Xao Xuyến Không Nguôi

Chương 74: Là anh nên cảm ơn em


Vào giữa tháng Năm, Chu Hiển lại sắp ra nước ngoài thi đấu, bắt đầu mùa giải F1 năm nay. Trước khi đi, hai người quay về nhà cũ ăn một bữa cơm.
 
Chu Pham Phan vừa cắn bánh mì vừa hớn hở: “Tuyệt quá! Năm nay cuối cùng cũng lại được thấy chú trên TV rồi!”
 
Tiêu Đường nhướn mày: “Không chỉ thế đâu, chờ thêm vài năm nữa, để chú của cháu dạy cháu đua xe luôn.”
 
“Thật ạ!”
 
Cô bé nghe vậy thì phấn khích hẳn lên, vui suốt cả buổi chiều.
 
Chuyến bay vào sáng sớm ngày mai, tối nay Chu Hiển đã bắt đầu thu dọn hành lý.
 
“Em vẫn muốn tiễn anh ra sân bay…” Tiêu Đường ngồi ở góc giường, đung đưa chân, nhìn anh gấp từng món đồ, có chút buồn bã.
 
“Thật sự không cần đâu.”
 
Chu Hiển vẫn từ chối, anh ngẩng đầu, nhìn bà Chu với vẻ mặt ỉu xìu, liền đứng dậy bước đến bên cô, kéo cô vào lòng: “Năm giờ đã phải bay rồi, chẳng lẽ em định dậy lúc ba giờ sáng?”
 
“Sao lại không được?”
 
“Ngày mai em còn phải quay phim, giờ này không sợ dậy không nổi à?” Chu Hiển khẽ cúi đầu, dịu dàng dỗ dành: “Anh sẽ sớm về thôi, đợi một chút nhé, ngoan nào.”
 
Tiêu Đường tựa vào lòng anh, uể oải đáp một tiếng.
 
“Về anh sẽ dẫn em đi ăn bánh su kem, được không?” Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn.
 
“Ừ… biết rồi.”
 
Ánh trăng dày đặc, vào lúc nửa đêm, Tiêu Đường tỉnh dậy.
 
Cô nhẹ nhàng nhấc mình ra khỏi vòng tay của Chu Hiển, mở va li của anh, loay hoay một lúc rồi lại nằm xuống bên cạnh anh.
 
Người đàn ông trên giường vẫn khép hờ mắt, ngủ rất sâu.
 
Nếu là ngày thường, anh chắc chắn đã bị cô đánh thức, nhưng lần này vì huấn luyện thêm quá mệt, lại còn cố tình chạy về để ở bên cô nên anh càng mệt hơn, ngay cả động tĩnh lớn như thế cũng không hay biết.
 
Tiêu Đường nhìn gương mặt thanh thản khi ngủ của anh, không khỏi xót xa.
 
Cô rất tôn trọng sự nghiệp của anh, nên hiếm khi bàn luận về những chuyện này, kể cả chuyện anh từng bị thương cô cũng cố tình tránh nhắc đến, vì cô không chịu nổi, mỗi lần nghe là lại muốn rơi nước mắt, cô sợ sự xót xa của mình sẽ trở thành gánh nặng cho sự nghiệp của Chu Hiển.
 
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô vô tâm, không biết quan tâm.
 
Cô còn xót xa cho Chu Hiển hơn ai hết.
 
“Xe thần Chu của năm nay cũng phải cố gắng lên nhé.” Cô nằm bên cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh, “Em sẽ không nói với anh rằng thắng thua không quan trọng, an toàn là trên hết. Em sẽ nói với anh rằng — nhất định phải thắng, và cũng nhất định phải an toàn.”
 
Và em sẽ luôn ở phía sau ủng hộ anh, mãi mãi.
 
Ngày hôm sau, khi Chu Hiển rời đi, anh cẩn thận đắp chăn kín cho cô rồi mới rời khỏi.
 
Anh chuyển tiếp hai chuyến bay, cuối cùng đến được địa điểm tổ chức ở Abu Dhabi, khi đó đã là 12 giờ trưa, tức là 4 giờ chiều giờ Yên Kinh.
 
Trong khách sạn vang lên tiếng trò chuyện phấn khích của các đồng đội, trên đường đi, ai cũng thấy mọi thứ thật mới lạ, đến khách sạn thì bị cuốn hút bởi những món đồ trang trí nhỏ.
 
Chu Hiển bắt đầu sắp xếp hành lý, nhưng khi mở va li ra, ánh mắt anh khựng lại rồi dần trở nên dịu dàng hơn.
 
Trong chiếc va li đen tuyền, không biết từ khi nào đã có thêm vài món đồ ăn vặt mà Tiêu Đường thích, cùng với một bức ảnh selfie của cô, và một chiếc bùa bình an màu đỏ sẫm hình tam giác.
 
Phía sau tấm ảnh selfie có nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: “Cố lên, em luôn ở bên!”
 
Cô nàng ngốc này.
 
Lúc nào đã xin bùa bình an, sao anh không hề hay biết?
 
Anh không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, cất tấm ảnh và bùa hộ mệnh vào túi quần, rồi ngẩng đầu lên, giọng điềm tĩnh nói: “Thống kê xem tối nay muốn ăn gì, hôm nay tôi bao.”
 
Xung quanh lập tức im phăng phắc, phản ứng kịp thì cả đội càng phấn khích hơn.
 
Tiểu Ngũ không thể tin nổi: “Lão đại bị làm sao vậy, sao hôm nay trông vui thế!”
 
Khoa Tử thì nói trúng ngay, ánh mắt sáng lên: “Chắc chắn là dỗ được chị dâu vui rồi chứ sao, một câu thôi: chị dâu vui thì lão đại vui, lão đại vui thì chúng ta cũng vui!”
 
Cùng lúc đó, Tiêu Đường nhận được bức ảnh mà Chu Hiển gửi.
 
Anh trước giờ rất ít khi gửi ảnh, nhưng lúc này lại giống như một anh bạn trai “chính trực” đang báo cáo, chụp cho cô một tấm ảnh về phòng thương gia của khách sạn, bao gồm bộ chăn ga gối sạch sẽ và chiếc tủ đầu giường.
 
Như thể muốn nói: “Vợ ơi, em xem, phòng anh không có ai khác.”
 
Tiêu Đường bật cười, đáp lại bằng một sticker khen ngợi, kèm theo dòng tin nhắn: 【Đáng khen ngợi, biết chủ động báo cáo, rất tốt. [Like.jpg]】
 
Hai người trò chuyện thêm một lát, rồi Chu Hiển bắt đầu vào buổi huấn luyện, cả hai cùng chào tạm biệt. Tiêu Đường cũng cất điện thoại đi để chuẩn bị cho buổi quay.
 
Những ngày không có Chu Hiển, dường như trôi qua nhanh hơn bình thường.
 
Dạo này Tiêu Đường làm việc hai điểm một đường, chỉ có đài truyền hình và biệt thự, ngay cả Lợi Hào (lâu đài yêu thích của cô) cũng chẳng còn tâm trạng ghé qua, lúc nào cô cũng cảm thấy lòng mình trống trải.
 
Nhưng may mắn thay, công việc khá bận rộn, không để cô có nhiều thời gian mà phân tâm.
 
Đến ngày thứ tư Chu Hiển đi, vào lúc 7 giờ 20 phút tối giờ Yên Kinh, thành phố Hoài Tần, nằm ở phía tây của Bắc Kinh, xảy ra trận động đất mạnh 5.4 độ Richter.
 
Sau khi Tiêu Đường rời khỏi trường quay, cô nhận được thông báo cần khẩn cấp đưa tin về trận động đất này.
 
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội thay trang phục dẫn chương trình, gấp rút đưa tin về trận động đất nghiêm trọng nhất trong hơn chục năm qua tại Hoài Tần.
 
“Theo số liệu từ mạng lưới địa chấn, vào lúc 7 giờ 20 phút giờ Yên Kinh, thành phố Hoài Tần xảy ra trận động đất mạnh 5,4 độ Richter, với độ sâu chấn tâm 27 km. Tính đến thời điểm hiện tại, số liệu mới nhất cho thấy trận động đất đã khiến 300 người tử vong và 3.600 người bị thương nặng.”
 
Khi bản tin kết thúc, lòng Tiêu Đường trĩu nặng. Bởi vì đó không chỉ là những con số lạnh lùng, mà là những con người thực sự, là ai đó đã mất đi mẹ, hay cha của mình.
 
Nhìn những cảnh tượng tang thương trên bản tin và lắng nghe những tiếng khóc đau đớn, cô cảm thấy lòng mình nặng nề và bị dồn nén.
 
Lúc 7 giờ 27 phút, một dư chấn thứ hai xảy ra.
 
Không ai ngờ rằng dư chấn cũng có sức mạnh lớn như vậy.
 
Tiêu Đường nhìn số người tử vong tăng lên gần gấp đôi, tay cô siết chặt bản thảo tin tức. Lần này, khi đọc bản tin, giọng cô run rẩy đến mức gần như không thể kiểm soát.
 
Cảm giác bất lực sâu sắc khiến cô trở nên áp lực.
 
Vào lúc 7 giờ 33 phút tối giờ Yên Kinh, đài truyền hình nhận được thông báo phải cử năm phóng viên đến hiện trường thảm họa để đưa tin trực tiếp và theo dõi tình hình.
 
Do lệnh điều động khẩn cấp, hai trong số năm phóng viên được chỉ định không thể đến kịp, khiến cả đài truyền hình rối tung lên.
 
Các MC đều chần chừ, vì không ai biết liệu sẽ còn dư chấn nữa hay không. Đây là một việc không hề nhỏ, nên chẳng ai dám mạo hiểm tình nguyện.
 
Thời gian trôi qua đến 8 giờ 30, và 8 giờ 40 xe sẽ phải khởi hành, nhưng vẫn còn thiếu hai phóng viên. Chỉ cần thêm một người nữa là đủ.
 
Giám đốc đài đau đầu lo lắng, thậm chí muốn tự mình lên đường. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
 
“Vào đi.”
 
Tiêu Đường bước vào, không hề vòng vo: “Thẻ phóng viên đâu? Tôi sẽ đi.”
 
Giám đốc đài sững sờ, lập tức từ chối: “Không được.”
 
“Tại sao không?” Tiêu Đường hỏi lại, giọng chắc nịch, “Hiện giờ tôi là ứng cử viên tốt nhất, cũng là người duy nhất có thể đi.”
 
Thời gian gấp gáp, các phóng viên khác ở nước ngoài không thể triệu hồi kịp. Tiêu Đường từng có kinh nghiệm làm phóng viên thực địa và đã tự nguyện, cô thực sự là người phù hợp nhất hiện tại.
 
“Tiểu Đường!”
 
Giám đốc cau mày, dè dặt vì có mặt người khác nên không nói hết ý: “Em biết chỗ đó nguy hiểm thế nào không? Em đi rồi bố mẹ em sẽ lo lắng đến mức nào? Còn Chu Hiển nữa, nếu em có chuyện gì, chúng tôi phải nói sao với cậu ấy?”
 
“Ai mà chẳng có cha mẹ, người khác đi thì cha mẹ họ không lo sao? Nếu vì tôi mà anh ưu ái, thì không cần. Tôi không khác gì người khác, ở đây tôi chỉ là phóng viên, là người dẫn chương trình, và có quyền được đăng ký như mọi người.” Tiêu Đường không hề nhượng bộ.
 
“Còn về Chu Hiển, anh ấy nhất định sẽ đồng ý cho tôi đi.”
 
Giám đốc bị cô làm cho cứng họng, may thay đúng lúc đó, Cố Phàm hối hả bước vào. Ông thở phào nhẹ nhõm: “Mau… thầy Cố, anh nhanh khuyên Tiểu Đường đi, cô ấy không nghe ai cả, quyết tâm đòi đi đến vùng thảm họa.”
 
Cố Phàm quay sang Tiêu Đường: “Em biết chỗ đó rất nguy hiểm không?”
 
Tiêu Đường không chút do dự gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết, nhưng chúng ta đã được hưởng những điều kiện tốt hơn và nhiều ưu đãi hơn người thường, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm xứng đáng.”
 
Cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tự nhiên cũng sợ động đất. Nhưng cô đã chứng kiến cuộc sống khó khăn của những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi và hiểu rõ nỗi đau mà thảm họa mang lại. Vì vậy, nếu đã nhận được đãi ngộ tốt hơn người khác, cô tin rằng mình cần phải làm nhiều hơn, dù chỉ là một nỗ lực nhỏ bé.
 
Cố Phàm trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
 
“Được rồi, nếu đã suy nghĩ kỹ, thì cứ đi.”
 
Tiêu Đường gật đầu chào mọi người, nhanh chóng đeo thẻ phóng viên và bước lên xe bên ngoài để khởi hành.
 
Cố Phàm nhìn theo bóng dáng cô gái với lớp trang điểm còn chưa kịp tẩy, vội vã khoác áo chạy ra ngoài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tự hào.
 
Cô ấy thực sự đã trưởng thành rất nhiều, cô gái nhỏ năm nào giờ đây đã không còn cần dựa vào ai nữa.
 
Tiếng chuông điện thoại reo lên, snj thu hồi ánh mắt, trả lời nhẹ nhàng: “Đừng lo, tôi sẽ về sớm thôi, muốn ăn gì, tôi nấu cho.”
 

 
Vì thời gian gấp gáp, thậm chí quyết định đi đến Hoài Tần cũng là một suy nghĩ chớp nhoáng. Tiêu Đường vội vã đến mức còn chưa kịp báo cho Chu Hiển biết. Giờ ngồi trên xe, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau một lúc suy nghĩ, cô nhắn tin ngắn gọn báo cho Chu Hiển về việc mình sẽ đến Hoài Tần.
 
Vào thời điểm này, chính là lúc diễn ra trận thi đấu mô phỏng của vòng loại xếp hạng của Chu Hiển. Còn vài tiếng nữa, trận thi đấu mô phỏng mới kết thúc.
 
Trên đường đến Hoài Tần, Chu Hiển gọi điện đến.
 
Chặng đường dài khiến Tiêu Đường hơi say xe, cô ngơ ngác nuốt hai viên thuốc chống say và bắt máy, đầu óc có chút nặng nề và choáng váng: “Alo…”
 
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng Chu Hiển, lúc này đầu dây bên kia mới như thể thỏa hiệp mà thở dài, hỏi cô: “Đến đâu rồi?”
 
Tiêu Đường nhìn vào định vị trên máy tính xách tay, cẩn thận trả lời: “Còn khoảng năm, sáu tiếng nữa… là sẽ đến Tần Hoài.”
 
“Ừm.”
 
Tiêu Đường mơ hồ cảm thấy giọng anh có chút khác thường, vừa định mở miệng nói gì đó để xoa dịu không khí, thì nghe anh nói: “Ở đó chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, nhớ mặc thêm vài lớp áo, buổi tối khi phỏng vấn nhớ mang theo đèn pin và sạc dự phòng, cố gắng tránh hành động một mình. Và… hãy giữ điện thoại thông suốt.”
 
Vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bị anh mắng té tát, Tiêu Đường, lúc này nghe anh nói những lời quan tâm, không kìm được mà mắt đỏ hoe.
 
Cô biết Chu Hiển nhất định sẽ ủng hộ mình, vô điều kiện ủng hộ.
 
Chỉ là, cô vẫn luôn cảm động vì sự bao dung và cưng chiều của Chu Hiển đối với mình.
 
Tiêu Đường hít một hơi, cảm giác chua xót trong lòng không cách nào tan biến: “Em không cố tình hành động trước rồi báo sau đâu, chỉ là tình huống quá khẩn cấp, em không kịp…”
 
“Không cần giải thích với anh.” Anh trầm giọng ngắt lời, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa, “Ngốc à, không cần giải thích với anh.”
 
“Ừm, cảm ơn anh…”
 
Tiêu Đường cũng không biết nên nói gì vào lúc này, cô chỉ thực sự rất cảm kích Chu Hiển, cảm kích vì anh đã tốt với mình như vậy.
 
Trong phòng khách sạn với cửa sổ kính sát đất, người đàn ông với dáng vẻ cao ráo tựa nhẹ vào cửa kính, tay cầm điện thoại, nhìn về phía không biết cách bao nhiêu ngàn dặm xa xôi, ánh mắt trở nên u ám hơn một chút: “Là anh, là anh nên cảm ơn em.”
 
Cảm ơn cô đã nói cho anh biết, thay vì vì lo sợ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của anh mà chọn đợi đến khi sau trận đấu mới báo tin này.
 
Nếu vậy, Chu Hiển mới thật sự hối hận.
 
Hối hận vì mình đã không ở bên cô vào những lúc thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận