Chỉ Yêu Mình Em
Chương 13: Mùa xuân Bắc Bình
Chạng vạng, rặng mây đỏ đầy trời, Đại Lê đứng ở cuối ngã tư đường nhìn bức tường cao che kín bởi hàng rào điện, trên tường in lên ánh sáng hoàng hôn màu đỏ vàng làm tăng thêm sự yên tĩnh.
Đại Lê quyết định không chờ đợi nữa mà quay về khách sạn điện thoại cho anh, mới vừa đi ra hai bước, phía sau truyền đến tiếng kèn ô tô, kỳ thật cô không đi ở giữa đường xá nhưng vẫn xê dịch sang bên cạnh.
Một chiếc ô tô màu nâu đỏ chạy qua người Đại Lê, nhưng đột nhiên ngừng lại ở phía trước cách đó không xa, một cô gái bước xuống xe, cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, ước chừng là ngại gió lớn, cô ta quấn khăn quàng cổ hoa văn dây leo màu xanh nhạt, đeo một cặp kính râm màu trà che khuất đi nửa khuôn mặt, không hề để cho người ta nhìn thấy tầm mắt của cô ta dừng lại ở đâu.
Ngay khi Đại Lê đi qua xe cô ta, cô gái đó lên tiếng, “Đại tiểu thư?”
Đại Lê quay đầu, giờ phút này cô ta tháo kính râm xuống, đồng thời nói: “Tôi là Tiết Phi Dao, chúng ta đã gặp nhau ở Thượng Hải.”
Đại Lê lập tức nhận ra cô ta, mỉm cười thăm hỏi, gọi một tiếng Tiết tiểu thư. Tiết Phi Dao dường như rất vui vẻ, hỏi: “Đình Hiên cũng đến Bắc Bình à? Đang ở chỗ nào?”
Đại Lê biết cô đã bị hiểu lầm, trên mặt vẫn mỉm cười, “Thật ngại, hành trì của Dung tiên sinh tôi không rõ lắm.”
Tiết Phi Dao sửng sờ trong phút chốc, sau đó cười gượng gạo, “Người nên ngại phải là tôi, đêm nay Đại tiểu thư có rảnh không? Tôi biết một nhà hàng Tây ở gần đây nấu ăn rất ngon, cùng đi nhé?”
Lời mời của Tiết Phi Dao rất chân thành, Đại Lê ở Bắc Bình quả thật không có chuyện gì gấp, tối nay điện thoại lại cho anh cũng không sao, vì vậy cô đồng ý nhận lời mời.
Lúc này hai người đến nhà hàng vẫn còn sớm, khách không nhiều lắm, họ ngồi trong đại sảnh lầu một, chiếc bàn cạnh bên cửa sổ. Ăn cơm, nói chuyện phiếm với nhau, đây là lần thứ hai họ gặp mặt, cũng không xem là bạn bè quen thuộc, nên nội dung trò chuyện cũng hạn chế, với lại Đại Lê cũng là người ít nói, cho nên phần lớn thời gian đều im lặng. Sau đó Tiết Phi Dao làm bộ như lơ đãng mà quan sát cô, hôm gặp nhau ở đêm chi hội, ánh sáng đầy màu sắc xung quanh khiến cô ta không để ý, hôm nay mới phát hiện, hoá ra khuôn mặt của cô rất tinh xảo, làn da trắng mịn, đúng là không có một chút trang điểm trên gương mặt.
Trong đại sảnh của nhà hàng, trên mỗi đầu bàn đều treo một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng chiếu vào những ngón tay dài thanh mảnh của Đại Lê, quá trắng mịn có vẻ trong suốt, giống như ngọc tinh thể óng ánh, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Tiết Phi Dao nhịn không được mà cảm thán lên tiếng, “Cô rất đẹp!”
Lời khen ngợi thẳng thắng khiến Đại Lê có phần ngượng ngùng, nụ cười hơi lúng túng, nói tiếng cám ơn.
Tiết Phi Dao nhịn hồi lâu, không thể không hỏi: “Đại tiểu thư, tôi muốn đường đột hỏi một câu, vì sao cô không cùng Đình Hiên… Nếu cô cảm thấy không tiện nói ra cũng không sao.”
“Tôi đã có người yêu.” Đại Lê không ngại ngùng, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Tiết Phi Dao đột nhiên thở dài, vừa vì cảm thấy tiếc cho Dung Đình Hiên, vừa nhớ tới những lời giống như vậy mà người kia đã nói với mình.
Bản tính trời sinh của phụ nữ rốt cuộc thấy tò mò, cũng không ngoại lệ người tao nhã như Tiết Phi Dao, cô ta lại hỏi: “Đại tiểu thư lần này đến Bắc Bình là vì người yêu sao?”
Đại Lê cười cười không trả lời, im lặng là ngầm thừa nhận, Tiết Phi Dao cười nói: “Thật khéo, lần này tôi đến Bắc Bình cũng là vì người yêu, chỉ có điều là chồng tương lai.”
Đại Lê cũng không truy hỏi, lúc này vừa ăn xong bữa chính, sau đó ăn tráng miệng, hai người đều ăn bánh pút đing, khác ở chỗ, của Tiết Phi Dao là vị chanh, còn Đại Lê là dâu tây xanh.
Bánh mới ăn được một nửa thì có vài người tiến vào đại sảnh nhà hàng, Tiết Phi Dao ngồi ở phía hướng về cửa, cô ta ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt anh tuấn bao quanh bởi vài gương mặt phương Tây, cô ta cười nói: “Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, chính là anh ấy.”
Đại Lê không có hứng thú, nhưng vì lịch sự mà quay đầu nhìn, Tiêu Hữu Thành đã lên lầu, chỉ nhìn thấy thoáng qua một bóng lưng, Đại Lê hơi ngạc nhiên, cô lập tức nhẹ nhàng nhíu mày, nét mặt biến đổi khó thấy như vậy trùng hợp rơi vào trong mắt của Tiết Phi Dao.
Đại Lê quay đầu lại, cùng Tiết Phi Dao bốn mắt nhìn nhau, một đôi nghi hoặc, một đôi thẳng thắn vô tư, Đại Lê mở miệng: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”
Tiết Phi Dao đầu tiên kinh ngạc, sau đó gượng gạo, rồi bật cười, cuối cùng cô ta chau mày, “Tại sao lại là cô?”
Hai người không nói nữa, cũng không tiếp tục ăn bánh, trên bàn ăn tồn tại một sự yên tĩnh khác thường, Đại Lê thì rất bình thản, còn trong lòng Tiết Phi Dao lại có vô số cảm xúc quay cuồng, cô ta đắn đo rất nhiều lần, cuối cùng nói: “Bây giờ tôi là thư ký của anh ấy, mỗi ngày sớm chiều đều ở cùng nhau.”
“Vất vả rồi.”
Tiết Phi Dao nhìn Đại lê, muốn tìm trên gương mặt cô cho dù là một điểm rất nhỏ, vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng không có, khuôn mặt Tiết Phi Dao dần dần trở nên lạnh lùng, “Rốt cuộc là cô xem thường tôi, hay là không cần anh ấy?”
Đại Lê ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Chuyện mà tôi không thể kiểm soát được, tôi sẽ không lo lắng.”
Hai giờ sau, Đại Lê ngồi ở bàn ăn một mình, trong tay cầm tách cà phê, thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang, Tiết Phi Dao ngồi ở trong xe đậu bên ven đường, xuyên qua cửa kính rộng lớn của nhà hàng kia, cô ta luôn luôn nhìn cô.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy Đại Lê đột nhiên đứng lên, dường như kêu lên câu gì đó, Tiết Phi Dao theo ánh mắt của cô nhìn qua thì thấy một thân ảnh bay nhanh tới, hai người ôm nhau thật chặt, không coi ai ra gì.
Những người phương Tây đi theo Tiêu Hữu Thành đang đứng phía sau vỗ tay, Tiết Phi Dao cảm thấy trái tim như có một cây kim nhỏ đâm vào đau buốt, về sau cô ta mới biết được, tâm trạng xa lạ này gọi là ghen ghét.
Sáng hôm sau đến công sở, Tiết Phi Dao theo thường lệ pha cà phê cho Tiêu Hữu Thành, anh đến muộn hơn so với ngày thường, tinh thần xem ra rất tốt, vẫn khách khí cám ơn khi Tiết Phi Dao đưa tách cà phê. Cô ta không đoán được anh có biết chuyện ngày hôm qua hay không, trong bụng đầy tâm sự, nhưng trên mặt vẫn tươi cười không cho người khác nhìn ra tư tưởng của mình.
Tiêu Hữu Thành đến muộn, không sớm như thường ngày, chưa đến giữa trưa đã chuẩn bị rời khỏi, anh nói với thư ký buổi chiều anh sẽ không trở lại, có chuyện gì cứ báo cho Tôn Phụ.
Lúc ấy Tiết Phi Dao đang lấy nước, sau khi Tiêu Hữu Thành đi khỏi, ánh mắt mọi người đều thu hồi lại, thư ký Lưu Dương đứng bên cạnh Tiết Phi Dao kêu lên: “Tiết tiểu thư!” Tiết Phi Dao lúc này mới lấy lại tinh thần, cô ta lập tức cảm nhận được ngón tay đau rát, ngừng tay không kịp nên nước sôi từ trong tách tràn ra, khiến cho làn da mềm mại của cô ta lưu lại một mảnh sưng đỏ. Ngũ tiểu thư của Tiết gia lớn lên trong chúng tinh phủng nguyệt *, lần đầu tiên nếm trải mùi vị đau đớn của ngón tay và cả trong lòng.
(*) ý nói lúc nào cũng được mọi người vây lấy, che chở, xem bản thân như là cái rốn của vũ trụ
Ngược lại với tâm tình của Tiết Phi Dao, giờ phút này Tiêu Hữu Thành giống như sắp bay lên trời, anh đến khách sạn đón Đại Lê, rồi hai người cùng nhau đi ăn. Đại Lê dự định ở lại Bắc Bình một khoảng thời gian, dù sao ở trong khách sạn cũng không được tiện cho lắm, cô muốn tạm thời thuê phòng, Tiêu Hữu Thành đề nghị mua nhà, sau khi cưới sẽ dọn ra khỏi phủ đại soái cùng nhau ở bên ngoài, Đại Lê lo lắng sau khi kết hôn muốn thường xuyên quay về Thượng Hải, ở lại phủ đại soái quả thật bất tiện, vì thế cô tán thành ý kiến anh. Buổi chiều hai người cùng đi xem nhà, bởi vì là “Nhà” sau này, họ đặc biệt để tâm chọn lựa kỹ càng.
Hơn một tuần liên tục tìm kiếm, khó khăn lắm mới vừa ý một căn nhà lớn theo phong cách phương Tây ở ngoại ô phía nam, ngôi nhà hai lầu tường trắng ngói đỏ, trong đình viện có trồng cây trúc xanh và hoa mai vô cùng tươi tốt, cảnh vật xung quanh thanh tịnh, đẹp đẽ, nhất là phía sau ngôi nhà có một hồ nước không lớn cách đó không xa, xuyên qua cửa sổ lầu hai có thể trông thấy mặt nước xanh biếc trong veo, Đại Lê thích nhất là sống gần biển, ở đây có hồ nước cũng tốt.
Đây là biệt thự của một thương nhân người Anh, chỉ ở được vài ngày, chỗ nào cũng còn mới tinh, người thương nhân cũng không nguyện ý bán, ra giá bao nhiêu cũng không được, ngay khi Đại Lê nghĩ không còn cơ hội thì người kia đột nhiên thay đổi chủ ý, lập tức bán lại. Về phần Tiêu Hữu Thành dùng thủ đoạn gì ở sau lưng cũng tự hiểu không cần phải nói.
Tất cả đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, Đại Lê đến Bắc Bình cũng không mang nhiều thứ, tất cả đồ đạc chỉ sắp xếp trong một chiếc va ly nhỏ, ngày hôm đó cô liền dọn vào.
Sau khi thu xếp qua loa, hai người bắt đầu xem từng nơi trong nhà thật kỹ lưỡng, vừa xem vừa dự tính, để sô pha ở đâu, đặt đàn dương cầm ở chỗ nào, phòng ngủ ở đâu, phòng sách nơi nào, xem xong tất cả các phòng trên lầu hai, Tiêu Hữu Thành đột nhiên nói: “Nhà này vẫn hơi nhỏ, chờ chúng ta có đứa con thứ tư, nhất định phải đổi sang chỗ khác.”
Đại Lê vẫn là cô gái chưa chồng, trên mặt liền thẹn thùng, giận dỗi liếc anh một cái, ở trong mắt Tiêu Hữu Thành chỉ nhìn thấy phong tình vô hạn, anh ôm lấy cô đặt lên một nụ hôn.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng mặt trời, bóng dáng cửa sổ, âm thanh của gió, chỉ có ngọt ngào kẽ răng, mật ngọt trong lòng, chỉ có nhịp tim và hơi thở của nhau… Mọi việc trần thế, dù có bao nhiêu người, bao nhiêu trở ngại, khó khăn, nhưng được ở trong lòng của đối phương, quyến rũ mà ấm cúng là đủ rồi.
Mùa xuân ấm áp tháng tư, mặc dù ban đêm ở Bắc Bình không lạnh, Tiêu Hữu Thành mang một chiếc ghế mây vào trong phòng ngủ, vẫn trải lên một tấm chăn lông cừu rồi bế Đại Lê ngồi trên ban công. Gió nhẹ thổi vào mặt, mang đến mùi đất trong lành, không khí lạnh của hồ nước, mùi cỏ xanh thơm ngát…
Đại Lê cuộn người trong lòng Tiêu Hữu Thành, cô nhắm mắt lại hưởng thụ không khí mùa xuân tươi đẹp, thanh âm của Tiêu Hữu Thành vang lên bên tai, “Em biết sao chức nữ không?” Thì ra anh đang ngắm sao, Đại Lê mở mắt ra, bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng lấp lánh đua nhau toả sáng, Đại Lê không khỏi thở dài: “Thật đẹp.”
“Sao chức nữ chỗ nào?” Tiêu Hữu Thành lại hỏi.
Kỳ thật Đại Lê đối với chòm sao không hiểu biết nhiều, cô mờ mịt tìm trên bầu trời, “Em không biết, hẳn là ở ngân hà gần đây.”
“Còn sao ngưu lang ở đâu?”
“….. Ở ngân hà bên kia thì phải.”
Đáp án mơ hồ này đã làm cho Tiêu Hữu Thành vừa lòng, anh thở dài, “Thật đáng thương, giống như chúng ta vậy.”
“…..” Đại Lê rốt cục biết mục đích của anh khi hỏi những câu lạ lùng này, cô nhất thời dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Em không phải đến đây rồi sao?”
“Vĩnh viễn ở bên cạnh anh mới tốt.” Anh chăm chăm nhìn cô như một đứa trẻ đáng thương. Đại Lê miễn cưỡng cười, hôn lên môi anh một cái, dịu dàng dỗ dành, “Bạn nhỏ ngoan nhé, chị ở Bắc Bình nghỉ ngơi hơn một tháng đấy!”
Anh cúi người kề sát môi cô, “Miệng của chị rất ngọt, em muốn nếm thử nữa.”
Hai người vui đùa một hồi, sau đó yên tĩnh lại, tích tụ trong lòng gần như tiêu tan. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, vùi đầu vào gáy của anh, khoé miệng khẽ nhếch. Gió xuân vẫn dịu dàng thổi vào mặt, mang đến một mùi thơm ngát như có như không.
“Có mùi thơm thoang thoảng.”
“Ừm.”
“Ở đâu?”
“Trên người em.”
“Nói thật đi.”
“Không phải mùi thơm trên người em sao?”
-_-///
Đèn sáng lên trong sân, hai người đi dạo trong vườn hoa phát hiện mấy đoá hoa màu trắng nhỏ, nhìn nửa ngày cũng không biết là loài hoa gì. Gây sức ép hồi lâu, sắc trời cũng đã tối, Tiêu Hữu Thành mặc áo khoác quay về phủ đại soái, động tác anh chầm chậm, hẹn ngày mai ăn sáng cùng nhau, Đại Lê tiễn anh đến cửa, cánh cửa chưa đóng lại đã thấy anh quay đầu: “Em ở một mình, anh không yên tâm.”
Đại Lê hơi hất cằm: “Đi.”
Thấy Tiêu Hữu Thành muốn nói thêm gì nữa, Đại Lê ngẩng đầu hôn lên mặt anh, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, “Ngủ ngon.”
Nửa đêm khát nước, Đại Lê rời giường uống nước, bởi vì ánh trăng rất sáng, không cần đèn cũng có thể tạm nhìn thấy, Đại Lê rót một ly nước, cô phát hiện có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, thì ra vẫn chưa đóng cửa, một tay cầm ly nước, một tay khép cửa lại, nhưng động tác đột nhiên ngừng lại, xe của anh còn đậu ở bên ngoài.
Cô đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ thật lâu, ly nước sớm đã lạnh đi, sau khi trở về giường, lăn qua lộn lại không ngủ được cô quấn lấy tấm chăn lúc nãy trên ghế dựa, cô ghé người trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vậy mà một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Khi Đại Lê thức dậy thì trời đã sáng, nghiêng người nhìn xuống dưới, xe đã đi mất, cô liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa qua bảy giờ, đoán rằng anh đã trở về chợp mắt một lát. Sau đó cô ngủ lại rất ngon, khi tỉnh lần nữa đờ đẫn vài giây, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã qua chín giờ, trong lòng cô nghi ngờ, vội vàng rửa mặt thay quần áo, xuống lầu thì nhìn thấy anh, quần áo đã thay, đang ngồi trong phòng khách xem báo, nghe tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu lên cười nói: “Con sâu lười nhỏ cuối cùng đã thức dậy.”
Trên mặt cô có chút ngượng ngùng, “Anh đến lúc nào? Tại sao không gọi em?” Lúc nói chuyện anh đã đến trước mặt, rồi cô bị anh kéo vào trong lòng, “Quấy nhiễu giấc ngủ của em, để em giận anh à.” Khi anh nói những lời này, trong giọng nói không có nửa phần trách cứ, chỉ tràn đầy sự nuông chiều. Cô tinh tế nhìn anh một phen, tinh thần vẫn tốt, khuôn mặt cũng sạch sẽ, chỉ là đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu tiết lộ bí mật, cô đau lòng, dịu dàng vuốt ve đường viền của đôi mắt anh, “Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Anh chỉ cười, “Rất tốt.” Rồi anh kéo tay cô đi về phía bàn ăn, trong ngôi nhà này, tuy rằng phòng bếp có đầy đủ dụng cụ, nhưng bởi vì lúc trước chủ nhân không dùng đến trong thời gian dài, cũng không có đồ ăn dự trữ, bữa sáng là do anh đi mua từ sáng sớm, may mà mua thức ăn kiểu Tây, không cần chú ý nóng lạnh, chỉ cần đem sữa hâm nóng là có thể uống, cô thấy anh ngửi mùi thơm, hỏi anh: “Đói bụng à?”
“Ừm.” Miệng anh nhét một lát bánh mì, vẫn còn ngậm thức ăn mà trả lời hỗn độn.
“Sao anh không ăn trước?”
Anh ăn xong lát bánh mì, giọng nói rốt cục rõ ràng, “Phải cùng nhau ăn.”
Trong lòng cô ngọt ngào, trên mặt vô thức mỉm cười đáng yêu, vô cùng xinh đẹp, rực rỡ như là đi ra từ niềm hạnh phúc. Trong thời gian ăn sáng, Tiêu Hữu Thành vậy mà cũng ngớ ngẩn nhiều lần.
Ăn xong, đem chén đĩa rửa sạch sẽ, Đại Lê thấy phòng bếp vẫn dùng được, cô đề nghị trưa nay nấu ăn trong nhà, vừa vặn ngày hôm đó Tiêu Hữu Thành không có việc gì, vì thế họ cùng nhau đi mua đồ ăn.
Đậu xe ở bên ngoài chợ bán thức ăn, hai người tay trong tay đi dạo bên trong, tuy rằng Đại Lê sẽ nấu ăn, ở Vienna cô cũng tự mình mua đồ ăn, nhưng chưa từng đi chợ ở trong nước, Tiêu Hữu Thành đương nhiên chưa từng đi qua, cái gì cũng thấy mới mẻ. Những người nông dân bán đồ ăn còn cảm thấy mới mẻ hơn, làm sao được gặp một cặp đôi xinh đẹp sáng sủa như vậy? So với kim đồng ngọc nữ trên báo chí còn đẹp hơn.
Nhưng phiền phức liên tục xảy ra, tiền sử dụng ở nơi này đều là tiền xu, Tiêu Hữu Thành nào có tiền lẻ như vậy? Mua mấy cọng hành cũng chỉ có thể đưa ra tờ tiền có giá trị lớn, người nông dân bán hành một ngày cũng không kiếm được nhiều như vậy, đi đâu để thối tiền lẻ cho anh chứ? Một chuyến đi như vậy, không mua được bao nhiêu thứ, tiêu xài ngược lại không ít, hễ là hai người vào xem cửa hàng nào, chủ của nhưng nơi đó đều mặt mày hớn hở.
Đại Lê muốn làm gà xào măng, vì thế cô mua một con gà còn sống, về nhà hai người không biết làm sao, Đại Lê lấy ra một con dao từ phòng bếp đưa cho Tiêu Hữu Thành, ý tứ là việc này phải do người đàn ông làm, bản thân cô đứng xa xa nhìn. Tiêu Hữu Thành bất chấp khó khăn đi bắt con gà trong cái lồng ra, do con gà kia giãy dụa thật sự quá lợi hại, cuối cùng anh tuột tay, con gà chạy thoát ra ngoài, ở trong sân “Ác, ác, ác” tán loạn, lông gà bay đầy trời. Đại Lê vội vàng chạy vào nhà đóng cửa, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tiêu Hữu Thành sốt ruột, lấy súng ra, kỹ thuật bắn súng của thiếu soái đương nhiên hơn người, con gà đã chết cũng không có gì đau đớn, nhưng mà dùng súng giết gà, e rằng thiếu soái là người đầu tiên, Đại Lê cười đến nổi thắt lưng không dậy nổi, đau sốc hông mấy lần.
Anh không nấu cơm, ngay cả trợ thủ cũng không có tư cách, nhưng anh vẫn ở lại trong phòng bếp, lúc thì đưa cho cô cái chén, lúc thì giúp cô mở bình dấm, thời gian còn lại chỉ đứng nhìn cô, nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Đại Lê, dáng vẻ chăm chú làm việc của cô lại đẹp như thế này.
Cuộc sống hằng ngày của cặp vợ chồng bình thường nhất, ở cùng cô, cũng có thể khiến người ta say mê.
Gà xào măng cuối cùng không thực hiện được, ma bà đậu hủ, măng xào, ngư hương nhục ti, đều là những món ăn bình thường. Vốn chỉ cần Đại Lê đích thân nấu, như thế nào Tiêu Hữu Thành cũng đều thấy ngon miệng, huống chi quả thật rất ngon, một vài món ăn như vậy nào ngờ hai người đều ăn sạch sẽ. Đại Lê không thích rửa chén, công việc hiển nhiên thuộc về thiếu soái, Tiêu Hữu Thành đeo một cái tạp dề màu trắng, để Đại Lê cười hì hì đứng phía sau anh, cô đặt cằm trên vai anh, vừa giám sát vừa khẽ hát.
Thời tiết nóng khác thường, sau trận mưa vào buổi chiều, gần tối không khí càng cảm thấy oi bức gay gắt, Tiêu Hữu Thành lái xe chở Đại Lê đến mái che ngoài trời của một khách sạn xa hoa ăn kem, chỉ cần một ly xài chung một cái muỗng.
Trong lúc vành tai tóc mai chạm vào nhau, họ chợt nghe một tiếng gọi trong trẻo ở phía sau: “Anh!”
Đại Lê và Tiêu Hữu Thành cùng quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh sân thượng đi tới vài thiếu niên nam nữ, họ đều mặc đồng phục học sinh một màu, chỉ có một cô gái mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đường viền ren trắng, tóc uốn quăn xinh đẹp, thông minh thanh lịch, cô chạy đến phía sau Tiêu Hữu Thành, hai tay vòng quanh cổ anh, nói: “Anh! Vài ngày không gặp anh rồi!” Khi nói chuyện, ánh mắt cô bé trộm nhìn Đại Lê.
Gặp nhau thế này, Tiêu Hữu Thành không thể không giới thiệu hai người với nhau, rốt cuộc đây là lần đầu tiên Đại Lê gặp “em chồng”, nhưng trong trường hợp vội vàng như vậy, Tiêu Hữu Thành sợ cô sẽ không được tự nhiên, thấy cô chào hỏi thoải mái thanh thản, anh cũng an tâm.
Tiêu Hữu Tình trái lại nhìn chằm chằm vào Đại Lê, đột nhiên nói: “Thì ra chị chính là Juliet của anh trai!”
Lúc ấy Tiêu Hữu Thành vừa uống xong một ngụm cà phê, anh bị sặc nước, ho khan dữ dội, Đại Lê nhẹ nhàng xoa lưng giúp anh. Khi hô hấp trở lại bình thường, Tiêu Hữu Thành chau mày, trách em gái, “Nói lộn xộn gì đó?”
Tiêu Hữu Tình có chút sợ lại có chút không phục, “Em khen ngợi anh chị mà! Tình yêu của Romeo và Juliet làm cho người ta cảm động nhất!” Bởi vì gần đây cô bé đọc Shakespeare, rất mê câu chuyện này, cho rằng khi nói đến chuyện tình yêu, lấy ra làm ví dụ đó là lời khen ngợi tốt nhất.
Tiêu Hữu Thành vẫn nghiêm mặt, Tiêu Hữu Tình bĩu môi, muốn nói anh mê tín, nhưng cuối cùng có phần sợ anh trai, cô bé không dám mở miệng. Lại nghe Đại Lê cười nói: “Tóc của Juliet có lẽ không cắt ngắn như tóc của chị nhỉ?” Ba người cùng cười lên.
Tiêu Hữu Thành hỏi em gái tại sao lại đến đây, Tiêu Hữu Tình nhìn về phía mấy người bạn học nói: “Mấy người bạn ở nhóm văn học của em không muốn tham gia tiệc sinh nhật tại nhà ngày mai, cho nên em mời bọn họ trước.” Hai ngày nay Tiêu Hữu Thành chỉ lo cho Đại Lê, thiếu chút nữa đã quên sinh nhật của em gái, may mắn hôm nay gặp được, gương mặt anh bình tĩnh nói: “Vậy em đi tiếp đón bạn bè, hoá đơn để lại tính chung với anh.”
Ai ngờ Tiêu Hữu Tình ngồi xuống ghế bên cạnh, cười hì hì nói: “Anh, ở đây vẫn còn chỗ, không bằng ngồi chung với nhau đi!” Không để ý đến sắc mặt khó coi của Tiêu Hữu Thành, cô bé muốn nhìn chị dâu tương lai, hiếu kỳ tìm hiểu mọi chuyện, rồi phất tay gọi bạn học, mấy người học sinh đợi hồi lâu ở bên kia, thấy thế, do dự vài giây rồi tới đây.
Sắc mặt của Tiêu Hữu Thành lại không tốt, sau khi mấy người học sinh ngồi xuống Tiêu Hữu Tình liền giới thiệu, không nhiều người lắm, chỉ có hai nam một nữ, đều là học sinh trường Bắc Đại, Tiêu Hữu Tình học ở trường giáo hội của người Anh quốc, bạn học đều là con cháu của gia đình hiển hách, Tiêu Hữu Thành nghĩ cô bé tham gia vào nhóm văn học chỉ cho vui, không ngờ lại kết giao với một số bạn tốt.
Tiêu Hữu Thành và Đại Lê vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, nay lại đến thêm mấy thiếu niên nam nữ trẻ tuổi, khách ngồi xung quanh đều ghé mắt nhìn chiếc bàn này. Trong đó có một nam sinh tên Chu Thuần là người nổi bật nhất, răng trắng mắt sáng, diện mạo có ba phần nữ tính, may mà một đôi mày kiếm tăng thêm mấy phần khí khái anh hùng.
Thừa dịp Đại Lê đứng dậy đi toilet, Tiêu Hữu Tình nghiêng người đến bên tai anh trai nói: “Chị dâu này em thích.”
Tiêu Hữu Thành muốn cười nhưng kìm nén, “Em không phải không thích người quá hoàn mỹ sao?”
“Chị dâu không giống với người thích sự hoàn mỹ.”
Tiêu Hữu Thành cười cô bé một câu già mồm át lẽ phải, trong lòng anh cảm thấy thoải mái.
Đại Lê từ toilet đi ra, rửa tay ở ngoài cửa, cô ngửi được mùi thuốc lá thổi đến, mới đi ra vài bước thì thấy một nam sinh dựa vào vách tường ở chỗ rẽ, áo khoác màu đen mở ra, áo sơmi trắng bên trong cũng cởi ra một vài nút áo ở phía trên, đôi mắt phượng híp lại, liếc xéo cô một cái, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục hút thuốc, Đại Lê nhận ra cậu ta là một nam sinh ngồi cùng bàn, cô đi ngang qua gật đầu, vốn định nhắc nhở cậu ta nơi này cấm hút thuốc, nhưng cô không mở miệng.
Chưa đi được vài bước, có một người ở bên cạnh sải bước đi nhanh qua, sát bên người cô nói một câu, “Dây giày bung rồi.” Đại Lê cúi đầu nhìn, quả là vậy. Cô muốn nói tiếng cám ơn nhưng người đã đi xa.
Trở lại chỗ, người nam sinh kia đã ngồi xuống, trong những người học sinh, cậu ta vẫn im lặng nhất, ngay cả lúc nói chuyện với Tiêu Hữu Thành cũng chỉ đáp lời ít ỏi, sau khi ăn xong bữa tối, Đại Lê cũng nhanh chóng quên đi người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận