Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan
Chương 606 - Đột phá Ngũ Tạng Uẩn Thần 3
Sau khi dần bình ổn lại tâm trạng, Vương Thăng thầm ghi nhớ chuyện này ở trong lòng. Sau đó hắn tiếp tục đi tu luyện.
Chạng vạng ngày hôm sau, một luồng khí tức mạnh mẽ dâng lên trong trại Thanh Sơn.
Vương Thăng, Nguyệt và Từ Khúc đồng thời ngẩng đầu.
“Tông Sư?”
Từ Khúc đã đạt tới Tông Sư bằng lực lượng của mình từ lâu. Thực lực của hắn ta coi như không tệ, cho nên vẫn có thể cảm nhận được.
Khí tức thế này tuyệt đối là của Tông Sư mới. Chẳng qua là ngoại trừ Vương Thăng ra thì không ai biết rốt cuộc là ai đã trở thành Tông Sư.
Nguyệt đã dần dần chuyển hóa sang con đường tu luyện tinh thần, ngược lại mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó.
Mà vẻ mặt Thời Vinh đi cùng Lưu Kiến An đến trại Thanh Sơn lại có chút phức tạp.
Ngày hôm qua khi Lưu Kiến An trở về, nói mình có thể đạt tới cấp Tông Sư khiến ông ta còn có chút nghi ngờ.
Phải biết là trên con đường ông ta trở thành Tông Sư không biết đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Kết quả là, ngày đầu tiên Lưu Kiến An còn đang khổ não, sau khi trở về từ chỗ của vị Vương thúc thần bí kia lập tức nói mình có thể trở thành Tông Sư.
Nghe chẳng khác gì một trò đùa.
Cho dù có là Đại Tông Sư ra tay cũng không thể dễ dàng biến một võ giả trở thành Tông Sư như vậy được chứ?
Huống hồ bước mà Lưu Kiến An thiếu nhất đó chính là cần thời gian tích lũy.
Nhưng sự thật đã chứng minh ông ta sai rồi. Lưu Kiến An thật sự đã đột phá trở thành Tông Sư, lại còn là loại Tông Sư tìm được con đường của mình. Hắn ta chỉ cần rèn luyện một chút nữa là thực lực có lẽ cũng sẽ không kém ông ta.
Chương 606 - Đột phá Ngũ Tạng Uẩn Thần 3
Nếu đổi lại là người khác kể cho ông ta nghe, chắc chắn ông ta sẽ cười nhạo. Nhưng một khi đối mặt với sự thật rồi, ông ta lại không thể không tin tưởng.
Trên thế giới thật sự có một loại người vượt quá lẽ thường. Đám sương trắng bao phủ bên ngoài trại này dường như chỉ là một món khai vị cỏn con.
Những người ẩn núp trong trại này thậm chí còn khủng bố hơn ông ta tưởng tượng.
Nhưng cho tới bây giờ thì họ vẫn chưa từng lộ diện. Nếu không thì ông ta thật đúng là muốn gặp một lần… Chỉ là không biết mình có tư cách hay không.
Hiển nhiên là suy nghĩ này của ông ta chắc chắn không thể trở thành sự thật.
Sau Khi Vương Thăng giúp Lưu Kiến An thì lại tiến vào tu luyện lần nữa, đợi đến khi cuộc họp thường niên diễn ra, hắn mới xuất hiện. Thời gia cũng là một đại gia tộc. Là người cầm lái, Thời Vinh nhất định không thể ra ngoài quá lâu. Lần này ông ta tới nơi đây đã thể hiện sự coi trọng rất lớn đối với Lưu Kiến An rồi.
Trong lúc họp thường niên, Vương Thăng cũng nghe thôn trưởng nói, thời gian cụ thể của hôn kỳ đã định ra, là tháng ba năm sau.
Đến lúc đó xuân về hoa nở, ngược lại cũng là thời cơ thích hợp. Hơn nữa, họ còn mời Vương Thăng.
Vương Thăng gật đầu. Nếu hắn đã nhận lời rồi thì tất nhiên không thể làm người bội ước vì tư lợi được.
Đến năm 550 theo lịch Đại Chu, Vương Thăng lại bế quan, giữa chừng chỉ ra ngoài một lần để tham gia hôn lễ của Lưu Kiến An.
Lưu Kiến An vì đón dâu mà thậm chí còn mượn cả Đại Bạch.
Vương Thăng còn chưa lên tiếng mà bản thân Đại Bạch ngược lại đã đồng ý. Nó ở trại Thanh Sơn lâu như vậy rồi, ngược lại rất thích náo nhiệt, thậm chí còn gọi Vân Tiêu đi cùng.
Hai linh thú tạo ra một buổi hôn lễ hoàn toàn khác biệt, thật là náo nhiệt.
Bạch Hổ đón dâu, bách điểu hướng phượng đã đủ thể diện cho Lưu Kiến An và nhà gái. Thời Vân Thanh cứ như vậy gả đến trại Thanh Sơn.
Mà sau lần đó, Thời gia trở về thương lượng thật lâu, trực tiếp chuyển gia tộc của mình đến đất của ba huyện.
Lúc ấy có không ít người phản đối nhưng bị Thời Vinh mạnh mẽ trấn áp ý kiến.
Tiến vào ba huyện đồng nghĩa với việc có sóng gió. Phải đến khi Lưu Kiến An tìm được Giang Nguyên “đánh nhau” với mình từ nhỏ đến lớn mới có thể thuận lợi giải quyết.
Vì thế Thời gia cũng coi như trở thành thế lực của ba huyện.
Hơn nữa, họ và trại Thanh Sơn lại rất đáng tin.
Trong lúc vô hình, trại Thanh Sơn lại liên hôn cùng với một thế lực cấp Tông Sư, thực lực ẩn hình càng được tăng trưởng.
Vương Thăng ngược lại không quá chú ý đến chuyện này. Sau khi hôn lễ trôi qua, hắn lại bế quan tu luyện lần thứ hai.
Tu vi đang độ tiến bộ, thứ hắn muốn cũng càng ngày càng nhiều. Mà mấy thứ này đều cần tu vi nên hắn tất nhiên không dám lười biếng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong chớp mắt đã đến tháng mười, năm 550 lịch Đại Chu.
Trong khoảng thời gian mấy tháng, trong thôn lục tục có người thành hôn, càng ngày càng náo nhiệt.
Nhưng những người đó thực ra không quá thân thiết với Vương Thăng nên Vương Thăng cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ tiện tay tặng một chút lễ vật.
Chẳng bao lâu sau, trong số những người cùng lứa chỉ có mình Vương Linh Vi là chưa thành hôn. Nhưng dù sao nàng cũng muốn trở thành một người như Chu Hiểu nên cũng không ai quản lý được nàng.
Cuộc sống ở trại Thanh Sơn sau một hồi náo nhiệt thì lại trở về bình lặng như trước.
Nhưng trong lúc bế quan, cảm xúc của Vương Thăng lại có chút kích động.
“Ngũ tạng Uẩn Thần Sơ Sinh: 99,99%”.
Ngũ Tạng Uẩn Thần là do thanh tiến trình phát sinh sau khi Vương Thăng phá giới hạn ba lần của Ngũ Hành Quyền. Sau này, nó thậm chí còn sinh ra một thứ tên là thần thông “Kim Quang”. Về mặt lý thuyết, nó có thể bảo đảm bản thân vạn pháp bất xâm.
Đáng tiếc là Ngũ Tạng Uẩn Thần còn quá mức non nớt. Đừng nói là vạn pháp bất xâm, cho dù có là hộ thể thì vẫn hao tổn chút sức lực.
Mà bây giờ, Ngũ Tạng Uẩn Thần cuối cùng cũng sắp đột phá, đạt tới giai đoạn tiếp theo.
Thần thông “Kim Quang” có lẽ có thể phát huy tác dụng.
Điểm mấu chốt nhất chính là Ngũ Tạng Uẩn Thần thai nghén “thần”.
Nếu lần này đột phá, thần nó đẻ ra có thể sử dụng được không?
Vương Thăng không chút do dự, rót tinh lực của mình vào Ngũ Hành Quyền.
Vì chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nên hắn cũng không mất nhiều thời gian đã khiến Ngũ Tạng Uẩn Thần đột phá!
Ngay trong khoảnh khắc đột phá ấy, Vương Thăng chỉ cảm giác thần niệm của mình bị rút ra một phần, sau đó hình như Ngũ Tạng rực rỡ hẳn lên.
Mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng tốt… Nhưng có một điều, hắn cứ cảm giác có chỗ nào đó, có cái gì đó không đúng…
Ngũ tạng có tim, phổi, gan, lá lách, thận, khác với nó, Ngũ Tạng Thần có Đan Nguyên, Hạo Hoa, Long Yên, Thường Tại, Huyền Minh.
Đồng thời, chúng cũng đại diện cho ngũ hành hỏa, kim, mộc, thổ, thủy.
Chương 607 - Ngũ Tạng Thần – Thường Tại
Khi không có Hóa Hỏa Châu, Vương Thăng chỉ có thể chờ đợi Ngũ Tạng Thần tiến bộ, sau đó hắn có thể nắm được sức mạnh của ngũ hành ở trong tay.
Lúc này, Ngũ Tạng Uẩn Thần đã đột phá. Vương Thăng chỉ cảm giác được một luồng hơi thở nặng nề truyền từ trong lá lách ra. Lá lách ở đây đã được tăng cường, có thể ẩn chứa càng nhiều sức mạnh… Bất kể là khí huyết hay là thần niệm.
“Sức mạnh vô biên, phòng ngự của cơ thể được tăng cường. Lớp phòng hộ càng thêm mạnh mẽ, lại còn là lá lách, cho nên nói Thường Tại hẳn là lá lách chi thần!”
Thường Tại đại diện cho trung tâm thổ chỉ khí, cũng đại biểu cho bốn mùa thường tại chi khí, vậy nên mới gọi là Thường Tại.
Đồng thời thổ chi khí cũng là thuộc tính ổn định nhất, cũng nặng nề nhất. Vậy nên nó được coi là thuộc tính trung tâm, vững chắc tứ phương.
Vương Thằng cũng không quá bất ngờ với lần thức tỉnh đầu tiên, nhưng vấn đề duy nhất cũng nằm ở lần thức tỉnh này.
Bởi vì thổ chi khí trong cơ thể hắn sau khi tăng cường cơ thể hắn xong thì chậm rãi lui tán, co lại trong lá lách. Theo lý mà nói thì hẳn là thuộc tính tiếp theo sắp xuất hiện.
Nhưng sự thật là không có lực lượng tiếp theo nào xuất hiện cả.
Hơn nữa, thanh tiến trình mới đã xuất hiện.
“Ngũ Tạng Uẩn Thần – Thức tỉnh lần một: 1%”.
Nhìn thấy thanh tiến trình rồi cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, đại khái Vương Thương cũng hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Giai đoạn này thì Ngũ Tạng Thần sẽ không cùng nhau thức tỉnh mà là thức tỉnh từng thứ một?”
Vương Thăng cảm thấy mình vừa dạo một lần ở Quỷ Môn Quan.
Tuy Ngũ hành chi lực không nhất thiết phải cân bằng tuyệt đối nhưng cũng không thể có mục nào đó nổi bật quá mức được.
Cho dù là người bình thường nếu mất cân bằng ngũ hành, nhẹ thì người yếu nhiều bệnh, nặng thì nhiều tai nhiều khó.
Đó là người bình thường, có nếu là người tu hành… Tuy vẫn chưa thật sự trở thành người tu hành nhưng Vương Thăng có thể chắc chắn, tuyệt đối sẽ không phải là kết cục gì tốt.
Bản thân chuyện mất cân bằng ngũ hành trong một thế giới có ngũ hành đã là một chuyện đáng sợ rồi.
Mà người tu hành còn sẽ phóng đại hậu quả của chuyện này lên vô số lần.
Dù Vương Thăng không có kinh nghiệm nhưng hắn đã từng nghe nói tới chuyện Ngũ Khí Triều Nguyên. Thứ hắn tu hành là nội đan thuật, cực kỳ kiêng kỵ chuyện này.
“May là còn có thanh tiến trình.”
Vương Thăng biết, bây giờ ngũ hành trong cơ thể hắn có thể nói là mất cân bằng rất nghiêm trọng. Ngũ Tạng Thần cũng đâu chỉ đơn giản như vậy.
Chúng cũng là ngũ hành chi thần, bản thân chúng đã đại diện cho một loại giới hạn.
Không chỉ vậy, nếu lá lách có ý định trở nên mạnh mẽ thì nó có thể tăng cường trí nhớ và trí thông minh của hắn. Tư duy của hắn sẽ càng nhanh nhẹn hơn.
Nghe thì có vẻ hay nhưng đó chính là tăng cường đơn độc.
Nếu lá lách quá mạnh mẽ sẽ áp chế tứ tạng khác, mà Ngũ Tạng Thần đang thai nghén trong tứ tạng khác chính là đại diện cho thần, phách.
Nếu chúng cùng nhau xuất hiện thì đương nhiên là chuyện tốt với Vương Thăng. Phân chia ý chí tinh thần ra có thể thống nhất được lực lượng phức tạp của hắn tốt hơn. Bây giờ lực lượng của hắn tận dụng sự thuận lợi này ngoại trừ thanh tiến trình ra thì Ngũ Tạng Thần tuyệt đối có công lao rất lớn.
Nhưng nếu như có một phương diện nào đó quá mạnh mẽ, nảy sinh áp chế thì…
Vương Thăng bỗng cảm thấy có lẽ mình vẫn còn xem thường quá. Chuyện này e là khủng bố hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
“Nói cách khác, ngũ tạng của mình mất cân bằng, không chỉ có thể phá huỷ thân thể và khí huyết mà còn có thể phá hỏng tinh thần…”
“Có lẽ vẫn còn cách khác có thể giải quyết tình huống này, nhưng mình lại không biết. May là vẫn có thanh tiến trình hỗ trợ. Ở trong tiến độ sẽ không bị phá huỷ… Tuy nhiên, nếu không có thanh tiến trình thì có lẽ mình cũng sẽ không làm vậy.”
Vương Thăng lại cảm thấy may mắn, chỉ có thể nói là mọi sự đã do ông trời sắp xếp từ lâu. Có một số việc quả thật trùng hợp như vậy đấy.
Thổ chi khí của lá lách – Thường Tại thức tỉnh, khiến ngũ hành mất cân bằng. Ban đầu nếu như không có biện pháp ứng phó thì sẽ xảy ra đại sự. Nhưng Ngũ Tạng Thần lại xuất hiện, có liên quan đến thanh tiến trình nên cuối cùng lại nhờ thanh tiến trình giữ vững an toàn.
Biến chuyện này thành chuyện tốt.
Hoà hoãn lại một hồi lâu, Vương Thăng mới thoát ra khỏi cảm xúc sợ hãi.
Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hắn ngược lại không cần phải tiếp tục rối rắm nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là nhìn xem sau khi Ngũ Tạng Thần – Thường Tại thức tỉnh thì rốt cuộc có loại thần thông gì.
Vương Thăng thử đánh thức sự tồn tại của “Thường Tại”.
Thần niệm của hắn khẽ động, một thân ảnh linh động xuất hiện bên cạnh hắn. Nó không có hình thể, dường như chỉ là một khoảng không khí, lại dường như không tồn tại.
Chương 608 - Ngũ Tạng Thần – Thường Tại 2
Vương Thăng biết đây là thứ nảy sinh từ ý thức của mình, đại diện cho rất nhiều thứ.
Thần niệm là lực lượng chủ yếu của ngự sử Thường Tại.
Chẳng qua là loại ngự sử này hình như vẫn có điểm khác. Dù sao Thường Tại cũng là Ngũ Tạng Thần đại diện cho thuộc tính thổ của mình, càng thêm thiên về phòng ngự.
Chỉ với một suy nghĩ tuỳ ý trong đầu mà trên người Vương Thăng đã có thêm một cái hộ thuẫn có điểm chút vàng. Cái hộ thuẫn này có lẽ không thể có tác dụng như Kim Quang vạn pháp bất xâm, nhưng lực phòng ngự cũng không tệ.
Sau đó chính là một kỹ năng na ná với thần thông mang thuộc tính thổ, Bàn Sơn!
Sau khi sử dụng Thường Tại thì dường như người sử dụng sẽ có sức mạnh vô hạn, có thể dễ dàng dời núi lấp biển.
Nếu người đó muốn thì thậm chí còn có thể tự mình ngưng tụ được một sơn thể mạnh mẽ, trấn áp toàn b, địch nhân, Vương Thăng vốn định đi thử một chút, nhưng mà…
Sau khi hắn sử dụng Bàn Sơn ở Thường Tại không được bao lâu, Vương Thằng lập tức cảm nhận được cảnh báo từ cơ thể.
Hắn không do dự trực tiếp thu hồi Thường Tại.
“Quả nhiên, mất cân bằng ngũ hành sẽ bị hạn chế rất nhiều!”
Cảnh bào từ cơ thể vừa rồi thật ra là đang muốn nói với Vương Thăng, không thể Thường Tại sử dụng quá lâu, nếu không có thể tạo ra sự mất cân bằng còn nghiêm trọng hơn.
Cho nên trước mắt, thời gian sử dụng Thường Tại có những hạn chế nhất định.
Sử dụng ở đây không chỉ có nghĩa là triệu hồi ra.
Trên thực tế, Thường Tại là khi Vương Thăng mở rộng ý chí của mình. Cho dù hắn không triệu hồi ra thì bản thân Vương Thăng cũng có thể sử dụng lực lượng hoàn chỉnh của Thường Tại.
Mà cách sử dụng này cũng có thời gian ngang với lúc triệu hồi.
“Tuy nó rất mạnh mẽ nhưng thời gian lại hạn chế vô cùng. Thứ này không thể sử dụng tuỳ tiện được, trước mắt có thể coi nó như một con át chủ bài.”
“Nhưng dù như vậy thì trở ngại của nó cũng đủ mạnh rồi. Thần thông này không hề đơn giản chút nào, cho dù mình không thể sử dụng Thường Tại thì vẫn có thể sử dụng được thổ chi khí đơn giản.”
Thường Tại đại diện cho giới hạn. Cho dù nó không tồn tại thì Vương Thăng vẫn có thể sử dụng thổ chi khí.
Đương nhiên, tác dụng của thổ chi khí trước mắt không lớn.
Dù sao cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, rồi sẽ có một ngày, lực lượng này có thể được gia tăng trên phạm vi lớn. Việc sử dụng được những khả năng mà hiện giờ có thể so với năng lực thần thông là bình thường.
Nhưng những thứ trong tương lai này vẫn cách Vương Thăng hơi xa.
Việc hắn muốn làm bây giờ chính là đầu tiên phải thức tình toàn bộ Ngũ Tạng Thần để ngũ hành của mình khôi phục lại sự cân bằng.
Dù sao nếu cứ giữ một tai họa ngầm như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Vì thế sau khi thức tỉnh, Vương Thăng lại tiếp tục bế quan tu luyện. Đồng thời hắn cũng thử nghiệm một chút xem Thường Tại có thể tồn tại trong thời gian bao lâu, sau khi sử dụng xong thì sau bao lâu lại có thể dùng tiếp.
Đó đều là những những chuyện mà hắn cần phải nắm rõ. Trong lúc chiến đấu, nếu hắn không biết những chuyện đó thì khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng những chuyện này đều thử nghiệm rất dễ. Một ngày trôi qua, Vương Thăng đã nắm rõ được một vài hạn chế của Thường Tại.
Mỗi lần nó xuất hiện đại khái chỉ trong thời gian ba phút. Sau đó nếu muốn sử dụng lần nữa thì hắn nhất định phải đợi đến khi lá lách trong cơ thể khôi phục cân bằng nhất định, trước mắt là từ một đến ba giờ đồng hồ.
Sức mạnh sử dụng khác nhau bao nhiêu thì thời gian phục hồi cũng khác nhau bấy nhiêu.
Mà những thứ này đều có thể tiến bộ theo sự phát triển của Ngũ Tạng Thần.
“Coi như là không tệ. Thời gian ba phút đủ để tiêu diệt một vài kẻ địch rồi.”
Không chỉ vậy, hắn còn đã thử nghiệm việc sử dụng nó trong Thế Giới Tinh Thần.
Sự thật chứng minh, Thường Tại là hiện thân của ý chí, sử dụng trong Thế Giới Tinh Thần không có vấn đề gì.
Khi sử dụng, trong cơ thể của Vương Thăng có thể cảm nhận được tinh thần và cơ thể mình có mối liên hệ chặt chẽ. Còn trong lúc Thường Tại hành động thì loại cảm ứng này ngược lại rất bình thường.
“Không biết nếu Thiên Phụ lại kéo mình vào Thế Giới Tinh Thần đó thì mình có thể dùng phương pháp này để chủ động trở về hay không.”
Mặc dù nếu bây giờ Vương Thăng tiến vào Thế Giới Tinh Thần mà Thiên Phụ đang ở thì cũng không cần phải kiêng kỵ điều gì.
Nhưng nếu hắn có thể nắm được quyền chủ động thì chắc chắn vẫn là chuyện tốt.
Nghĩ đến những điều này, mặc dù Vương Thăng cảm thấy suy nghĩ này của mình rất nguy hiểm nhưng hắn lại mơ hồ chờ mong Thiên phụ kéo mình vào lại một lần nữa, vừa khéo hắn cũng có thể thử nghiệm một chút.
Đáng tiếc, từ sau lần cuối cùng gặp Thiên Phụ ở chiến trường Trung Châu thì hắn không còn gặp lại hắn ta được nữa.
Chương 609 - Ngũ Tạng Thần – Thường Tại 3
Chu Hiểu cũng không phái người tới thông báo, hiển nhiên là không có bất kỳ tin tức gì về Thiên Phụ.
Cho dù ý nghĩ này của hắn có nguy hiểm nhưng tạm thời không có khả năng thực hiện được.
Miễn là có thể sử dụng được ở trong Thế Giới Tinh Thần là đủ rồi.
Ngũ Tạng Thần – Thường Tại đã cho hắn đủ bất ngờ rồi.
Tuy mới chỉ thức tỉnh được một cái nhưng cũng đã giúp chiến lực của hắn được tăng cường không ít. Sức chiến đấu ở Thường Tại không hề yếu chút nào.
Chỉ với khoảng thời gian ba phút nhưng ba phút này chính là chiến lực này đã vượt qua Đại Tông Sư đứng đầu.
Bất kể là chính bản thân Vương Thăng sử dụng loại thần thông này hay là để cho Thường Tại đi ra thì đều giúp ích rất lớn cho sức lực chiến đấu.
Hơn nữa, vì tinh thần trực tiếp triệu hồi được Thường Tại nên Vương Thăng còn nghĩ tới một khả năng.
“Thường Tại, ngươi có thể hợp nhất với kiếm được không?”
Trong đám phi kiếm của Vương Thăng có một loại hình thái là Tinh Thần Phi Kiếm. Trên lý thuyết, nó có thể xuất hiện từ ý chí tinh thần, có thể hấp thu được rất nhiều sức mạnh. Như vậy, phi kiếm có thể nuôi dưỡng Thường Tại được hay không?
Hơn nữa, trong trạng thái nuôi dưỡng của Tinh Thần Phi Kiếm, nó cũng sẽ không phá hủy kết cấu kim loại dưới trạng thái thực thể phi kiếm.
Nghĩ như vậy, Vương Thăng bèn dùng thần niệm của mình, chậm rãi điều khiển phi kiếm.
Thật lâu sau, phi kiếm với trạng thái tinh thần xuất hiện trong ngực.
Thường Tại hợp nhất với kiếm, nuôi dưỡng, hoàn thành!
Cho dù chỉ vừa mới bắt đầu nhưng Vương Thăng cũng đã cảm nhận được phi kiếm đang từ từ biến đổi, hơn nữa biến đổi theo chiều hướng tốt. Một khi nó lột xác xong thì thanh phi kiếm này có lẽ sẽ càng thêm đáng sợ.
Chứng kiến cảnh tượng này khiến Vương Thuyên càng suy nghĩ nhiều hơn.
“Vậy bốn Ngũ Tạng Thần cùng với ba thanh phi kiếm khác không biết bao giờ mới có thể xuất hiện được đây?”
Nếu hắn đã xuất hiện tình trạng thế này thì hắn muốn một bộ ngũ hành phi kiếm chắc là cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Đáng tiếc là Ngũ Tạng Thần cần phải làm từng bước một. Nhưng ba thanh phi kiếm khác có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.
Dù sao thì cũng đã rất lâu rồi hắn không được gặp Huyết Hòe Vương.
Nhưng Vương Thăng tin rằng nhất định Huyết Hòe Vương sẽ lộ diện. Hắn ta vốn đâu phải là người biết an phận.
Mà hắn chỉ cần yên lặng bế quan, ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng Vương Thăng không đợi được tin tức của Huyết Hòe Vương, ngược lại đợi được tin tức của Chu Hiểu.
“Hình như có người ngoài vào cửa!”
Vương Thăng vốn muốn bế quan đến khi Luyện Khí Hóa Thần đạt cấp thứ tư rồi mới lại xuất quan.
Kết quả là bế quan không bao lâu thì Chu Hiểu tới trại Thanh Sơn, thậm chí còn bị đám sương trắng tụ lại thành mê trận quấy nhiễu một hồi.
Dù sao thì ngay cả Chu Hiểu cũng chưa từng thấy mấy thứ như trận pháp này.
“Nguô thật đúng là có nhiều đồ.”
Trận pháp thần kỳ, con đường tu luyện tinh thần, cả loại tư tưởng Thái Bình giáo này nữa. Chu Hiểu cảm giác sau khi mình gặp được Vương Thăng thì coi như gom góp được rất nhiều kiến thức.
Lúc trước cho dù nàng có là chưởng quầy của khách điếm Duyệt Lai cũng không biết được nhiều chuyện như vậy.
Vương Thăng không nói gì. Chính chuyện của hắn cũng không thể phục chế được, cho nên cũng không có gì để nói.
Hắn quan tâm đến cái gọi là người ngoại lai kia hơn nhiều.
Người ngoại lai mà Chu Hiểu nói hiển nhiên là người ngoài Đại Chu.
Biết đâu còn có liên quan đến Khương gia.
“Ngươi tìm người theo dõi rồi sao?”
Nếu Chu Hiểu đã biết có người từ bên ngoài tới thì có lẽ là không phải nàng vô tình phát hiện ra.
“Đương nhiên. Trên thực tế, khách điếm Duyệt Lai bây giờ đã phát triển đến cực độ ở bên trong Đại Chu, cho nên ta đã cho người chuẩn bị từ trước đó rất lâu rồi. Hơn nữa lần trước khi Khương gia bại lộ, ta còn tăng thêm nhân thủ. Đám người kia đến từ phía bắc, bây giờ đang ở trong Biên Cảnh Quân.”
“Trong Biên Cảnh Quân?”
“Đúng vậy. Biên Cảnh Quân cực kỳ thần bí, thực lực cũng rất mạnh mẽ. Bất kể là đi ra ngoài hay tiến vào thì đều cần phải trải qua sự kiểm tra toàn diện của Biên Cảnh Quân. Sau khi đám người kia tiến vào Biên Cảnh Quân thì đã bị giam giữ một ngày, bây giờ có lẽ vẫn chưa được thả ra đâu.”
Biên Cảnh Quân giống với Quan Tinh Cốc. Đó không phải là người của bảy đại gia tộc, cũng chưa từng xuất hiện Khí Vận Đại Tông Sư, nhưng còn vững chắc hơn so với địa vị của hoàng triều.
Hoàng triều Đại Chu cứ năm trăm năm sẽ xuất hiện người thay thế khác nhau, thậm chí người của bảy đại gia tộc cũng sẽ thay đổi.
Nhưng Biên Cảnh Quân và Quan Tinh Cốc lại không giống vậy. Hai nơi này cứ vậy kéo dài thời gian mấy ngàn năm ở bên ngoài.
Người từ bên ngoài tới bị giam giữ cũng không phải chuyện gì lạ.
Thực lực mạnh mẽ, sức mạnh dồi dào, quả thật là họ có tư cách làm những việc này. Đương nhiên là việc người bị giam giữ có oán hận hay không cũng là chuyện bọn họ phải gánh vác.
Nhưng rõ ràng là Biên Cảnh Quân không sợ việc này.
Chương 610 - Cường giả đặc biệt
“Đi thôi, đi xem đám người kia là thế nào.”
“Ta cũng có ý này.”
Hai người không chút do dự, trực tiếp đi về hướng Biên Cảnh Quân ở phương Bắc.
Trong quá trình di chuyển, Vương Thăng cũng tìm hiểu thêm một vài chi tiết về Biên Cảnh Quân.
“Thực tế thì ta cũng không rõ lắm. Những tin tức bây giờ đang lưu truyền kia hình như là toàn bộ rồi. Dù ta đi điều tra cũng không tra được quá nhiều thứ. Một thế lực chạy dày suốt mấy ngàn năm, muốn làm cái gì thì thật sự là quá dễ dàng.”
Chu Hiểu cũng có chút bất đắc dĩ. Chuyện hoàng triều thì nàng có thể tìm được dấu vết nhưng Biên Cảnh Quân thì lại khác.
“Hình như bọn họ chưa từng tham dự chuyện hoàng triều, vĩnh viễn ở lại biên cảnh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.”
Thế lực mấy ngàn năm trấn thủ biên cảnh, vậy mà không làm gì cả.
Với thế lực của quân biên cảnh, nếu như họ xuất hiện vào thời cơ này thì tuyệt đối có thể phá hủy, san bằng tất cả thế lực, trực tiếp lập quốc. Nhưng họ lại không làm như vậy.
“Không thể bắt đầu từ quân sĩ bình thường được sao?”
“Binh lính bình thường và sĩ quan cấp thấp không biết chuyện gì hết. Còn về cấp cao… Căn cứ vào điều tra của ta thì ngay cả bộ phận mà lãnh đạo cấp cao đứng đầu cũng không có.”
Thần Nữ Phong đã từng hợp tác với Biên Cảnh Quân. Nhưng kết quả cuối cùng rất đơn giản, tướng quân biên cảnh kia bị giết, người phụ trách ra chủ ý làm trò cũng bị giết trước mặt thần nữ Trịnh Tuyết Nguyệt.
Rõ ràng là bên trong Biên Cảnh Quân cũng có mật thám.
“…”
Tuy Vương Thăng có biết về Biên Cảnh Quân nhưng trên cơ bản đều là biết từ chỗ của Nguyệt.
Hắn chỉ biết Biên Cảnh Quân đã truyền thừa được một thời gian dài. Nói là quân đội nhưng lại không có quan hệ cấp trên – cấp dưới với hoàng triều, là một thế lực độc lập.
Nghe nói ở mỗi thế lực nhân loại đều có một Biên Cảnh Quân như vậy, chỉ là hắn không biết có phải là thật hay không.
Nhưng hắn không thể nào ngờ tới ngay cả khi một thế lực như khách điếm Duyệt Lai đã ra tay mà cũng không thể lấy được tin tức hữu dụng.
Nếu đã như vậy…
“Nắm chặt lấy cánh tay của ta!”
Chu Hiểu: “?”
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Vương Thăng, nàng vẫn nắm lấy tay hắn.
Sau đó, Chu Hiểu được trải nghiệm tốc độ cực nhanh mà nàng chưa từng trải qua. Vốn họ còn cần đi một khoảng thời gian nữa mới tới nơi được nhưng dưới tốc độ thế này, Chu Hiểu chỉ cảm giác mình chỉ cần không để ý một chút là đã tới đích đến. Quần áo trên người nàng cũng có chút lộn xộn.
“Đây là tốc độ thật của ngươi?” Xem như nàng đã biết, tốc độ như lúc trước chỉ là vì chiều theo ý nàng mà thôi. Nếu không thì sao tốc độ của hắn lại chậm rì rì như vậy.
“Ta sợ mình sẽ bỏ lỡ cái gì đó nên muốn đi nhanh một chút.”
Biên Cảnh Quân thần bí như vậy. Cho dù không có người ngoại lai thì hắn cũng sẽ tăng nhanh tốc độ của mình.
“…”
Nhanh hơn một chút?
Sắc mặt Chu Hiểu có chút phức tạp. Cho dù nàng có dùng hết toàn lực cũng không theo kịp tốc độ này. Thực lực của Vương Thăng đã được đánh giá cao hết sức trong lòng nàng, nhưng nàng phát hiện hình như vẫn còn chưa đủ.
Có điều Chu Hiểu cũng không nói gì cả.
Bởi vì hai người đã đến đích. Tìm hiểu tin tức vẫn là quan trọng nhất.
“Tiếp theo phải làm cái gì?”
Vương Thăng có thực lực mạnh, tất nhiên hắn là người dẫn đầu.
“Biên Cảnh Quân không chạy được. Chúng ta đi xem đám người ngoại lai kia trước đã.”
Người ngoại lai mới là mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này.
Biên Cảnh Quân quả thật rất thần bí, nhưng hiển nhiên là không vượt quá quy cách. Vương Thăng dùng ảo ảnh trong “Vô Sinh Chân Không Cảm Tính Ứng “, rất thuận lợi tiến vào bên trong quân đội biên phòng. Không có bất kỳ một binh sĩ hoặc sĩ quan nào phát hiện ra bọn họ.
Hơn nữa, Vương Thăng còn tìm được một binh lính hỏi thăm vị trí của đám người ngoại lai kia.
Dù sao người ngoại lai cũng không phải phạm nhân. Tuy Biên Cảnh Quân giam giữ bọn họ nhưng cũng không nhốt bọn họ vào trong lao mà là sắp xếp họ ở một nơi giống như phòng cho khách.
Có điều bọn họ cũng chỉ là nhận được đại ngộ tốt hơn trong phòng giam một chút mà thôi. Dù có là phòng cho khách thì vẫn là giam cầm.
Vương Thăng và Chu Hiểu vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng đám người ngoại lai này oán giận.
“Rốt cuộc chúng ta phải bị nhốt bao lâu nữa. Họ đang giam cầm chúng ta hay sao?”
Nghe giọng nói là của một người trẻ tuổi, một chút thiếu kiên nhẫn.
Mà người trả lời hình như là một lão giả. Theo cảm ứng của Vương Thăng, lão có chút giống Đại Tông Sư đứng đầu khi vương triều chưa được xác lập. Lão nói: “Rõ là hắn đang giam cầm chúng ta. Bình tĩnh lại hết đi, cứ im lặng chờ là được, đợi bọn họ xác nhận xong là chúng ta có thể rời đi.”
“Chúng ta chính là người đến từ Hoàng Triều Đệ Nhất, sao bọn họ lại dám?”
Chương 611 - Cường giả đặc biệt 2
“Sao lại dám? Hừ, nếu như ngươi nghĩ như vậy thì hay là trở về đi. Ta đưa ngươi theo chỉ tổ gây chuyện. Biên Cảnh Quân ở hoàng triều lúc trước còn chưa chịu khổ đủ sao?” Lão già hừ lạnh một tiếng, người trẻ tuổi trong nháy mắt không còn nóng nảy nữa.
Ngay sau đó, lão nói: “Biên Cảnh Quân sâu không lường được. Ở mỗi hoàng triều, bọn họ đều có thế lực của riêng của mình, không đơn giản như vậy. Bọn họ không tham dự rất nhiều chuyện nhưng nếu chọc đến bọn họ thì không ai có thể cứu được ngươi đâu…”
Lời này của lão già khiến những người trong phòng im lặng.
“Tới đây rồi thì có nghĩa là hoàng triều không thể trợ giúp gì cho chúng ta được nữa. Hơn nữa, người mạnh nhất hoàng triều chính là hoàng chủ, không phải các ngươi không biết. Nếu còn xem thường thì hậu quả không cần phải nói nhiều nữa chứ?”
Lão giả cũng rất bất đắc dĩ. Người đi theo lão đều tưởng họ đi tới vùng đất hẻo lánh, nhưng trên thực tế thì sao?
Dù cho bọn họ có đi tới đâu thì thực lực của hoàng chủ vẫn là cường giả đứng đầu. Mà người có thực lực như của lão đây, ngay cả hoàng triều yếu nhất cũng có không ít.
Nếu Khí Vận Đại Tông Sư còn ở đây thì càng thêm đáng sợ.
Vì vậy, ngay từ đầu, lão đã rất cẩn thận.
Đáng tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, lúc nào cũng có người dao động tâm tư.
“Được rồi. Nếu như các ngươi đã hiểu rõ lời ta nói thì cứ yên tĩnh chờ đợi. Dòng nước ngầm của hoàng triều bắt đầu khởi động rồi, bên ngoài đã có kẻ địch hùng mạnh vùng lên. Nói thật cho các ngươi biết, lần này chúng ta tới đây, ngoại trừ để thông báo sự tình, còn có ý chạy nạn ở bên trong. Hoàng triều sắp có nguy cơ sụp đổ rồi!”
Đã đến nơi này, lão giả cũng không giấu giếm nữa mà nói ra toàn bộ chân tướng sự việc.
Lão cũng không sợ người của Biên Cảnh Quân nghe thấy. Mà nếu họ có nghe được cũng tốt, vừa vặn có thể giải trừ hiềm nghi.
Nhưng hiển nhiên là lão đã đánh giá thấp uy lực của những lời mình nói.
“Chạy nạn? Chúng ta đang chạy nạn sao?”
Người nói chuyện là người trẻ tuổi ban đầu. Địa vị của hắn ta rất cao, chỉ đứng sau lão giả.
Hắn ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Những người khác cũng không khá hơn.
“Khi Hoàng Triều Đệ Nhất thay đổi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hạ. Đại sự sẽ phát sinh, hai lần thay đổi đều tạo ra biến đổi khổng lồ về thế cục. Lần thứ ba sắp tới, có người dự đoán chuyện xảy ra hình như có hơi lớn quá, hoàng chủ cũng không vững tin có thể chống chọi nổi, cho nên mới nhân lúc này đưa rất nhiều người ra ngoài…”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lão giả lại có chút khó tiêu tan.
Ngay cả Hoàng Triều Đệ Nhất cũng không chịu nổi trận đại biến này. Vậy những hoàng triều khác tuy có thực lực không kém nhưng chẳng lẽ chống chọi được thật ư?
Kết quả tốt nhất vẫn là hoàng triều vượt qua nguy nan này, mọi thứ khôi phục lại bình thường.
“Ba lần nguy cơ, lần sau càng đáng sợ hơn lần trước!”
Không ai trả lời. Lão giả nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Không phải họ đã hiểu được tình cảnh của mình mà họ đang mơ hồ về tương lai.
Ngay cả hoàng triều còn có nguy cơ bị lật đổ, vậy bọn họ thì sao?
Không chỉ có bọn họ mà Vương Thăng và Chu Hiểu cũng đều im lặng.
Bất kể là Vương Thăng hay Chu Hiểu đều có rất nhiều suy đoán với đám người ngoại lai này. Nhưng dù thế nào thì họ cũng không ngờ thế mà lại là tới chạy nạn?
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Hai người liếc nhìn nhau.
“Cần xác nhận lại một chút không?”
Chu Hiểu biết những chuyện thế này nhất định cần phải xác nhận. Mà cách xác nhận tất nhiên chính là khống chế tinh thần.
Vương Thăng lắc đầu: “Tạm thời vẫn không thể chắc chắn bọn họ sẽ không nhớ rõ chuyện bị khống chế.”
Muốn nhớ rõ ràng cũng không đơn giản như vậy.
Cách tốt nhất để nhớ rõ ràng bây giờ là đánh chết đám người này, bỏ qua lý lẽ.
Nhưng chưa thể giết chết đám người này được.
“Bọn họ không che giấu chút nào, hiển nhiên những chuyện này không phải là bí mật gì. Cho dù không ở bên trong Đại Chu thì cũng sẽ có phong thanh, đến lúc đó rồi tính sau. Trước tiên chúng ta cứ giám sát là được, xem bọn họ tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì.”
Chu Hiểu gật đầu.
Vì thế hai người bèn ở lại khách điếm Duyệt Lai ở biên thành.
Nhưng sau đó, đám người kia cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng làm gì có ai tự dưng lại đi tán gẫu chuyện ở chỗ mình.
Họ để lộ mục đích của mình hiển nhiên cũng là vì muốn bình ổn lòng người đang trôi nổi mà thôi.
Vốn Vương Thăng đang định đi thăm dò Biên Cảnh Quân, nhưng từ khi nghe đám người ngoại lai nói ra một số chuyện, hắn đã từ bỏ ý định này.
Nghe lén một chút thì thôi, nếu chính diện đi hỏi, hắn cũng sợ xảy ra chuyện.
Trong đó thông tin quan trọng nhất chính là “hoàng triều đã thay đổi hai lần, lần thứ ba sắp tới sẽ có đại sự phát sinh”.
Những lời này dường như chỉ là lời nói tùy ý.
Nhưng đừng quên thứ thay đổi là gì… chính là Hoàng Triều Đệ Nhất.
Chương 612 - Ưu thế ở ta
Hoàng Triều Đệ Nhất… Vương Thăng và Chu Hiểu trở về phân tích xong đều cho rằng nó đang nói đến hoàng triều do Khải thành lập.
“Hoàng triều thay đổi hai lần, hiện tại là thay đổi lần thứ ba… Ngươi nói xem, sự thay đổi này là nói đến sự thay đổi của Khí Vận Đại Tông Sư sao?”
Thời gian thành lập của Hoàng Triều Đệ Nhất do Khải thành lập đã vượt quá sáu ngàn năm. Nếu cái gọi là thay đổi này là thay đổi hoàng chủ của hoàng triều thì điều đó có nghĩa là thọ mệnh của Khí Vận Đại Tông Sư của Hoàng Triều Đệ Nhất vượt qua hai ngàn năm?
Đáp án này làm cho hai người có chút không nói nên lời.
Phải biết rằng trên vùng đất này, thọ mệnh của Khí Vận Đại Tông Sư chỉ mới năm trăm năm.
Kết quả là Hoàng Triều Đệ Nhất lại tăng gấp bốn lần?
Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Thăng không ra tay.
Cho dù có là hắn của bây giờ cũng không đạt được thọ mệnh hai ngàn năm.
“Không thể nào…”
So với Vương Thăng, Chu Hiểu càng thêm khó tiếp nhận. Nàng chính là người sinh ra và lớn lên ở vùng đất này, có vài quan niệm đã nghe mấy chục năm, đâu dễ dàng thay đổi như vậy.
Nhưng cho dù có chấp nhận hay không thì trên thực tế, cả hai đều nghĩ rằng điều này là đúng sự thật.
Thọ mệnh hai ngàn năm, nghĩ cũng biết thực lực không thể nào yếu được.
“Hơn nữa so với tuổi thọ hai ngàn năm, tai họa mà bọn họ nói càng làm cho người ta quan tâm. Nếu như họ nói không sai thì đám người ngoại lai này hẳn là lãnh đạo cấp cao ở Hoàng Triều Đệ Nhất. Ngay cả yêu cầu đạt đến Khí Vận Đại Tông Sư mà bọn họ cũng không làm được. Vậy thứ gọi là tai họa này rốt cuộc là cái gì?”
Những người đó không nói nhiều nhưng nội dung không hề ít chút nào.
Bất kể là Khí Vận Đại Tông Sư có thể có được thọ mệnh hai ngàn năm vẫn không biết tai họa là gì thì có thể thấy đây không phải là một chuyện đơn giản.
Vương Thăng và Chu Hiểu đều cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Chờ đến lúc giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ tiếp tục bế quan!”
Ở bên ngoài Đại Chu không mạnh mẽ như trong tưởng tượng. Đại Tông Sư vẫn là cường giả đứng đầu, nhưng hiển nhiên cũng có cường giả vượt quá quy cách.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, cường giả đặc biệt vượt quá quy cách này hẳn là chỉ tồn tại ở Hoàng Triều Đệ Nhất.
Vương Thăng bây giờ cũng coi như là cường giả đặc biệt, chỉ là không biết hắn và cường giả đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất rốt cuộc là ai mạnh hơn.
Đối mặt với tình huống này, hắn nhất định sẽ không mạo hiểm.
Hắn cảm thấy hứng thú với cường giả đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất này. Nếu như hắn xuất hiện thì cường giả đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất chắc chắn cũng sẽ cảm thấy hứng thú với hắn.
Chỉ cần có chênh lệch thực lực thì nhất định sẽ ra tay với hắn.
Vì vậy hắn vẫn nên gia tăng thực lực rồi nói sau.
Tuy thọ mệnh dài không đại diện cho thực lực. Nhưng nếu thay đổi xảy ra thì chứng tỏ cường giả đặc biệt đã sống được hai ngàn năm.
Hai ngàn năm mà, ai biết được hắn ta có con át chủ bài nào.
Hắn cảm thấy nếu thực lực của các con át chủ bài đều giống nhau thì có lẽ hắn không phải là đối thủ.
Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Vốn Vương Thăng còn tưởng đợi đến lúc đám người ngoại lại đi rồi, sau đó hắn chỉ cần đuổi theo là được.
Kết quả còn chưa đợi đến khi người ngoại lai được Biên Cảnh Quân thả ra thì đã lại có người đến lần nữa.
Nhưng lúc này chỉ có một người tới, hơn nữa còn cực kỳ bí ẩn. Nếu không nhờ có thần niệm mạnh mẽ, Vương Thăng có lẽ cũng không phát hiện ra được.
Không chỉ như thế, người này cũng được hưởng đãi ngộ như người của Hoàng Triều Đệ Nhất.
“Đây là người của Biên Cảnh Quân thuộc hoàng triều khác!”
Người của Biên Cảnh Quân, Vương Thăng đương nhiên là phải tự mình đi gặp.
Đáng tiếc, người tới lần này dường như không mang theo tin tức gì, cũng gần giống với những tin tức mà đám người của hoàng triều mang tới.
Một là xác nhận tính chân thực của thân phận đám người ngoại lai kia, sau đó bảo Biên Cảnh Quân bên này cảnh giác.
Không chỉ có cường giả đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất, Hoàng Triều Đệ Nhất cũng có sự tồn tại của Quan Tinh Cốc, đồng thời cũng phát hiện ra vấn đề.
Hiện giờ Hoàng Triều Đệ Nhất tràn đầy sát khí, vô số người đều đang trong cuộc, Biên Cảnh Quân cũng rất có thể bị liên ụy, cho nên hi vọng bên này chuẩn bị sẵn sàng.
“Rốt cuộc nguy cơ là gì, không thể tự dưng mà đến được, đúng chứ?” Quân chủ của Biên Cảnh Quân Đại Chu không nhịn được hỏi một câu.
Trên thực tếm ông ta biết được tin tức này từ miệng của người Hoàng Triều Đệ Nhất, vốn định lấy một vài tin tức cặn kẽ từ Biên Cảnh Quân của Hoàng Triều Đệ Nhất.
Nhưng hiện giờ xem ra vẫn không thể có được đáp án.
“Không phải là kẻ địch mà chúng ta vẫn luôn đề phòng đấy chứ?”
Biên Cảnh Quân, dường như vẫn đang đề phòng kẻ địch chưa xác định, mấy ngàn năm qua chưa từng thay đổi.
Chương 613 - Ưu thế ở ta 2
“Không phải.” Người đến thông báo tin tức lắc đầu: “Loại sát khí này chỉ chĩa vào tộc nhân của chúng ta, Quan Tinh Cốc chủ nói không chỉ cần bất cẩn là sẽ gặp phải nguy hiểm bị lật đổ, Quan Tinh Cốc chủ không thông báo cho phía các ngươi sao?”
“Biên Cảnh Quân chúng ta đã sớm cắt đứt liên lạc với Quan Tinh Cốc rồi, phía Quan Tinh Cốc đã từng xảy ra chuyện, mất đi một ít truyền thừa, hơn mười năm trước, đời Quan Tinh Cốc cuối cùng không biết đã làm chuyện gì, mất mạng, truyền nhân cũng tản đi, một người trong đó muốn nâng đỡ một người để trở thành Khí Vận Đại Tông Sư, còn một người khác thì không tìm được nữa.”
Quân chủ Biên Cảnh Quân nói ra tình hình.
Song có thể phán đoán từ lời nói của hắn, Biên Cảnh Quân và Quan Tinh Cốc rõ ràng có sự liên lạc, chỉ là xuất hiện vấn đề ở Quan Tinh Cốc của Đại Chu.
Người truyền lời không ngờ lại có tình huống này, cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng hắn ta chỉ nói:
“Mặc dù bây giờ nguy cơ còn chưa lộ ra, có điều thống soái còn bảo ta nhắc nhở các ngươi, nếu chúng ta mất đi, các ngươi đều phải tự giữ gìn lực lượng, nguy cơ lần này chỉ là khúc nhạc dạo, thế giới này càng ngày càng nguy hiểm, lực lượng càng lớn thì càng có khả năng giữ gìn truyền thừa của tộc nhân.”
Thống soái, trên lý thuyết chính là tướng lĩnh tối cao của Biên Cảnh Quân ở tất cả các hoàng triều.
Sau khi truyền lời xong, ngay trong hôm đó người truyền lời cũng rời đi.
Hiển nhiên, cho dù có nguy cơ, hắn ta cũng muốn quay về đội quân của mình.
Quân chủ im lặng một hồi, cuối cùng thở dài một hơi.
Ông ta có thế nào cũng không ngờ rằng, bên phía thống soái nhiều năm không truyền tin tức đến, kết quả bây giờ đột nhiên gửi lời, lại là đang gặp phải nguy cơ,
Thân là quân chủ, ông ta biết rõ Biên Cảnh Quân hùng mạnh, nhưng dù là vậy cũng không thể nào chắc chắn vượt qua đại nạn kia sao?
“Đi một bước, tính một bước vậy!”
Biên Cảnh Quân rất mạnh, nhưng đối diện với một số việc vẫn là bất lực.
Cuối cùng, người của Hoàng Triều Đệ Nhất được thả ra, Biên Cảnh Quân không quản lý nữa.
Vương Thăng cũng rời khỏi Biên Cảnh Quân.
“Chuyện thế nào rồi?” Lần này, Chu Hiểu không đi cùng.
“Tình huống không ổn lắm, chuyện tai họa đã được chứng thực, đồng thời với thực lực của Biên Cảnh Quân, cũng không thể nào đảm bảo bản thân sẽ vượt qua, chỉ là bảo Biên Cảnh Quân bên này cố gắng bảo tồn thực lực.”
“Là thứ mà Biên Cảnh Quân vẫn luôn đề phòng kia à?”
Vương Thăng lắc đầu, đáp:
“Hình như cũng không phải, là một nguy cơ khác, cụ thể là gì ngay cả Biên Cảnh Quân cũng không rõ lắm.”
Ý của hai phe đều rất rõ ràng, đó chính là hiện giờ nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn bùng phát, một khi bùng phát, có thể sẽ phá hủy Hoàng Triều Đệ Nhất, đồng thời nguy cơ này có thể liên quan đến việc thay đổi cường giả đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất.
Mỗi một lần thay đổi, đều sẽ xảy ra đại nạn.
“Có thể điều tra ra hai ngàn năm trước và bốn ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Có mốc thời gian, biết đâu có thể nhìn ra được điều gì đó.
“Khó, rốt cuộc còn chưa rõ tai họa là gì, dù tìm được, cũng chưa chắc đã điều tra ra được thứ gì, hơn nữa dựa theo lời họ, tai họa hai lần trước dường như không ác liệt bằng lần này, không dễ điều tra.”
“Bất kể thế nào, cứ điều tra thử xem sao, tra được cái gì hay cái đó.”
“Cũng được!” Bản thân Chu Hiểu thực ra cũng muốn tìm ra đáp án của chuyện này, có đề phòng dù sao cũng tốt hơn là chẳng biết gì.
Chu Hiểu nhanh chóng đi sắp xếp nhân thủ.
Khách điếm Duyệt Lai có chi nhánh toàn quốc, chỉ cần tìm một nơi có khách điếm Duyệt Lai dặn dò một cút, không bao lâu sau khách điếm Duyệt Lai ở những nơi khác cũng sẽ biết tin.
Mà bản thân nàng lại cùng Vương Thăng đi theo người của Hoàng Triều Đệ Nhất đi ra từ Biên Cảnh Quân.
Đám người này cũng không đi lung tung khắp nơi, mà đi tìm người hỏi tình hình.
“Tình huống có chút không ổn, hoàng triều này dường như vừa bị diệt vong, không tồn tại cường giả cấp hộ quốc.”
Còn chưa đợi ông ta nói gì, sắc mặt những người khác đều có chút xấu xí.
Họ tới nơi này, thực ra cũng để tìm kiếm sự che chở.
Kết quả lại chẳng có cường giả nào?
“Như vậy không phải cũng tốt sao? Không có cường giả cấp hộ quốc, ngài chính là một trong những người mạnh nhất.”
Ông lão liếc nhìn người kia, nói:
“Các ngươi sống lâu ở Hoàng Triều Đệ Nhất, cho nên không rõ việc này, bởi vì đặc thù của Hoàng Triều Đệ Nhất chúng ta, thường thì những người có thực lực như chúng ta chính là cường giả cấp hộ quốc, nhưng ở những hoàng triều này sẽ có cường giả ngoài cấp hộ quốc, loại cường giả trên Đại Tông Sư đứng đầu như ta.”
“Còn có những người như thế tồn tại?”
“Không sai, thực ra nếu có sự tồn tại của cường giả cấp hộ quốc, đồng thời còn là người của chúng ta, đối với chúng ta, đây là chuyện tốt, có điều tình hình bây giờ cũng không tính là tệ, ít nhất cường giả cấp hộ quốc không phải là người ngoài.”
Chương 614 - Ưu thế ở ta 3
Vương Thăng cũng biết đại khái cách phân chia thực lực của Hoàng Triều Đệ Nhất.
Cũng gần như tông sư, Đại Tông Sư.
Có điều Khí Vận Đại Tông Sư ở Hoàng Triều Đệ Nhất được gọi là cường giả cấp hộ quốc, tính như vậy, Khí Vận Đại Tông Sư của Hoàng Triều Đệ Nhất hẳn chính là cường giả cấp đặc biệt.
“Không biết cường giả cấp hộ quốc có bao nhiêu, Hoàng Triều Đệ Nhất có thể xuất hiện nhiều cường giả cấp hộ quốc sao?”
Hắn không biết được tin tức cụ thể, có điều hiển nhiên đây không phải là tin tức then chốt gì, khả năng cao là biết được, cho nên tiếp tục theo chân họ.
Sự thực chứng minh, những người này chạy tới Khương gia.
Có điều trên đường Vương Thăng cũng biết được rốt cuộc Hoàng Triều Đệ Nhất có bao nhiêu cường giả cấp hộ quốc: đếm không quá một bàn tay.
Tuy không biết Hoàng Triều Đệ Nhất có bao nhiêu cường giả, nhưng có thể tưởng tượng ra được chắc chắn là rất nhiều.
Số lượng cường giả cấp hộ quốc không quá năm, chắc chắn là không đủ.
Chu Hiểu cũng biết những tin tức này.
“Cấp hộ quốc, thì ra trên Khí Vận Đại Tông Sư còn có cường giả nữa sao?”
Quan niệm của nàng dần thay đổi, nếu không đủ thì khỏi cần bàn đến chuyện thay đổi con đường tu luyện gì đó, nếu đủ để sáng tạo ra con đường mới, thì ý chí phải kiên định đến mức khó mà tưởng tượng.
Qua khoảng hai ngày, người của Hoàng Triều Đệ Nhất gặp được Khương Đạo.
Sau khi nghe xong, Khương Đạo cảm thấy có chút may mắn.
Còn chưa bắt đầu là tốt rồi.
Về phần nguy cơ mà ông lão nói, hắn ta lại không để ý lắm, nguy hiểm hay không có liên quan gì chứ?
Đến bước đó, chỉ tuổi thọ thôi cũng đủ hấp dẫn người ta.
Ông lão dường như cũng biết điều này, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
“Trước khi tới, hoàng chủ có nói cho ta biết, nếu không có cường giả cấp hộ quốc, thì phải giúp đỡ các ngươi trở thành cường giả ở cấp bậc đó.”
“Còn có một việc, cuộc tranh đoạt sắp bắt đầu, các ngươi tự lựa chọn, nhưng bất kể là tình huống gì, chúng ta cũng không quay về nữa.”
Dường như những cường giả cấp hộ quốc của Hoàng Triều Đệ Nhất này, không một ai chịu rời đi.
Cường giả cấp hộ quốc không biết về nguy cơ sao?
Biết chứ!
Nhưng vị trí kia quả thực quá hấp dẫn, chỉ cần người có hi vọng tranh đoạt đều sẽ không từ bỏ, muốn lựa chọn ở lại.
Cũng chỉ có những người không có hi vọng gì như họ mới bị phái đến các nơi khác lánh nạn.
“Giúp ta!”
Khương Đạo mừng rỡ, thực lực của bản thân hắn ta đã rất mạnh rồi, lại có thể một Đại Tông Sư hùng mạnh giúp đỡ, trên cơ bản chính là vững vàng, chắc chắn.
Thiên Thương Quân tan vỡ, hiện giờ chỉ có Chu Thiên Quân có thể kìm chế loại cường giả ở cấp bậc này, nhưng hắn ta cũng không cần đối phó ngay với thế lực của Mạc Dương - người đang nắm giữ Chu Thiên Quân.
Ưu thế của hắn ta rất lớn!
“Có sự trợ giúp của các ngươi, binh lực của ta sẽ tăng lên, cường giả của ta sẽ nhiều lên, ưu thế nằm ở ta!”
Khương Đạo cảm thấy bản thân không cần bao lâu nữa là có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, thành lập hoàng triều, tranh đoạt vị trí kia.
Trên thực tế người của Hoàng Triều Đệ Nhất cũng nghĩ như vậy, không ai hiểu quy tắc hoàng triều hơn họ.
Trên đường tới, họ cũng đã tìm hiểu được khá nhiều chuyện.
Tuy còn có cường giả khác, nhưng chỉ cần Khương Đạo lôi kéo được những vị vua đứng đầu này ra, họ sẽ ra tay, như vậy có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Tiếp theo Khương Đạo cử hành một buổi tiệc chào đón.
Có cường giả gia nhập, mọi người đều rất vui mừng.
Lần này đều là người đích hệ tham dự, Vương Thăng nghe được khá nhiều tin tức.
Ví dụ như, Trương gia của vương triều Thương làm phản, thực ra chính là do Khương gia làm.
Lại ví dụ như, “Khải” sáng lập ra Hoàng Triều Đệ Nhất, mang họ Khương!
“Khải lại là họ Khương?” Chu Hiểu biết điều này có nghĩa như thế nào.
Có thể bắt đầu từ lúc “Khải” sáng lập ra Hoàng Triều Đệ Nhất, thế giới này không còn thoát khỏi ấn ký của ông ta nữa.
“Thảo nào Khương gia lại trở thành Hoàng Triều Đệ Nhất ở mảnh đất này!”
Khương gia, bản thân coi như là người sáng lập ra con đường Khí Vận Đại Tông Sư của hoàng triều, họ làm sao không biết cách sáng lập ra hoàng triều chứ.
“Họ muốn thống trị thế giới sao?”
Chu Hiểu không cho rằng Khương gia chỉ phái người tới đây, hiển nhiên, ở nơi khác cũng có người của họ.
Chỉ là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến các gia tộc khác quật khởi, là người sáng lập hoàng triều, họ không thể để những mưu đồ này hoàn toàn thành công được.
“Có lẽ là vậy, nhưng hiển nhiên kế hoạch này đã thất bại, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức, nếu họ thực sự cảm thấy mình ổn định, vậy thì đã không âm thầm sử dụng âm mưu với vương triều Thương!”
Binh bất yếm trá, nhưng nếu thực lực đủ mạnh, không chiến mà khiến người ta khuất phục mới là binh pháp tốt nhất.
“Với cả, nếu như có thể, họ nhất định sẽ để Hoàng Triều Đệ Nhất bao trùm toàn bộ thế giới này, đáng tiếc, họ không làm được, cho nên chỉ có thể lợi dụng cách tương đương với phân đất phong hầu này…”
Chương 615 - Kim Thân và Hóa Lô Đỉnh viên mãn
Hoàng Triều Đệ Nhất thực sự rất đáng sợ.
Nhưng nếu nghĩ tỉ mỉ, thực ra cũng có thể thấy được thực lực của Hoàng Triều Đệ Nhất chưa tới nơi tới chốn.
Chu Hiểu đương nhiên cũng biết điều này, nhanh chóng thả lỏng tâm trạng.
“Thu hoạch lần này còn nhiều hơn tưởng tượng!”
Chỉ tin tức về Hoàng Triều Đệ Nhất cũng đủ khiến họ phải tiêu hóa rất lâu, còn cả chuyện tai họa, dường như chúng đều đang thúc giục họ.
“Không đủ thực lực!”
Hai người cùng phát ra lời cảm thán.
Nếu thực lực đủ mạnh, Vương Thăng cũng không cần kiêng kỵ cường giả cấp bậc đặc biệt khác ngoài mình, cứ thế khống chế tinh thần, hỏi chuyện, hoàn toàn không cần phải lăn qua lộn lại lâu như vậy.
“Ta tìm người theo dõi, chắc hẳn họ sẽ không hành động ngay!” Cuối cùng Chu Hiểu tìm người theo dõi chặt chẽ phía Khương gia, còn hai người họ thì quay về.
Vương Thăng trở lại thôn Thanh Sơn, một lần nữa bế quan.
Cường giả cấp đặc biệt xuất hiện, còn có tai họa chưa rõ, khiến hắn phải cảnh giác.
Thời gian cứ thế trôi qua khoảng nửa năm.
Cảnh giới của Vương Thăng không có đột phá, nhưng có một kỹ năng lại đột phá.
“Chân Thể: 99,99%”.
Đại Tông Sư, Đại Tông Sư đứng đầu, cấp hộ quốc (Khí Vận Đại Tông Sư hoàng triều), cường giả cấp đặc biệt.
Bốn cấp bậc, từ yếu đến mạnh.
Thực lực của Vương Thăng thuộc cường giả cấp đặc biệt đứng đầu.
Có điều thế giới này hiển nhiên không chỉ có một người như hắn, Khí Vận Đại Tông Sư của Hoàng Triều Đệ Nhất cũng là cường giả cấp đặc biệt, đồng thời xác suất cao là sống đến hai ngàn năm, hơn nữa bản thân rất có thể là từ trong núi thây biển máu đánhg iết ra ngoài, thực lực có lẽ còn mạnh hơn hắn.
Đây chính là áp lực đối với Vương Thăng.
Phải biết rằng, cấp hộ quốc và cấp đặc biệt, trên bản chất đều là Khí Vận Đại Tông Sư, chỉ là cấp đặc biệt có chút đặc thù.
Nói cách khác cấp đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất rất có thể cũng móc nối với sự tồn tại tương tự “Thiên Phụ”, thậm chí có khả năng chính là “Thiên Phụ”.
Mà hắn và “Thiên Phụ”, sau vài lần giao đấu, quan hệ rất rõ ràng, “Thiên Phụ” sẽ không bỏ qua cho một biến số như hắn, hắn cũng không bỏ qua cho sự tồn tại nhiều lần gây rắc rối cho mình này.
Có thể nói là không chết không ngừng.
Nếu như Khí Vận Đại Tông Sư của Đại Chu tồn tại, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay với hắn.
Tương tự, cường giả cấp đặc biệt của Hoàng Triều Đệ Nhất kia cũng thế.
Trong lòng Vương Thăng cảm thấy một nguy cơ rõ rệt.
Bởi vậy sau khi trở về, hắn lập tức bế quan, không quan tâm đến những người ngoại lai nữa.
Sau khi đạt đến Luyện Khí Hóa Thần tầng thứ tư, sẽ có một lần biến đổi về chất, thực lực của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều, thực lực đại diện cho cảm giác an toàn.
Có điều trước khi cảnh giới đột phá, tiến độ của “Chân Thể” do Dịch Cân Kinh diễn hóa ra lại đột phá đầu tiên.
Đương nhiên, Chân Thể đột phá cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Tiến độ của Chân Thể và Ngũ Tạng Uẩn Thần thực ra vẫn luôn gần bằng nhau, chỉ có điều Ngũ Tạng Uẩn Thần và tinh thần lực có liên hệ với thần niệm, Vương Thăng đã có phương pháp thu gặt, tốc độ tăng cấp của thần niệm rất nhanh, cho nên Ngũ Tạng Uẩn Thần đột phá nhanh hơn Chân Thể.
Nhưng bản thân Chân Thể cũng gần đến giai đoạn đột phá, dù là chậm cũng không đến nỗi nào.
Cho dù trọng tâm tu luyện của Vương Thăng không đặt ở Dịch Cân Kinh, nó cũng đột phá.
Tu luyện một lượt Dịch Cân Kinh, Chân Thể đã thành công đột phá.
Chân Thể đại diện cho trạng thái tự nhiên nhất, nguyên thủy nhất của cơ thể người.
Theo lý mà nói, “Chân” thực sự đại diện cho trạng thái mãi mãi bất diệt, muôn đời không đổi.
Đáng tiếc là Vương Thăng mới chỉ đến rìa của cảnh giới này, cách cảnh giới “Chân” còn xa lắm.
Có lẽ không ngừng đột phá, hắn có thể đạt đến Tiên Thiên, Tiên Thiên này cũng không phải là Tiên Thiên thường được hiểu trong tiểu thuyết võ hiệp.
Mà ý nghĩa của nó là phía trước trời, Tiên Thiên Thần Ma trong truyền thuyết thần thoại.
Sự tồn tại này, chỉ tùy tiện vung tay lên là có thể phá tan bầu trời sau vạn cổ.
Chân Thể của Vương Thăng viên mãn, không có nghĩa là hắn đã đạt tới cảnh giới này, mà là cơ thể đã mang theo tiềm lực này, nếu cứ tu luyện tiếp tục, rồi sẽ có một ngày đạt tới.
Mà bây giờ, thanh tiến trình của Chân Thể đã biến mất, thay vào đó là một thanh tiến trình mới xuất hiện.
“Kim Thân: 1%”.
Kim Thân, khởi nguyên ban đầu bắt nguồn từ Phật gióa, có điều qua thời gian dài phát triển, hai giáo Phật Đạo cũng không tách riêng, cho nên bản thân Đạo giáo cũng có cách giải thích về Kim Thân.
Có điều bất kể là loại nào, thực ra đều đại diện cho một cảnh giới.
Sau khi chết đi, cơ thể bất diệt, không bị thời gian bào mòn.
Bản thân nó đại diện cho một loại cường độ của cơ thể.
Chân Thể viên mãn, khiến Vương Thăng bước lên con đường đó, tu hành cơ thể vốn là một con đường rộng lớn.
Chương 616 - Kim Thân và Hóa Lô Đỉnh viên mãn 2
Sau khi viên mãn, bản thân hắn cũng bị điều chỉnh một lần, không nói tới sức mạnh nắm giữ trong tay, thực lực của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ rồi.
Thay đổi rõ ràng nhất thực ra là về cân bằng ngũ hành.
Vốn vì sự xuất hiện của “Ngũ Tàng Thần - Thường Tại”, ngũ hành có hơi mất cân bằng, ảnh hưởng đến việc sử dụng thần thông Ngũ Tàng Thần, có điều khi Chân Thể viên mãn, dường như sự mất cân bằng này được áp chế đi một chút.
Cảm giác này cực kỳ rõ ràng, cơ thể có sự khoan khoái rõ rệt.
Tuy còn chưa thử, nhưng Vương Thăng biết thời gian mình sử dụng “Thường Tại” chắc chắn sẽ tăng lên.
Mà Kim Thân xuất hiện, ngoại trừ cân bằng và tăng cường một lần nữa, thì điều rõ ràng nhất là tư chất cơ thể được tăng lên.
Dưới sự trợ giúp của thanh tiến trình, “Kim thân bất diệt” trở thành sự thật, nếu như Vương Thăng chết đi, để lại cơ thể, trong tình huống không bị ngoại lực ảnh hưởng, vạn năm, thậm chí là lâu hơn, cơ thể của hắn cũng sẽ không tiêu tan, mà sẽ tiến vào trạng thái Kim Thân.
Lúc này tốc độ tăng lên của thanh tiến trình Kim Thân càng ngày càng chậm lại.
Ngoài ra năng lực chữa lành trong sức mạnh của Vương Thăng cũng được tăng lên rất nhiều, thậm chí còn đạt tới một mức độ khủng khiếp.
Hắn lấy Hắc long thương ra, cứa một phát lên tay mình, lần này, hắn sử dụng sức mạnh của “Thế”.
Thương thế, bản thân nó đã chứa đựng sức mạnh hủy diệt, có thể ngăn cả năng lực tự lành, nhưng sau khi cơ thể đạt tới Kim Thân, “Thế” này cũng khó mà ngăn cản quá trình tự lành, vết thương không lâu sau đã khép miệng hoàn toàn.
“Dù không dùng tới sức mạnh của khí huyết chi lực, năng lực tự lành cũng đã vượt qua yêu vương loại thực vật như Huyết Hòe Vương rồi.”
Lần đầu tiên Vương Thăng đối diện với Huyết Hòe Vương, năng lực tự lành của hắn ta vô cùng mạnh, Vương Thăng đã phải dùng “Thế” để hạn chế năng lực này, hiện giờ “Thế” lại không thể áp chế năng lực tự lành của hắn, chứng tỏ năng lực tự lành thuần túy của cơ thể đã vượt qua Huyết Hòe Vương ở một vài phương diện.
Nếu như lợi dụng khí huyết chi lực, năng lực tự lành của hắn có lẽ còn mạnh mẽ hơn.
Đồng thời, Kim Thân xuất hiện, kéo theo khí huyết chi lực và huyết khí cũng được nâng cao, từ đó thực lực cũng được tăng cường.
Hiện giờ dù chỉ dùng cơ thể cộng thêm khí huyết chi lực, Vương Thăng cũng không kém bất cứ Đại Tông Sư đứng đầu nào.
Đương nhiên, đối mặt với cấp hộ quốc sẽ như thế nào, bởi vì chưa từng chiến đấu, cho nên Vương Thăng không rõ ràng lắm.
“Đả thông con đường mạnh hơn, sức mạnh, năng lực tự lành được nâng cao nhiều nhất sau khi Chân Thể đột phá, ngoài ra còn có… tuổi thọ!”
Kim Thân được tính là một loại thăng cấp khá toàn diện, bởi vậy tuổi thọ chắc chắn cũng bị ảnh hưởng, sau khi có được Kim Thân, tuổi thọ của Vương Thăng cũng sẽ tăng lên.
Cách thức tăng lên có hai loại, một là tăng trưởng chậm rãi, không tăng mạnh như đột phá cảnh giới, cũng chính là thanh tiến trình tăng lên, thì tuổi thọ mới được tăng lên, càng về sau tăng càng nhiều, hiện giờ lại không được nhiều như thế.
“Tăng tuổi thọ sẽ phán ánh trong việc tăng cảnh giới?”
Tuổi thọ là một khái niệm tổng thể.
Nếu như không có sự tồn tại của “Kim Thân”, cảnh giới Vương Thăng từ giai đoạn thứ nhất tăng lên giai đoạn thứ hai, tuổi thọ chỉ có thể tăng lên 300 năm, mà có sự tồn tại của “Kim Thân”, sẽ tăng lên 500 năm.
Đây là sự chênh lệch.
Hai phương thức tăng lên đều không xung đột, đồng thời còn chồng lặp lên nhau.
Lợi ích của Kim Thân đối với Vương Thăng không hề ít chút nào.
“Chiến lực lại được tăng cường, có điều vẫn còn chưa đủ!”
Từ Chân Thể đến Kim Thân, chiến lực sẽ tăng lên, thậm chí tăng lên không ít, nhưng vẫn chưa có sự biến đổi về chất, cho nên nó chưa đủ với Vương Thăng.
Hắn vẫn cần phải bế quan.
Có điều Kim Thân đột phá, lại không phải không có trợ giúp cho cảnh giới.
Kim Thân khiến tổng thể tăng lên, bởi vậy đan điền cũng bị ảnh hưởng chính diện, dưới sự thúc đẩy của nó, thanh tiến trình của “Luyện Khí Hóa Thần - Hóa Lô Đỉnh” cũng tăng thêm một đoạn.
“Luyện Khí Hóa Thần - Hóa Lô Đỉnh: 46%.”
Hóa Lô Đỉnh sắp đạt đến tiến độ 50%, đồng thời bởi vì được Kim Thân ảnh hưởng, cho nên tốc độ gia tăng nhanh hơn.
Sau khi xuất quan, Vương Thăng tìm hiểu một chút tình hình bên ngoài, phát hiện mọi thứ vẫn yên ả.
Có sự gia nhập của Hoàng Triều Đệ Nhất, vương triều Minh cũng không có hành động ngay, trông như đang duy trì một sự cân bằng.
Nhưng Vương Thăng biết, càng tích lũy dài lâu, chứng tỏ khi chuyện bùng phát ra sẽ càng lớn, hiện giờ vương triều Minh đang tích lũy lực lượng, định đánh một trận định càn khôn.
Đương nhiên, sự yên bình này cũng là điều mà hắn mong muốn.
Có điều cảm giác cấp bách trong lòng hắn lại không hề ít chút nào.
Đợi đến khi vương triều Minh hành động, chứng tỏ chuyện của Hoàng Triều Đệ Nhất cũng sắp bắt đầu.
Cho nên sau khi tìm hiểu qua về tình hình, Vương Thăng lại một lần nữa bế quan.
Chương 617 - Kim Thân và Hóa Lô Đỉnh viên mãn 3
Thời gian chậm rãi trôi đi, lần này đợi thẳng đến năm 553 lịch Đại Chu, gần hai năm qua đi.
Hai nă, về cơ bản Vương Thăng đều đang tu hành Nội Đan Thuật, gia tăng cảnh giới của mình.
“Cảng giới: Luyện Khí Hóa Thần - Hóa Lô Đỉnh: 98,5%”.
“Công pháp: Nội Đan Thuật (Luyện Tinh Hóa Khí): phá giới hạn 5 (87%); Tám Đoạn Cẩm: phá giới hạn (94%); Huyết Khí Như Long: 83%; Ngũ Hành Quyền: phá giới hạn (89%); Kim Thân: 5%; Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng: phá giới hạn 3 (61%)”.
“Sinh hoạt: Thuật trồng trọt: phá giới hạn 6 (49%); Rèn: phá giới hạn 1 (1%); Luyện dược: phá giới hạn 3 (56%); Đọc: phá giới hạn 2 (30%); Thiên Địa Đạo Tắc Giải Tích: 1 (3%)”.
“Võ kỹ: Bát Cực Quyền: phá giới hạn 4 (12%); Mai Hoa Bộ: phá giới hạn 4 (5%); Tế Luyện: phá giới hạn 2 (15%); Trảm Thần Kiếm: 8 (23%); Tàng Khí Vu Thân: phá giới hạn 2 (6%)”.
“Tri thức: Càn Khôn: phá giới hạn 3 (36%); Cơ Quan Thuật: 8 (95%); Phân biệt dược liệu: phá giới hạn 3 (68%)”.
“Thần thông: Hô Phong Hoán Vũ: phá giới hạn 1 (20%); Thiên Lôi: phá giới hạn 1 (17%); Cường Hóa Phù: 5 (66%); Hóa Kiếm Chi Thuật: 6 (67%)”.
Hai năm, đa số thời gian Vương Thăng đều tu luyện Nội Đan Thuật, nhưng không có nghĩa là không làm những việc khác.
Sự thay đổi lớn nhất thực ra chính là “Luyện chế Thập Toàn Đại Bổ Hoàn”.
Sau khi phá giới hạn của “Luyện chế Cửu Vị Trấn Tâm Đan” và “Luyện chế Kim Sang Dược”, ba loại kỹ năng chế thuốc cũng giống trồng trọt lúc trước, cùng phá giới hạn rồi tiến hành dung hợp, biến thành “Luyện dược: phá giới hạn 3 (56%)”.
Đương nhiên, lần này là một kỹ năng phá giới hạn năm lần và hai kỹ năng phá giới hạn một lần được sáp nhập, cho nên giảm xuống hơi nhiều, biến thành kỹ năng phá giới hạn ba lần.
Có điều, tổng thể mà nói thì vẫn có lời, kỹ năng “Luyện dược” có lời hơn nhiều so với từng kỹ năng luyện chế đơn độc.
Cho nên Vương Thăng cũng không cảm thấy gì.
Sau đó chính là sự đột phá trên võ kỹ, Bát Cực Quyền, Mai Hoa Bộ đều đã phá giới hạn bốn lần, còn có Đọc, Tế Luyện, Tàng Khí Vu Thân phá giới hạn hai lần.
Võ kỹ khiến “Thế” của Vương Thăng càng mạnh mẽ hơn, sức phá hoại càng thêm kinh khủng.
Kỹ năng Đọc phá giới hạn sẽ tăng cường chức năng.
Có điều bất kể là phá giới hạn bốn lần hay là phá giới hạn hai lần đều không có sự thay đổi về chất.
Sau đó chính là tăng cấp bậc và tăng tiến độ, sự thăng cấp này càng ít hơn, trên cơ bản gần như không thay đổi gì.
Thậm chí có loại kỹ năng như Rèn, hoàn toàn không sử dụng gì đến, hai năm chẳng tăng gì cả.
Đây cũng là kết quả tất nhiên do có quá nhiều kỹ năng, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, trọng tâm của hắn đểu đặt vào các loại kỹ năng công pháp.
Trọng tâm khác nhau thì thu hoạch đương nhiên cũng khác biệt rất lớn.
Chưa nói đến thanh tiến trình của Nội Đan Thuật Tám Đoạn Cẩm sắp đột phá, quan trọng nhất là vấn đề về cảnh giới.
“Luyện Khí Hóa Thần - Hóa Lô Đỉnh: 98,5%”.
Hai năm, đại đa số tinh lực đều đặt ở phương diện đột phá cảnh giới, giai đoạn thứ ba của Luyện Khí Hóa Thần đã tu luyện gần xong.
Kim Thân xuất hiện, cũng phát huy tác dụng rất lớn, tăng tốc độ của Hóa Lô Đỉnh ở mức độ nhất định.
“Hẳn là không mất bao nhiêu lâu nữa!”
Còn kém một chút nữa là đến 100%, Christina là giai đoạn cuối của Hóa Lô Đỉnh cần thêm chút thời gian, nhưng chỉ một hai tháng, so với toàn bộ cảnh giới, thật ra không coi vào đâu.
Điều chỉnh lại sức mạnh của mình một chút, Vương Thăng một lần nữa tiến vào tu luyện, thời gian nhanh chóng trôi đến hai tháng sau.
“Luyện Khí Hóa Thần - Hóa Lô Đỉnh: 100%.”
Luyện Khí Hóa Thần giai đoạn ba, Hóa Lô Đỉnh, Vương Thăng mất ba bốn năm mới hoàn thành nó.
Trong trung đan điền và hạ đan điền, giáng cung và hoàng đình của hắn đã xuất hiện một lô đỉnh hình tròn.
Lô và đỉnh hư ảo như không tồn tại, nhưng nếu quan sát kỹ càng, có thể phát hiện ra lô đỉnh và đan điền đều liên hệ với nhau, thần niệm, máu thịt đều cùng một nhịp thở.
Mà lúc này đại dược đang ở đỉnh của giáng cung, vẫn tỏa ra linh quang như trước.
Đại dược của Vương Thăng cũng chưa mạnh mẽ lắm.
Trong quá trình hình thường, đại dược xảy ra biến hóa vô số lần, dường như có sự liên hệ với trời đất, hấp thụ lực lượng của trời đất để nâng cao bản thân.
Bởi vậy đại dược xuất ra từ thân thể mình, hái đại dược từ thân thể mình mà tu luyện, nhưng lại thoát ra khỏi bản thân, ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Mà bước tiếp theo của Hóa Lô Đỉnh chính là luyện hóa đại dược, chính là giai đoạn mà Luyện Khí Hóa Thần thực sự thay đổi về chất.
Ví dụ như giai đoạn thứ tư, Vân Yên, cũng được gọi là Nhân Uân. (*)
(Vân Yên: mây khói, Nhân Uân: trời đất hòa hợp. Hai chữ này đồng âm.)
Sau khi lô đỉnh hóa thành, bắt đầu đưa đại dược vào trong đỉnh để tiến hành luyện hóa, hình thái đại dược không cố định nữa, cuối cùng hóa thành thứ như mây khói.
Nhân Uân là chỉ mây bay trong trời tiết ấm, mây khói tràn ngập, hình dung khói hoặc mây dày dặc.
Giai đoạn thứ tư chính là trạng thái đó.
Chương 618 - Luyện Khí Hóa Thần - Vân Yên
Sau khi đại dược được luyện hoá, cuối cùng sẽ hóa thành thể khí, không cố định một chỗ, không chuyển sang nhâm đốc chu thiên, mà hòa hợp trong đỉnh lô nói trên, không nằm im một chỗ.
Lúc này đại dược được gọi là Vân Yên, cho nên cảnh giới cũng có cái tên đó.
Có điều vì trạng thái của nó, gọi là Nhân Uân cũng không có vấn đề gì.
Mà tiếp theo, Vương Thăng sẽ tiến vào cảnh giới này.
Bước đầu tiên, đốt đan hỏa.
Luyện đại dược, giống với rất nhiều cảnh giới lúc trước, cần sức nóng, chỉ có điều sức nóng của Luyện Khí Hóa Thần không giống nhau.
Lúc đầu sử dụng hô hấp tự nhiên, sau khi điều động lửa của hô hấp, gần giống lúc Luyện Tinh Hóa Khí, nhưng hô hấp ngăn lửa, chỉ làm ngòi dẫn cho đan hỏa.
Mà đan hỏa thực ra chính là sức nóng liên hệ mật thiết với đại dược, hoặc nên nói bản thân nó ra từ đại dược.
Đơn giản mà nói, thực ra chính là tự mình luyện mình!
Đại Dược tự luyện chế thì cần đan hỏa dẫn ra từ Đại Dược, tiến vào bên trong Hoàng Đình.
Nhưng Vương Thăng đã đánh giá sai hoàn cảnh của chính mình.
Hắn bắt đầu tu hành Nội Đan thuật, sử dụng khí huyết võ đạo của thế giới này khởi bước, dùng lực lượng khí huyết chi lực thay thế khí của Nội Đan thuật.
Khí huyết chi lực của hắn lại bất đồng với khí huyết chi lực của thế giới này.
Đặc biệt là giai đoạn Luyện Tinh Hóa Khí, tuy khí huyết chi lực có đặc thù nhất định, nhưng vẫn duy trì tính độc lập.
Nhưng có một số thứ không có khả năng thay đổi, chính là khí huyết chi lực bây giờ thuộc về lực lượng của Đại Dược.
Vì vậy, điều này đã xảy ra ở một số nơi đặc biệt.
Vương Thăng không dẫn ra đan hỏa từ bên trong Đại Dược mà là khí huyết chi lực dũng mãnh vào bên trong lò Hoàng Đình, đan điền thấp hơn Hoàng Đình đại diện cho nguồn gốc của sức mạnh ban đầu.
Vì vậy, tình huống này không hề khiến Vương Thăng khó chịu mà còn diễn ra rất thuận lợi.
Cùng với đó, trong quá trình xây dựng “Lô Đỉnh”, “Lô Đỉnh” vốn có quan hệ chặt chẽ với đan điền nên khi khí huyết chi lực dũng mãnh đi vào không tạo ra bất cứ hư hại gì đối với lò mà ngược lại còn cực kỳ phù hợp.
Ngọn lửa này tựa như ảo ảnh, không hề gây cảm giác bỏng, nhìn qua thì thấy như bùng nổ, nhưng thực chất lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Đan hỏa được thay thế bằng ngọn lửa khí huyết chi lực thiêu đốt.
Sau khi đan hỏa thành công, bước tiếp theo chính là luyện Đại Dược.
Ban đầu, lò tròn xảy ra tác dụng, dưới sự hạn chế của lò tròn, ngọn lửa được thiêu đốt bằng khí huyết chi lực phân bố cực kỳ đồng đều.
Trong Lô Đỉnh đều có sự liên hệ, vì vậy ngọn lửa trong lò tròn dường như xuyên qua khoảng không, tác dụng với tam chân tròn bên trong Giáng Cung.
Đại Dược bên trong vạc tròn cũng dần xảy ra thay đổi.
Đại Dược ban đầu tròn trịa bắt đầu mềm dần, sức mạnh tản ra, nhưng với sự tồn tại của vạc tròn này, sức mạnh không thể bị rò rỉ, toàn bộ đều bị khóa lại.
Đây là ý định ban đầu của Vương Thăng khi thành lập vạc tròn.
Nếu không thể khóa trụ lực lượng đó, ở bước này, sức mạnh mà Đại Dược tạo thành nhất định bị lộ ra. Việc rò rỉ ít hay nhiều còn phụ thuộc vào năng lực và khả năng khống chế của người thành lập.
Nếu hai năng lực đều kém thì có thể rò rỉ một nửa năng lượng của Đại Dược, là một tổn thất rất lớn, không chỉ ảnh hưởng đến tu luyện tiếp theo mà nghiêm trọng hơn có thể ảnh hưởng đến chính sức mạnh của mình, phải trả cái giá rất lớn mới có thể bổ sung trở về.
Nhưng đối với Vương Thăng lại không có bất kì vấn đề gì.
Sức mạnh của Đại Dược không bị rò rỉ, toàn bộ đều bị vạc tròn khóa lại.
Sau khi “mềm hoá”, ngọn lửa cũng không dừng lại, Lô Đỉnh lại phát lực một lần nữa. Không biết qua bao lâu, hình dạng của Đại Dược hoàn toàn thay đổi, trước kia là thể rắn thì bây giờ chính là thể lỏng.
Chất lỏng này phát ra quang mang màu vàng kim nhàn nhạt, phần lớn lực lượng đã được giải phóng. Vương Thăng cảm thấy dưới quang mang màu vàng kim này, thân thể như có biến hóa.
Có thứ gì đó đang thay đổi.
Cảm giác này vô cùng nhỏ khiến người ta có cảm giác lâng lâng khó tả.
Đại Dược tạo thành tất cả điều này được gọi là kim dịch.
Nhưng ngoài ra, kim dịch cũng chỉ thay đổi một chút trong cảnh giới Vân Yên Đại Dược, tuy là thân thể, nhưng cơ thể hắn gần như đã xảy ra biến hóa.
Lúc này, sức mạnh Đại Dược đã không hoàn toàn phóng thích, cũng không ảnh hưởng đến toàn cơ thể nên chưa thể ngăn cản.
Lô Đỉnh tiếp tục chìm nổi, thực hiện nhiệm vụ của mình.
Không biết qua bao lâu, kim dịch cũng dần thay đổi, bắt đầu hóa khí.
Đây là quá trình luyện hóa Đại Dược cuối cùng.
Đến bước này rồi thì không còn bất kỳ khó khăn gì.
Không cần tốn nhiều công sức, trong vạc tròn dần chỉ còn lại khí thể giống như Vân Yên. Lúc này, sức mạnh của Đại Dược đã hoàn toàn phóng thích.
Chương 619 - Luyện Khí Hóa Thần - Vân Yên
Dưới tác dụng của lực lượng này, trung đan điền Giáng Cung đã xảy ra biến hóa rất rõ ràng, gần như khác với những bộ phận khác trên cơ thể.
“Hóa khí hoàn thành, tiếp theo chính là bước cuối cùng, hoàn thành xong có thể hoàn toàn tiến vào Luyện Khí Hóa Thần giai đoạn đệ tứ.”
Luyện Khí Hóa Thần giai đoạn đệ tứ, không chỉ thay đổi riêng đan điền mà còn muốn thay đổi toàn thân.
Bước tiếp theo yêu cầu đặt Đại Dược Vân Yên vào trong Lô Đỉnh, sau đó dần dần vận chuyển dựa theo lộ tuyến của Đại Chu.
Đại Dược Vân Yên với Lô Đỉnh kết hợp tạo ra suối bốc hơi, trung thông Nhâm đốc, đi lên đỉnh đầu cuối cùng quay về đan điền, đây là Đại Chu Thiên Vận, cũng là một trong ba dòng sông lớn nhất.
Luyện Tinh Hóa Khí vì sông nhỏ xe lộ, Luyện Khí Hóa Thần tắc vì sông lớn xe lộ, mà Luyện Thần Hoàn Hư được gọi là Tử Hà Xa lộ.
Vận chuyển tinh khí, Đại Dược chi khí khác với sông nhỏ xe và sông lớn xe. Còn Tử Hà Xa thì càng ngày càng cao cấp.
Khí của Đại Dược được hình thành bên trong vạc tròn giúp nó nán lại trong Lô Đỉnh, đồng thời không để Đại Dược chi khí phát tán, tổn thất lực lượng.
Vì vậy phải dùng thần lực từ ánh mắt để cố định Đại Dược Vân Yên kéo dài tới lực lượng tinh thần đó, khiến hình tán mà khí không tan.
Bởi vì Đại Dược Vân Yên, không thể dùng thần niệm để khống chế, phải để nó vận chuyển độc lập nên mới có phương pháp này.
Đây cũng là dụng ý của thần niệm.
Giữa lông mày là một viên bi đất, chính là nơi chứa tinh thần lực.
Lực lượng phát ra từ ánh mắt không thể gọi là thần niệm, nhưng lại có tác dụng nhất định, có thể ảnh hưởng Đại Dược Vân Yên.
Vương Thăng không do dự, dần dần thả Đại Dược Vân Yên ra. Cùng lúc đó, hắn nhìn thẳng vào bên trong, vốn dĩ có chút tán loạn, như thể biến mất bất cứ lúc nào đều bị Đại Dược Vân Yên cố định, nhìn như khói nhưng lại có thể ngưng tụ.
Đây chính là trạng thái mâu thuẫn mà Vương Thăng muốn.
Cũng là trạng thái mà Đại Dược Vân Yên muốn.
Sau khi tiến vào trạng thái này, Đại Dược Vân Yên bắt đầu chìm nổi theo ngọn lửa bên trong lò tròn.
Ban đầu nó từ từ giảm xuống, nhưng sau khi giảm xuống một trình độ nhất định, nó lại bắt đầu tăng lên, không giống với những cảnh giới trước đó chỉ cố định một chỗ mà nó di chuyển bên trong Lô Đỉnh.
Cho nên mây khói Lô Đỉnh chính là như thế này.
Trong không gian mây khó có một bộ phận lực lượng bắt đầu bên dưới đan điền, vận chuyển theo Đại Chu Thiên khiến thể chất của Vương Thăng thay đổi.
Đây là sự chuẩn bị cho giai đoạn đệ ngũ, đồng thời cũng giúp Vương Thăng toàn diện tăng lên.
Thể lực, khí huyết chi lực lặng lẽ thay đổi khi khí của Đại Dược theo sông lớn xe vận chuyển.
Là biến đổi lớn nhất vẫn là thần niệm.
Thần niệm như xảy ra biến chất, có cảm giác ngưng tụ, Vương Thăng cũng không biết tăng lên nhiều hay ít.
Nhưng trực quan nhất là thần niệm có quan hệ thần thông đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Ví dụ như “Ngũ tạng uẩn thần. Thức tỉnh tam: 55%”
Ngũ tạng uẩn thần ở tiến độ 20% tiến hành rồi thức tỉnh lần thứ hai ở 40%, lần thứ ba thức tỉnh thì xuất hiện Ngũ Tàng Thần.
“Nhìn xem, là hai cái Ngũ Tàng Thần!”
Tuy nhiên, ngay khi Vương Thăng muốn đột phá Ngũ Tàng Thần một chút thì hắn đột nhiên cảm giác có cái gì đó triệu hoán mình.
Nhưng hắn có thể chống cự loại triệu hoán này.
“Thứ này có chút quen thuộc…” Vương Thăng cố gắng nhớ lại, rất nhanh nghĩ tới một khả năng: “Thế Giới Tinh Thần!”
Không phải Thế Giới Tinh Thần của hắn mà là Thế Giới Tinh Thần của Thiên Phụ.
“Hắn lại muốn triệu hoán ta, xem ra đã có chuẩn bị!”
Vương Thăng biết, Thiên Phụ nhất định đã lợi dụng sự đột phá của mình để triệu tập hắn.
Nhưng lần đột phá này khác với lần trước. Lần này hắn có thể từ chối, nhưng…
“Tại sao lại từ chối!”
Sau khi Vương Thăng đột phá tới cảnh giới thứ tư của Luyện Khí Hóa Thần, hắn còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác giai đoạn này đã cảm nhận được Thiên Phụ đang triệu hồi hắn.
Hiển nhiên là Thiên Phụ lại muốn ra tay với hắn, cũng không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra.
Nhưng khác với những lần khác, hắn đã có thể trực tiếp cắt đứt sự triệu hồi này, Thiên Phụ muốn bắt hắn cũng không làm gì được.
Nhưng Vương Thăng không muốn kháng cự
Hắn còn đang suy nghĩ nào thế nào mới kiếm được Thiên Phụ thì không ngờ Thiên Phụ lại triệu hồi hắn.
Hắn sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng vậy được.
Vì thế không kháng cự lại lần triệu hồi này.
Nhưng lần này khác với lần triệu hồi không một dấu hiệu lần trước ở chỗ là hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sự triệu hồi, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ tinh thần thể xuất hiện.
“Cuối cùng cũng biết được một ít bí mật của thế giới tinh thân Thiên Phụ đang ở.”
Lần triệu hồi này rõ ràng là thủ đoạn của thế giới tinh thần đó, Vương Thăng là cá thể có thần niệm mạnh mẽ bị triệu hồi nên trong quá trình triệu hồi thì hắn đã phát hiện một số phương pháp triệu hồi.
Chương 620 - Long Yên và Đan Nguyên
Phương pháp vẫn không tệ, có lẽ chỉ cần phân tích một chút là có thể trực tiếp sử dụng cho thế giới tinh thần của hắn.
Nhưng hắn lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì hắn cảm nhận được tinh thần thể đã càng lúc càng gần, sắp tiến vào thế giới tinh thần rồi.
Nếu không có gì bất ngờ thì Thiên Phụ sẽ lập tức tấn công hắn ngay khi vắn vừa tiến vào
Xoạt!
Tinh thần thể của Vương Thăng rất nhanh cảm nhận được sự thay đổi của môi trường và luồng khí tức khủng bố, hắn không hề do dự trực tiếp thi triển thần thông thường hay sử dụng.
Một vòng kết giới màu vàng sáng xuất hiện bao quanh tinh thần thể của hắn.
Ầm!
Sấm sét lóe qua đánh trực tiếp lên trên kết giới, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ như thế.
Không biết có cơ duyên gì mà thực lực của Thiên Phụ rõ ràng được tăng lên rất đáng kể.
Nhưng thực lực của hắn không còn như trước nữa, Ngũ Tàng Thần có thể trực tiếp sử dụng trong thế giới tinh thần, cho dù là thế giới tinh thần của hắn hay thế giới tinh thần này cũng vậy.
Đương nhiên, Thiên Phụ không thể nào chỉ tấn công một đòn đã dừng lại, ngàn vạn luồng lôi quang dánh tới kết dới không dừng.
“Hắn ta muốn trực tiếp tiêu diệt và hủy thi diệt tích luôn sao?”
Vương Thăng có chút tức giận, tần suất tấn công của Thiên Phụ rất cao, lần này rõ ràng không giống lần trước, hắn không phòng bị cũng kịp phản ứng lại.
Lần này Thiên Phụ thông minh và cẩn thận hơn nhiều.
Hắn không thể bó tay chịu chết vậy được.
Tuy thức tình thêm hai Ngũ Tàng Thần nên có thể duy trì cân bằng ngũ hành thêm một lúc. Nhưng không phải muốn dùng Thường Tại bao lâu thì dùng, cứ tiếp tục chịu đòn như vậy thì sớm muộn cũng bị đánh tan tác dưới trận sấm sét liên miên.
“Bàn Sơn!”
Một trong năm thần thông Thường Tại của Ngũ Tàng Thần, Bàn Sơn.
Sau khi thi triển sẽ có sức mạnh khổng lổ, đồng thời có thể dùng thần niệm ngưng tụ một ngọn túi trên không trung trấn áp mọi kẻ thù.
Trong thế giới thực thì ngưng tục một ngọn núi lớn giống như Ngũ Chỉ Sơn trấn áp Tôn Ngộ Không vậy, ngọn nói có thực thể nhưng không phải một ngọn núi bình thường, bên trong tự có sự kỳ diệu. Còn ngọn núi ngưng tụ bên trong thế giới tinh thần chỉ là một ảo ảnh, hoặc nói đúng hơn thì nó giống như một cá thể tinh thần.
Ầm!
Một ngọn núi vô cùng vô tận xuất hiện giáng trực tiếp từ trên rơi xuống trước mặt Vương Thăng.
Ầm!
Sấm sét trực tiếp đánh lên ngọn núi phát ra tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất.
Nhưng do dù là thế, sấm chớp cũng không thể rung chuyển nổi ngọn núi, giống như đang tức giận trong bất lực.
Vương Thăng cuối cùng cũng thoát khỏi sự tấn công vô cùng vô tận của làn sấm sét và có thời gian quan sát tình hình.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy——
Đùng đùng!
Lại một tiếng sét vang lên, nếu thần niệm của Vương Thăng không mạnh mẽ thì có lẽ đã bị sự tấn công và tiếng sét đánh phát ra làm ngẩn người, nhưng thực tế thì không như vậy.
Luồng sấm sét này đến từ sau lưng!
Vương Thăng không hề do dự mau chóng triệu hồi phi kiếm của hắn sau đó hướng về phía sau phòng ngự.
Hai thanh phi kiếm có mối liên kết sâu sắc với hắn, chỉ nháy mắt hắn đã cảm nhận được phi kiếm bị một sức mạnh to lớn tập kích.
Một trong hai thanh phi kiếm bị đánh bay, nhưng còn một thanh phi kiếm đã chống đỡ được.
Thanh phi kiếm này thường được Thường Tại ôm trong lòng uẩn dưỡng nên sức phòng thủ vô cùng lớn.
Tất cả đòn lớn công được đỡ lại.
Vương Thăng cuối cùng cũng có thời gian quan sát tình hình rốt cuộc ra sao.
Tổng cộng hai lần, một trước một sau…
“Quả nhiên đoán không sai!”
Lần này Thiên Phụ không chỉ thực lực đại tăng mà tổng cộng có hai người Thiên Phụ tấn công hắn.
Một người lập tức tấn công khi hắn vừa mới tiến vào thế giới tinh thần, còn một người nhân lúc hắn bị thu hút sự chú ý sẽ tiến hành đánh lén.
Nếu hắn không có những thủ đoạn mạnh mẽ thì họn chúng đã thành công rồi.
“Hai người cũng tốt, trực tiếp tiêu diệt cả hai luôn là được, ta không tin ngươi không có một chút ảnh hưởng nào!”
Tuy đòn tấn công vừa nãy rất mạnh mẽ nhưng Vương Thăng không thề tốn bao nhiêu sức lực.
Thiên Phụ vẫn chưa thể uy hiếp được Vương Thăng.
Hắn cũng không kỳ vọng Thiên Phụ sẽ trả lời hắn, hắn trực tiếp vận toàn lực nhanh chóng tiêu diệt một trong hai Thiên Phụ.
Còn một người còn lại, hắn muốn thử nghiệm một số thứ.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự đặc biệt của Thiên Phụ lần này.
“Biến số, ngươi không nên tồn tại, ngươi vượt qua hạn chế và trở thành biến số không nên tồn tại.”
Thiên Phụ lên tiếng rồi!
Vương Thăng từ trước tới này chưa từng gặp qua tình trạng này.
Tuy lúc trước cảm thấy Thiên Phụ có chút trí khôn, nhưng trí khôn cũng không quá cao, đôi lúc còn có chút ngây ngô chứ đừng nói tới nói chuyện.
Nhưng bây giờ Thiên Phụ lên tiếng nói chuyện rồi.
Hơn nữa câu đầu tiên nói là biến số.
Chương 621 - Long Yên và Đan Nguyên 2
Vương Thăng nghe Thiên Phụ nói thế thì biết Thiên Phụ có ý gì rồi.
“Vượt qua hạn chế là biến số? Xem ra hạn chế đó chính là ngươi tạo ra, ngươi muốn cản trở con đường thăng tiến của người tu luyện, nếu vậy thì ngươi mới là biến số!”
Sự tồn tại của Thiên Phụ tuyệt đối không bình thường.
Vương Thăng vừa nói vừa phát động công kích.
Hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng Thường Tại trong Ngũ Tạng Thần.
Hắn vẫn không sử dụng hai Ngũ Tạng Thần mới thức tỉnh.
Hai Ngũ Tạng Thần còn lại cũng không thể thức tỉnh dễ đàng, mộc khắc thổ, hỏa sinh thổ, cái này khắc cái kia, một cái tăng cường một cái duy trì cân bằng.
Nên lần thức tỉnh Ngũ Tạng Thần lần này lần lượt đại diện cho hệ mộc Can Tạng Thần là Long Yên và đại diện hệ hỏa Tâm Tạng Thần, Đan Nguyên!
Long Yên biến ảo khó lường, tựa khói như sương hóa thành long hình, thường được gọi là đông phương thanh long, nhưng trong Ngũ Tạng Thần, Long Yên có thể hóa thành hai đồng tử, đại biểu cho linh hồn.
Đan nguyên nằm trong trái tim, cung cấp sinh cơ không ngừng cho toàn thân, nhiệt tình như lửa, ngọn lửa liêm diêm có thể lan rộng không ngừng, giống như Chu Trước có thể niết bàn trọng sinh, chỉ cần sinh cơ bất diệt thì có thể lần nữa quay lại.
Có nhiều truyền thuyết nói Phượng Hoàng có thể niết bàn, thực ra là chỉ Chu Tước niết bàn. Phượng Hoàng cũng là một loại sinh vật phân ra Phượng và Hoàng.
Vương Thăng không do dự để cho phi kiếm sở trường phòng ngự và Thường Tại bảo vệ bản thân và triệu hồi Long Yên và Đan Nguyên ra ngoài.
“Gừ gừ!”
“Chíp chíp!”
Một tiếng rồng ngâm hào hùng và một tiếng chim kêu lảnh lót vang lên.
Long Yên và Đan Nguyên trực tiếp từ ngũ hành chi khí biến thành chân thân thần thú của bọn nó.
Thần niệm của Vương Thăng bị rút đi,chân thân thần thú của Long Yên và Đan Nguyên nháy mắt đã mạnh như Thiên Phụ, vô cùng to lớn.
Chân thân thần thú cho dù ở trong thế giới tinh thần thần bí cũng có khí tức ngũ hành khổng lồ.
Long Yên là hệ mộc không giỏi tấn công, nhưng mỗi lần cơ thể khổng lồ quất xuống cũng làm Thiên Phụ liên tục tháo chạy, hơn nữa còn để lại vết thương rất khó hồi phục trên người Thiên Phụ, dường như sức sống của Thiên Phụ đã bị hút đi.
Thiên Phụ không chịu thua thiệt,hắn ta trở tay triệu hồi lôi hỏa dường như muốn đem Long Yên làm món rồng nướng khói.
Chân thân Long Yên không ngừng xuất hiện vết thương, nhưng rất nhanh hồi phục trở lại.
Long Yên hệ mộc có sở trưởng kiểm soát năng lượng sự sống, còn bên trong thế giới tinh thần thì linh lực chính là sự sống.
Mỗi lần Long Yên hồi phục sẽ lấy đi một lần linh lực của Thiên Phụ làm hắn ta không thể hồi phục.
Hắn ta cũng sử dụng linh lực để hồi phục vết thương, nếu Vương Thăng không đột phát tới giai đoạn thứ tư Luyện Khí Hóa Thần, thần niệm được tăng cường và có sự thay đổi về chất thì rất khó chịu nổi sự tiêu hao khủng khiếp này.
Đương nhiên, hiệu quả mang lại của sự tiêu thụ này cũng không tệ, Thiên Phụ bị Long Yên tấn công liên tục chạy trốn, dường như không có năng lực phản kháng.
Còn bên kia, Đan Nguyên hệ hỏa, nhục thể mới là thứ mạnh nhất của Đan Nguyên, nhưng sức mạnh cơ thể lại bị suy yếu trong thế giới tinh thần.
Cho dù là vậy, mỗi lần Đan Nguyên tấn công đều vén lên ngọn lửa vô tận, đây là thần hỏa trời sinh, gọi là Nam Minh Ly Hỏa.
Nam Minh Ly Hỏa tiêu diệt hết thảy tà mà quỷ quái, ngọn lửa này trời sinh khắc chế tinh thần thể tà ác như Thiên Phụ.
Thậm chí là thế giới tinh thần cũng bị ngọn lửa này khắc chế nhẹ, không gian ở nơi ngọn lửa đi qua gióng như bị đốt cháy.
Thiên Phụ bên này còn thảm hơn bên kia, khi hắn nhớ ra Thần Hỏa Đan Nguyên là thứ gì thì nháy mắt bị đốt hiện chân thân, tất cả đòn tấn công đều bị khắc chế.
Hoàn toàn không thể phát huy được sức mạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên Phụ rất nhanh sẽ bại trận.
Nhưng ngay lúc này, dường như có một thứ gì đó tiến vào thế giới tinh thần.
Hai bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó nhanh như chớp lao vào trong cơ thể hai Thiên Phụ, Thiên Phụ dường như mới được cường hóa vậy.
Long Yên và Đan Nguyên vốn đang chiếm ưu thế bỗng chốc bị đẩy lui và rời vào thế hạ phong.
“Sức mạnh đến từ ngoại giới, là thế giới hiện thực hay thế giới tinh thần của đệ nhất vương triều đây?”
Vương Thăng không tham chiến nên nắm rất rõ tình hình diễn ra xung quanh.
Sức mạnh đó giống như hắn là từ ngoại giới tiến vào thế giới tinh thần, sau đó thuận thế dung hợp vào cơ thể hai Thiên Phụ và cường hóa bọn họ.
Tiếc là sức mạnh này quá thần bí, Vương Thăng cũng không kiếm được lai lịch của nó, hắn chỉ đành căn cứ theo thông tin hắn biết mà tiến hành suy đoán.
Đương nhiên hắn chỉ suy đoán một chút chứ không có phân tích và suy nghĩ nhiều.
Lúc nãy, hắn muốn kiểm tra thực lực của Long Yên và Đan Nguyên nên không có tham chiến nên rất ung dung.
Long Yên và Đan Nguyên cũng không làm hắn thất vọng, biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ.
Chương 622 - Long Yên và Đan Nguyên 3
Nhưng bây giờ phát sinh biến cố, hắn đương nhiên không tiếp tục đứng nhìn nữa.
Thần niệm của hắn khẽ động,chân thân của Long Yên hóa thành làn khói lần nữa, sau đó nháy mắt biến thành hai đồng tử một nam một nữ răng trắng môi hồng, đây là một hình dạng đặc biệt khác của Long Yên.
Hai đồng tử phối hợp có thể bạo phát ra chiến lực mạnh mẽ hơn.
Không chỉ có vậy, Vương Thăng còn điều động phi kiếm của hắn bay tới cho đồng từ nắm lấy sử dụng.
Tuy có một thành phi kiếm là phi kiếm hệ mộc, nhưng phi kiếm vẫn tăng cường thực lực của Long Yên, hai đồng tử dựa vào thực lực được cường hóa và sự phối hợp tuyệt vời ẩu đả với Thiên Phụ, tuy không thể đánh bại Thiên Phụ trước mặt nhưng dây dưa với Thiên Phụ hoàn toàn không có vấn đề.
Còn Vương Thăng thì tham gia vào trận chiến của Đan Nguyên.
Thần hỏa của Đan Nguyên có tác dụng khắc chế Thiên Phụ rất mạnh, vì vậy Thiên Phụ có được cường hóa cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Bây giờ có thêm Vương Thăng tham chiến thì thế trận hoàn toàn nghiêng về một bên.
“Trảm Thần Kiếm!”
Cho dù không có phi kiếm trong tay hắn, Vương Thăng vẫn có thể kiến tạo phi kiếm thi triển Trảm Thần Kiếm gây ra tổn thất lớn cho Thiên Phụ.
Một kiếm quét qua, cơ thể Thiên Phụ bị chém đứt nửa người.
Thiên Phụ có thực lực khủng bố và trí khôn được tăng lên này sợ rồi.
Hắn nhớ lại chiêu thức “Kinh thế long thương” gây cho hắn tổn thương rất lớn cho hắn ta lần trước của Vương Thăng.
Vương Thăng lần này vẫn còn chưa thi triển qua!
Thiên Phụ không do dự suy tính cách thoát thân.
“Biến số, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ còn gặp nhau, đến lúc đó, là lúc biến số bị tiêu diệt!”
Vừa dứt lời, dù là Thiên Phụ đang đối chiến với Đan Nguyên hay Thiên Phụ đều từ từ biến mất.
Quả nhiên giống như lần trước, hắn ta lợi dụng biện pháp đặc biệt của bản thân để chạy trốn.
Nhưng bây giờ Vương Thăng đã biết chiêu này thì làm sao có thể để Thiên Phụ thực hiện lần thứ hai nữa.
“Lên!”
Hắn quát lên một tiếng.
Thiên Phụ vốn đã biến mất đột nhiên xuất hiện trở lại.
“Sao có thể như vậy!”
Thiên Phụ trưng ra bộ mặt sợ hãi chưa từng có.
Cho dù nhiều lần bị thường, hắn ta cũng không hoảng hốt như vậy.
Vì cho dù có bị tấn công đến đâu, hắn ta cũng có biện pháp chạy thoát, luôn sẽ có con bài tẩy cuối cùng để thoát thân.
Nhưng bây giờ, hắn ta bị giam cầm ở đây không thể thoát trốn, biến hóa to lớn này làm con bài tẩy của hắn hoàn toàn mất tác dụng.
Hắn ta nhìn về phía Vương Thăng, hắn ta biết chắc chắn là Vương Thăng đã giở trò.
Vương Thăng nhìn Thiên Phụ nở nụ cười!
“Xem ra thủ đoạn của ta không tệ, cả hai phương pháp đều có hiệu quả cả!”
Trong lúc Đan Nguyên và Long Yên chiến đấu, Vương Thăng giống như đang đứng xem kịch nhưng thực ra đang chuẩn bị phong tỏa phương pháp chạy trốn của Thiên Phụ.
Một loại là khốn trận, đây là trận pháp đầu tiên hắn học được sau khi tìm hiểu về trận pháp, độ thành thục rất cao. Sau khi phát hiện có thể sử dụng trận pháp trong thế giới tinh thần đã bố trí khốn trận. Hiển nhiên là biện pháp này dùng để giam cầm Thiên Phụ có thể áp dụng được.
Cách còn lại chính là phương pháp đã phong tỏa “Hương Hỏa Tín Ngưỡng”
Cấp độ sức mạnh của “Hương Hỏa Tín Ngưỡng” rất cao nhưng đã bị phương pháp đặc biệt của hắn phong tỏa, hắn muốn thử có hiệu quả không.
Kết quả là cả hai phương pháp đều thành công hết.
Thiên Phụ bị khống chế rồi.
“Lúc đầu tính tiêu diệt một tên, phong tỏa một tên lại, nhưng xem ra bây giờ có thể giữ cả hai lại được.”
Hắn có thể tiêu diệt Thiên Phụ ngay bây giờ, nhưng giết chết nào có thể tốt bằng bắt sống được.
Hắn muốn dùng phương pháp đã phong tỏa “Hương Hỏa Tín Ngưỡng” phong ấn cả hai Thiên Phụ, sau đó mang ra bên ngoài thế giới tinh thần từ từ nghiên cứu.
Thiên Phụ bây giờ đã mất đi khả năng chống cự.
Khai khối hình cầu trong thế giới tinh thần bắt đầu co rút lại, phong ấn bắt đầu rồi.
Khốn trận và phong ấn pháp cùng lúc sử dụng!
Thiên Phụ hiển nhiên lường trước được cái gì sẽ xảy ra tiếp theo nên không thể nào bó tay chịu trói được, hắn ta phản kháng rất dữ dội.
Sự kháng cự của hắn dường như đúng là có tác dụng…
Thiên Phụ phản kháng rất quyết liệt.
Hai khối cầu phong ấn có chút không ổn định, cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ bị hắn ta thoát khỏi phong ấn.
“Trận pháp và phong ấn pháp vẫn không đủ mạnh rồi!”
Cho dù là trận pháp hay là phong ấn pháp, Vương Thăng đều mới học không bao lâu nên không quá mạnh mẽ và có nhiều thiếu sót.
Đương nhiên, xuất hiện tình trạng như vậy vẫn còn một nguyên nhân khác.
Sức mạnh “Hương Hỏa Tín Ngưỡng” không có phản kháng, ta chỉ cần phong ấn sẽ trở nên yên tĩnh, vì thế có thể phong ấn dễ dàng, nhưng tình trạng trước mắt không giống vậy, Thiên Phụ sẽ phản kháng và phản kháng rất dữ dội, vì thế phong ấn và trận pháp đơn thuần không thể trực tiếp trấn áp Thiên Phụ…”
Chương 623 - Phong ấn phân thân của Thiên Phụ
Vương Thăng không tính tới vấn đề này.
Nhưng không phải không có phương pháp giải quyết.
Vương Thăng đem Long Yên cùng Đan Nguyên triệu hồi trở về, hai Ngũ Thần Tạng đã xuất hiện trong khoảng thời gian khá dài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể xuất hiện vấn đề.
Sau khi Vương Thăng triệu hồi hai Ngũ Thần Tạng trở về, hắn trực tiếp thi triển sức mạnh của Thường Tại.
Bàn Sơn!
Một ngọn núi ảo ảnh to lớn xuất hiện bên trong một trong hai khối cầu khổng lồ, sau đó trấn áp mọi thứ phía dưới.
Ầm!
“Bàn Sơn không chỉ có thể dùng để phòng ngự mà còn có thể dùng để tấn công đấy!”
Thường Tại là trung tâm của ngũ hành, cân bằng ngũ tạng, trấn áp cũng là chuyện mà Thường Tại rất giỏi.
Ngọn núi khổng lồ hạ xuống trực tiếp đè lên trên người Thiên Phụ, Thiên Phụ muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ đành bất lực gào thét.
Khối cầu càng lúc càng co lại, cơ thể Thiên Phụ cũng càng lúc càng bị co nhỏ theo, ngọn núi đang trấn áp hắn ta cũng nhỏ theo tỷ lệ như hắn ta, nhưng cho đù có thay đổi tới kích thước nào cũng trấn áp Thiên Phụ rất gắt gao.
Còn một bên khác…
Thiên Phụ bên đây không có Thường Tại trấn áp đã sắp thoát khỏi khối cầu phong ấn rồi.
Vương Thăng muốn sử dụng mánh cũ nhưng cách trấn áp này cần nhiều thời gian, trong khi ngũ hành của Ngũ Tạng Thần vẫn chưa duy trì cân bằng nên có thể trấn áp một người đã là giới hạn rồi, Thường Tại không còn dư sức trấn áp một người còn lại.
Vương Thăng nhìn khối cầu sắp bị phá vỡ đành thở dài.
“Đúng là có chút đáng tiếc!”
Nếu có thể, hắn chắc chắn muốn bắt sống cả hai.
Nhưng nếu đã không làm được thì hắn cũng không do dự nữa.
Hắn triệu hồi phi kiếm một lần nữa, đây là thanh phi kiếm cực kì mạnh mẽ được Thường tại ôm và uẩn dưỡng trong lòng.
Trảm Thần Kiếm!
Thần thông phi kiếm đặc biệt tấn công tinh thần có mối liên hệ với thần niệm của Vương Thăng, khi Vương Thăng không có phi kiếm trong tay đã có thể chém đứt đôi cơ thể Thiên Phụ, huống chi là bây giờ hắn có phi kiếm trong tay.
Không chỉ như thế, Vương Thăng còn thi triển cả thần thông của Thường Tại và Hóa Kiếm chi thuật.
Vô số thanh phi kiếm xuất hiện, nháy mắt chém giết nhiều bộ phận cơ thể Thiên Phụ, nhưng sau khi Thiên Phụ được cường hóa thì khả năng khôi phục rất mạnh mẽ, những chỗ bị chém đều nhanh chóng hồi phục.
Vương Thăng thấy vậy cũng không cảm thấy quá nhiều bất ngờ.
Trảm Thần Kiếm chỉ là bước đầu tiên làm suy yếu Thiên Phụ mà thôi.
Hóa Kiếm chi thuật lần nữa được thi triển, trực tiếp cắm chặt Thiên Phụ đang suy yếu trong thế giới tinh thần làm hắn không thể nhúc nhích được.
Thực ra đây là sức mạnh hệ thổ của Thường Tại trong Ngũ Thần Tạng, về bản chất giống với ngọn núi trấn áp Thiên Phụ còn lại.
Tuy cách này không thể duy trì trong thời gian quá lâu.
Nhưng như vậy đã đủ rồi!
“Nam Minh Ly Hỏa!”
Vương Thăng thi triển sức mạnh Ngũ Thần Tạng một lần nữa, nhưng lần này là sức mạnh của Đan Nguyên.
Vù!
Ngọn lửa vô tận bắt đầu thiêu đốt cơ thể Thiên Phụ, Thiên Phụ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng không hề làm Vương Thăng dao động chút nào.
Sau một hồi lâu, hư ảnh của Thiên Phụ bị thiêu đốt biến mất, cứ như chưa hề tồn tại qua.
“Đây là lần đầu tiên ta tiêu diệt Thiên Phụ nhỉ, tuy chỉ là một phân thân…”
Vương Thăng chiến đấu với Thiên Phụ không nhiều, nhưng tính ra cũng mấy lần rồi.
Trừ hư ảnh Kiều Niệm triệu hồi lần trước thì đây là lần đầu tiên hắn chính thức tiêu diệt Thiên Phụ.
Chỉ là không rõ tiêu diệt Thiên Phụ có ảnh hưởng thế nào tới bản thể Thiên Phụ.
Sau khi hắn tiêu diệt phân thân Thiên Phụ bên đây thì phong ấn Thiên Phụ bên kia đã hoàn thành.
Nhưng khác với bên trong Hương Hỏa Châu tràn đầy mây mù tựa như tiên cảnh, bên trong viên ngọc phong ấn Thiên Phụ là một ngọn núi vô cùng vô tận, đôi lúc có hư ảnh lóe lên.
Thật ra những hư ảnh là cảnh tượng bên trong ngọn núi, Thiên Phụ bị phong ấn bên trong không cam lòng phản kháng, có vẻ muốn thoát khỏi sự giam cầm và chạy trốn.
Nhưng thực tế thì sao?
Thủ đoạn trấn áp của Thường Tại rất lợi hại, tuy nhìn phong ấn có vẻ sắp bị phá vỡ trong khoảng khắc tiếp theo nhưng lại cực kỳ cứng cỏi, phong ấn không phải thứ hàng kém chất lượng có thể phá vỡ dễ dàng được.
Mỗi lần, hư ảnh đều bị cưỡng bức trấn áp xuống.
Một trong những phân thân của Thiên Phụ đã bị hắn hoàn toàn trấn áp, không hề có chút khả năng phản kháng.
Chỉ là sau khi trấn áp, Vương Thăng phải giải quyết một vấn đề
“Không biết có thể mang viên ngọc này ra khỏi thế giới tinh thần không.”
Đây mới là điểm mấu chốt.
Do không biết có thể chủ động đi vào thế giới tinh thần này không, nên cách giải quyết tốt nhất là mang viên ngọc phong ấn Thiên Phụ quay về thế giới hiện thực.
Nhưng Vương Thăng cũng không nắm chắc có thể thành công không nữa.
Đương nhiên, cho dù là tình huống nào thì hắn cũng phải thử mới biết được.
Chương 624 - Phong ấn phân thân của Thiên Phụ 2
Nhưng không phải bây giờ.
Hắn bây giờ còn một việc khác phải làm.
Vòng xoáy trong thế giới tinh thần là thứ Vương Thăng không thể bỏ quên, hắn lần trước thu hoạch được rất nhiều kiến thức từ bên trong vòng xoáy đó.
Hắn lần này đã mạnh hơn, nhận thức cũng mạnh hơn nên nhất định có thể thu hoạch được nhiều kiến thức hơn.
Dù có tệ hơn nữa thì hắn học được phương pháp tăng cường thế giới tinh thần của hắn cũng tốt.
Do đã tới đây qua một lần, Vương Thăng lần này có thể dễ dang kiếm được vị trí của vòng xoáy.
Đúng như dự đoán, sau khi thần niệm được tăng lên thì Vương Thăng có thể thấy được nhiều thứ hơn.
Thật ra hắn có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng làm vậy thì quá đáng tiếc, hắn hút máu còn chưa hút đủ thì làm sao có thể rời đi được.
Chỉ là hắn không muốn trở về, nhưng thế giới tinh thần bắt đầu bài xích hắn, sự triệu hồi của cơ thể càng lúc càng mạnh, vì thế Vương Thăng không thể không chuẩn bị trở về sau một tuần ở đây.
“Vốn còn muốn ở đây lâu hơn chút nữa…”
Ban đầu còn muốn ở lại thế giới tinh thần thêm vài tháng nữa, nhưng có vẻ lần này thi triển Ngũ Tạng Thần hơi nhiều nên không thể không sớm quay về cơ thể.
Nếu không thể ở lại đây trong thời gian dài thì Vương Thăng cũng không có học được gì, càng đi sâu vào vòng xoáy nghiên cứu thì độ khó có được kiến thức càng cao.
Dù vậy, Vương Thăng cũng học được không ít thứ trong một tuần qua.
“Xem ra thế giới tinh thần của ta có thể tiến thêm một bước nữa rồi…”
Vương Thăng cũng không rõ Thiên Phụ làm thế nào xuất hiện ở thế giới tinh thần này, nhưng không thể phủ nhận thế giới tinh thần này rất thần bí và mạnh mẽ.
Cho dù vậy, Vương Thăng cũng không có tâm tư ngấp nghé thế giới tinh thần thần bí và mạnh mẽ này.
Hắn cũng có thế giới tinh thần tương tự, hoàn thiện thế giới tinh thần của hắn mới là lựa chọn tốt nhất.
“Chuẩn bị về thôi, vẫn còn một phiền phức khác nữa!”
“Sự bài xích và triệu hồi càng lúc càng mãnh liệt, tuy còn có thể kiên trì thêm khoảng một ngày, nhưng vì viên ngọc phong ấn Thiên Phụ nên cần phải chuẩn bị trước.
“Một số rủi ro vẫn phải đối mặt thôi!”
Phương pháp hắn sử dụng để mang vật phẩm từ thế giới tinh thần của hắn không thể sử dụng ở thế giới tinh thần này để mang viên ngọc phong ấn Thiên phụ về do đây không phải là thế giới tinh thần của hắn.
Nhưng trong mấy ngày nghiên cứu vòng xoáy, hắn tìm được một biện pháp có tỷ lệ thành công khá cao.
Đấy chính là đem viên ngọc bao bọc bên trong tinh thần thể của hắn, sau đó thi triển Tế Luyện chi pháp làm viên ngọc sản sinh mối liên kết với hắn.
Thế giới tinh thần sẽ cho rằng viên ngọc là một phần tinh thần thể của hắn, cơ thể trong thời gian ngắn cũng sản sinh ngộ nhận tương tự và triệu hồi cả viên ngọc cùng hắn trở về.
Có lẽ sử dụng phương pháp này sẽ có thể mang cả viên ngọc và tinh thần thể của hắn quay về thế giới hiện thực.
Theo lý thuyết thì phương pháp này khá an toàn, hiện tại thì đây là phương án an toàn nhất trong số những phương pháp mang vật phẩm từ thế giới tinh thần trở về thế giới hiện thực.
Nhưng thứ lần này mang về là Thiên Phụ nên Vương Thăng mới cảm thấy có rủi ro.
Hơn nữa rủi ro mà hắn nói không phải vấn đề an toàn của hắn.
Cho dù phân thân của Thiên Phụ có thể phá vỡ phong ấn chạy ra ngoài cũng không thể tạo thành mối nguy hại cho hắn.
Thật ra rủi ro mà hắn nói là không thể mang Thiên Phụ trở về, đa phần sẽ để cho Thiên Phụ trốn mất tiêu.
Nhưng rõ ràng rủi ro này có thể chấp nhận được.
Vương Thăng không do dự bỏ thời gian chuẩn bị mọi thứ trước.
Sau đó hắn bắt đầu chủ động cảm ứng cơ thể để quay về.
Trong nháy mắt, trong hư không xuất hiện ảo ảnh màu trắng trong suốt và không bâo lâu đã biến mất.
Lúc này Vương Thăng đang bế quan mở mắt ra!
“Vẫn là có cơ thể thoải mái hơn!”
Chỉ có cơ thể của chính mình mới không bị bài xích.
Nghĩ tới đây, Vương Thăng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
“Lần sau phải chuẩn bị một số thủ đoạn bảo vệ cơ thể mới được.”
Tuy hắn vẫn còn sống và khí huyết chi lực cực kỳ mạnh mẽ, những tinh thần thể khác tới gần sẽ bị huyết khí to lớn đốt thành tro bụi.
Không có chuyện gì thì không sao, nhưng lỡ may xảy ra chuyện thì khá phiền phức.
Lần sau nhất định phải chuẩn bị tốt tuyến phòng thủ cho cơ thể trong lúc linh hồn hắn rời đi.
Đương nhiên, chuyện này tới lần sau tính tiếp, thứ Vương Thăng bây giờ quan tâm là phương pháp của hắn có thành công hay không.
Hắn điều động thần niệm cảm ứng thì cuối cùng đã phát hiện viên ngọc phong ấn Thiên Phụ.
“Thành công rồi!”
Viên ngọc phong ấn Thiên Phụ đã được hắn mang trở về hiện thực.
Vương Thăng nhìn Thiên Phụ đang càng lúc càng bất an trong viên ngọc thì bật cười.
Do hắn tu luyện Nội Đan Thuật nên hắn ít khi có cảm xúc mãnh liệt, nhưng khi hắn thấy Thiên Phụ bị phong ấn thì hắn cảm vui mừng từ tận đáy lòng.
Chương 625 - Phong ấn phân thân của Thiên Phụ 3
Tuy mỗi lần chiến dấu với Thiên Phụ, hắn đều không có thua thiệt nhưng thật hắn toàn nằm ở thế bị động.
Hắn lần này có thể tiêu diệt một tên và thành công phong ấn một tên, đồng thời còn mang trở về thế giới hiện thực nữa, đây là lần đầu tiên hắn nắm thế chủ động.
“Để ta xem ngươi sao lại đột nhiên vừa trở nên thông minh vừa mạnh mẽ như vậy!”
Có “vật thí nghiệm” trong tay rồi thì cho dù không thể biết hết lai lịch gốc rễ của Thiên Phụ đi nữa, hắn chắc chắn có thể biết được rất nhiều thứ về hắn ta.
“Trước đó vẫn là tổng kết lại những thu hoạch lần đột phá này đã…”
Trong lúc Vương Thăng đang đánh giá lại bản thân hắn, lão già của Hoàng triều Đệ Nhất trong Minh Vương Triều vừa nhìn viên ngọc vỡ nát trước mắt vừa làm ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Viên ngọc này là của tổ tiên sống hơn hai ngàm năm cho hắn ta, vậy mà bây giờ bị vỡ rồi!
“Có Đại Ma trong cõi thiên địa này sao?”
“Sao có thể hỏng?”
Ông lão của hoàng triều Đệ Nhất nghĩ lại đêm trước khi mình rời đi.
Trong hoàng triều Đệ Nhất, ông ta được coi là một cường giả tuyệt thế cấp hộ quốc, nhưng bình thường tổ tiên cũng chỉ có thể sống đến hai ngàn năm.
Nhưng đêm đó, tổ tiên thực sự đã đến gặp và đưa cho ông ta một chuỗi hạt như vậy.
Lão tổ không nói chuỗi hạt này có tác dụng gì, chỉ có nhiệm vụ mang tới đây, rồi để lại một câu:
“Hãy mang hạt châu này đến nơi mà ngươi muốn đi. Nếu hạt châu không vỡ thì không cần lo lắng. Nếu bị vỡ, tự nhiên ta sẽ cảm nhận được. Nhưng một khi nó bị vỡ, ngươi phải cẩn thận. Điều đó có nghĩa là ở đó có Đại Ma, sau đó nhất định phải vạn phần cẩn thận, bảo vệ chính mình.”
Ông ta không nhìn rõ mặt của lão tổ, nhưng hai chữ “Đại Ma” lại khắc sâu ấn tượng.
Lão tổ nói là đại ma, như vậy “Đại Ma” rốt cuộc khủng bố cỡ nào?
Quan trọng nhất là bây giờ nó còn trên vùng đất nơi ông ta đang đứng.
Trong lòng ông lão có chút sợ hãi, trước kia không coi là chuyện đáng kể, bây giờ đã hối hận vì lựa chọn hoàng triều này.
Hoàng triều Đệ Nhất đang gặp nguy hiểm ở khắp mọi nơi, nơi này lại có Đại Ma, đây không phải là vừa ra khỏi hang sói lại va vào miệng cọp sao?
Quan trọng nhất, ông ta nghĩ đến những chuyện mà Minh vương triều sẽ làm.
Phải biết rằng sau khi họ đến, Minh vương triều vẫn luôn mài dao, muốn ra tay với các triều đại khác ở vùng đất này.
Chỉ là Khương Đạo cực kỳ bình tĩnh, không lập tức hành động, ngược lại chuẩn bị một đại quân, sau đó điên cuồng bồi dưỡng nhân tài, định đánh một trận định càn khôn.
Trong đó họ cũng bỏ ra không ít tinh lực.
Nhưng bây giờ hạt châu bị vỡ, có nghĩa là vùng đất này đã xảy ra nguy cơ lớn.
Kế hoạch vẫn sẽ thực hiện?
Sau khi nghĩ một lúc, ông lão thở dài.
“Bây giờ không phải là chuyện ta có muốn làm hay không.”
Hành động tiếp theo của Minh vương triều cũng không phải nói không được là không được, Minh vương triều hiện tại giống như một cây cung kéo căng, nhất định phải phóng đi!
Nhiều nhất là một đến hai năm, bọn họ nhất định sẽ động thủ, ngăn cản không được.
“Mong bên phía lão tổ có chút chuẩn bị!”
Lão tổ nói nếu hạt châu bị vỡ sẽ cảm nhận được, ông lão chỉ có thể đặt kỳ vọng vào lão tổ, nếu không, cũng chỉ có thể rời khỏi mảnh đất này.
Có điều ông ta biết rõ, lão tổ đã bảo bọn họ rời đi, cho nên đối với chuyện này rất ít hi vọng, cuối cùng có thể sẽ phải tự mình đối mặt.
“Đi một bước nhìn một bước vậy!”
Ông lão cau mày, ở xa hoàng triều Đệ Nhất, cũng có người cau mày.
Cái nhíu mày này đã bị người đối diện nhìn thấy.
“Xem ra ngươi gặp một số rắc rối?”
“Rắc rối? Chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần ngươi giải quyết, sẽ không có phiền toái!” Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, giọng nói của người này cũng không lộ ra chút rụt rè.
“Ha ha, sự tồn tại của chúng ta chẳng phải cũng là do tộc các ngươi tạo thành sao? Sao lại là rắc rối chứ? Lại nói, chúng là cùng huyết thống, các ngươi nhường vị trí cho ta đi, tránh họa đổ máu!”
Người cau mày lúc đầu không trả lời, nhưng tiếp tục vận chuyển lực lượng, duy trì cuộc đối đầu.
Bóng người thuyết phục người đối diện cười cười, không nói nữa, lúc này, kết cục của có một số chuyện đều không thể thay đổi nữa.
Không lâu nữa, bọn họ sẽ trỗi dậy hoàn toàn!
Lần đối thoại này dường như chỉ là một số thay đổi nhỏ trong một thời gian dài, nguyên nhân chỉ là do một hạt châu bị vỡ.
…
Vương Thăng không biết về cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông quyền lực nhất trong vương triều xa xôi.
Sau khi trở về, Vương Thăng xác nhận rằng hạt châu phong ấn Thiên Phụ không có vấn đề gì, bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình.
Cấp độ thứ tư của Luyện Khí Hóa Thần “Vân Diễn” vậy mà lại là một sự biến đổi cực lớn, cũng là thay đổi cả tổng thể, trước hết là sự thay đổi của tuổi thọ.
Vốn dĩ Vương Thăng có khoảng 1500 năm tuổi thọ, nhưng sau lần này, trực tiếp tăng thêm 1000 năm, đạt tới 2500 năm.
Chương 626 - Đại Ma Vương
Mấy năm trước tuổi thọ của hắn còn không bằng cường giả cấp đặc biệt của hoàng triều Đệ Nhất, dù sao cường giả cấp đặc biệt đó cũng có tuổi thọ 2000 năm, hiện tại một khi đột phá, hắn lập tức vượt qua.
Mà đây mới chỉ là khởi đầu, tiếp tục tu luyện, tuổi thọ của hắn ở gia đoạn “Vân Diễn” sẽ tăng lên đến một trình độ nhất định, một hai trăm năm cũng sẽ không có vấn đề gì.
Mặc dù tuổi thọ không thể đại diện cho tất cả mọi thứ, nhưng Vương Thăng vẫn thở phào nhẹ nhõm trong lòng khi vượt qua cường giả cấp đặc biệt hoàng triều Đệ Nhất.
Ít nhất cho dù chịu đựng, hắn cũng có thể sống sót qua cường giả cấp đặc biệt hoàng triều Đệ Nhất.
Ngoài tuổi thọ, thực lực cũng tăng lên.
Ở trình độ hiện tại của hắn, mỗi một lần tăng lên đều là tổng thể tăng lên, nhưng ở Luyện Khí Hóa Thần, thần niệm mới là thứ tăng lên nhiều nhất.
Ngũ Tạng Thần không nói, bởi vì một lần đột phá đã trực tiếp thức tỉnh hai Ngũ Tạng Thần, Long Yên và Đan Nguyên.
Cả hai đã thực chiến với Thiên Phụ, biểu hiện rất tốt, đồng thời cũng khiến Vương Thăng phát hiện ra thanh tiến trình của “Ngũ tạng uẩn thần - Thức tỉnh” không phải là thanh tiến trình của Ngũ Tàng Thần, nhưng mỗi hai mươi phần trăm sẽ thức tỉnh một lần.
Đối với hắn đây lại là tin tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Sau đó cùng thần niệm kết nối với “Vô Sinh Chân Không Cảm Tính Ứng”, tiến độ ban đầu là phá vỡ giới hạn ba lần, tiến độ là 61%, tất cả công pháp kỹ năng bên trong đều là tiến độ thấp nhất, tinh thần lực cũng yếu nhất trong thế giới tinh thần.
Lần đột phá này, tuy rằng tiến độ tu vi sẽ không gia tăng, nhưng thế giới tinh thần ngược lại gia tăng không ít.
Thế giới tinh thần đã tăng lên không ít, những thần thông diễn sinh khác hoặc ít hoặc nhiều đều có gia tăng.
“Cảnh giới: Luyện Khí Hóa Thần - Vân Diễn: 1%”.
“Công pháp: Nội đan thuật (Luyện tinh hóa khí): phá giới hạn +5 (87%); Bát Đoạn Cẩm: phá giới hạn +5 (94%); Huyết Khí Như Long: 88%; Ngũ Hành Quyền: đột phá giới hạn +4 (78%); Ngũ Tạng Uẩn Thần - Thức tỉnh 3: 55%; Dịch Cân Kinh: đột phá giới hạn +4 (89%); Kim Thân: 10%; Vô Sinh Chân Không Cảm Tính Ứng: phá giới hạn +3 (61%); Thế giới tinh thần: 76%”.
Tiến độ công pháp không vì cảnh giới tăng lên mà gia tăng, nhưng tất cả các thần thông diễn sinh lại tăng lên toàn bộ, mặc dù không được cải thiện nhiều.
Nhưng phải biết Huyết Khí Như Long và Kim Thân đều đã đột phá, tiếp tục đột phá cũng không đơn giản.
Mỗi chút tiến bộ đều là một cải tiến lớn.
Lấy một ví dụ đơn giản, một phần mười có thể so sánh với một phần mười của một trăm sao?
Rõ ràng là không thể!
Chính những cải tiến nhỏ này đã tạo thành một sự cải thiện lớn về thực lực của Vương Thăng.
Tuy rằng hắn chỉ đột phá một cảnh giới, nhưng lại gia tăng thay đổi về chất.
So với thực lực trước đây như một trời một vực.
“Không biết, ta với cường giả hoàng triều Đệ Nhất, ai cường đại hơn ai?”
Vương Thăng háo hức muốn thử.
Nhưng hắn nhanh chóng áp chế suy nghĩ của mình, có một số việc mạo hiểm không cần thử.
Ít nhất hai bên bây giờ không có xung đột.
Đương nhiên, trong lòng hắn hoài nghi, Thiên Phụ đột nhiên tăng lên, có liên quan đến cường giả hoàng triều Đệ Nhất.
Song chuyện này không có chứng cứ.
“Tốt hơn hết nghiên cứu phong ấn Thiên Phụ rõ đã!”
Không biết cường giả hoàng triều Đệ Nhất là địch hay người lạ, nhưng Thiên Phụ chắc chắn là địch, cho nên hắn vẫn là “quan tâm” Thiên Phụ hơn là để ý cường giả không biết kia.
Nếu có thể tìm thấy điều gì đó ở phong ấn Thiên Phụ, thu hoạch rất lớn.
Không chỉ như vậy, từ thế giới tinh thần trở về sau, mỗi lần cầm hạt châu phong ấn Thiên Phụ, hắn đều có thể cảm nhận được cõi u minh, tựa hồ một thế giới hư ảo.
Cảm giác này không xa lạ gì với hắn.
“Nắm giữ hạt châu phong ấn, vậy mà có thể cảm giác được thế giới tinh thần kia, chẳng lẽ là bởi vì Thiên Phụ cùng thế giới kia có liên hệ sao?”
Vương Thăng nghĩ đến khả năng này.
Tuy nhiên, sau khi trải nghiệm sâu sắc, Vương Thăng phát hiện đây không phải là lý do duy nhất.
“Hình như liên quan đến sự thay đổi của thần niệm, Đại Dược Hóa Khí, Du Tẩu Hà Xa, tinh thần tựa hồ cũng có rất nhiều thay đổi…”
Những thay đổi này, cùng với sự tồn tại của hạt châu phong ấn Thiên Phụ, cho phép Vương Thăng cảm nhận được thế giới tinh thần của Thiên Phụ.
“Có lẽ lại trải qua một lần chuyển hóa, ta có thể chủ động tiến vào thế giới tinh thần của Thiên Phụ, nhưng không thể thiếu trung gian, chí ít trước mắt không thể thiếu hạt châu Thiên Phụ.”
Lúc đầu Vương Thắng nghĩ sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng hạt châu phong ấn Thiên Phụ, sẽ lập tức giết phân thân của Thiên Phụ.
Có thể tạo ra bao nhiêu phiền phức cho Thiên Phụ thì tạo ra bấy nhiêu, dù sao Thiên Phụ cũng thường xuyên chọc cho hắn phát bực.
Mỗi lần có Thiên Phụ mới sinh ra giáng xuống, đều dùng sức mạnh tràn ngập ác ý để làm hắn chán ghét.
Hắn là lấy đạo của người, làm theo cách của mình.
Nhưng bây giờ có vẻ như vẫn còn cách khác.
“Cứ giữ đã, thứ này còn nhiều lợi ích, chưa biết chừng có thể mò được nhiều thứ hơn.”
Chương 627 - Đại Ma Vương 2
Không chỉ được sử dụng để nghiên cứu chi tiết mà còn có thể sử dụng như một phương tiện trung gian, không có cái gì hữu dụng hơn thứ này.
Nghĩ đến đây, Vương Thăng bất giác mỉm cười.
Dù sao cũng vừa mới đột phá, vừa vặn có thể dùng để nghiên cứu một vài thứ, coi như là một cách để thư giãn.
Đương nhiên, bản thân Thiên Phụ là một sự tồn tại vô cùng thần bí, cấu tạo cùng những bí mật mà nó chứa đựng, cho dù là với thần niệm hiện tại của Vương Thăng cũng không dễ dàng nhìn thấu.
Đương nhiên, dùng làm đối tượng nghiên cứu để thay đổi tâm trạng cũng không tệ.
Kiến thức đến từ nghiên cứu!
Tuy nhiên, còn chưa nghiên cứu được bao lâu, hắn đã bị một phong thư phá vỡ bầu không khí yên bình.
Phong thư này là từ một thế lực lớn, Thịnh Thế quân.
Hiện tại còn lại năm thế lực lớn, ba vương triều Minh, Thương và Ngô, Thái Bình giáo và Thịnh Thế quân.
Trong đó thực lực Minh vương triều thường được công nhận là mạnh nhất.
Mặc dù lần trước Thái Bình giáo phát động đại quân năm mươi vạn võ giả, nhưng sau lần đó Thái Bình giáo cũng không mở rộng quy mô, cho nên thường cho rằng Thái Bình giáo vô địch trong phòng thủ, nhưng tấn công lại không đủ lực.
Mà dưới Minh vương triều, đó chính là Thịnh Thế quân.
Lần này chính Mạc Dương đích thân đưa thư, Thịnh Thế quân muốn lập quốc, hy vọng Vương Thăng sẽ tham dự buổi lễ.
Còn chưa đợi hắn đưa ra quyết định, Nguyệt đã tìm đến hắn.
“Vương Thăng đại nhân, ta nhận được phong thư, mời ta đến chứng kiến khai quốc.”
Hai lá thư thực ra có mục đích giống nhau, nhưng người gửi khác nhau.
Vương Thăng được Mạc Dương tìm đến cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao người khác cũng không biết thần hộ mệnh của ba quận, chẳng lẽ Mạc Dương còn không biết sao?
Ngoài ra, Vương Thăng cũng không che giấu, bị phát hiện là điều bình thường.
Nguyệt thì được Võ Nguyên Thành tìm đến, bởi Tinh đã yêu cầu Võ Nguyên Thành thay mặt gửi thư tới.
Cuối cùng, Vương Thăng đưa ra quyết định.
“Đi thôi, đi xem náo nhiệt một chút!”
Coi như đột phá xong thư giãn một chút…
Mạc Dương lập quốc, sau khi biết hắn ta và Tinh cùng nhau phát triển thế lực, Vương Thăng đã đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Mặc dù hắn cảm thấy hiện tại lập quốc không phải là một lựa chọn tốt khi có sự tồn tại của Thiên Phụ, nhưng hắn sẽ không ngăn cản.
Hắn cũng biết một ít lý tưởng của Mạc Dương, nếu như triều đại khác vì vị trí Khí Vận Đại Tông Sư mà thành lập, thì hắn ta là vì thiên hạ.
Bất luận tương lai sẽ phát triển như thế nào, ít nhất Mạc Dương hiện tại nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Quân tử luận việc làm không luận tâm.
Vương Thăng vẫn rất bội phục những người hành động vì lý tưởng của chính mình.
Trên thực tế, lý tưởng của Mạc Dương và Hoàng Thiên giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là họ đi hai con đường khác nhau.
Vương Thăng không so sánh, tất nhiên, nếu phải đánh giá một chút, Hoàng Thiên là người hắn dạy, trong tâm khó tránh thiên vị.
Nhưng bất luận thiên vị như thế nào, nếu Mạc Dương đã gửi thư, lần này hắn đương nhiên sẽ đi.
Suy nghĩ của Nguyệt cũng vậy, quan niệm của hắn ta và Tinh bất đồng, lúc trước cãi vã khó nhìn mặt nhau, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, chuyện này hắn ta không thể mặc kệ.
Thế là hai người cùng nhau xuất phát.
Vương Thăng còn mang theo Đại Bạch và Vân Tiêu, sau khi tiến hóa thành công, hai con vật hoạt bát hơn nhiều, cũng thích những nơi náo nhiệt.
Trừ chúng ra, còn có hai đồng tử.
Hai đồng tử đương nhiên chính là Ngũ Tàng Thần – Long Yên, chúng có thể coi là hóa thân của Vương Thăng, cũng có thể gọi là cá thể độc lập, bình thường xử lý một vài việc rất tiện.
Cho nên Vương Thăng thường triệu hồi chúng ra, chỉ cần không dùng tới thần thông, có thể duy trì thời gian dài.
Một nam đồng trong đó ôm một thanh Phi Kiếm.
Đây là thanh thứ hai của Vương Thăng, để Long Yên uẩn dưỡng, trở thành Phi Kiếm mộc hành.
“Vương Thăng đại nhân, hai hài đồng này là?”
Đương nhiên là Nguyệt rất tò mò về hai đồng tử đột nhiên xuất hiện này, nhưng hắn ta không biết gì về chúng.
“Đồng tử!” Vương Thăng lời ít ý nhiều.
“Dẫn theo chúng không sợ nguy hiểm sao?” Mạc Dương lập quốc, ba vương triều khác chắc chắn sẽ không để Mạc Dương được thuận lợi, đến lúc đó có khả năng xảy ra bạo loạn.
Hai đồng tử nhỏ như vậy, có thể chiến đấu được sao?
“Đừng xem thường chúng, thực lực của chúng không yếu hơn ngươi đâu.”
Thực lực của Long Yên, một Đại Tông Sư như Nguyệt không thể so sánh, cho dù hóa thành hai đồng tử, chỉ cần một đứa cũng có thể dễ dàng đánh bại Nguyệt.
Hắn cho Long Yên bày ra chút khí thế.
Nguyệt lập tức bị trấn áp.
“…”
Quả nhiên hắn ta không nên xem thường bất cứ người hay vật gì bên người Vương Thăng đại nhân, thực lực của hắn ta không bằng cả một đồng tử.
Cuối cùng Nguyệt không nói gì nữa, hai người cứ thế xuất phát.
Về phần trại Thanh Sơn cũng không cần quá lo lắng.
Không nói trại Thanh Sơn vốn có võ giả, hồ sen trong sân nhà Vương Thăng cũng sẽ không ngồi chơi không.
Chương 628 - Người quen
Bởi vì cách lúc lập quốc còn một khoảng thời gian, cho nên hai người không vội vàng lắm. Khoảng nửa tháng sau họ mới đến địa bàn của Thịnh Thế Quân.
Quân kỷ của Thịnh Thế Quân rất nghiêm ngặt, đồng thời có lẽ là vì việc sắp lập quốc, cho nên dọc đường có rất nhiều người tuần tra.
Có điều Vương Thăng và Nguyệt đều có tin vật, cho nên không bị nhiều người ngăn cản, chẳng bao lâu đã đến thành trì dự định lập quốc.
Thịnh Kinh, Lạc Xuyên Phủ, Thanh Châu.
“Lựa chọn vị trí rất đẹp!”
Sau khi tiến vào Thịnh Kinh, Nguyệt cũng có chút cảm khái.
“Đây hẳn là chữ viết tay của Tinh!”
Mặc dù Quan Tinh Cốc không có kiến thức về phong thủy, nhưng những thứ tương tự vẫn phải có, hiển nhiên, vị trí này trong truyền thừa của Quan Tinh Cốc là một nơi rất tốt.
Vương Thăng không hiểu lắm những thứ này, nhưng hắn có thần niệm cường đại, còn biết trận pháp.
“Đúng là một nơi tốt, tử khí đông lai, dường như nối liền trời đất, là một nơi rất tốt để bố trí trận pháp!”
Trận pháp vốn là thế điều động thiên địa, nơi Thịnh Kinh này rất thích hợp để bố trí trận pháp.
Nguyệt đã từ từ chuyên tu lực lượng tinh thần và trận pháp, nghe thế, lập tức chuyên chú.
Hiểu biết của hắn ta về trận pháp không sâu bằng Vương Thăng, nhưng kiến thức căn bản thì vẫn có.
“Đúng vậy, nếu có thể bố trí một trận pháp, trận pháp nơi này chắc hẳn sẽ rất mạnh.”
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi tới khách điếm Duyệt Lai ở Thịnh Kinh.
Việc làm ăn của Chu Hiểu, ngoại trừ bị Thương vương triều hạn chế, thì trên cơ bản chỗ nào cũng có.
Đương nhiên, hai người cũng không ở khách sạn bình dân, Mạc Dương tự mình mời, đương nhiên không thể không bố trí chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ là hai người họ muốn tới đây nghỉ chân một chút, sau đó sẽ đến nơi đã được sắp xếp.
Có điều, Vương Thăng thật sự không ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Ân nhân!”
Câu gọi này khiến Vương Thăng hoang mang.
Người gọi hiển nhiên cũng nhận ra điều này, lập tức giới thiệu:
“Ân nhân, Thiên Giáo, Tuyền Châu, Vân Trạch Thành, ta là một Tông Sư trong đó!”
Trí nhớ của Vương Thăng rất tốt, chỉ cần nhắc nhở như vậy, hắn đã nghĩ ra.
“Lý Vân? Quê ngươi ở đây à?”
Tông Sư của Thiên Giáo, trên cơ bản đều bị kiểm soát mười mấy hai mươi năm, rất nhiều người cuối cùng đã lựa chọn quay về quê hương mình.
“Đúng vậy, có điều sau khi ta quay về, người nhà dều đã… Nhưng bây giờ cũng coi như đã tìm được một vài việc để làm, làm chưởng quỹ ở khách điếm Duyệt Lai…”
Lúc này Vương Thăng mới để ý đến y phục của Lý Vân, đây không phải là trang phục của chưởng quỹ khách điếm Duyệt Lai sao?
Có điều thực lực cấp Tông Sư, quả thực có thể đảm nhiệm chức vụ chưởng quỹ ở thành thị lớn như thế này.
Lý Vân cũng chỉ định chào hỏi, không định quấy rầy nhiều.
“Ân nhân, xin hãy cho ta chiêu đãi ngài!”
“Được!” Vương Thăng cũng không từ chối.
Lý Vân nhanh chóng phát hiện ra mình không thể làm chủ nhà tiếp đãi lần này, bởi vì chỗ này không chỉ có một người quen của Vương Thăng.
“Để ta sắp xếp cho họ!”
Đây là một giọng nữ êm tai, người tới chính là Chu Hiểu.
“Đại chưởng quỹ!”
Lý Vân đương nhiên là biết đại chưởng quỹ đã tới, có điều hắn ta không ngờ đại chưởng quỹ của mình lại quen với ân nhân.
Lại nói, có thể làm chưởng quỹ ở đây cũng là do đại chưởng quỹ cho hắn ta cơ hội, hai người đều là ân nhân của Lý Vân.
Hơn mười năm trôi qua, hai vị ân nhân gặp mặt nhau, sự việc thật sự có chút vi diệu!
Sau khi cảm khái một câu, hắn ta tự đi sắp xếp.
Hai vị ân nhân, hắn ta nhất định phải chuyên tâm bố trí, huống hồ trong đó còn có một người là lãnh đạo trực tiếp.
Chu Hiểu và Vương Thăng ngồi xuống đối diện nhau, Nguyệt coi mình không tồn tại.
“Thật không ngờ ngươi cũng tới.” Chu Hiểu thật sự ngoài ý muốn, Vương Thăng vừa nhìn đã biết là tán nhân, vậy mà lại đến tham gia chuyện của Thịnh Thế Quân.
“Ta quen Mạc Dương, người đứng đầu Thịnh Thế Quân, được mời đến.”
“Ngươi trông giống ẩn tu, nhưng trên thực tế lại có mạng lưới quan hệ rất rộng đấy!”
Năm thế lực lớn trong thiên hạ, Vương Thăng đã liên quan đến hai trong số đó.
Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Trùng hợp mà thôi!” Hắn cũng không ngờ lại có chuyện như thế.
“Trùng hợp, không phải ai cũng có thể gặp được sự trùng hợp như vậy. Chỗ ta có vài tin tức liên quan đến Thịnh Thế Quân, ngươi có muốn biết không?”
Chu Hiểu lấy ra một xấp giấy.
Sau khi lấy ra, bản thân nàng cũng hơi bất ngờ, đây là thói quen rồi!
Vương Thăng mỉm cười, nhận lấy tin tình báo, sau đó nói:
“Ta đoán tin tình báo nói rằng có người muốn ngăn cản Thịnh Thế Quân lập quốc, đúng không?”
Chu Hiểu gật đầu.
Bốn đại vương triều lúc trước lập quốc không bị ngăn cản là do cả bốn đều đồng thời lập quốc, cho nên bình yên vô sự.
Nhưng Thịnh Thế Quân không có được đãi ngộ này.
Các vương triều khác chắc chắn không đứng yên nhìn.
“Những tin tình báo này là để đưa cho ngươi!”
Chương 629 - Người quen 2
Ý của Chu Hiểu rất rõ ràng, Vương Thăng có thể đưa chúng cho Mạc Dương.
Lúc đầu, nàng muốn dùng chúng đổi lấy ít lợi ích.
“Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng không cần đâu, muốn thành lập vương triều, có một số việc vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân.”
Nguy cơ lần này chỉ có bản thân đám người Mạc Dương tự mình gánh vác mới được.
Hơn nữa với trạng thái của Thịnh Thế Quân, Mạc Dương chắc chắn đã có sự chuẩn bị, hắn cảm thấy bản thân không cần làm điều thừa.
“Tùy ngươi vậy!”
Chu Hiểu không có ý kiến gì với thái độ của Vương Thăng, hai người bắt đầu tán gẫu.
Trọng tâm nhiều nhất trong đó là Long Yên.
“Con của ngươi?”
“Ngươi thật biết nói đùa!”
“…”
“Chúng có cần ăn cơm không?”
“Trạng thái của chúng rất đặc thù, không cần ăn.” Ngũ Tàng Thần thì ăn cơm gì chứ.
Sau khi ăn xong, Vương Thăng và Nguyệt đến phòng nghỉ mà Mạc Dương và Tinh đã bố trí cho.
Hai người ở hai nơi khác nhau.
Dù sao Mạc Dương và Tinh cũng không biết hai người họ biết nhau.
Nguyệt vừa tiến vào viện, đã thấy người quen – Tinh.
“Ngồi đi!”
Nguyệt cũng không chần chừ, lập tức ngồi xuống trước mặt Tinh.
“Ta sắp trở thành Đại Tông Sư!” Tinh lên tiếng trước, điều này liên quan đến cá cược ban đầu của hai người.
Nếu người nào trở thành Đại Tông Sư trước, vậy thì truyền thừa của Quan Tinh Cốc sẽ truyền lại cho người đó.
Nguyệt im lặng một hồi rồi nói: “Nếu đã vậy, thì cứ tiếp nhận truyền thừa của Quan Tinh Cốc đi, nhưng ta hi vọng ngươi đừng hoàn toàn đưa Quan Tinh Cốc vào triều đình.”
Trên thực tế, sau khi biết được chuyện của Tinh và Mạc Dương từ chỗ Vương Thăng, hắn ta biết bản thân không thể cạnh tranh với Tinh được.
Hắn ta không thể không thừa nhận, Tinh nhập thế, đi theo thiên mệnh chi tử, tốc độ tu hành quả thực nhanh hơn hắn ta.
Đương nhiên, thực ra hắn ta cũng có thể tìm Vương thăng xin giúp đỡ, thậm chí Vương Thăng cũng từng ám chỉ với hắn ta, nói rằng hành động theo cảm tính cũng được, hay là vì điều khác cũng được, nhưng Nguyệt từ chối, muốn dựa vào bản thân.
Bởi vì vậy sau khi quyết định chuyển hướng sang tu luyện con đường tinh thần, Nguyêt mới sảng khoái như vậy.
Về phần không muốn Quan Tinh Cốc hoàn toàn tiến vào triều đình, thực ra vẫn là vì sợ triều đình biến đổi theo hướng kỳ lạ, truyền thừa của Quan Tinh Cốc sẽ bị đứt đoạn.
Nhưng không đợi Nguyệt mở miệng nói tiếp, Tinh đã nói:
“Theo Huyền Dương Công lâu như vậy, có một số việc ta cũng đã nhìn thấu. Con đường ta đi nhiều gian khổ khó khăn, cho dù hiện giờ trông như sắp thành công, nhưng chỉ cần bất cẩn là sẽ sụp đổ, cho nên Nguyệt à, hi vọng ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa…”
Nói đến đây, Tinh lấy một quyển sách ra.
Hiển nhiên đây là truyền thừa của bản thân Tinh.
“Coi như ta cầu xin đi, ta vẫn sẽ thu đồ đệ, nhưng nếu mạch của ta bị tiêu diệt, ít nhấ vẫn còn truyền thừa… Mặt khác, việc đánh cược lúc trước coi như hủy bỏ!”
Nguyệt nghĩ đến những thứ mình đã chuẩn bị trước khi đến đây, đột nhiên bật cười.
“Nếu người thắng là ngươi cũng đã nói như vậy, thì đương nhiên ta không có ý kiến gì nữa.”
Hai người lớn lên cùng nhau, có một số việc không cần nhiều lời.
…
Ở bên kia, Vương Thăng cũng đã gặp được Mạc Dương.
Có điều hai người không nói nhiều.
Có lẽ lý tưởng vẫn vậy, nhưng Mạc Dương dù sao cũng không còn là Mạc Dương lúc trước, hắn ta là Huyền Dương Công, cũng là một vương tương lai của một vương triều.
Hai người chỉ có thể coi là bạn bè, nên không có nhiều lời để nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Dương, Vương Thăng cũng có chút cảm khái.
Cũng gần hai mươi năm rồi, người quen, cũng chỉ là người quen!
Hai người ngồi chung một chỗ, phát hiện chẳng có gì để nói, có lẽ Mạc Dương sẽ lại đến tìm hắn, chỉ là vì chuyện lần đó ảnh hưởng rất lớn đến hắn…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc, đã đến ngày lập quốc, theo lịch Đại Chu là năm 553, ngày mùng 1 tháng 9.
Lễ lập quốc rất phức tạp, Vương Thăng cũng không hiểu rõ, chỉ biết đứng ở nơi dành cho khách mời để quan sát.
Mọi thứ đều diễn ra theo quy trình.
Chẳng mấy chốc đã đến bước cuối cùng, Mạc Dương đứng lên đọc lời nguyện cầu như một vị vương.
“Vạn dân thiên hạ…”
Nhưng còn chưa đọc xong, từ trên trời đã vang lên một giọng nói.
“Không cho phép lập quốc!”
Đã đến bước này mà có lời phản đối như vậy, dĩ nhiên đây là một cú “tát” vào mặt.
Nét mặt của Mạc Dương cũng trở nên âm u, hắn ta nhận ra đó là giọng của ai.
“Ngô Thanh Phong, thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Muốn lập quốc, phải vượt qua ải này!” Một giọng nữa vang lên, giọng của một nữ tử, Trịnh Tuyết Nguyệt.
Mọi người đều nghĩ sẽ có thêm một giọng nữa, nhưng không có ai từ Minh vương triều đến.
“Vậy thì phải dùng thực lực để chứng minh thôi!”
Mạc Dương đã chuẩn bị từ trước, lập tức bay lên trời.
Không lâu sau, tiếng chiến đấu dữ dội vang lên trên bầu trời.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Tinh, trở thành Đại Tông Sư đi, chắc chắn phải lập quốc!”
Chương 630 - Người quen 3
Tinh đã sẵn sàng, hắn ta có thể trở thành Đại Tông Sư bất cứ lúc nào, chỉ là đang đợi khoảnh khắc này.
Sau khi hắn ta hô to, cả thành trì đều vang lên tiếng: “Chắc chắn phải lập quốc!”
Giống như Thái Bình Giáo, mong ước của biết bao nhiêu người đã phát ra một khí thế mạnh mẽ, hỗ trợ Mạc Dương và Tinh trên bầu trời.
Vương Thăng nhìn lên bầu trời, thở dài.
“Cuối cùng vẫn không thể tâm địa sắt đá được!”
“Long Yên, đi thôi, nếu thực sự không thể ngăn chặn, hãy ra tay!”
Hai đứa trẻ đứng sau hắn không nói gì, lẳng lặng rời khỏi hàng ngũ, chỉ có Chu Hiểu chú ý.
Trên trời, cuộc chiến vẫn tiếp tục, không ai biết có hai đứa trẻ đang theo dõi.
Mạc Dương và Trịnh Tuyết Nguyệt đang chiến đấu, nhưng Tinh hơi bị lép vế. Song với khí thế ngày càng mạnh mẽ từ Thịnh Kinh, Tinh dường như đã mượn lực từ đâu đó, dần dần ổn định lại.
Trong tình hình này, Thịnh Thế Quân đã chiến thắng. Chỉ cần không bị đánh bại, đó đã là chiến thắng của họ rồi.
Đặc biệt, khí thế từ Thịnh Kinh không chỉ hỗ trợ Tinh mà còn củng cố cho Mạc Dương, hắn ta dần dần chiếm ưu thế.
Chỉ cần đánh bại Trịnh Tuyết Nguyệt, mọi vấn đề sau này sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện từ đám đông, muốn tấn công Tinh.
Đó là một Đại Tông Sư hàng đầu!
Vương Thăng cảm nhận được một khí tức quen thuộc, đó là Đại Tông Sư sử dụng Hương Hỏa Châu, chắc chắn là một trong bảy đại gia tộc. Mạc Dương đã tiêu diệt Tôn gia, vi phạm một số kiêng kỵ, những người từ bảy đại gia tộc đã rút lui cũng không muốn Mạc Dương thành công.
Nếu Tinh bị giết, tình hình sẽ lập tức thay đổi.
Nhưng vào lúc này, một tia kiếm quang lướt qua, Đại Tông Sư đó không kịp phản ứng, lập tức bị giết.
Long Yên đã ra tay!
Nhưng chỉ ra tay một lần rồi biến mất.
Mạc Dương nhận ra bóng dáng đó.
“Đồng tử sao?”
Hắn ta khẽ cười, có đôi khi, có người quen thật tốt!
Tuy không biết người ra tay rốt cuộc thuộc nhà nào, nhưng sau khi Long Yên xuống tay, tất vấn đề đều được giải quyết.
Một đường kiếm quang không ai biết là do ai đánh ra, nhưng lực uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ.
Cho dù còn có người mang tâm tư khác cũng không dám ra tay nữa.
“Không phải đã nói là không ra tay sao?”
Người khác không rõ, nhưng những người từng gặp Long Yên đều mơ hồ đoán ra, Chu Hiểu nhìn thấy Long Yên rời đi, hiển nhiên là đã đoán ra.
“Ai biết được? Muốn làm thì làm, có điều cho dù ta không ra tay, cũng không có vấn đề gì.”
Trong chớp mắt người tập kích xuất hiện, thực ra đã có người muốn tấn công, có điều tốc độ không nhanh bằng Long Yên.
Nói cách khác, Vương Thăng không nhúng tay vào, về cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Chu Hiểu cũng không nói nữa, tiếp tục xem trận chiến.
Không lâu sau, Trịnh Tuyết Nguyệt và Ngô Thanh Phong thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui.
Hai người đó không thua, chỉ là nếu tiếp tục đối đầu, cũng không có lợi gì cho họ.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là thực lực của Mạc Dương đang không ngừng tăng lên, điều kiện cũng không cho phép.
Cuối cùng trận chiến kết thúc, Mạc Dương và Tinh quay trở về tế đài.
Họ không có sự khác thường nào, dường như mọi chuyện không hề xảy ra, tiếp tục quy trình lập quốc.
“Nay Mạc Dương ta đã cảm động trời xanh… lập quốc hiệu: Càn!”
Cuối cùng Mạc Dương lập quốc, xưng là vương triều Càn, với ý là tái tạo Càn Khôn.
Mạc Dương làm quốc chủ, Tinh làm quốc chủ.
Trong chớp mắt vương triều được thành lập, Vương Thăng đột nhiên cảm thấy hạt châu phong ấn Thiên Phụ có động tĩnh, tinh thần dường như cũng dậy sóng, không còn yên ả nữa.
Cách mà Mạc Dương lập quốc cũng giống những vương triều khác.
“Cho nên việc này cũng chọc đến Thiên Phụ sao?”
Không đợi hắn kịp phản ứng, thực lực của Mạc Dương đã được tăng lên.
Hắn ta vốn đã rất mạnh, nhưng với thực lực bây giờ, có lẽ cũng không kém Trịnh Tuyết Nguyệt lúc trước chiếm được đất đai ba thành vương triều Đông, vô cùng hùng mạnh.
Trong quá trình thực lực tăng lên, Vương Thăng vẫn luôn theo dõi sát sao, nhưng không hề phát hiện ra hình bóng của Thiên Phụ.
“Chưa tới, hay là có nguyên nhân khác?”
Nếu như hắn đoán không sai, thế giới tinh thần chắc chắn đã sản sinh ra một thế giới đại diện cho vương triều Càn.
Đáng tiếc hiện giờ hắn không thể chủ động tiến vào, cho nên cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể xác nhận một điều, hiện giờ Mạc Dương vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì.
Như vậy là đủ rồi!
Nghi thức kết thúc, sau đó là đến quy trình phân đất phong hầu, bổ nhiệm bách quan.
Đến đây, vương triều Càn đã được thành lập!
Sau khi vương triều Đông bị diệt vong, một lần nữa lại có vương triều quật khởi, đồng thời còn phá vỡ sự lũng đoạn hơn sáu ngàn năm của bảy đại gia tộc.
Bất kể sau này như thế nào, ít nhất bây giờ vương triều Càn đang hưng thịnh.
Diện mạo tinh thần của bách tính không giống ba vương triều khác, quốc lực rất hùng hậu.
Sau đó chính là yến hội long trọng.
Chương 631 - Yêu Vương hành động
Yến hội kết thúc, Vương Thăng định đi, nhưng trước khi ra về, hắn vẫn quyết định đến gặp Càn vương hiện tại.
“Muốn đi à?”
“Đúng vậy, vốn định cứ thế đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút, cách thức thành lập một vương triều có lẽ có vài vấn đề, tự mình cẩn thận một chút, có thể có bẫy rập.”
Sau khi biết được cách thành lập hoàng triều do hoàng triều Đệ Nhất - Khương gia mang tới, Vương Thăng vẫn luôn cho rằng trong đó chắc hẳn có vấn đề.
Hắn cảm thấy Khương gia sẽ không tùy tiện tiết lộ cách thức này, hơn nữa đây còn là trong tình huống Khương gia chưa bị suy yếu.
“Đương nhiên, ngươi cũng có thể coi đây là phán đoán của ta, quyết định vẫn nằm ở bản thân ngươi.”
“Không, ta cảm thấy ngươi nói đúng, sau khi vương triều thành lập, ta vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang hình thành, ta vốn tưởng đó là ảo giác, nhưng nghe ngươi nói vậy, có lẽ thực sự tồn tại vấn đề.”
Mạc Dương không hề né tránh, trực tiếp nói ra sự khác thường của bản thân.
Trong lòng Vương Thăng không khỏi chấn động.
Lại nói, đây là lần đầu tiên hắn bình thản tiếp xúc với một vị đứng đầu vương triều như thế này, còn là chủ của vương triều vừa thành lập, thật sự không ngờ lại nhận được một vài thông tin khá hữu dụng.
“Có thể biết đó là thứ gì không? Phải chăng nó có khí tức tương đồng với thứ này?”
Vương Thăng lấy hạt châu phong ấn Thiên Phụ, để lộ ra chút khí tức của Thiên Phụ.
“Hình như cũng không tương đồng… Nhưng có chút tương tự, ta cảm thấy nó không phải là thứ giống nhau.”
“…” Vương Thăng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế.
“Nếu sau này xảy ra chuyện gì, có thể trực tiếp liên hệ với ta!”
Tuy Mạc Dương nói không giống, nhưng Vương Thăng không hề thất vọng, có một chút thu hoạch coi như đã không tệ rồi.
Dù sao hiện giờ hắn cũng không thể tiến vào thế giới tinh thần, yên ổn một chút cũng tốt.
Sau này khi hắn có thể chủ động tiến vào thế giới tinh thần, có thể trực tiếp tiến vào thế giới tinh thần của vương triều Càn tìm kiếm nguyên nhân.
Mạc Dương đáp một tiếng.
Có thứ này tồn tại, trong lòng hắn ta cũng rất bất an.
Vương Thăng rất thần bí, rõ ràng biết một vài chuyện, còn có Nguyệt là đồng môn của Tinh đi theo, có lẽ hắn thực sự giải quyết được mấy vấn đề này.
Bởi vì chuyện này, Vương Thăng lại nói thêm vài câu nữa rồi mới rời đi.
Sau khi từ biệt Chu Hiểu, hắn và Nguyệt lên đường trở về.
Vẫn có hai đồng tử đi tpheo.
Tâm trạng của Nguyệt rất tốt, Vương Thăng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của hắn ta.
Hỏi ra mới biết, sau khi giải hòa với Tinh - đồng môn của mình, cho nên tâm trạng của Nguyệt rất thoải mái.
Chỉ có thể nói hai người đều bị hiện thực ra một đòn hiểm, nhận ra rằng thực lực của bản thân vẫn chưa đủ.
Lần này ra ngoài có thu hoạch không nhỏ, chỉ có điều Vương Thăng không biết rằng, sau khi hắn rời khỏi vương triều Càn, thế giới tinh thần của nó đã xảy ra biến động rất lớn.
Trong thế giới tinh thần của vương triều Càn, có một vật đang phát triển cực nhanh.
Nhưng cách thức phát triển của nó có chút đặc biệt, bắt đầu cắn nuốt lực lượng đại diện cho vương triều Ngô và vương triều Thương trong thế giới tinh thần.
Hai khoảng thế giới tinh thần này không hề phản kháng được chút nào, cứ để mặt nó nuốt chửng.
Cắn nuốt được lực lượng tương ứng khiến thực lực của bản thân bành trướng rất nhanh, đồng thời vì nó cắn nuốt thế giới tinh thần của vương triều khác, cho nên Mạc Dương cũng không phát hiện ra ngay.
Khi tốc độ cắn nuốt tăng lên, hai vương triều bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng.
Vương triều Thương và vương triều Ngô phát hiện bất kể mình làm chuyện gì cũng không thuận lợi, dường như bị vận xui bám riết.
Càng là người cấp cao thì càng như vậy, Trịnh Tuyết Nguyệt và Ngô Thanh Phong thậm chí còn phát hiện thực lực của mình có chút giảm sút, tuy không nhiều lắm, nhưng khiến họ rất kinh hãi, lập tức phái người ra ngoài điều tra tình hình.
Nhưng kết quả nhận được lại là quốc thổ không xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn rộng lớn như vậy.
Kết quả này còn đáng sợ hơn cả việc quốc thổ bị tổn hao dẫn đến thực lực giảm sút, bởi vì điều này chứng tỏ họ không tìm ra nguyên nhân.
“Thời đại này có chuyện gì vậy? Bảy đại gia tộc sa sút, thế lực xa lạ quật khởi, thậm chí truyền thừa mấy ngàn năm cũng không khớp với hiện thực!” Ngô Thanh Phong từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh tỉnh táo, dường như chưa bao giờ để lộ ra vẻ hoảng hốt.
Nhưng khi đối diện với tình huống này, dù là cường giả đứng đầu thế giới, trong lòng hắn ta cũng không khỏi hoảng loạn.
Gia tộc họ có rất nhiều kế hoạch, nhưng hiện giờ xem ra, dường như đều vô dụng.
Sự biến hóa quá nhiều, hắn ta sợ mình vừa hành động sẽ dẫn đến vấn đề to lớn.
“Áp dụng chính sách cố thủ, chuyện không làm được cứ thế bỏ qua!”
Lần này hắn ta thậm chí còn hâm mộ những gia tộc ẩn thân từ sớm, ít nhất họ có thể xem tình huống, đồng thời không lo lắng bị tiêu diệt.
Chương 632 - Yêu Vương hành động 2
Mà với vết xe đổ của Tôn gia, Ngô gia họ lúc này chưa chắc đã an toàn!
Hiện giờ trong lòng Ngô Thanh Phong tràn đầy bất an, cứ cảm thấy sắp có nguy hiểm đến gần, hắn ta nhớ đến lời nói lúc bản thân và Khương Đạo giết chết Vĩnh Niên Vương.
“Trong thiên địa có đại sát khí!”
Là người giết chết Vĩnh Niên Vương lúc đó, hắn ta không tin vào câu này.
Sát khí, vậy thì hắn ta chính là sát khí!
Nhưng đó là suy nghĩ lúc trước, bây giờ gặp phải việc này, hắn ta cảm thấy không có lửa làm sao có khói, không tự dưng lại xuất hiện câu nói kia.
Chiến lược lúc này của hắn ta chỉ có thể là co cụm lại.
Mà Trịnh Tuyết Nguyệt cũng gặp tình hình giống Ngô Thanh Phong, nàng ta cũng nghĩ vậy, cắt giảm phạm vi thế lực của Thần Nữ Phong.
Hai thế lực này đều rơi vào trạng thái phòng ngự, chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào.
Thời đại này đối với họ mà nói thực sự không thân thiện, rất nhiều kinh nghiệm không thể sử dụng được.
Trong lúc họ có hành động, Vương Thăng đã tiến vào phạm vi Kiếm Châu, cũng chính là lãnh địa của vương triều Ngô.
Trong chớp mắt tiến vào, hắn cũng cảm nhận được chỗ không đúng.
Sau khi đi vào Kiếm Châu, trạng thái của thế giới tinh thần hoàn toàn khác với lúc trước, dường như đã có sự biến đổi rất lớn.
“Vừa đi vừa về mới hơn một tháng, sau lại có sự biến đổi lớn thế này?” Trong lòng Vương Thăng có chút nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không để ý nhiều, thế giới tinh thần của vương triều Ngô không liên quan gì đến hắn.
Cho nên hắn chỉ đi vào một lát rồi lại rời đi, không lâu sau thì về trại Thanh Sơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tình hình của vương triều Ngô và vương triều Thương ngày càng nghiêm trọng, theo đó Trịnh gia và Ngô gia cũng rất bất ổn, có thể nói là mọi việc không thuận, vô cùng khó chịu.
Lúc này chiến thuật co cụm đã có tác dụng, tổn thất không vượt quá dự liệu.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hai bóng hình đang ẩn sâu trong núi đột nhiên mở mắt.
“Huyết thực, trong u minh có một ý niệm nói cho ta biết, có thể lấy được huyết thực chất lượng tốt ở hướng nào, đây là gợi ý sao?”
Một bóng hình lay động, dang cánh ra, dường như che khuất bầu trời, muốn phát tán nỗi sợ hãi trên đại địa.
Không chỉ có hắn ta, còn có một bóng hình khổng lồ cũng xuất hiện trong dãy núi, mỗi một lần đặt chân xuống, dường như sắp làm cho dãy núi sập xuống, mặt đất rạn nứt, phá hủy mọi thứ trước mắt.
Hai bóng hình, một là đại bàng, một là sư tử, lần lượt đi về phía vương triều Thương và vương triều Ngô.
Mục tiêu chính là vương đô!
“Thanh Sư Vương muốn làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận