Ta Ở Bệnh Viện Tâm Thần Học Trảm Thần
Chương 44:
Dì mở một góc phong bì, cả người run lên, kinh ngạc n·h·ì·n hai người:
"Cái này... cái này nhiều quá vậy?!"
"Hiện tại chế độ đãi ngộ của quân đội rất tốt, hơn nữa đơn vị của Lâm Thất Dạ khá đặc thù, nên trợ cấp cũng sẽ nhiều hơn những nơi khác một chút." Ôn Kỳ Mặc giải thích.
"Đặc thù? Không nguy hiểm chứ?" Sắc mặt dì thay đổi.
"Không đâu, đặc thù ở đây là... Nơi đó khá xa." Ôn Kỳ Mặc nghiêm túc bịa chuyện: "Dù sao từ đây đến Ô Lỗ Mục Kỳ cũng rất xa."
"Thì ra là vậy." Dì cầm phong bì trong tay, đứng ngồi không yên.
Đây là lần đầu tiên
dì nhìn thấy nhiều tiền
như vậy.
"Đồng chí, số tiền này có thể gửi giúp tôi cho nó được không?" Dì lo lắng nói, "Nó đi một
mình đến nơi xa như vậy, trên người không có tiền thì làm sao? Hơn nữa nhiều tiền như vậy để ở nhà... Tôi cũng không yên
tâm!"
"Trong quân đội không cần dùng đến nhiều tiền như
vậy, hơn
nữa chúng tôi có quy định, số tiền này là dành cho gia đình, mong cô nhất định phải nhận cho." Ôn Kỳ Mặc hơi nheo mắt, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn.
"Về phần an
toàn... dì yên tâm, chỉ cần chúng tôi còn ở đây, sẽ không ai có thể động vào dì và Dương Tấn."
"Vậy chuyến này Lâm Thất Dạ đi, khi nào mới trở về?"
"Mười năm." Trần Mục Dã đột nhiên lên tiếng, ánh mắt đầy nghiêm túc,
"Mười năm sau, cậu ấy nhất định sẽ trở về."
"Mười năm..." Dì lẩm bẩm hai chữ, quay đầu nhìn Dương Tấn, "Mười năm sau, A Tấn đã học đại học rồi..."
Ôn Kỳ Mặc và Trần Mục Dã trò chuyện với dì thêm một lúc nữa,
đến khi thời gian không còn sớm, cả hai mới đứng dậy chào tạm biệt.
"À đúng rồi, có thể gọi điện thoại cho
Lâm Thất Dạ không?" Dì chợt hỏi.
"Đương nhiên là được ạ." Ôn Kỳ Mặc gật đầu, “ chúng tôi sẽ cho cô số điện thoại, khi nào Lâm Thất Dạ không
phải huấn luyện thì có thể liên lạc ạ."
"Tốt, tốt quá."
Dì tiễn hai người ra về, sau đó một mình đứng ở cửa một lúc lâu, rồi mới chậm rãi quay vào nhà, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, nhìn
về căn phòng
của Lâm Thất Dạ.
Đôi mắt dì dần đỏ hoe.
"Mẹ... Anh đi bộ đội là chuyện tốt
mà." Dương Tấn ôm Tiểu Hắc đến bên cạnh, an ủi.
"Mẹ biết." Dì lau
khóe mắt, "Con trai lớn
rồi, p·h·ả·i ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, vào
quân đội rèn luyện là điều tốt.
Chờ nó trở về, cũng coi như là xuất ngũ rồi, đến lúc đó mẹ tìm vợ cho nó, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái muốn làm quen lắm!"
Dương Tấn: "..."
"Mẹ chỉ là... không nỡ." Dì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
...
"Đi thôi."
Trần Mục Dã bước xuống lầu, vỗ vai Lâm Thất Dạ - người đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài - nói.
Lâm Thất Dạ nhìn dì trên ban công, khẽ hỏi: "Thế nào rồi?"
"Dì tin rồi."
"Vậy
thì tốt... Tiền đã đưa cho dì chưa?"
"Rồi." Trần Mục Dã dừng lại một chút, "Đó là toàn bộ tiền trợ cấp và lương một năm của
cậu đấy, đưa hết cho dì rồi, cậu tính sao?"
"Mấy năm nay tôi cũng tiết kiệm được một ít, chi tiêu dè xẻn một chút, sống qua một năm không thành vấn đề."
Nghe vậy, Trần Mục Dã trầm mặc một lát rồi nói: "Khi nào rảnh rỗi thì đến văn phòng ăn cơm."
Lâm Thất Dạ ngạc nhiên: "Không phải thành viên tạm thời không được bao ăn ở sao?"
"Thành viên tạm thời không được bao ăn ở, nhưng..." Trần Mục Dã vỗ vai Lâm Thất Dạ, bước về phía chiếc xe đang đỗ, "Cơm tôi nấu thì được."
Lâm Thất Dạ ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên.
Ring ring ring ——!
Đúng lúc này, chiếc điện thoại mới được trang bị trong túi Lâm Thất Dạ vang lên.
"A lô?"
"Tiểu Thất? Có phải Tiểu Thất không?"
"Là cháu, dì."
"Cái thằng bé này, tự ý đi bộ đội, sao không nói với dì một tiếng, nếu cháu muốn đi... Dì cũng đâu có cấm cản gì! Cháu không coi dì là người thân sao? Hả?"
"Xin lỗi dì... Cháu, cháu sai rồi."
"Haiz... Đã lên xe lửa rồi à?"
"Vâng."
"Bao lâu nữa mới
đến nơi?"
"Nghe nói phải mất hai ngày, tàu chạy chậm lắm."
"Đến quân doanh rồi nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân mệt mỏi ốm yếu
đấy!"
"Cháu biết rồi dì."
"À còn nữa, tiền trợ cấp của cháu dì nhận được rồi, dì sẽ cất giữ cẩn thận, chờ cháu về cưới vợ."
"Dì ơi, chế
độ đãi ngộ trong quân đội rất tốt, mỗi năm
cháu đều có tiền, số tiền kia dì cứ dùng đi ạ."
"Cái thằng bé này, không biết tiết kiệm gì cả, tiền của cháu thì tự mình giữ lấy, phải sống thật tốt,
nghe rõ chưa?"
"Dạ, cháu nghe
rõ rồi."
"Ừm, không còn việc gì nữa, dì cúp máy đây."
"Vâng, tạm biệt dì."
"À đúng rồi... Đến
Kỳ Kỳ Cáp Nhĩ
nhớ gọi báo bình an cho dì
đấy."
"Cháu nhớ rồi, tạm biệt dì."
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, giọng nói khàn đặc của dì lại vang lên.
"Ừm, tạm biệt..."
Tút, tút, tút...
Tiếng tút tút vang lên,
dì siết chặt điện thoại, ngồi bất động như một
bức tượng.
Ngay
sau đó, hai hàng lệ nóng hổi lăn dài trên má.
Dì gục mặt xuống bàn, vùi mặt vào vai, khóc nức nở...
Dương Tấn khẽ thở dài,
Quay đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ, lẩm bẩm:
"Anh, anh đúng là đồ ngốc..."
...
Bên ngoài khu dân cư cũ.
"Thất Dạ, đi thôi." Trần Mục Dã quay đầu lại, bình tĩnh nói.
Lâm Thất Dạ cất điện thoại, nhìn thoáng qua căn nhà nhỏ ở phía xa, khẽ "ừ" một tiếng.
Gió nổi lên.
Mái tóc đen của Lâm Thất Dạ khẽ bay trong gió, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo, xoay người bước đi.
Gió thổi tung tà áo của hai người!
===***===
Bệnh viện tâm thần Chư Thần.
Trong sân rộng rãi sạch sẽ, Nyx ôm bình hoa, đang ngồi ngẩn người trên xích đu.
Một thiếu niên mặc áo khoác
trắng xuyên qua hành lang, mang theo mấy bình thuốc, đi tới bên cạnh cô.
"Nyx, con
đến thăm mẹ này”
“ Daneras, con trai của mẹ ." Nyx quay đầu nhìn về phía Lâm Thất Dạ,
khóe miệng nở rộ nụ cười.
Lâm Thất Dạ ngồi xuống bên cạnh cô, ừ một t·i·ế·n·g·,
"Đến giờ uống thuốc rồi ạ."
Cậu đổ thuốc trong bình ra, cẩn thận chia làm từng nhóm nhỏ, đặt trên tay Nyx.
"Ngoan nào, uống thuốc trước đã."
Nyx không do dự, nuốt thuốc trong tay, sau đó nhìn chăm chú vào Lâm Thất Dạ, trong mắt tràn đầy từ ái.
"Daneras, con có vẻ có tâm sự?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận