Tu Tiên Mô Phỏng Ngàn Vạn Lần , Ta Cử Thế Vô Địch

Chương 136 - Chiến Thần Kình



Chương 136 - Chiến Thần Kình




Ngoại hải.
Một hòn đảo có kích thước dưới trăm cây số.
Tây Môn Tuyết một thân nam trang, tu vi cũng đến Đại Thừa hậu kỳ.
Chỉ là lúc này trạng thái của Tây Môn Tuyết rất không tốt, khí tức yếu ớt, thương thế nghiêm trọng, một thân thực lực mười không còn một, coi như là một tu sĩ Phản Hư vào lúc này đều có thể tính mạng của nàng!
- Tây Môn Tuyết, ta không phải là người kiên nhẫn như vậy, ăn viên thuốc này, sau đó để cho ta gieo cấm chế ở trong thần hồn ngươi, ta tha cho ngươi không chết!
Lạc Minh Nguyên nhìn Tây Môn Tuyết, thản nhiên nói.
Vốn lần này hắn trở lại Thiên Nam Vực chỉ là muốn báo thù cho đồ đệ cùng lão nô, không nghĩ tới lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Một nữ nhân thân mang Thần Ma huyết mạch, còn tu luyện Thần Ma Cửu Chuyển đến lục chuyển chi cảnh, tuy rằng nữ nhân này không có cảm giác với Kim Cương Tông, nhưng không có quan hệ, chỉ cần để cho hắn gieo thần hồn cấm chế, cho dù Tây Môn Tuyết tu luyện đến cửu chuyển chi cảnh, cũng đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Lại cho Tây Môn Tuyết mấy trăm năm thời gian, ít nhất có thể tu luyện Thần Ma Cửu Chuyển đến cảnh giới bát chuyển.
Bát chuyển Thần Ma Cửu Chuyển, cũng đủ để ủng hộ hắn trùng kiến Kim Cương Tông.
Nếu Tây Môn Tuyết tu luyện tới cửu chuyển, thù diệt tông của Kim Cương Tông hơn mười vạn năm trước, đều có thể báo.
Cho nên hắn mới nhiều lần lưu thủ, không có trực tiếp chém giết nàng!
Hơn nữa Thần Ma huyết mạch quả thật cường đại, vẻn vẹn chỉ có Thần Ma Cửu Chuyển lục chuyển, cũng đủ để cùng phổ thông thất chuyển đánh một trận.
Đáng tiếc, gặp được hắn!
- Ngươi giết ta đi!
- Lão sư ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tây Môn Tuyết đỡ một tảng đá lớn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trong khoảng thời gian này nàng cũng biết suy nghĩ trong lòng Lạc Minh Nguyên, muốn khống chế nàng, không có cửa.
"Khoan dung của ta có hạn."
Lạc Minh Nguyên lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không theo, ta ngược lại có thể phế ngươi, lại thay ngươi tìm mấy nam nhân có thiên tư không tệ, giúp ngươi sinh mấy hài tử, ta bồi dưỡng hài tử ngươi cũng giống nhau!
Lạc Trường Thanh chính là cháu ruột của hắn, vì chỉnh đốn Kim Cương Tông, hắn ngay cả thù giết cháu cũng buông xuống, không nghĩ tới Tây Môn Tuyết lại không biết tốt xấu gì như vậy.
Trong khoảng thời gian này, nhẫn nại của hắn đã sắp đến cực hạn.
Nếu Tây Môn Tuyết không theo, hắn cũng chỉ có thể phế Tây Môn Tuyết trước, sau đó lại để cho Tây Môn Tuyết sinh ra mấy thằng nhãi con, xem có thể có một hai người có Thần Ma huyết mạch hay không, đến lúc đó lại trọng điểm bồi dưỡng thế hệ kế tiếp là được.
"Ngươi..."
Sắc mặt Tây Môn Tuyết thay đổi, cắn răng, bỗng nhiên một chưởng, trực tiếp vỗ về phía đầu mình!
"Muốn chết? Cũng phải hỏi trước ta có đồng ý hay không!"
Lạc Minh Nguyên lạnh lùng cười.
Oanh!
Khí thế nửa bước Nhân Tiên mạnh mẽ bộc phát, cuốn về phía Tây Môn Tuyết,
"Phốc!"
Tây Môn Tuyết vốn đã tiếp cận dầu hết đèn tắt, hiện tại bị khí thế của Lạc Minh Nguyên đập trúng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, uể oải té trên mặt đất.
- Muốn tự tử quyết tuyệt như vậy, vẫn là trước phế ngươi rồi nói sau!
Lạc Minh Nguyên lắc đầu, một bước bước ra liền rơi vào bên cạnh Tây Môn Tuyết, chập chỉ thành kiếm, liền điểm tới đan điền của Tây Môn Tuyết.
Tây Môn Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại, hiện tại ngay cả một ngón tay giơ lên cũng không làm được, chứ đừng nói chi là phản kháng Lạc Minh Nguyên.
Nhưng vào lúc này.
Răng rắc!
Một đạo kiếm quang rực rỡ chí cực bắn nhanh tới, ngay cả Lạc Minh Nguyên nửa bước Nhân Tiên cảnh cũng không có phản ứng kịp.
"A!"
Trong miệng Lạc Minh Nguyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai ngón tay chém về phía Tây Môn Tuyết bị chặt đứt tận gốc, chỗ vết cắt có đạo đạo kiếm ý, bịt kín miệng vết thương của hắn, một tia máu tươi cũng không có chảy ra.
Một thân ảnh áo xanh đi theo sau kiếm quang, tựa như di hình hoán ảnh xuất hiện bên người Lạc Minh Nguyên.
"Bành!"
Chỉ là một cước, Lạc Minh Nguyên trực tiếp bay ngược ra ngoài, nặng nề nện lên tiểu đảo, chấn động tiểu đảo, đập ra một cái hố sâu lớn mấy dặm.
- Đồ đệ Lý Trường Sinh ta, cũng là ngươi có thể khi dễ?
Lý Trường Sinh thản nhiên lên tiếng.
Tây Môn Tuyết nhìn thân ảnh áo xanh quen thuộc trước mắt này, trong hốc mắt có thủy quang tràn ra, có chút chần chờ nói:
- Sư tôn?
Lý Trường Sinh đi đến bên cạnh Tây Môn Tuyết, đỡ Tây Môn Tuyết dậy, bỏ một viên đan dược chữa thương cửu giai đỉnh phong vào trong miệng Tây Môn Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, sư tôn tới rồi!
"Khụ khụ..."
Mấy tiếng ho khan vang lên, Lạc Minh Nguyên giãy dụa từ trong hố sâu đứng lên, liền nhìn thấy thân ảnh thanh y luyện hóa dược lực cho Tây Môn Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tiền bối. Tiền bối... Tha mạng a!"
Lạc Minh Nguyên không chút do dự, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
Trong lòng hắn mơ hồ đã biết thân phận thân ảnh áo xanh này, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, hắn thật sự không thể tin được, tiểu tử xuất thân tiểu Thiên Nam Vực này, vẫn là dựa vào công pháp của Kim Cương Tông hắn quật khởi, trong thời gian ngắn ngủi trăm năm dĩ nhiên trưởng thành thành đệ nhất nhân Thương Thanh Giới!
Trước kia hắn cũng nghe nói qua đại danh Trường Sinh Thần Quân, nhưng căn bản cũng không có liên hệ Thiên Nam Vực Lý Trường Sinh cùng Trường Sinh Thần Quân.
Hiện tại biết thân phận Lý Trường Sinh, trong lòng dâng lên một cỗ hối hận, nếu cháu trai hắn Lạc Trường Thanh không có cùng người này nháo thành như vậy, Kim Cương Tông hắn lúc này đã là đệ nhất đại tông môn Thương Thanh Giới!
- Khi dễ đồ đệ ta, còn muốn ta tha cho ngươi?
Lý Trường Sinh thản nhiên lên tiếng:
- Thần Quân tha mạng!
- Thần Quân cũng có hương hỏa duyên với Kim Cương Tông ta, chỉ cần Thần Quân chịu tha cho ta, sau này ta chính là một con chó bên cạnh Thần Quân, Thần Quân bảo ta cắn ai, ta liền cắn, tuyệt không có hai lòng.
Lạc Minh Nguyên liên tục dập đầu, vì sống sót, hắn đúng là cái gì cũng buông tha.
Lý Trường Sinh cũng không nhiều lời, lật tay đè xuống.
"Ba!"
Thân thể Lạc Minh Nguyên còn đang dập đầu đột nhiên nổ tung, chỉ để lại một túi trữ vật trên mặt đất.
- Sư tôn, giết hắn sẽ không có phiền toái chứ?
Tây Môn Tuyết thấp giọng hỏi.
Theo nàng thấy Kim Cương Tông có loại công pháp cấp bậc như Thần Ma Cửu Chuyển, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
"Kim Cương Tông mà thôi, không tính là cái gì."
Lý Trường Sinh cười cười, nói:
- Sư tôn ngươi đã là đệ nhất nhân Thương Thanh Giới rồi!
Nhưng mà lời nói của Lý Trường Sinh vừa dứt, một cỗ uy áp khủng bố liền ầm ầm hạ xuống.
-Đi!
Lý Trường Sinh sắc mặt đại biến, đỡ Tây Môn Tuyết cưỡi lên thuyền ngọc, liền xông nhanh về phía nội hải.
"Ngao!"
Một tiếng gầm trầm thấp từ đáy biển truyền ra.
Tốc độ của Lý Trường Sinh nhanh như thế nào, trong lúc hai hơi thở đã xuất hiện cách đó ngàn dặm, nhưng tốc độ bóng đen khổng lồ dưới đáy biển không hề chậm hơn tốc độ điều khiển thuyền ngọc của Lý Trường Sinh, thậm chí nhanh hơn một chút.
"Cái này..."
Tây Môn Tuyết đã khôi phục một ít cũng nhìn thấy bóng đen dưới đáy biển không biết lớn mấy ngàn dặm, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Sư tôn đây là yêu thú gì?
Yêu thú dưới đáy biển này thật sự quá lớn, sợ là có ngàn dặm, thực lực càng là hoàn toàn nhìn không thấu.
Sắc mặt Lý Trường Sinh cũng khó coi, thấp giọng nói:
- Đây hẳn là Thần Kình ngoại hải trong truyền thuyết, vốn tưởng rằng đầu kình ngư này chỉ là yêu thú Thiên Tiên Cảnh, hiện tại xem ra, đầu kình ngư này đã mơ hồ bước vào Chân Tiên chi cảnh!
- Tật!
Trong miệng Lý Trường Sinh phun ra một chữ, tốc độ của Ngọc Chu lại nhanh hơn ba phần, mắt thấy sắp bỏ cự kình lại phía sau.
Một cột nước dài mấy trăm trượng từ phía trước thuyền ngọc dâng lên, mạnh mẽ đánh tới Ngọc Chu của Lý Trường Sinh.
- Mở cho ta!
Trong miệng Lý Trường Sinh phát ra một tiếng hét lớn, tiên kiếm trong tay mãnh liệt bộc phát ra tinh mang mãnh liệt, chém ra ngoài.
"Bành!"
Cột nước va chạm với kiếm quang.
Một cỗ lực lượng thật lớn xuyên thấu qua hư không truyền đến trên người Lý Trường Sinh.
"Phốc!"
Lý Trường Sinh phun một ngụm máu tươi lên tiên kiếm.
- Toái Tinh!
Cả bầu trời dường như đều bị một kiếm này hấp thu màu sắc, trở nên ảm đạm,
Oanh long long!
Kiếm quang dài ngàn trượng trực tiếp phá vỡ cột nước, Ngọc Chu nhân cơ hội gia tốc, nhanh chóng chạy ra, thoát khỏi ngoại hải.
Mà một kích này qua đi, con Thần Kình kia cũng không đuổi theo nữa, mà là quay đầu chậm rãi bơi về phía sâu ngoại hải.



Bạn cần đăng nhập để bình luận