Bộ Bộ Kinh Tâm
Chương 100: hương 100
Dận Chân lặng im với vẻ mặt lạnh lùng, sau khi chăm chú nhìn Thập Tứ rời đi, chính mình cũng hướng về phía linh cữu của Khang Hy dập đầu chín lần, lãnh đạm hạ lệnh cách đi tước vương của Thập Tứ, giáng xuống làm Cố Sơn Bối tử, bãi giá trở về Dưỡng Tâm điện. Sau khi trở về Dương Tâm điện liền cho mọi người lui hết, ngồi lặng một mình, Không nói không động, một buổi chiều cứ ngồi im như thế.
Cao Vô Dung ở bên tỷ mỷ thuật lại cho ta từ đầu đến cuối, lo lắng hỏi xem nên làm thế nào. Ta cúi đầu rồi miễn cưỡng nói: "Hoàng Thượng thầm nghĩ được yên lặng một mình, không có việc gì đâu."
Thời gian ăn tối đã qua thật lâu, ta hỏi Ngọc Đàn: " Hoàng Thượng đã truyền lệnh dâng cơm chưa?" Ngọc Đàn trả lời:" Đã truyền rồi, tâm tình của Hoàng Thượng tốt lắm, chọn không ít đồ ăn."
Dận Chân cho mọi người lui ra sau đó bưng bát ăn, vừa cười gắp thức ăn cho ta. Ta than thở: " Trong lòng khó chịu, cần gì phải cố bày ra bộ dạng này?Chỉ càng khiến lòng đau thêm thôi!". Hắn đặt bát xuống, im lặng nhìn ta. Sau một lúc lâu, lạnh lùng nói" Trẫm dù thế nào cũng không thể để bọn họ được như mong muốn! Bọn lão Cửu đang chờ nhìn trẫm mà chế nhạo, trẫm sẽ không tức giận đâu."
Ta đi tới bên hắn, cầm tay hắn nói" Đã là người chiến thắng rồi, có một số việc không cần phải so đo làm gì nữa." Hắn bỗng ôm ta vào lòng, ta giật mình còn chưa kịp kêu lên, đã bị đôi môi hắn ngăn cản lại.
Sau một lúc lâu, hắn vừa hôn nhẹ vành tai ta, vừa thì thầm" Giang sơn mỹ nhân trẫm đều có, quả thực không cần phải so đo cùng hắn." Ta đang trong cơn choáng váng, chợt tỉnh táo trở lại, vội vàng đẩy hắn ra.
nguồn TruyenFull.vn
Hắn kéo ta ngồi thẳng, ngón cái nhẹ nhàng xoa bờ môi ta nói "Vừa nãy ta…, có chút sưng, nàng có bị đau không?" Ta vừa định lắc đầu, Cao Vô Dung ở bên ngoài mành nói:" Thập Tam gia cầu kiến!".
Ta vụt đứng dậy từ trong lòng hắn, hai người rất ngạc nhiên nhìn nhau, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì chứ? Hắn nói:" Mau tuyên". Thập Tam vội vã đi vào, vẻ mặt bàng hoàng bất an, sốt ruột không yên.
Dận Chân hỏi:" Có chuyện gì thế?" Thập Tam quỳ xuống rồi dập đầu, liên tục dập ba lạy nói" Thần đệ tới để cầu thánh chỉ. Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, bất luận là vương công a ca nào cũng không được tuỳ ý ra vào Cửu môn, không được tự ý điều binh. Thần đệ khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn cho thần dẫn người tìm kiếm Lục Vu."
Ta ngạc nhiên nói:" Lục Vu có chuyện gì vậy?" Thập Tam nắm chặt hai tay:" Nàng để lại thư nói rằng không thích sinh hoạt ở vương phủ, tính tình vốn hợp nơi thôn dã, trở về Giang Nam rồi, nói rằng ta không cần tới tìm nàng." Ta không thể tin tưởng, lắc đầu nói" Sao lại có thể như thế? Nàng không thể nào lại bỏ lại ngươi mà đi! Thừa Hoan thì sao?"
Thập Tam gượng cười:" Nàng nói có hoàng huynh cùng ngươi, còn có ta, Thừa Hoan tuyệt đối sẽ không uỷ khuất."
Thập Tam dập đầu hướng về phía Dận Chân, Dận Chân vội vàng cúi người nâng hắn dậy, nói:" Trẫm lập tức hạ chỉ phái người đuổi theo." Nói xong cao giọng gọi Cao Vô Dung, cho truyền Long Khoa Đa.
Thập Tam vội vội vàng vàng xông ra bên ngoài, ta vội kéo hắn lại nói:" Tìm người cũng phải có hình mẫu chứ! Ngươi có bức tranh nào của Lục Vu, mang đến đây cho hoạ sĩ chép lại, để người ta cầm đi tìm. " Thập Tam như vừa tỉnh mộng, liền nói" Đúng rồi, đúng rồi! Lúc ta bị giam cầm, đã vẽ không ít, ta đi lấy đây." Nói xong rồi vụt đi luôn.
Ta nhìn theo bóng lưng Thập Tam mới giật mình nhận thấy, tình cảm hắn dành cho Lục Vu đã vô cùng sâu đậm, ta chẳng bao giờ nhìn thấy một Thập Tam như thế, tâm trạng rối bời, bàng hoàng lo lắng. Dù cho năm đó đối mặt với cái bẫy công phu của Bát a ca hay khi sống kiếp giam lỏng dài đằng đẵng không có kỳ hạn, hắn vẫn ung dung như thường.
Dận Chân lạnh giọng sai Cao Vô Dung:" Phái người điều tra rõ ràng, vì sao Lục Vu đột nhiên rời khỏi Di Thân Vương phủ. Còn nữa, mặc kệ phát hiện bất luận chuyện gì đều phải bẩm báo cho trẫm đầu tiên.". Cao Vô Dung lập tức xoay người đi ra. ( Di Thân Vương là tước hiệu Ung Chính phong cho Thập Tam – Di là vui vẻ, sung sướng )
Ta sốt ruột tới mức đi qua đi lại không ngừng trong phòng, Dận Chân than:" Nàng định giẫm nát sàn nhà hay sao vậy, dù có thế cũng không thể biến ra Lục Vu được đâu. Ăn tạm ít đồ trước đi!" Ta lắc đầu nói:" Không ăn nổi!" Hắn nâng đũa muốn ăn, thở dài, rồi lại hạ xuống, sai người tiến vào dọn.
Đã nửa đêm, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Ta nhìn Dận Chân nói:" Chàng đi ngủ đi! Ngày mai còn phải vào triều." Hắn buông tấu chương trên tay xuống, lặng im một lúc lâu, nói:" Hiện tại ta rất lo lắng. Chẳng bao gìơ thấy Thập Tam đệ như vậy, năm đó khi hắn chỉ một mình đương đầu hổ dữ, đều vẫn có thể cười nhạt. Nhưng hôm nay nàng cũng thấy đấy, thất thố đến như vậy."
Ta cố cười nói:" Tìm được Lục Vu thì tốt rồi, mười năm bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, Lục Vu bản thân lại có tài mạo song toàn, tình ý đậm sâu cũng không có gì kỳ quái.". Hắn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu,đặt tay ngang trán than thở:" Ta lo lắng chính là không tìm về được Lục Vu." Ta xua tay nói;" Sẽ không đâu! Khẳng định có thể tìm được." Hắn thở dài một tiếng:" Mong là ta nghĩ sai.".
Dận Chân lâm triều vừa mới về, ta liền xông tới hỏi:" Tìm được rồi chứ?" Hắn uể oải lắc đầu, ta vội vàng hầu hạ hắn ngồi xuống, lấy khăn tay thay hắn lau mặt. Hắn nhắm mắt lại nói:" Thập Tam đệ không lên triều! Nàng biết không, ta ngồi ở phía trên, nhìn xuống đám người đứng ở bên dưới, dường như mỗi người đều có ý đồ xấu, không một ai có thể tin cậy được, ta cứ suy nghĩ đến thực tâm của bọn họ đằng sau mỗi lớp mặt nạ. Nét mặt tỏ ra kính sợ trung thành liệu có mấy phần là thật? Lúc này ta mới thực sự hiểu được vì sao thiên tử đều là người cô đơn. Trước đây khi thấy Thập Tam đệ đứng ở nơi đó, ta chưa bao giờ có cảm giác này, cái cảm giác lẻ loi trơ trụi."
Ta cố nén nước mắt nói:" Đợi lúc tìm được Lục Vu thì tốt rồi:" Mắt hắn vẫn không mở, nói:" Nhược Hi, ôm ta!". Ta ngồi vào cạnh, dùng hết sức lực toàn thấy ôm chặt lấy hắn.
"Hoàng Thượng, Vương đại nhân cầu kiến!" Hắn mở mắt nói:" Có tin về Lục Vu rồi." Ta vội đứng dậy đi vào trong buồng, buông mành xuống.
Ta tựa vào cột trụ, người dần dần mềm nhuyễn ngồi trên mặt đất "… Thần chiếu theo bức hoạ đi dò la, có người gặp qua một người con gái mặc áo xanh đứng ở bên sông đón gió. Người nhìn thấy nói, vì có nhiều sương, không nhìn được rõ ràng dung mạo, nhưng là cảm thấy hết sức xinh đẹp, lúc đó bọn họ định tới gần nhìn rõ một phen, nhưng sợ đường đột mà do dự không tiến. Bởi vì người con gái đó kỳ lạ đến, đi cũng rất kỳ lạ, khi sương dày thì là đứng ở bờ sông, lúc sương tan đã chẳng thấy người đâu nữa. Thậm chí có người không biết nói đó là thần sông. Thần có xuôi theo bờ sông đi nghe ngóng, nhưng hoàn toàn không có tin tức. Sau rồi, sau rồi… Đột nhiên nghe nói có ngư dân vớt được thi thể một người con gái từ giữa sông, thần lập tức đi đến kiểm tra. Hình dáng tướng mạo đã không thể nhận rõ, nhưng trên cổ tay có đeo vòng ngọc giống hệt như trong bức tranh."
Không, đây không phải là sự thực, Lục Vu sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế? Ngươi bảo Thập Tam phải làm sao để chịu nổi đả kích này đây? Đây không phải là sự thực! Còn có Thừa Hoan, năm đó khi chúng ta đặt tên như thế, chính là vì muốn để nàng hầu hạ dưới gối song thân. Ngươi làm như thế sau này nàng sẽ hầu hạ dưới gối cho ai đây?
"Việc này còn có ai biết không?" " Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cẩn thận tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng, không dám kinh động đến bất luận người nào, ngay cả binh sĩ bên dưới thần đều chỉ sai bảo tiếp tục tìm kiếm. Thi thể thần đã phái người hoàn toàn không biết việc này trông coi cẩn thận."
"Làm tốt lắm! Việc này không được nói lại cho bất cứ ai, các ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, lui ra đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận