trì thì nói: “Vị này là?”.
“Đây là…”.
Huân Trì mỉm cười tiếp lời: “Thân hữu”.
Võ La mỉm cười gật đầu với Huân Trì: “Mời”.
Đại U cung vẫn đứng sừng sững trên vách núi cheo leo của U Đô, vẻ uy nghiêm không giảm, chỉ là trong cung thì sớm đã cảnh còn người mất. Tám đại trưởng lão trước đây đều bị thay thế, thị vệ, tỳ nữ cũng không còn là những người năm xưa. Ngay cả Thương Tiêu…
Khi Nhược Nhất tới, Tử Đàn đang bàn chuyện với tám vị trưởng lão hiện tại. Cô chờ ngoài cửa một lúc, đợi tám vị trưởng lão đi ra mới bước vào. Tử Đàn cầm bút ngồi sau thư án, dung mạo của nàng như không bao giờ đổi khác, dù năm tháng trôi đi thế nào cũng không thể lấy đi phong thái tài hoa tuyệt thế của nàng.
“Võ La, đưa thứ này tới chỗ Cửu Diệm”. Tử Đàn không ngẩng đầu mà đưa một bức thư cho Võ La.
Khóe miệng Võ La giật giật: “Cửu Diệm?”.
Tử Đàn gật đầu. Võ La tuân lệnh rời đi.
Một lúc sau, Tử Đàn mới đặt bút xuống. Nàng ngẩng đầu, không hề hỏi han Nhược Nhất, đôi mắt trong veo quan sát Nhược Nhất từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại quan sát Huân Trì, sau đó nhìn sang Nhược Nhất, cười nói: “Nhược Nhất, thân hữu của muội ai cũng thú vị”.
Nhược Nhất quay sang nhìn Huân Trì, Huân Trì cười nói: “Hàn Ngọc chủ quả là danh bất hư truyền, chỉ nhìn qua là biết chân thân của ta”.
Tử Đàn cũng cười: “Trừ trái tim của thần minh, trên thế gian này ta thật không nghĩ ra vật nào có mùi hương thuần khiết như vậy”.
Nhược Nhất sững người một lúc: “Cái gì mà trái tim của thần minh?”.
Huân Trì cụp mắt nhìn lồng ngực mình. Tử Đàn nhấp một ngụm trà rồi nói: “Vị thần minh cuối cùng của thượng cổ là Câu Mang, một mình sống giữa đất trời hơn ngàn vạn năm. Khi thiên hạ đại loạn, chúng yêu nhập ma, thần Câu Mang đã dùng tính mạng của mình để phong ấn yêu ma dưới các ngọn núi lớn. Trước khi ngài chết, ngài đã lấy tim làm da thịt, lấy hồn phách làm linh hồn để tạo ra một người ở Không Tang, sai người này canh giữ chúng yêu ma bị phong ấn, bảo vệ linh khí của trời đất được thuần khiết. Tên là…”.
“Tên là Huân Trì”, Huân Trì tiếp lời của Tử Đàn. “Mượn chữ ‘trì’ để ví với thiên hạ, ý muốn nói lấy linh khí thuần khiết của trời đất để phục hưng thiên hạ”.
Nhược Nhất nghe những lời này thì ngây người nhìn Huân Trì rất lâu. Cô vốn chỉ nghĩ rằng Huân Trì là con cháu của thần minh mà chưa bao giờ nghĩ hắn là trái tim của thần minh! Hắn được kế thừa thần lực thượng cổ, chả trách phép thuật của hắn thuần khiết như siêu độ, thần thánh lớn mạnh nhưng không hề có chút sát khí. Thuật mà hắn tu vốn là thuật từ bi. Nhưng nếu đã thế, vì sao sức mạnh mơ hồ trong cơ thể Nhược Nhất lại giống Huân Trì như vậy? Sức mạnh mà vị thần minh cuối cùng để lại là độc nhất vô nhị mới đúng chứ.
Hai năm nay, Nhược Nhất bóng gió hỏi Huân Trì không ít vấn đề liên quan tới nguồn gốc của sức mạnh này, nhưng lần nào cũng bị hắn vờ như vô tình nói lảng sang chuyện khác. Huân Trì dạy cô cách làm thế nào để sử dụng sức mạnh này, nhưng lại tránh né kh nói về nguồn gốc của nó như vậy… Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó!
Nhược Nhất mở miệng nhưng vì có Tử Đàn ở đó nên cô không hỏi Huân Trì nữa.
“Sau thời đại thần diệt, ngươi vẫn luôn canh giữ cho Cửu Châu được yên bình dù không được ai khen ngợi, không được ai ca tụng nhưng vẫn giữ một lòng tin. Tử Đàn bội phục”. Tử Đàn đứng dậy, kính nể hành lễ với Huân Trì.
Huân Trì xua tay không chịu nhận lễ của Tử Đàn: “Hiện nay kết giới Không Tang đã bị phá, ma khí dưới lòng đất lan tràn bốn phương tám hướng, lòng người hoang mang, không giữ nổi phong ấn, là ta không làm tròn chức trách. Huân Trì không thể nhận lễ này”.
“Công tội đều trong lòng người”. Tử Đàn không nói nhiều với hắn nữa, nàng đứng dậy nhìn Nhược Nhất, nói: “Muội đến tìm Tiêu Nhi?”.
Nhược Nhất vừa nghe thấy tên của Thương Tiêu, lòng bất giác xao động, tạm gác lại mọi chuyện, cô hỏi: “Chàng nhập ma rồi sao?”.
Tử Đàn gật đầu.
“Mất hết thần trí sao?”.
“Mất hết thần trí”.
Toàn thân Nhược Nhất run lên: “Bây giờ chàng ở đâu?”.
“Mấy ngày cuối cùng Tiêu Nhi vẫn còn tỉnh táo, ta đưa nó tới hòn đảo rất xa ở ngoài biển”. Giọng nói của Tử Đàn lạnh lùng, hơi thở lạnh băng. “Tiêu Nhi biết rằng, với tình hình của Cửu Châu bây giờ, nếu nó ở lại đây thì không có lợi cho bản thân và cho cả người khác. Ma khí trên người Tiêu Nhi và ma khí dưới đất thu hút lẫn nhau, cùng lớn mạnh. Cuối cùng Tiêu Nhi không làm gì được nữa nên quyết định mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển”.
Mấy chữ “mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển” rõ ràng là đã kích thích Nhược Nhất, cô vội nói: “Vì sao không chờ thêm, có lẽ, có lẽ máu của muội có thể khiến chàng hồi phục thần trí, hoặc là thử cách khác…”.
Tử Đàn nhìn thẳng Nhược Nhất, nói: “Kẻ ở ngôi cao phải quyết đoán trong việc giết phạt, không được mềm lòng, bất kể là đối với người thân hay với bản thân mình”.
Nhược Nhất sững người, thoáng chốc không biết nói gì.
Tử Đàn khẽ than: “Nhược Nhất, ta không phải là người lòng dạ sắt đá, đối với việc giam hãm Tiêu Nhi, ta đã phải rất khó khăn mới hạ được quyết tâm. Máu của muội có lẽ có thể khiến Tiêu Nhi hồi phục lý trí, nhưng không ai biết muội ở đâu, cũng không ai biết khi nào muội sẽ xuất hiện. Nếu Tiêu Nhi mất đi tâm trí khi còn ở đây, không ai có thể ngăn được nó. Ta không thể dùng mạng của chúng nhân U Đô để đánh cược được”.
Tử Đàn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tiêu Nhi cố gắng đợi muội tới thời khắc cuối cùng…”. Tử Đàn nhắm mắt, bình tĩnh lại. “Nhược Nhất, nhìn dáng vẻ của Tiêu Nhi khi đó ta rất oán hận muội. Thứ cuối cùng Tiêu Nhi giao cho ta không phải là thứ gì khác, mà chính là câu thần chú giải song sinh ấn cho muội. Lát nữa đợi ta xử lý xong những chuyện này, ta sẽ giải ấn ký sau tai cho muội, từ nay về sau muội sẽ không bị ấn ký ấy ràng buộc nữa”. Tử Đàn lấy trong tay áo một tờ giấy được gấp ngay ngắn ra đưa cho Nhược Nhất. Trên đó viết những ký hiệu mà Nhược Nhất không hiểu.
Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Huân Trì ngoảnh đầu nhìn cô, Tử Đàn cũng nhìn cô không hề chớp mắt. Cuối cùng Nhược Nhất rút tờ giấy trong tay Tử Đàn rồi xé vụn nó ra. Vụn giấy tung bay, cô nói: “Muội không giải”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận