Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 3: Chương 3


Editor: Suối Qua Khe Núi
“Rốt cuộc có thể hay không?” Trong giọng nói của Hoàng đế tràn ngập chờ mong, đôi mắt cũng nhuốm vài phần thích thú, hiển nhiên đang bất chợt nghĩ đến cảnh gì đó.
Mai đỏ rơi vào tay Chưởng ấn bị bóp nát, vết nước vấy bẩn ngón tay trắng tựa ngọc của Bùi Hồi Quang.

Y nhíu mày vứt mảnh mai đỏ tàn khuyết đi, nhẹ nghiêng đầu, tiểu thái giám Vương Lai lập tức dâng chiếc khăn sạch sẽ trắng như tuyết lên.
Bùi Hồi Quang vừa từ tốn lau tay vừa không nhanh không chậm trả lời: “Tất nhiên làm Bệ hạ hài lòng.”
Hoàng đế cười vui vẻ.
Hắn biết mà, cho dù hắn có muốn tiên nữ tỷ tỷ trên bầu trời Bùi Hồi Quang cũng có thể tìm ra cho hắn! Hắn thích điểm này của Bùi Hồi Quang, thế nên dù rằng nhiều đại thần nói bậy về Bùi Hồi Quang thì Hoàng đế cũng không để bụng.
Mảnh sân không lớn, ngăn nắp chỉnh tề, hành lang vòng quanh ba mặt.

Bốn phía vắng vẻ, đối thoại giữa Hoàng đế và Bùi Hồi Quang bay vào tai Thẩm Hồi rõ ràng từng chữ một.
Nghe hai người thảo luận xem sẽ biến mình thành bộ dạng gì như thế, gương mặt vốn lạnh đến trắng nhợt của nàng càng trắng hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân giống như đi khỏi, Thẩm Hồi theo bản năng quay đầu nhìn sang, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Bùi Hồi Quang.
Thì ra chỉ một mình Hoàng đế rời đi, Bùi Hồi Quang dựa vào trụ hành lang đứng nguyên tại chỗ.
Trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hồi sợ tới mức tức khắc xoay đầu lại.

Ngay cả Bùi Hồi Quang có biểu cảm gì cũng không xem rõ.
Thẩm Hồi âm thầm khắc ghi —— Hoàng đế không thích nàng khô khan chất phác hết sức vô vị, thích dáng vẻ như Lệ phi.
Vậy càng cần phải ra sức tiếp tục khô khan chất phác mới phải!
Nàng còn ghi nhớ tên của Lệ phi, muốn tìm hiểu rõ xem Lệ phi là người mang dáng dấp thế nào.
Dùng xong tiệc chay, Đế Hậu lên đường hồi cung.

Giống như thời điểm đến đây, không ít dân chúng đứng hai bên nhìn vào.

Nhưng bởi những năm gần đây bốn phương không thiếu quân khởi nghĩa, người muốn ám sát Hoàng đế lại càng nhiều.

Trên dưới hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, ngự lâm quân vây quanh con đường nhằm hộ giá, bá tánh xem náo nhiệt chỉ đứng xem từ đằng xa.
Thẩm Hồi ngẩng đầu trong lúc lơ đãng, lập tức trông thấy phụ thân cùng mẫu thân đứng giữa đám người.
Thẩm Hồi không khỏi ngơ ngẩn.
Chen chúc trong đoàn người, mẫu thân đỡ lấy phụ thân, hai người đang nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết nhớ mong.
Phụ thân và mẫu thân đến từ khi nào? Lẽ nào lúc nàng xuất cung bọn họ đã ở lại ven đường rồi chờ suốt đến lúc nàng từ tông miếu hồi cung?
Chân của phụ thân chịu trọng thương trên chiến đường, tiết trời ẩm lạnh sẽ khiến ông đau đớn khó yên, huống hồ đứng bên ngoài thật lâu dưới trời lạnh như thế này…
Mắt Thẩm Hồi đỏ bừng, thiếu chút nữa không kìm được mà đau lòng rơi lệ.
Nhưng nhiều người nhìn nàng như thế, nàng không thể khóc.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng cứ thế mà nuốt nước mắt vào trong.

“Hoàng hậu làm sao vậy?” Hoàng đế hỏi.
Thẩm Hồi dụi dụi mắt, cau mày đáp: “Thưa bởi gió thổi nên đau mắt!”
Hoàng đế nhìn nàng một lát, thấy bộ dáng nàng tuy khóe mắt ửng hồng song con ngươi lại sạch sẽ sáng trong, bèn “Ừ” một tiếng, dời mắt tùy ý đánh giá bách tính dọc đường.
Thẩm Hồi quay đầu nhìn sang phụ thân và mẫu thân đang lo lắng, nàng nhẹ nhàng cong môi, bày ra nét mặt mang ý cười có thể làm họ yên tâm nhất.
Nhanh thôi, kiệu rồng lướt qua phụ thân, mẫu thân đang đứng ở ven đường, Thẩm Hồi mím môi, dù rằng không đành lòng cũng chẳng thể ngoảnh đầu nhìn lại…
Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Hồi chợt ảm đạm.
Nhưng nhớ lại theo thường lệ sau đại lễ lập Hậu, ngày sau Hoàng hậu cần sắp xếp yến tiệc, nàng có thể gặp họ.

Nghĩ đến đây, trái tim đã hoàn toàn u tối của Thẩm Hồi mới bừng lên một ít ánh sáng.
Kiệu rồng nâng Đế Hậu biến mất khỏi tầm mắt, vợ chồng Thẩm gia ngàn lần không nỡ mà xoay người.
“Lão tướng quân!” Một nam tử mặc trang phục võ tướng đuổi theo.
Người này tên Triệu Sướng Cửu, Thẩm Nguyên Hồng từng gặp lúc lĩnh quân, đã quen biết nhiều năm.

Thẩm Nguyên Hồng gật đầu, định qua chào hỏi.
Triệu Sướng Cửu tiến lại gần, nhỏ giọng oán giận: “Tuyết lở Vụ Lan sơn, tuyến đường chính đi biên cảnh Trần Châu bị hủy.

Toàn bộ sổ con Thượng thư dâng lên đều như đá chìm đáy biển, nay mới nghe tin tất cả là do Ti lễ giám ngăn lại, căn bản không được đưa đến trước mặt Bệ hạ! Tên hoạn quan Bùi Hồi Quang kia quả nhiên là một tay che trời! Lão tướng quân, ngài nói xem nên làm thế nào cho phải?”
Làm thế nào cho phải?
Thẩm Nguyên Hồng dừng bước, quay người nhìn về phía đội kiệu rồng sớm đã đi xa.
Nếu ở ngày thường đương nhiên ông sẽ cùng Triệu Sướng Cửu mắng chửi hoạn thần lộng quyền, trù tính làm sao lập lại trật tự.

Nhưng hôm nay ông chỉ muốn về nhà ngồi xuống nghỉ thêm một lát, dù là nghe tôn nữ đọc sách cũng tốt hơn so với việc nghe những loại chuyện phiền não này.
Thẩm Nguyên Hồng ngẩng đầu nhìn lên mây đen u ám.
Sắp trở trời.
Mùa đông năm nay lạnh hơn so với mọi khi, gió tuyết cũng nhiều, sắc trời mỗi ngày mỗi khác.

Bầu trời vương triều Đại Tề này ai biết được khi nào sẽ ngầm sụp xuống.
“Dù có đưa sổ con đến trước mặt Bệ hạ cũng chưa chắc hữu dụng.” Giọng nói của Thẩm Nguyên Hồng buồn bã.
“Cái gì?” Thập Sướng Cửu không ngờ rằng Thẩm Nguyên Hồng có thể nói thế kia, càng kinh ngạc vì lão tướng quân xưa nay trung quân hộ quốc sẽ nói những lời cực kỳ bất kính như vậy.
Trung quân hộ quốc?
Thẩm Nguyên Hồng chỉ cảm thấy người từng trung quân hộ quốc ở quá khứ tựa một trò cười.

Gương mặt già này của ông không thể không đỏ lên mà dùng chiến công bao năm qua, dùng công lao của hai nhi tử chết trận đi cầu xin Hoàng đế, chỉ mong có thể giữ lại một đứa con để cáo lão về quê an hưởng tuổi già.

Thế nhưng Hoàng đế đã nói như thế nào?

Hắn cười to nói Hoàng hậu là nữ tử cao quý nhất thiên hạ, đây là tôn vinh, là vinh hiển vua ban.
Nhưng Hoàng đế hại chết hai đứa con gái của ông! Nếu trưởng nữ Thẩm Đồ qua đời do tình thế ép buộc, vậy thứ nữ Thẩm Bồ thì sao? Vừa nghĩ tới hai con, Thẩm Nguyên Hồng cảm giác trái tim dường như đang rỉ máu!
“Lão tướng quân!”
Thẩm Nguyên Hồng thở dài than bản thân đã chẳng còn bầu nhiệt huyết ấy, vỗ vỗ vào vai Triệu Sướng Cửu rồi xoay người đi về nhà.
Triệu Sướng Lâu vẫn muốn đuổi theo để tranh luận, Thẩm phu nhân lên tiếng: “Triệu tướng quân, lão gia nhà ta đi đứng không tiện, không tiếp thêm.”
Triệu Sướng Cửu đứng sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng tập tễnh rời đi của Thẩm Nguyên Hồng.
Trở lại Thẩm phủ, nha hoàn đang dọn dẹp sảnh chính, toan ném mai đỏ đã khô trong bình đi, Thẩm phu nhân vội vàng ngăn lại.
—— Mai đỏ tuy héo, nhưng do A Hồi của bà mấy ngày trước tự tay hái.

Hồi cung, Thẩm Hồi ngồi yên như gỗ mặc cho cung tỳ hầu hạ thay y phục.

Y phục đã được Thập Tinh đặt kề bên chậu lửa than để sấy, ấm áp dễ chịu.
Thập Tinh cầm áo lông chồn dày nặng bao lấy cả người Thẩm Hồi rồi lệnh cung tỳ dời ba chậu lửa than sang cạnh Thẩm Hồi.

Huống gì là lò sưởi tay, hiển nhiên đã nhét vào trong ngực Thẩm Hồi từ sớm.
Thẩm Hồi không nhúc nhích sưởi ấm hơn nửa ngày, gương mặt tái xanh mới dần dần có chút sắc hồng.
Ở bên ngoài mệt mỏi một ngày, Thẩm Hồi cảm thấy thật sự quá lạnh quá lạnh.

Ấy thế còn là lúc đến kỳ kinh nguyệt, phần eo đau buốt như kim đâm giày vò nàng, còn có vết thương trên đùi mỗi khi hoạt động hầu như đều đau.
Thế trận này, toàn bộ Vĩnh Phượng cung đều biết Hoàng hậu sợ rét, thầm nghĩ về sau phải chú ý hơn một chút.
Cơ thể Thẩm Hồi vừa khỏe hơn thì lập tức kêu người mang nước nóng vào.

Nàng nhận lấy khăn nóng vắt khô do cung tỳ đưa tới, bắt đầu lau mặt, nói một cách chính xác là xoa cằm và hai má của mình.
“Nương nương muốn lau sao? Để nô tỳ làm cho người ạ.” Tiểu cung nữ nói.
Thẩm Hồi lắc đầu, một lần nữa lau trong yên lặng.
—— Nàng đã nhịn hơn nửa ngày.
—— Từ lúc hắn bóp cằm của nàng, nàng đã cảm thấy vùng da Hoàng đế bóp qua như dính phải một lớp bùn, dơ muốn chết.
Làn da của nàng non mịn, nàng xoa đến khi cằm và hai má đều đỏ lên mới có vẻ buồn bực mà ném khăn vào trong chậu.
Đợi Thẩm Hồi hoàn toàn trở lại bình thường, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, sắc trời cũng dần tối lại.

Vĩnh Phượng cung vừa dùng xong bữa tối, phi tần của ba cung sáu viện lần lượt đến vấn an.
Văn tần là người đầu tiên đến.
Văn Hạc biết được phi tần khác còn chưa đến, thấy Thẩm Hồi thì đỏ mắt quỳ xuống ngay, thê lương nghẹn ngào hô một tiếng “Tam cô nương”.
Văn Hạc vốn là thị tỳ thân cận bên nhị tỷ của Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi vội bảo Trầm Nguyệt đỡ Văn Hạc lên, mời nàng ngồi xuống.
“Giờ đây hai ta đều nhập cung, không phải trong Thẩm phủ.

Không có Tam cô nương gì cả, ngươi cũng chẳng phải Tần phi mang nô tịch.”
Văn Hạc cười gượng: “Văn Hạc lại hy vọng vĩnh viễn làm tôi tớ Thẩm gia.”
Nhưng nàng ấy tranh đến trước dĩ nhiên không phải để kể khổ hay nhớ lại tình xưa với Thẩm Hồi.

Nàng kìm nén cảm xúc, đoạn tiếp lời: “Nương nương lâu ngày sống tại Giang Nam, không quen biết nhiều người trong kinh, huống chi người nơi nội cung.

Văn Hạc không giúp được gì nhiều cho nương nương nhưng chung quy cũng chịu đựng mấy năm ở nơi này, biết chút ít tình hình, tất nhiên sẵn lòng “biết gì nói nấy, tuyệt không giấu giếm*” với nương nương.”
*Câu gốc: tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Thẩm Hồi vốn đang vì chúng phi tần sắp đến vấn an mà đau đầu, nghe lời Văn Hạc đương nhiên vui mừng.

Nàng đáp: “Đã vào chốn hoàng cung u ám này lại có thể gặp được người quen vốn chính là chuyện may mắn.

Giờ đây ngươi còn có thể giúp ta, lòng ta rất vui.”
Nhìn dáng cười cong mắt của Thẩm Hồi, Văn Hạc lập tức nhớ tới tiểu thư nhà mình.

Tiểu thư của nàng vô cùng yêu thương tiểu muội muội, nếu người biết tiểu muội của người cũng nhập cung và chỉ sợ phải đi qua con đường của người thì không biết sẽ khổ sở đến mức nào.
Nàng không thể đi theo tiểu thư đến cõi âm hầu hạ giống Văn Lộ, bây giờ tại nơi cung thẳm lay lắt hơi tàn, trông thấy Thẩm Hồi trái lại tựa như tìm được nơi gửi gắm.
Phi tần oanh oanh yến yến lần lượt tiến vào.
Phi tần vị phân thấp tới trước.

Nữ tử trong hậu cung thật sự quá nhiều, lai lịch cũng trăm quái ngàn lạ.

Các nàng lần đầu tiên đến thi lễ thỉnh an Hoàng hậu, hiển nhiên trước tiên cần tự giới thiệu một phen.

Ban đầu Thẩm Hồi còn cố nhớ xem trong các nàng ai là ai nhưng sau khi càng ngày càng nhiều người đến, nhiều tới mức nhét đầy đại điện thì Thẩm Hồi quả thực không nhớ nổi các nàng nữa.
Văn Hạc ngồi cách Thẩm Hồi rất gần, thỉnh thoảng sẽ nói nhỏ vài câu bên tai Thẩm Hồi về điểm đặc biệt của phi tử nào đó.
Khi Lệ phi tới, Thẩm Hồi vốn có chút sắp không chịu được nữa nay tức khắc tỉnh táo tinh thần, nâng mắt hướng về phía cửa.
Lệ phi mặc một chiếc áo lớn màu đỏ thẫm, chiếc áo dày như thế bao lấy người nàng ấy cũng không che được vẻ thướt tha khi nàng ấy đi lại.

Không chỉ thế, nàng ấy vừa bước vào đã mang theo một làn hương quyến rũ.
“Lệ phi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.” Lệ phi quỳ xuống đất thi lễ.

Giọng nói của nàng cũng mềm nhẹ như ca, có thể khiến nam nhân nghe vào ngay lập tức tê rần nửa người.
“Ngồi đi.”
Lệ phi đặt bàn tay mềm yếu không xương lên tay cung tỳ.

Sau đó giống các cung tần khác, cởi áo bông rồi ngồi xuống một bên.
Nàng mặc một bộ váy mỏng màu hồng đào phía trong.


Phải, váy mỏng.
Mày đỏ thẫm trước ngực hạ xuống cực thấp, da thịt mềm mịn bên trong dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Vải vóc bao lấy bờ vai và hai cánh tay cũng chỉ là một lớp vải mỏng.
Thẩm Hồi xem đến ngây người.
Nàng ấy không lạnh sao?
Nàng ấy không lạnh sao?
Nàng ấy không lạnh sao?
Thẩm Hồi nắm nắm cổ áo lông xù của mình, phân phó cung nữ làm cho lửa than trong điện cháy mạnh hơn chút nữa.
Thẩm Hồi còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn kinh ngạc đã nghe cung nhân bẩm báo bốn vị Quý phi đến.
Các mỹ nhân trong điện dừng hàn huyên, tất cả đứng lên.
Bốn vị Quý phi thi lễ với Hoàng hậu trước, những người còn lại trong điện thi lễ với bốn vị Quý phi.

Xong lễ, Thẩm Hồi ban ngồi.
Thẩm Hồi nghĩ thầm bốn vị Quý phi đều đến rồi, buổi gặp mặt tra tấn tối nay cũng nên kết thúc, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì Tĩnh phi mở miệng.
“Không ngờ rằng hôm nay có thể gặp lại nương nương bằng cách này.

Nương nương còn nhớ Nguyệt Liên không?”
Thẩm Hồi chớp chớp mắt, vô tội nhìn nàng.
Vẻ mặt này của Thẩm Hồi dĩ nhiên là không nhớ nàng ta.

Giang Nguyệt Liên nghẹn họng, chưa gì đã tự làm bản thân tức giận muốn chết.

Ra là mình ôm hận với Thẩm Hồi nửa năm, cuối cùng ngay cả mình là ai Thẩm Hồi cũng không biết!
Hồi lâu, Tĩnh phi mới ung dung lên tiếng: “Không ngờ được sau cùng chúng ta lại gả cho cùng một người.

Chẳng qua…”
Nửa câu sau nàng ta cố ý không nói, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Ánh mắt nàng ta nhìn Thẩm Hồi cũng không rõ là xót thương hay đang cười trên nỗi đau của người khác.
Thẩm Hồi chẳng hiểu ra sao, vừa muốn tiếp lời bỗng nhiên cung nhân vào bẩm —— Chưởng ấn đã đến.
Bầu không khí trong điện có chút biến đổi lạ thường, cả một điện mỹ nhân còn ngồi nhưng có vẻ như so với vừa nãy đứng dậy nghênh đón bốn vị Quý phi còn cung kính hơn vài phần.
Thẩm Hồi chợt nhớ tới điều gì, giật mình, nhẹ nghiêng mặt sang đặt tầm mắt lên người Lệ phi.

Tiếp đó nàng chầm chậm nhéo ấn đường.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hồi: Chắc không bảo ta mặc ít giống Lệ phi để chịu đông lạnh đâu ha? Hu hu hu hu hu hu..


Bạn cần đăng nhập để bình luận