Tri Huyện Giả Mạo
Chương 34: Bão tố nổi lên (1)
Không ngờ nghe Trác Xảo Nương reo mừng như cô bé: ” Tuyết lớn quá, mặt đất trắng phau rồi, thật là đẹp.”
Ra vậy, Lãnh Nghệ bật cười rời giường, nhanh chóng mặc quần áo ra khỏi phòng. Quả nhiên bên ngoài thành một thế giới trắng, không giống thời hiện đại nhiều kiến trúc cao tầng, khiến tuyết không thể phủ kín hết, ở nơi này mới thực sự là thế giới tuyết, Lãnh Nghệ cũng phải ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nó. Tuyết không có khói bụi ô nhiễm, trắng tinh khôi, đẹp tuyệt. Hơn nữa bầu trời vẫn âm u, thế nào cũng còn tuyết rơi nữa.
Âm Lăng là cái huyện nhỏ, thư chiều qua Lại viên ngoại phái gia phó trong đem đi trước buổi tối đã tới được tay đám đại hộ hương thân trong vùng rồi. Nội dung thư không có nhiều, chỉ khuyên răn mọi người mau mau đóng thuế đi, đừng chống đối đại lão gia nữa. Ai nấy đều thấy kỳ quái, có điều đây là chuyện trọng đại, đâu thể giải quyết bằng một lá thư như vậy, đám gia chủ các đại hộ liền phái người tới nha môn nghe ngóng tình hình.
Sau đó biết tin động trời, Lại viên ngoại bị bắt rồi, đang bị còng xích sắt nhốt trong nhà lao, đợi ngày áp giải lên Ba Châu. Người trong nha môn đã được Soái Lãng hạ nghiêm lệnh, vụ án đang điều tra, phải giữ bí mật, vì thế gia nhân các nhà kệ là nhờ cậy quan hệ hay là đút lót, chỉ biết rằng Lại viên ngoại bị bắt thôi, không biết gì thêm.
Tin tức truyền về nhà, điều nghĩ tới đầu tiên đám gia chủ các nhà nghĩ tới là Lại viên ngoại cầm đầu chống đối, không chịu nộp thuế bị bắt rồi. Xem ra quan phủ thực sự nổi giận, thế này nếu không nộp thuế, không biết tai họa giáng xuống nhà ai.
Thế là trời vừa sáng, đã có người dẫm lên tuyết dày, mang hòm lớn hòm nhỏ tới nhà môn nộp thuế.
Trong nha môn ai nấy đều phấn chấn, Đổng sư gia cầm sổ sách ra thu thuế, thư lại ti phòng chạy qua chạy lại hỗ trợ. Mặc dù khoản tiền trước đó bị đạo tặc lấy mất rồi, không có khả năng lấy về, thế nhưng chỉ cần khoán thuế này được đóng lên sẽ hóa giải bớt áp lực của tri phủ.
Vậy nhưng phúc họa song hành, vừa nghe nói tri huyện thu được không ít tiền thuế, đám chủ nợ trong thành ùn ùn kéo tới đòi tiền.
Những người đó đều là danh nhân đại hộ trong huyện, khi bản thân nguy nan, người ta cho mình vay tiền, vậy là đáng quý lắm rồi, dù lợi tức có cao, cũng coi như nghĩa khí. Cho nên Lãnh Nghệ rất khách khí tiếp đãi chủ nợ, mời họ tới hẳn thư phòng nội trạch, lấy trà ngon khoản đãi, kiên nhẫn giải thích số tiền này phải nộp lên triều đình không thiếu một xu. Bản thân nợ họ là khoản nợ tư nhân, không thể dùng tiền công trả nợ. Hứa nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.
Đám người này được huyện thái gia dùng lễ đối đãi, nói chuyện có lý có tình, lại đảm bảo nhiều lần, cho nên cũng không ai cố tình gây khó dễ, khách khí cáo từ mà đi. Làm Lãnh Nghệ nhận ra, thời đại này có cái đáng yêu của nó, tiền bạc tất nhiên là quan trọng, nhưng không phải là thứ thước đo duy nhất như đời sau, con người sống vẫn còn rất tỉnh cảm.
Đổng sư gia chạy tới báo, tính cả khoản thuế thu đã mất thì tới giờ được chín thành rồi, một số đại hộ ở thôn ngoài thành nữa, nhưng không cần lo, khi hay tin họ sẽ nộp nốt thôi. Lãnh Nghệ liền gọi Vũ bộ đầu tới, thương lượng chuyện áp giải thuế lên Ba Châu, tránh đêm dài lắm mộng.
Từ huyện Âm Lăng tới Ba Châu, đi ngựa nhanh thì một ngày là tới, đi xe ngựa thì mất ngày rưỡi, còn đi bộ phải đi ba ngày. Ở nha môn chỉ có hai còn ngựa dùng để kéo xe, số còn lại phải đi bộ hết, vậy lộ trình sẽ là ba ngày.
Đây là chuyện trọng đại, không cho phép có sai sót gì, nên toàn bộ người có thân thủ sức khỏe tốt được huy động, tạo thành đội ngũ mấy chục người, gần như nha môn đã phái hết người đi rồi.
Lúc xuất phát trời lại bắt đầu đổ tuyết, gió cũng nổi lên, tàn tuyết bay mù mịt, tầm nhìn cực thấp.
Vũ bộ đầu vẫn quyết định lên đường ngay, không chờ nữa, vì lần này thu được thuế có phần đột ngột, nếu có kẻ gian hay tin muốn nhắm vào thì còn phải tổ chức người. Tranh thủ đi sớm, gió tuyết sẽ cản đường đối phương, khó tìm ra đội ngũ hơn, hai nữa không sợ bị mai phục ở dọc đường.
Sau đó Lãnh Nghệ tự mình dán niêm phong lên tất cả rương tiền, nhốt Đinh bộ đầu và Lại viên ngoại vào xe tù, đồng thời áp giải lên Ba Châu. Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu đứng ở cổng nha môn cáo biệt đại lão gia, dẫn đội ngũ xông pha gió tuyết xuất phát.
Bọn họ đi rồi Lãnh Nghệ cũng không rảnh rỗi, tự mình lên phố, mời một số dân công tới nội trạch, nâng cao tường bao, đồng thời dựa vào bản vẽ của mình tiến hành sửa chữa.
Ti phòng của công phòng tới tìm Lãnh Nghệ nói "quan không sửa nha môn", cho nên tiền sửa chữa này không thể nào lấy tiền của triều đình ra chi dùng. Lãnh Nghệ nói với hắn, nha môn quá cũ, phải tu sửa một phen, nếu không gió lớn thế này chẳng biết lúc nào sập xuống, đè lên người ta thì không hay. Dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, y tự móc túi ra là được. Ti phòng công phòng không nói gì thêm, có điều lòng thì nghĩ, ngài còn nợ đầy ra đó, lại bỏ tiền đi sửa nha môn làm gì? Có điều lời này không nên nói ra, dù gì sửa chữa chút cũng là chuyện tốt.
Thế là nha môn người ra kẻ vào hết sức tấp nhập, từng xe vật liệu được dân công chở vào trong nội trạch, lại từng xe đất đá được đưa ra ngoài, công trình trông có vẻ không nhỏ, chẳng biết đại lão gia định làm gì.
Lại nói Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu cẩn thận áp giải phạm nhân và tiền thuế tới Ba Châu. Vì đề phòng kẻ gian hay tin ngăn cản, bọn họ quyết định đi suốt cả ngày đêm. Như thế chỉ cần một ngày hai đêm là có thể tới nơi được, người được chọn đều có sức khỏe tốt, cắn răng một cái là có thể vượt qua. Nếu bình thường thế này không đáng kể, chẳng qua gió tuyết nên gian nan hơn nhiều. Dọc đường đi hai vị bộ đầu liên tục cổ vũ mọi người, tới được phủ thành sẽ mời mọi người ăn canh thịt dê nóng, uống rượu.
Đi một ngày một đêm không xảy ra chuyện gì, nhưng tới đêm gió tuyết cuối cùng, rốt cuộc cũng xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận