Tráo Thai

Chương 7


Nhưng trời không chiều lòng người, tôi bị sảy thai. Tôi không dám nói với gia đình chồng, sợ bị ly hôn, tôi không muốn trở về cuộc sống khổ sở!"
 
Từng bước một, Từ Kiều Kiều tiến lại gần, cơn giận biến cô ta thành kẻ mất trí.
 
"Đúng lúc đó, cô cũng mang thai! Đây là cơ hội duy nhất của tôi, tôi tìm đến một pháp sư Thái Lan, hắn dạy tôi cách đổi thai, không phải để hại cô, chỉ là để giữ vững cuộc hôn nhân này."
 
Cô ta như phát điên, kéo áo lên, sờ vào bụng và bật khóc.
 
"Sở Mai, chúng ta là bạn thân nhất mà, sao cô không giúp tôi lần này?"
 
Giờ đây, tôi mới thấy rõ ràng… bụng của cô ta đã không còn sắc thịt, phủ đầy những vệt đen kỳ quái. 
 
Bên dưới làn da gồ ghề, như những rễ cây đan xen chằng chịt.
 
Tôi không cảm thấy thương xót. Chỉ thấy đó là quả báo tự chuốc lấy.
 
"Từ Kiều Kiều, cô đi đi."
 
"Bất hạnh của cô, không phải do tôi đem lại."
 
"Đau khổ của cô, cũng chẳng phải tôi gây ra."
 
Từ Kiều Kiều quệt ngang nước mắt, nhìn tôi, cười khẩy.
 
"Sở Mai, tôi ghét nhất cái vẻ giả thanh cao của cô! Cô có biết tại sao tôi báo cảnh sát vụ đánh nhau trong nhà vệ sinh không?"
 
Tôi lạnh sống lưng, một nỗi bất an dâng lên.
 
Cô ta cười khùng khục: "Ha ha, đương nhiên là để tìm ra cô thôi!"
 
Từ Kiều Kiều lảo đảo bước ra ngoài.
 
Tôi vội vàng cầm điện thoại gọi cho ông thầy.
 
Thẩm Tiết đột ngột xông vào phòng.
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi thả điện thoại, gượng cười.
 
"Anh yêu, sao anh lại đến đây?"
 
Anh ta giơ cao tờ giấy đăng ký kết hôn: "Em là vợ anh, em ở đâu, anh sẽ ở đó."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trao-thai/chuong-7.html.]
Tôi cố ý nói lớn: "Số nhà 120 đường Tân An, khu Tây, phòng 411 khách sạn Xoài, là do Từ Kiều Kiều báo địa chỉ cho anh phải không?"
 
Thẩm Tiết không đáp, ánh mắt lạnh lùng quét qua tôi, dừng lại ở chiếc điện thoại úp ngược dưới chân giường.
 
"Em yêu, em đang gọi báo tin sao?"
 
Anh ta phát hiện rồi!
 
Tôi vội tắt màn hình điện thoại.
 
"Anh hiểu lầm rồi, Từ Kiều Kiều đang muốn chia rẽ chúng ta, đừng nghe lời cô ta. Em còn đang mang trong mình giọt m.á.u của anh mà, em mới là người thân thiết nhất với anh!"
 
Thẩm Tiết đột ngột túm lấy cổ tay tôi, trong mắt ánh lên tia căm hận đỏ ngầu, giống như dáng vẻ rình rập tôi qua khe cửa đêm qua.
 
"Con thì có thể sinh lại! Anh đã nói rồi, sau này còn nhiều cơ hội, tại sao em không nghe?"
 
Bốp!
 
Thẩm Tiết giáng một cú tát trời giáng khiến tôi không kịp phản ứng, ngã lăn ra đất.
 
Xem ra, anh ta định phá vỡ mọi thứ, vậy tôi cũng không cần phải giả vờ ngọt ngào, cùng anh ta diễn kịch nữa.
 
"Thẩm Tiết, mọi chuyện đều có nhân quả. Ác nghiệp mà Từ Kiều Kiều gieo, anh sẽ phải gánh chịu quả báo, anh thực sự cam lòng sao?"
 
Tôi đứng ở hành lang, trái tim đập loạn xạ, không thể nào quên được cảnh tượng bên trong căn phòng. 
 
Cánh cửa đóng chặt sau lưng, như ngăn cách tôi với cơn ác mộng vừa trải qua.
 
"Em không thể tưởng tượng được đâu, Sở Mai!" – giọng nói của Thẩm Tiết vang lên, đầy tuyệt vọng. 
 
Anh ta vừa thốt lên một câu mà khiến tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
 
"Em làm gì mà không chịu giúp anh?" – Thẩm Tiết tiếp tục, trong mắt anh ta hiện lên sự điên cuồng. "Tôi cần năm triệu! Từ Kiều Kiều đã ký hợp đồng với tôi, nếu việc đổi thai thành công, cô ấy sẽ trả cho tôi số tiền đó!"
 
Tôi chỉ biết cười lạnh. "Từ Kiều Kiều không phải là một người được cưng chiều trong nhà chồng. Làm sao cô ta có thể có được năm triệu?"
 
Thẩm Tiết không lắng nghe tôi, mà tiếp tục nói trong sự cuồng loạn: "Một tháng lương của tôi chỉ có năm nghìn, tôi phải tiết kiệm tám mươi ba năm mới đủ năm triệu! Tôi năm nay đã ba mươi tuổi rồi, cả đời này tôi không thể kiếm nổi số tiền đó!"
 
Cơn giận bùng lên trong lòng tôi khi anh ta ném cái gạt tàn về phía tôi. "Sở Mai! Tại sao em phải phá hủy con đường kiếm tiền của tôi! Một đứa trẻ của chúng ta, đổi lấy năm triệu, ai mà không muốn?"
 
"Không bao giờ!" – tôi quát, vừa đau đớn vừa tức giận. "Con của tôi là vô giá! Tôi sẽ không bao giờ giao nó cho Từ Kiều Kiều!"
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận