Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 66


Chương 66
Khi Húc Họa mặc quần áo tử tế xong thì bên ngoài Tinh Thần Hải đã hết sức hỗn loạn.

Tin thi thể Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi được Ma tộc tìm về nhanh chóng lan truyền khắp Họa Thành, gần như tất cả Ma khôi đều dồn dập chạy đến. Trong đó tới nhanh nhất chính là Thái Sử Trường Lệnh, lão gần như bổ nhào tới trước linh cữu, chẳng nói chẳng rằng liền mở nắp quan tài ra.

Nằm bên trong quả thật là Sắc Vô Phi, Khôi thủ Ma khôi hơn năm trăm năm trước.

Thi thể Sắc Vô Phi được những khối băng vĩnh hằng đặt trong quan tài bảo tồn hoàn hảo đến tận bây giờ; trên vạt áo, giữa lông mày đều là sương lạnh. Thế nên vết thương trên người nàng ta cũng hiện rõ mồn một… ngang cổ là một vết đỏ, đây hiển nhiên chính là nguyên nhân.

Thái Sử Trường Lệnh nhẹ nhàng xem xét, lại phát hiện không chỉ đơn giản như vậy… da thịt dưới y phục chằng chịt vết thương, cực kỳ cổ quái, giống như… giống như là…

Lão nhất thời hình dung không ra, nhưng Thiên Cù Tử vừa ra khỏi Tinh Thần Hải chỉ liếc mắt đã nhìn ra vấn đề… giống như có cái gì từ vết đỏ ở cổ chui vào, nhanh chóng sinh trưởng, cắm rễ trong toàn bộ cơ thể nàng ta.

Sắc mặt Thiên Cù Tử cực kỳ nghiêm túc, Húc Họa lại mỉm cười nói: 
“Ồ, tìm được Khôi thủ Sắc Vô Phi về rồi, đây là đại hỉ, đại hỉ đấy.”

Thái Sử Trường Lệnh ngẩng đầu nhìn nàng, gian nan nói gằn từng chữ khô khốc: 
“Vết thương của Khôi thủ tiền nhiệm quá kỳ lạ, nguyên nhân cái chết không rõ. Xin hỏi Khôi thủ, ngài rốt cuộc từ đâu lấy được quạt Khôi Lũy, Khôi thủ tiền nhiệm làm sao đặt bút viết huyết thư, chỉ định ngài kế thừa vị trí Khôi thủ Họa Thành?”

Húc Họa tiến lên mấy bước đứng bên cạnh quan tài, từ trên cao nhìn thoáng qua thi thể bên trong, rồi nói: 
“Sao hả? Đại tế ti nghi ngờ tín vật và huyết thư trong tay bổn tọa là giả?”

Thái Sử Trường Lệnh vẫn còn lý trí, phân tích rõ ràng: 
“Không. Tín vật là thật, huyết thư cũng là bút tích của Khôi thủ tiền nhiệm. Nhưng tín vật có thể cướp đoạt, huyết thư cũng có thể ép buộc mà có.”

Lão là đại tế ti, công khai bày tỏ nghi ngờ như vậy, hơn nữa thi thể Sắc Vô Phi lại đang ở đây, Ma khôi có mặt đều khó tránh khỏi xôn xao.

Húc Họa còn chưa lên tiếng, Mộ Vân Khinh đi đến bên cạnh Thái Sử Trường Lệnh, nói khẽ: 
“Đại tế ti nhất định phải truy hỏi vào lúc này sao?” Hắn tỉnh táo hơn Thái Sử Trường Lệnh nhiều, 
“Họa Thành bây giờ, không có nàng ta thì tự vệ kiểu gì?”

Không ngờ Thái Sử Trường Lệnh lại đưa tay đẩy Mộ Vân Khinh ra, nhìn chằm chằm Húc Họa, hỏi: 
“Xin hỏi Khôi thủ, tất cả Ma khôi thuần huyết trong Họa Thành đều có ghi chép về gia phả, thân thể Ma khôi thuần huyết này của ngài từ đâu mà tới? Quê quán cha mẹ ở đâu?”

Húc Họa vu0t ve quạt xếp trong tay, nói: 
“Thái Sử Trường Lệnh, ngươi cần gì dồn ép ta như thế?”

L0ng nguc Thái Sử Trường Lệnh lên xuống kịch liệt, 
“Vết thương trên người Sắc Vô Phi rốt cuộc là thế nào? Có phải ngươi đã buộc nàng ấy viết huyết thư, cướp đoạt quạt Khôi Lũy rồi giết diệt khẩu?!”

Xung quanh xôn xao không ngừng, Thái Sử Trường Lệnh tức giận chỉ vào mặt Húc Họa, 
“Ngươi căn bản không phải là Ma khôi!” Rồi lão chỉ vào Hề Vân Thanh được Húc Họa cứu sống lại, nói: 
“Nữ nhân này lúc trước cũng đâu mang thân xác Ma khôi! Rốt cuộc ngươi đã dùng tà đạo gì khiến ả biến thành Ma khôi?!”

Ánh mắt đám đông đều chĩa về phía Hề Vân Thanh đứng một bên. Nàng vẫn mang diện mạo trước đó, nhưng thân thể lại toát ra điềm hương nồng nàn, dấu hiệu của Ma khôi thuần huyết không thể nghi ngờ.

Húc Họa khép mở quạt xếp trong tay, rốt cuộc cũng lên tiếng: 
“Thế nào mới là Ma khôi?” Sóng mắt nàng tựa như mũi kiếm bắn thẳng về phía Thái Sử Trường Lệnh.

Thái Sử Trường Lệnh bất giác lùi lại một bước, đụng phải quan tài nên loạng choạng đưa tay ra chống đỡ, vô tình trượt tay vào trong chạm mạnh vào thi thể, sau đó kinh ngạc phát hiện, dưới da Sắc Vô Phi cũng không phải là máu thịt.

Quấn quýt xoắn cuộn lại với nhau, tất cả đều là rễ cây!

Thiên Cù Tử thực ra đã sớm phát hiện, sợi rễ hơi thò ra từ vết thương của Sắc Vô phi trông hơi quen, sự kinh ngạc lộ rõ trong mắt chàng.

Thái Sử Trường Lệnh chậm rãi vạch vết thương kia ra, rễ cây vàng nhạt cứ thế giăng đầy dưới da Sắc Vô Phi. Chính chúng đã hút khô toàn bộ máu thịt của nàng ấy sao? Thái Sử Trường Lệnh bỗng trở nên điên cuồng, 
“Nói! Ngươi rốt cuộc là yêu quái gì?!”


“Yêu quái?” Húc Họa cười khẩy, 
“Không, bổn tọa là thần! Thần linh của Họa Thành.”

Ma khôi xung quanh đều từ từ lùi ra xa, nhìn nàng với ánh mắt nghi kỵ.

Thiên Cù Tử chợt suy nghĩ đến một khả năng, dưới chân lập tức cũng lui lại mấy bước. Một trong số Ma tộc phụ trách vận chuyển linh cữu đột nhiên lấy mũ xuống, cất giọng nói: 
“Nếu Khôi thủ lười nhiều lời, vậy để thuộc hạ giải thích hộ ngài.”

Không ngờ lại là Quỷ Dạ!

Húc Họa hứng thú bảo: 
“Ngươi nói đi.”

Quỷ Dạ nói: 
“Hơn bảy trăm năm trước, Ma tôn tiền nhiệm phát hiện ra một đứa trẻ với thể chất hoàn toàn kế thừa được căn cốt và tư chất của phụ thân một cách kỳ lạ. Ma tôn tiền nhiệm cảm thấy hứng thú, tỉ mỉ hỏi thăm thì nhận ra mẫu thân của đứa trẻ kia là Ma khôi.”

Xung quanh im phăng phắc, đám đông nhìn Quỷ Dạ chằm chằm. Hắn sờ sờ vết sẹo trên mặt, không nhanh không chậm kể tiếp: 
“Bởi vì liên quan đến chuyện nâng cao thực lực của toàn bộ Ma tộc, Ma tôn tiền nhiệm đã âm thầm bắt vài Ma khôi thử gây giống, quả nhiên phát hiện rằng tộc Ma khôi, bất kể nam nữ, đều sinh ra con có căn cốt dị thường, gần như có thể hoàn toàn giữ lại tư chất của phụ thân hoặc mẫu thân.”

Hắn chậm rãi nhìn Húc Họa bên cạnh, liếc nhanh qua hóa thân Thiên Cù Tử rồi nói tiếp: 
“Thế là Ma tôn tiền nhiệm cho người bắt Ma khôi, nhưng bởi vì liên quan tới tương lai của Ma tộc, mọi chuyện được tiến hành vô cùng bí mật, cho nên động tĩnh cũng không quá lớn. Chẳng qua, Thủy Không Tú của Huyền môn và Sắc Vô Phi của Họa Thành đều là người cực kỳ nhạy bén. Động tĩnh tuy nhỏ, song hai bên vẫn nhận ra chút bất ổn.

Sắc Vô Phi tuy nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ, dù sao lúc ấy số Ma khôi bị Ma tộc bắt cóc chẳng có bao nhiêu, chưa tới mức uy hiếp đến tồn vong của Họa Thành.

Nhưng tông chủ Tiên tông Cửu Uyên là Thủy Không Tú cũng nhanh chóng phát hiện chuyện một bộ phận lớp trẻ của Ma tộc đều sở hữu thiên tư xuất chúng, lực lượng mới này thật sự khiến người khác phải dè chừng. Vì vậy Thủy Không Tú liền tụ tập nhân sĩ Huyền môn, nhân lúc lực lượng mới của Ma tộc còn chưa lớn mạnh, cùng Ma tộc đại chiến một trận ở Thập Vạn Đại Sơn, kết quả hai bên đều tổn thất nặng nề.

Cuộc chiến đó trực tiếp khiến Ma tôn, Ma hậu tiền nhiệm tử chiến; mà Thủy Không Tú cũng bị vây trong Thiên Hà Nhược Thủy, không thể thoát ra.”

Quỷ Dạ nói một hơi không ngừng, Húc Họa nghe vô cùng hứng khởi, 
“Nói tiếp đi.”

Quỷ Dạ hơi khom lưng với nàng, 
“Đây đối với Sắc Vô Phi mà nói lại chính là cơ hội trời ban. Nàng ta biết Ma tộc đã phát hiện ra thể chất đặc biệt của Ma khôi, Họa Thành sớm muộn gì cũng thất thủ. Vì thế trước đó nàng ta đã đến Thập Vạn Đại Sơn, không biết dùng bí pháp gì mà ký được khế ước với thánh kiếm trấn giữ cửa sông. Nàng ta thả thánh kiếm ra, đổi lại thánh kiếm sẽ bảo vệ Họa Thành. Và hiển nhiên, cái giá nàng ta phải trả cho việc thả thánh kiếm ra chính là mạng sống.”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Húc Họa chậm rãi nói: 
“Đoán không sai, trình tự chi tiết rõ ràng mạch lạc.”

Quỷ Dạ cung kính đáp: 
“Cảm ơn Khôi thủ tán dương.”

Thái Sử Trường Lệnh cuối cùng như cũng hiểu ra, 
“Ngươi nói… chính Vô Phi đã thả thánh kiếm ra? Không, không thể nào! Nàng ấy hiểu biết rất ít về pháp trận, làm sao có khả năng giải thoát cho thánh kiếm?”

Húc Họa dùng quạt che nửa mặt, nhẹ giọng cười nói: 
“Nàng ấy tất nhiên không thể phá giải pháp trận, nhưng đâu có nghĩa là bổn tọa cũng không thể.” Thái Sử Trường Lệnh từ từ quay lại nhìn nàng, ánh mắt nàng dời sang thi thể của Sắc Vô Phi trong quan tài, 
“Tộc nhân đứng trước nguy cơ trùng trùng, mà Họa Thành lại không hề có sức tự vệ. Khôi thủ lo lắng bèn ẩn nấp từ một nơi bí mật nhìn trộm Huyền môn và Ma tộc giao chiến, vô tình gặp được bổn tọa đã phá được pháp trận, đang chờ thời cơ phù hợp. Hai chúng ta đương nhiên không hẹn mà hợp.”

Thái Sử Trường Lệnh vỡ lẽ, 
“Lúc đó ngươi nói đã từng nhận lời một người, vô luận thế nào cũng sẽ bảo toàn mạng cho ta, là ý của nàng ấy sao?” Giọng lão lộ ra xúc động không thể che giấu.

Húc Họa nhún vai, tỏ vẻ câu trả lời là gì, không cần nói cũng hiểu.

Thiên Cù Tử bên cạnh lại không nhịn được hỏi: 
“Nàng nói nàng là…”

Húc Họa nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay chàng, 
“Thiên Hà thánh kiếm.”

Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy trong lòng rúng động, làm sao cũng không thể kết nối mỹ nhân trước mặt với thanh thánh kiếm sắc lạnh kia, 
“Cứ cho là có Sắc Vô Phi tương trợ, nhưng làm sao nàng có thể đột phá được tầng pháp trận cuối cùng?”

Húc Họa nói: 
“Rất đơn giản.” Nàng nhìn thoáng qua Sắc Vô Phi trong quan tài, cười khẽ, 
“Trận tu của Huyền môn và Ma tộc ngàn tính vạn tính, nhưng có ai ngờ được rễ của thần mộc Bất Hủ có thể từ dưới đất mọc xuyên qua pháp trận đâu?”

Quả nhiên! Thiên Cù Tử lạnh cả tim, Húc Họa nói tiếp: 
“Dựa vào thể chất của nàng ấy, đương nhiên không chịu nổi uy lực của thần mộc Bất Hủ. Trước đó bổn tọa đã sớm nói rõ, nhưng nàng ấy vẫn tự nguyện, còn rất kiên quyết; đến phút cuối cùng, cho dù chịu đựng đau đớn cực cùng, cũng không có chút dao động nào.”

Thái Sử Trường Lệnh chất vấn: 
“Ngươi làm sao chứng minh là nàng ấy tự nguyện chứ không phải bị ép buộc?”

Húc Họa quay đầu nhìn lão, thản nhiên nói: 
“Bổn tọa không cần chứng minh. Thái Sử Trường Lệnh, một Họa Thành chật hẹp nhỏ bé chẳng là gì trong mắt bổn tọa cả. Mà thế gian vạn vật sinh sôi không ngừng, một tộc Ma khôi cỏn con chỉ như sâu kiến, không đáng để bổn tọa hao tâm tổn trí. Chỉ vì một phần ân tình này mà bổn tọa mới bảo hộ các ngươi đến bây giờ. Bổn tọa đã từng nói, bổn tọa chính là thần linh của Họa Thành, đáng để các ngươi quỳ lạy.”

Lúc nàng nói những lời này, uy thế cũng hiện rõ, mặc dù không phải là chân thân thánh kiếm, chúng Ma khôi vẫn không nhịn được từ từ ngã khuỵu trên đất.

Thái Sử Trường Lệnh quỳ xuống trước quan tài, cụp mắt nhìn xuống, nặng nề liếc nhìn Khôi thủ tiền nhiệm trong quan tài rồi khẽ nói: 
“Thái Sử Trường Lệnh trước kia ngu muội vô tri, nhiều lần nghi ngờ chống đối, nhưng Khôi thủ vẫn đại nhân đại lượng, chưa từng trách tội. Hôm nay thuộc hạ thành tâm nhận sai, xin Khôi thủ khoan dung.”

Lão quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, 
“Khôi thủ Sắc Vô Phi vì tồn vong của chủng tộc mà hy sinh tính mạng, Thái Sử Trường Lệnh thẹn vì là đại tế ti Họa Thành, nhưng nhiều năm qua lại không phân biệt được trắng đen, hiểu lầm xuất thân của Khôi thủ.” Trán lão dần rịn máu, song động tác vẫn không hề ngừng, 
“Sau ngày hôm nay, thuộc hạ chắc chắn toàn tâm toàn lực trung thành với Khôi thủ.”

Húc Họa nói khẽ: 
“Ngươi vô năng vô đức, nên trung hay không trung, bổn tọa đều chẳng bận tâm. Nhưng bổn tọa xưa nay luôn tuân thủ ước hẹn.” Nàng nhìn thoáng qua Sắc Vô Phi nằm trong quan tài, nói tiếp: 
“Nếu đã tìm được thi thể, vậy tìm một chỗ chôn đi.”

Thái Sử Trường Lệnh không hề khó chịu bởi sự khinh nhờn của nàng, nàng là lựa chọn của Sắc Vô Phi, và sự thật đã chứng minh, Sắc Vô Phi đã đúng.

Lão lại dập đầu một cái, 
“Cẩn tuân lệnh của Khôi thủ.”

Tất cả Ma khôi đều quỳ lạy nàng, Húc Họa nhìn thoáng qua Quỷ Dạ, 
“Ngươi còn không đi?”

Quỷ Dạ quỳ gối bên chân nàng, 
“Quỷ Dạ ngưỡng mộ uy lực của thánh kiếm đã lâu, bây giờ nguyện phản Ma tộc, đi theo Khôi thủ!”

Hóa thân Thiên Cù Tử nhíu mày, Húc Họa ngược lại không đặt nặng chuyện này, 
“Cũng tốt, vậy ngươi cứ tạm thời lưu lại đi.”

Quỷ Dạ thấy khó hiểu trong bụng… sao đồng ý nhanh quá vậy? Hắn không nhịn được hỏi: 
“Chẳng lẽ Khôi thủ không sợ thuộc hạ giả vờ xâm nhập sao?”


“Giả vờ xâm nhập?” Húc Họa như vừa nghe thấy chuyện cười, 
“Lấy năng lực của ngươi, có khác nào tổ kiến trước bình nguyên ngàn dặm đâu, việc gì ta phải lo.”


“…” Cảm ơn nha, ngài thẳng thắn thật.

- -----oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận