Hoạn Sủng - Lục Dược
Chương 13: C13: Chương 13
Hai má Thẩm Hồi nóng bừng. Trời lại đang giá rét, khí lạnh căm căm, nàng bị phủ vây trong hoàn cảnh gian nan nóng lạnh đan xen này. Thậm chí nàng còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngậm cười của Bùi Hồi Quang.
"Nơi này sao lại bị thương?"
Thẩm Hồi chợt nhớ tới câu nói giống như tán gẫu của Bùi Hồi Quang đêm nàng nhập cung —— "Chiếc vòng tay nan trúc này của nương nương thật là độc đáo."
Lẽ nào y đã nhìn ra manh mối ngay từ hôm ấy?
Thẩm Hồi thoáng suy tư, cúi đầu không đáp, đoạn tháo vòng tay nan trúc trên cổ tay xuống tách ra cho y xem ám khí nhỏ bên trong.
Bùi Hồi Quang chỉ liếc nhẹ qua, không chút bất ngờ, y dời mắt tiếp tục thoa thuốc cho nàng, cẩn thận thoa thuốc cao mịn màu trắng lên vết thương của nàng cùng những nơi có thể lên sẹo xung quanh.
Thẩm Hồi xem mặt đoán ý, vừa mới thả lỏng đã nghe Bùi Hồi Quang từ tốn nói: "Đến nơi của nhà ta cũng mang theo ám khí."
"Nó đã theo bản cung rất nhiều năm, chỉ là thói quen thôi." Thẩm Hồi vững giọng giải thích, lòng lại thầm nghĩ sau này đến đây sẽ không mang thứ này nữa.
Bùi Hồi Quang không nói gì thêm, thoa thuốc cho nàng xong, y cầm khăn lau thuốc dính trên ngón tay.
Thẩm Hồi tức khắc hạ bên chân đang bị nâng lên xuống, nhích người chầm chậm, từ từ khép hai chân lại. Cánh tay giơ vòng nan trúc cho y xem cũng rụt về đặt lên đùi, vừa như vô tình lại vừa như cố ý mà che lại. Nàng hỏi: "Chưởng ấn muốn vẽ thế nào?"
"Nương nương tuỳ ý là được."
Bùi Hồi Quang vừa nói vừa đặt lọ sứ nhỏ cạnh người Thẩm Hồi, sau đó quay người vòng qua đầu bên kia của bàn dài bằng ngọc, cầm bút chậm rãi pha màu.
Thẩm Hồi tò mò mà trông theo Bùi Hồi Quang.
... Y thật sự chỉ muốn vẽ nàng ư?
Bỗng Bùi Hồi Quang ngước mắt, Thẩm Hồi đột ngột chạm mắt với y, nàng ngây ra không phản ứng kịp. Bùi Hồi Quang gõ đuôi bút vẽ lên bàn ngọc, chỗ mông của nàng. Y nói: "Nương nương ngồi lên giấy vẽ rồi."
Thẩm Hồi cuống lên, gần như trong nháy mắt đã nhảy xuống bàn. Nàng lui ra đằng sau, lui nữa, lui nữa.
Y bảo nàng tuỳ ý, nàng bèn lui mãi đến trước kệ sách cách Bùi Hồi Quang xa nhất, cố ý xoay ghế sang hướng khác, ngồi nghiêng xuống.
Bùi Hồi Quang cũng không nói gì, ấy thế mà bắt đầu miêu tả đường nét của nàng thật.
Phòng sách yên tĩnh.
Lòng Thẩm Hồi như chịu giày vò, thuận tay rút một quyển sách trên kệ bên cạnh để xem. Nào ngờ quyển nàng tiện tay lấy xuống lại là "Vạn binh kỳ lục". "Vạn binh kỳ lục" là một cuốn sách binh pháp, khi còn nhỏ nàng từng đọc nửa đầu. Khi nàng có được cuốn sách nọ, nó đã chỉ có nửa quyển, phần sau mãi vẫn không tìm được. Chẳng ngờ hôm nay lại tìm được bản hoàn chỉnh ở đây.
Ngày bé Thẩm Hồi yếu ớt, thường xuyên đến xuống giường cũng không được cho phép. Khi ấy người trong nhà đều cho rằng nàng không sống được, cũng không hạn chế chút thú vui đọc sách của nàng, nàng muốn đọc loại sách hỗn tạp gì, ca ca đều cố hết sức tìm ra cho nàng.
Thẩm Hồi nhẹ nhàng lật sách đọc dần, trong buổi tối gian nan lại thêm rét mướt này, quyển sách nàng tiếc nuối thuở nhỏ đã an ủi Thẩm Hồi.
Bùi Hồi Quang ngước mắt nhìn Thẩm Hồi ở đằng xa.
Dường như Tiểu Hoàng hậu đã quên mất tình cảnh gần như nhục nhã của mình, còn đọc được sách trong hoàn cảnh như vậy. Nhất thời y cũng không rõ vẻ thong dong của nàng có phải giả vờ hay không.
Ánh sáng nhạt dịu êm của ngọn đèn dưới đất hắt lên bờ lưng ưỡn thẳng xinh đẹp của nàng, nương theo đó, ván gỗ dưới nền chiếu ra bóng dáng của nàng.
Đến cả cái bóng của nàng cũng xinh đẹp nhường ấy.
Thẩm Hồi đọc xong trang cuối cùng, giật mình nhận ra mình đang ở đâu. Nàng quay đầu qua, ngạc nhiên khi phát hiện Bùi Hồi Quang đang đứng sau bàn dài nhìn nàng.
"Chưởng ấn đã vẽ xong?"
Thẩm Hồi hỏi, bờ lưng thẳng tắp hơi cong, dùng lưng ghế che thân thể. Dẫu nàng biết chỉ phí công.
Bùi Hồi Quang "Ừ" một tiếng, nói: "Nương nương vất vả rồi."
Thẩm Hồi vội vàng đứng dậy mặc y phục.
Bùi Hồi Quang thu dọn bút mực xong, khi ngẩng đầu thì thấy Thẩm Hồi đang cúi mặt, ngơ ngác nắm vạt áo một dài một ngắn của mình.
"Thật đúng là người được nuông chiều, đến cả y phục cũng không mặc được."
Bùi Hồi Quang đi đến trước mặt nàng, tháo từng chiếc khuy ngọc trên trung y của nàng ra. Lật lại dây tâm y bị ngược, thong thả cài lại từng chiếc từng chiếc khuy ngọc.
Thẩm Hồi ngượng ngùng không thôi.
Nàng chỉ là quá căng thẳng mới cài sai khuy ngọc, đâu phải không biết tự mặc y phục...
Bùi Hồi Quang vừa buông tay, nàng lui ngay ra sau hai bước, ngồi xuống ghế tự mang tất và giày.
Bùi Hồi Quang không nhìn nàng nữa mà xoay người trở lại sau bàn ngọc thưởng thức tác phẩm của mình.
Thẩm Hồi mặc y phục xong, yên lặng đợi ở một bên hồi lâu, không kìm được qua xem tranh của y. Không thể không thừa nhận rằng tài hội hoạ của Bùi Hồi Quang vô cùng tốt. Trong tranh, nữ tử bên sách dưới đèn đẹp đến rung động lòng người. Song người được vẽ lại là nàng, không manh áo che thân. Thẩm Hồi chỉ nhìn lướt qua đã vội vã dời mắt cúi đầu, bàn tay rũ bên người dần siết chặt, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Nàng không biết bức tranh này sẽ đi đến nơi nào, sẽ bị ai mở xem bình phẩm. Nàng lại trách y vẽ quá giống, giống đến mức vừa liếc qua đã có thể biết đấy là nàng.
Khoé mắt Thẩm Hồi ửng đỏ, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn không nén được cảm giác nhục nhã này.
Nàng lặng lẽ nhéo mình một cái, không cho phép mình khóc.
Không được rơi nước mắt trước mặt tên xấu xa này.
Cạnh bàn dài bằng ngọc có một bể cá bằng sứ trắng rất lớn. Chắc hẳn được đặt vào mùa hè, hiện giờ mặt nước ở ngoài bìa đã kết thành một lớp băng vụn. Hai con cá trong bể nằm ngửa bụng trắng, không biết đã chết bao lâu.
Bùi Hồi Quang cầm bức tranh kia thả vào trong bể cá sứ trắng. Số nước không mấy sạch sẽ trong bể chậm rãi thấm vào giấy vẽ. Mỹ nhân trong tranh dần mờ đi, sau cùng hoá thành một vũng mực đen, ngay cả hình người cũng không nhìn ra.
Không biết y dùng chất liệu gì để vẽ mà tan nhanh thế kia.
Thẩm Hồi ngơ ngẩn nhìn tranh trên giấy vẽ hoá thành một vũng mực đen, nước mắt bất chợt rơi xuống.
"Không tiễn nương nương." Bùi Hồi Quang cầm khăn trắng nghiêm túc lau ngón tay, ngón tay y dính một ít màu vẽ.
Thẩm Hồi như được đặc xá, hoảng loạn bỏ chạy. Ban đầu nàng vẫn đoan trang mà đi ra ngoài, nhưng vừa bước qua bậc cửa liền vịn lan can chạy nhanh xuống lầu. Trong lâu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn của nàng, vọng ra khắp nơi.
•
A Hạ ngồi xoa tay run lẩy bẩy dưới mái hiên lầu một. Nàng đã đợi ở đây hơn một canh giờ. Đang cúi đầu hà hơi vào hai tay thì một chiếc áo bông dày nặng choàng lên vai nàng.
Cảm giác thân thuộc khiến khuôn mặt lạnh cóng của nàng lập tức hiện ý cười, nàng xoay người ôm tay Vương Lai một cách quen thuộc, hỏi: "Sao lúc ta đến không gặp chàng?"
"Tất nhiên là đi làm việc cho Chưởng ấn."
Ánh đèn mờ, A Hạ vẫn vừa nhìn qua đã thấy vết thương be bé dưới cằm của Vương Lai. Nàng muốn hỏi nhưng nén lại, chỉ nói: "Đừng luôn muốn thể hiện, khả năng đến đâu làm việc đến đấy, công danh gì đó cũng chẳng thể quan trọng bằng an nguy của chính mình."
Khi nói chuyện nàng đã hơi bực.
"Lòng ta hiểu rõ." Vương Lai không muốn nhiều lời. Công danh? Công danh của loại người như bọn họ quá khó tranh đoạt, không đánh cược bằng cả mạng sống ắt phải bị giẫm xuống bùn lầy. Từ ngày vào cung hắn đã muốn trở thành người như Chưởng ấn. Nhìn xem, Chưởng ấn chưa bao giờ cần tự tay giết người, chỉ cần y có ý, biết bao nhiêu Vương Lai liều mạng tranh giết thay y. Thậm chí có bao nhiêu kẻ khao khát đến gần Chưởng ấn hơn một chút để biết được y muốn giết ai.
Khi vừa tiến cung Chưởng ấn đã uy phong như thế?
Dĩ nhiên không phải. Loại người như bọn họ muốn có thể diện đều phải bò lên từ vũng bùn thấp hèn, nhuộm đầy máu tươi giẫm lên xương trắng để leo lên. Sau khi leo lên sẽ có thể rửa sạch máu trên tay. Giống như Chưởng ấn bây giờ, không cần tự mình giết người nữa.
Vương Lai ngước mắt nhìn lên lầu, trong ánh mắt chứa niềm ngưỡng mộ.
"Vương Lai, chàng đã thay đổi rất nhiều."
Vương Lai lại nhìn sang A Hạ. Nàng vẫn không đổi khác, rất tốt. Hắn hỏi: "Lại xảy ra tranh chấp với người khác?"
A Hạ nhíu mày, hơi do dự: "Đem lại phiền toái cho chàng sao?"
"Chuyện nhỏ mà thôi." Vương Lai lặng lẽ đưa ngân phiếu đã chuẩn bị trước cho nàng. Tính tình ấy của nàng nhiều năm không đổi, hiện tại hắn còn sống có thể bảo vệ nàng trong cung. Chỉ sợ sau khi xuất cung nàng vẫn còn như vậy.
"Sao lại cho ta nhiều thế này?"
Vương Lai không nói thêm, hắn còn chuyện phải làm, không ở lâu.
A Hạ ngồi xuống lại, ngơ ngẩn nhìn ngân phiếu trong tay. Nàng hiểu ý của Vương Lai, Vương Lai từng nói đây là của hồi môn hắn tích góp cho nàng. Nhưng từ đầu nàng đã nói nếu hắn bị giam cầm trong cung cả đời, nàng sẽ ở bên hắn suốt đời trong nơi cung cấm ăn thịt người này. Đồ đầu gỗ ấy, sao cứ không tin chứ? Từ trước đến nay nàng nói gì hắn cũng tin, lại riêng chuyện này nhất mực không tin.
A Hạ đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng bước chân của Thẩm Hồi, vội ngưng mạch suy nghĩ đi đón Thẩm Hồi.
Khi Thẩm Hồi xuống, vẻ mặt đã như thường. A Hạ trộm nhìn song trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra điều gì.
Về đến Vĩnh Phượng cung, Thẩm Hồi bảo cung tỳ nấu hai chén canh gừng, một chén chính mình uống, một chén cho A Hạ. A Hạ uống chén canh gừng nóng hổi, thầm nghĩ Thẩm Hồi đối đãi với nàng thật sự không tệ, trái tim cũng ấm lên.
•
Hôm sau, Thẩm Hồi dậy sớm trang điểm, nàng muốn đi thỉnh an Thái hậu, nhân đó xin Thái hậu cho phép nàng đưa Tề Dục về nuôi nấng bên người.
"Nương nương, khuyên tai kẹp này nặng quá, lần nào mang một ngày cũng khiến vành tai của người đỏ cả lên. Theo nô tỳ thấy, không bằng sớm bấm lỗ tai đi ạ."
Chuyện bấm lỗ tai này, thời gian trước khi ở nhà Thẩm Hồi còn từng nói đợi trời ấm hơn sẽ làm.
Thẩm Hồi nhìn mình trong gương đồng, chẳng biết thế nào lại nghĩ đến ánh mắt Bùi Hồi Quang quan sát nàng từ trên xuống dưới đêm qua. Nàng còn nhớ khi y nhìn trái tai của nàng hình như đã thoáng ngừng lại?
Bởi tai nàng mang khuyên kẹp cả một ngày nên để lại vết hằn chưa tan?
Thẩm Hồi ra chiều trầm tư, kết hợp với việc Bùi Hồi Quang tặng thuốc tiêu sẹo cho nàng, đột nhiên nàng có một suy đoán.
Lúc Thập Tinh cài khuyên kẹp cho nàng, Thẩm Hồi ngăn lại: "Không mang nữa. Mấy ngày tới cũng không mang."
"Vậy có bấm lỗ tai không ạ?"
"Tạm thời cũng không bấm." Thẩm Hồi nhéo trái tai của mình như suy tư gì.
Thẩm Hồi mặc xong, đón lấy khí lạnh sáng sớm mùa đông mà đến cung của Thái hậu vấn an. Quế ma ma mỉm cười đón tiếp nàng.
"Thái hậu còn chưa dậy, nương nương về trước thôi ạ. Thái hậu nói nay trời giá lạnh, Hoàng hậu không cần tới vấn an mỗi ngày. Mùng một mười lăm sang đây vấn an là được rồi." Quế ma ma tạm dừng: "Thái hậu còn bảo người có ý định cho Tiểu điện hạ được nuôi dưỡng kề bên Hoàng hậu, chỉ có điều việc này còn cần Hoàng hậu đi hỏi xem ý của Hoàng đế."
Lòng Thẩm Hồi căng thẳng.
Thẩm Hồi không muốn đi gặp Hoàng đế. Chỉ cần đứng trước mặt Hoàng đế, nàng sẽ không nhịn được mà vừa chán ghét vừa thù hận, thậm chí bây giờ còn thêm tật xấu vừa thấy hắn liền buồn nôn.
Nhưng vì Tề Dục, chuyến này nàng không thể không đi.
Nàng đứng đờ người tại chỗ một khắc mới gồng mình đi về hướng Nguyên Long điện.
Thẩm Hồi vừa bước vào cửa Nguyên Long điện đã nhìn thấy Bùi Hồi Quang ở xa xa. Có vẻ y đi ra từ thư phòng Nguyên Long điện, đang bước về phía này.
Thẩm Hồi kiềm chế cảm xúc, tiếp tục đi tới trước như không có chuyện gì.
Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, khi đối mặt với nhau, Bùi Hồi Quang gật đầu thi lễ, sắc mặt như thường. Chỉ tạm ngừng chân rồi bước tiếp lên trước.
Phảng phất như đêm qua không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Khi đi ngang qua, Bùi Hồi Quang bỗng dừng bước, nghiêng qua nhìn Thẩm Hồi: "Đúng rồi, suýt thì quên đưa thuốc cho nương nương."
Lại là thuốc gì?
Tim Thẩm Hồi chợt đập nhanh hai nhịp.
Cung nhân quỳ thi lễ với Thẩm Hồi ở hai bên hành lang, Thẩm Hồi còn chưa kịp cho họ đứng lên.
Thẩm Hồi quay người lại, cố giả vờ bình thường nhìn Bùi Hồi Quang, hỏi: "Thuốc gì?"
Bùi Hồi Quang đưa cho nàng một lọ sứ nhỏ: "Thuốc này cách dùng là uống."
Thẩm Hồi nhận lấy, lại thấy Bùi Hồi Quang không đi mà nhìn nàng mỉm cười, thế mà có ý đợi nàng uống ngay lúc này?
Nhịp tim của Thẩm Hồi càng nhanh hơn.
Cung nhân quỳ rạp dưới đất, trước mắt bao người, y muốn cho nàng uống thuốc gì?
Thẩm Hồi đợi giây lát, biết y không đổi ý, nàng gượng gạo lấy một viên thuốc nhỏ màu đen ra bỏ vào miệng.
Thẩm Hồi ngẩn người, trông thấy ý cười vừa tà ác lại vừa lộng lẫy tràn ra trong đôi mắt đen như mực của y.
Là kẹo.