Chỉ Yêu Mình Em

Chương 35: Ngoại truyện 1: Thanh mai trúc mã

Edit: chijiro
Beta: p3104
Ánh mắt của chúng ta không thể nhìn thấy sự trưởng thành của nhau
Nhiều năm sau thanh mai trúc mã hồi tưởng lại, vẫn còn cảm giác đau buồn
Từ trước đến nay cậu bé Trần Tiểu Dẫn không hề nhớ rõ cha mẹ mình là ai, không nhớ rõ tại sao mình lại có mặt ở nơi này, ký ức lúc ban đầu trong cuộc sống của cậu chỉ có nỗi đau vô tận, đói khát, lạnh giá…. Cậu lưu lạc ở khắp đầu đường tại Thượng Hải, ăn xin để sống qua ngày, còn thường gặp ẩu đả với những bọn trẻ lang thang khác, bọn chúng giành giật số đồ ăn ít ỏi của cậu, giành lấy quần áo rách nát mà cậu nhặt được… Nhưng cậu vẫn sống sót, quả đấm chính là quy tắc của thế giới này, khi cậu đứng ở trong đêm mưa, bởi vì tranh giành chỗ trú mưa nho nhỏ mà cậu một lúc đánh gục cả sáu tên thiếu niên, từ trong chiếc ô tô nhỏ đỗ ở đầu con hẻm, Đại Mặc Tường buông một câu, “Tiểu tử này khá lắm.” Từ đó về sau cậu bước vào một thế giới khác.
Lại là một thời kỳ gian khổ khác, Trần Tiểu Dẫn bị đưa tới một nơi cùng với bọn trẻ khác, tiếp nhận các loại huấn luyện, khắc nghiệt đến gần như tàn khốc, có người không chịu được mà chạy trốn, cũng có người chết đi, nhưng cậu cắn răng kiên trì, kiên trì đến cuối cùng. Vào một ngày mưa đó, cuối cùng cậu được Đại Mặc Tường đưa lên xe.
Trong một ngôi biệt thự nằm trong khu tô giới Anh, Trần Tiểu Dẫn đứng thẳng tắp, lạnh lùng chờ đợi số phận của mình, hoàn toàn không giống một đứa trẻ tám tuổi. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô, Đại Mặc Tường nghe thấy liền đi ra ngoài, không bao lâu, trong tầm mắt cậu xuất hiện một hình dáng nhỏ bé, áo mưa màu vàng nhạt, chẳng hiểu vì sao, lại có thể chói mắt đến thế, trong nháy mắt phá tan bóng tối, đâm thẳng vào mắt cậu.
Áo mưa trùm đầu bọc lấy toàn thân, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tinh tế như gốm sứ, trơn bóng như ngọc, trên trán có vài sợi tóc dính nước nên dán cả lên mặt, đôi mắt cũng như thấm nước, con ngươi ướt sũng vừa đen vừa to, cô bé nhìn cậu chăm chú, trên người tỏa ra mùi mưa trong mát, pha lẫn với mùi sữa nhàn nhạt, giọng nói vừa còn mùi hơi sữa vừa có chút bực bội, cô bé hỏi cậu, “Anh là ai?”
Trần Tiểu Dẫn há hốc miệng, nhưng nói không ra lời, nhịp tim cũng không phải của chính mình.
Đại Mặc Tường ôm vợ đi vào, cười nói: “Lê Lê, đây là anh Tiểu Dẫn của con, sau này sẽ chơi với con.”
Cậu rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của cô bé phát sáng, giống như một bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh đều là vui thích, trong lòng cậu có sự kích động tự hào nói không ra lời, vì bản thân mình có thể làm cô bé kia vui vẻ, lần đầu tiên cậu cảm nhận được tâm trạng như vậy, giống như lúc này mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Nụ cười của cô bé lan đến tận khóe mắt, gọi một tiếng êm ái, “Anh Tiểu Dẫn.”
Hô hấp của cậu ngừng lại, từ nay về sau trầm luân.
Cô bé được người hầu đưa lên lầu thay quần áo, Đại Mặc Tường thu lại dáng vẻ tươi cười quay sang nói với cậu, “Từ này về sau con bé là chủ nhân của cháu, cháu phải thề cả đời này phải bảo vệ nó, không để cho nó chịu một chút tổn thương nào, biết không?”
Thường Phi thấy yêu cầu như vậy đối với Trần Tiểu Dẫn vẫn là một đứa nhỏ mà nói là gánh nặng, bà kéo cánh tay chồng, nhưng Trần Tiểu Dẫn đã mở miệng, biểu tình nghiêm túc kiên định không phù hợp với tuổi tác, “Cháu thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ em ấy! Dùng cả mạng sống của cháu!” Từng chữ vang lên, đó chính là lời thề từ trong trái tim.
Khi đó bang Hải Thiên đặt chân ở bến Thượng Hải không bao lâu, trước bang Thanh Hợp sau có bang Hoàng Hưng, sinh kế có chút gian nan, Đại Lê tuổi còn nhỏ đã phải học các kỹ thuật phòng thân, mỗi sáng tập luyện hai giờ đồng hồ, Trần Tiểu Dẫn luôn ở cùng cô, sư phụ rất nghiêm khắc, sẽ không vì cô là tiểu thư mà hạ thấp yêu cầu, bởi vì tất cả đều liên quan đến mạng sống. Trần Tiểu Dẫn cũng hiểu được đạo lý này, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cậu luôn không đành lòng.
Nhưng cô bé không than khổ, thỉnh thoảng cũng bướng bỉnh, nhân lúc sư phụ không để ý, cô bé len lén ăn một miếng sô cô la, cũng cho cậu một miếng, lúc đầu cậu còn ngại, sau này dần quen liền cùng cô nhìn nhau cười ăn ý, sô cô la hơi đắng, nhưng cậu chỉ cảm thấy ngọt, mùi vị ngọt ngào nhất trong ký ức, mãi mãi không thể thay đổi được.
Nói cho cùng cô bé vẫn là trẻ con, cũng ao ước chơi đùa với các bạn, thích các trò chơi của con nít, thời gian ngắn ngủi trước khi ăn tối mỗi ngày, cô bé được phép ra ngoài, cùng bọn trẻ ở gần đây chơi quăng bao cát, nhảy ô vuông, từ xa xa cậu có thể nghe rõ tiếng cười cùng tiếng tranh luận của cô bé, phác thảo được hình dáng của cô bé, quen thuộc như vậy, như là một bộ phận của thân thể mình.
Sau này có một thời gian phổ biến trò chơi lấy vợ, các cậu bé bảo cô bé chọn chú rể, lông mày cô bé nhăn lại thành hình chữ bát đến nửa ngày, thấy Trần Tiểu Dẫn đang đứng chờ ở bên cạnh, cô bé nói, “Tớ muốn anh Tiểu Dẫn làm cô dâu.”
Biết rõ chẳng qua là lời nói đùa, trong đầu cậu lại có cái gì đó đang nảy nở, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu vang lên liên tiếp bên tai, như xa như gần. Cậu đem câu nói này cất giữ trong lòng cả đời, mỗi lần nhớ lại đều rất cẩn thận như sợ làm vỡ thứ gì đó.
Thời gian tốt đẹp lại vội vàng trôi qua, trong mắt bọn họ, thậm chí còn không nhìn thấy sự trưởng thành của nhau.
Bang Hải Thiên ngày một lớn mạnh, Đại Mặc Tường trở thành nhân vật có thể kêu mưa gọi gió ở Thượng Hải. Khi đến sinh nhật thứ ba mươi của Thường Phi, Đại Mặc Tường đặc biệt mời một cô đào hát nổi tiếng một thời ở Bắc Bình, tại sân khấu của Tàng Xuân Viên, Đại Lê chê trong ghế lô nhìn không rõ, cô liền xin cha mẹ chạy đến trước sân khấu ở dưới lầu, Trần Tiểu Dẫn đương nhiên theo sát từng bước.
Trên sân khấu vừa mở màn vở kịch “Mục kha trại”, tư thái và giọng hát của cô đào đều vô cùng tốt, Đại Lê ngẩng đầu mở to mắt nhìn, trong mắt chất chứa đầy ước ao. Sau khi nghe hát là ăn khuya, Đại Lê kéo Trần Tiểu Dẫn lén quay về rạp hát, đưa một túi bánh hoa quế cho người học việc của gánh hát, xin hóa trang giúp cô, lại thay trang phục hát, dáng vẻ khi cô đào hát lúc đó, cô rất thích. Tuy rằng trang phục không vừa với người, trang điểm cũng đơn giản, một cô bé mười hai tuổi, không thể dấu được nét xinh đẹp quyến rũ trong ánh mắt, khiến cho Trần Tiểu Dẫn choáng váng, người học việc luôn miệng nói cô bé xinh đẹp như vậy, chắc là chỉ có vị thiếu soái ở Bắc Bình mới xứng đôi.
Lúc đó Trần Tiểu Dẫn mười lăm tuổi, bởi vì thường xuyên có “nhiệm vụ”, nên thường ra vào những nơi phong nguyệt, nhưng chưa từng có suy nghĩ gì, thế nhưng đêm đó, trong giấc mộng của anh nhiều lần xuất hiện dáng vẻ của cô khi hát hí khúc, khoé mắt cô xếch lên, hai tròng mắt trong veo thăm thẳm, cô khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng…. Trong bụng như có lửa đốt, lúc tỉnh dậy thì phát hiện giữa hai chân ướt nhầy. Lúc này anh hung hăng tự tát mình hai bạt tay, trong lòng đồng thời cũng cảm thấy trống vắng, mất mát, ngỡ ngàng.
Ngày hôm sau nhìn thấy cô, anh không kiềm chế được mà đỏ mặt, nhưng cô hồn nhiên không phát giác, vẫn dáng vẻ vô tư vô ưu như trước.
Mùa hè ánh nắng gay gắt, xuyên thấu qua kẽ lá tạo thành những bóng loang lổ. Bên cây ngô đồng ven đường, thiếu nữ mười sáu tuổi phóng khoáng dựa vào chiếc xe, quần đen áo trắng, mái tóc ngắn, cả người cao ngất giống một cậu thiếu niên hơn.
Thấy anh, nụ cười lan đến tận khóe mắt, hơi thở thanh xuân bức người so với ánh nắng của mùa hè dường như còn gay gắt hơn, cô vẫn gọi anh như trước, “Anh Tiểu Dẫn.”
Trần Tiểu Dẫn ra vẻ bình tĩnh gật đầu, kỳ thực tâm trí chỉ còn lại sự mềm mại, cô nói năng thẳng thắn lưu loát, âm cuối lại mang theo dư âm lười biếng, mềm mại đến lạ thường.
Nhận lấy chiếc xe từ tay cô, anh cùng cô sóng vai đi dưới tán cây ngô đồng, lắng nghe cô kể về những chuyện thú vị trong trường, trong không khí vẫn còn vương hương hoa huệ, mà bên cạnh là mùi hương thanh khiết của cô, khiến anh cảm thấy không có gì có thể sánh bằng sự yên lặng thoải mái lúc này, mặc dù một giờ trước, anh vừa mới giết người.
Có nam sinh lớn mật đến gần, trước mặt Trần Tiểu Dẫn mời Đại Lê đi xem phim, nam sinh đó tên là Trình Kế Nghiệp, từ Bắc Bình chuyển đến, gia đình mở một hãng tàu thủy, rất có thế lực, mới vào trường cậu ta đã say mê Đại Lê, theo đuổi rất quyết liệt, Trình Kế Nghiệp trông tuấn tú lịch sự, lại có nhiều gia sản, ở Bắc Bình có tiếng là công tử phong lưu, biệt hiệu có thể so sánh với thiếu soái, rất biết cách đối xử với phụ nữ, nhưng không ngờ Đại Lê du diêm bất tiến (thành ngữ : nước đổ đầu vịt), vẫn luôn lạnh lùng với cậu ta, mặc dù Trình Kế Nghiệp nóng vội, có lúc hận không thể cưỡng ép, nhưng bởi vì biết bối cảnh của nhà cô, nên cậu ta không dám quá cấp bách.
Trần Tiểu Dẫn dễ dàng xử lý loại chuyện như vậy, khi màn đêm buông xuống anh bắt Trình Kế Nghiệp tống vào kho hàng trên bến tàu. Sau khi đánh một trận liền rút súng nhắm thẳng vào đầu Trình Kế Nghiệp, lạnh lùng uy hiếp, “Cách xa Đại tiểu thư một chút.”
Trình Kế Nghiệp dù sao cũng xuất thân từ con nhà giàu có, chịu đựng đau đớn ngược lại uy hiếp anh, “Mày biết Trình gia tao là ai không? Tao ở Bắc Bình có quan hệ tốt với thiếu soái!”
Sắc mặt Trần Tiểu Dẫn không hề thay đổi, tay phải chếch lên, “Pằng” một tiếng, viên đạn sượt qua tai Trình Kế Nghiệp, cậu ta sợ đến mức câm miệng ngay lập tức, cuối cùng chỉ có thể căm hận mà châm biếm: “Tao biết mày có suy nghĩ gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Trần Tiểu Dẫn không hề tức giận, sau khi nhận được cam đoan liền thả Trình Kế Nghiệp, ra khỏi bến tàu thì đã là hừng đông, sương sớm rơi xuống như mưa nhẹ, anh đi lại giữa dòng người thưa thớt trên đường, đi ngang qua quán nhỏ mua bánh bao mà cô thích nhất, nghĩ đến dáng vẻ hài lòng ăn bữa sáng của cô, anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Đại Mặc Tường càng ngày càng khen ngợi coi trọng anh, đến năm hai mươi tuổi thì anh ngồi lên chiếc ghế đường chủ của Hắc Ưng đường, cũng bắt đầu từ khi đó, có người thường nói đùa, nói anh là con rể mà Đại lão đại bồi dưỡng, Đại Mặc Tường nghe xong chỉ cười, như là ngầm đồng ý, trong lòng anh vui vẻ, nhưng nhiều hơn là sợ hãi không tin, của báu như vậy, anh biết mình không với tới.
Từ sau khi thăng chức anh đương nhiên không thể thường xuyên ở cạnh cô, dần dần không còn thân thiết như trước kia. Một ngày hoàng hôn cuối mùa thu, thiếu nữ mười tám tuổi ngồi một mình bên bờ sông, ngắm ánh mặt trời đỏ rực dần dần lặn xuống, quần áo mãi mãi là hai màu đen trắng, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô gái ấy luôn vui vẻ rạng rỡ như thế, áo len rộng thùng thình không che được bờ vai gầy yếu, màu sắc rực rỡ của ánh chiều tà phản chiếu trên khuôn mặt, làm cho thân ảnh của cô có vẻ cô đơn, cô quay đầu lại nhìn thấy anh, dáng vẻ tươi cười cũng là dịu dàng mềm mại, cô nói với anh, “Anh Tiểu Dẫn, em quyết định đi Vienna.”
Xa cách đến bất ngờ như vậy, không để lại bất cứ thời gian nào để tạm nghỉ, anh không nhớ rõ tâm tình mình lúc đó như thế nào, nhưng nhớ kỹ trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, từ trước đến giờ, khi cô cười thì anh cũng cười.
Thời gian trở nên gian nan, ba năm sau rốt cuộc đợi được ngày cô trở về, nhìn cô nhào vào trong lòng mình, thân thiết gọi anh là anh Tiểu Dẫn, nhìn cô len lén lè lưỡi, nhìn cô làm nũng sau khi giả vờ tức giận, anh muốn nói với chính mình, tất cả đều không thay đổi, cô vẫn là bảo bối do anh bảo vệ. Thế nhưng không kịp, cô trưởng thành rồi, đã rơi vào lưới tình rồi.
Dưới tàng cây ngô đồng, trong một ngày hè nóng bức, chiếc xe có rèm che ở phía xa kia, cô nghiêng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông, dường như đang quở trách, vẻ mặt nũng nịu như vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy, mà người đàn ông kia lại kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, hai gò má cô ửng đỏ, cánh tay vòng qua cổ người đàn ông… Ngọt ngào của bọn họ giống như một con dao đâm vào trong mắt anh, đâm vào trong lòng anh, tuy rằng anh đã sớm biết, từ đầu đến cuối cô không phải của anh… Tiếng ve sầu kêu không dứt, như xa như gần… Một ngày của mùa hè năm đó, tiếng ve sầu năm đó, sẽ không quay trở về nữa.
“Lê Lê, em biết rõ anh ta sao?” “Em có biết ở Bắc Bình anh ta đã qua lại với bao nhiêu người bạn gái không?”
Có một tia sáng xẹt qua mắt cô, cô cúi đầu, nói, cảm ơn anh.
Cô nói cảm ơn anh, một câu đầy khách sáo. Anh ngẩng đầu, xuyên qua những tán cây ngô đồng um tùm nhìn ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, khiến anh chỉ có thể nheo mắt lại….
Ngay từ đầu đã biết, có lẽ không thể ở cùng cô cho đến già.
Một ngày nào đó của rất nhiều năm sau, cô con gái lớn Hinh Hinh hỏi anh, “Cha, cha có chuyện gì tiếc nuối không?”
Anh nhíu mày hồi tưởng lại rất nhiều, nhớ tới dáng vẻ hồn nhiên non nớt của cô lúc năm tuổi, nhớ tới vẻ quyến rũ vừa chớm nở năm mười hai tuổi, nhớ tới vẻ thanh xuân phóng khoáng khi cô mười sáu tuổi, nhớ tới vẻ quật cường cô đơn của cô lúc mười tám tuổi, nhớ tới những năm tháng ở bên cạnh cô, những thứ này chỉ thuộc về riêng mình anh, Tiêu Hữu Thành cũng không có cách nào có được thời gian thanh mai trúc mã với cô…. Nhớ tới hạnh phúc hiện tại của cô….
Anh xoa đầu con gái, cười nói, “Không có gì tiếc nuối cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận