Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 132 -

.



Chương 132 -
Sư phụ nàng đã từng nói, sư môn từng có một Môn chủ ngu ngốc.
Khả năng cầu mưa, đối với Môn chủ của Thần Ẩn Môn mà nói, không khó.
Nhưng chuyện này phải tài giỏi, thân thể có thể chịu nổi hay không thì không nhất định, cầu xin ý trời, dù sao cũng phải có tu vi hoặc là công đức đủ mạnh, nếu không, sẽ khiến bản thân biến thành người khô, cũng khó mà mưa được.
Năng lực của Môn chủ nhiệm kỳ đó không tính là quá cao, nhưng lại có một tấm lòng trách trời thương dân, vừa lúc gặp phải thời kỳ đại hạn hán, nhìn thấy cảnh tượng bách tính đau khổ giãy dụa, bị chấn động mạnh, thế là không tiếc gì cả mà đi cầu mưa, hơn nữa còn cầu một trận mưa với phạm vi cực lớn, mưa lớn còn kéo dài trong một thời gian!
Cuối cùng mưa đã cầu được, nhưng bản lĩnh của hắn lại không đủ để dâng hiến.
Cho nên hắn chết.
Những đời Môn chủ sau đó, hầu như đều không sống lâu.
Thần Ẩn Môn vốn dĩ đã chịu hạn của trời, mà sau một trận cúng tế cầu mưa này, Thần Ẩn Môn lại càng long đong hơn nữa.
Sư phụ nói, hành vi như thế chính là đại thiện, nhưng không khuyến khích nàng học theo.
Sư phụ còn nói, Môn chủ kia bình thường không tu hành mấy, chỉ thích đánh đàn ngâm thơ du hí thiên hạ, thường ngày không tích đức, lại đột nhiên có một yêu cầu lớn như vậy với trời cao, mưa có thể rơi xuống đã coi như hiếm lạ, không tạo sấm sét đánh chết hắn ngay tại chỗ đã không tệ rồi.
Cho nên nếu nàng cũng không đủ công đức, ngàn vạn lần không thể làm ra những chuyện dâng hiến sư môn đời sau như vậy.
Nhưng chuyện này… lúc trước Tiêu Vân Chước chỉ coi như chuyện cũ, lại không nghĩ rằng, còn có thể nghe được từ miệng người khác.
Tiêu Vân Chước càng muốn nhìn rõ hơn cây đàn kia.
Từng truyền nỗi khổ của dân chúng vào chín tầng mây...
Ánh mắt Tiêu Vân Chước đã sáng lên mấy phần.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, cũng có rất nhiều người lục tục ngo ngoe đi qua hành lang bên hồ, chỉ là lúc đi ngang qua nàng và Mạnh Vịnh Tư, thỉnh thoảng có người đặt ánh mắt lên người nàng, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và tò mò.
Tiêu Vân Chước rất thẳng thắn, thấy ánh mắt nhìn mình, cũng nhìn thẳng mà đi, vô cùng thong dong.
Trên hành lang cũng có chỗ ngồi, chỉ là hơi xa một chút, nhiều nhất có thể nghe được một ít tiếng đàn, hai người thì một đường đi về phía Thăng Ba Lâu, cuối cùng vào chỗ gần với phía trước một chút.
"Người ngồi cùng Vịnh Tư kia chính là cô nương Tiêu gia nổi danh, 'Tiêu Phán quan' phải không?" Sau lưng, có người nhỏ giọng thầm thì.
"Suỵt, nói nhỏ chút. Hai ngày nay ta mới nghe nói, tính khí của nàng rất tệ, ngươi nói nàng như vậy, cẩn thận bị nàng ghi thù."
"Lại có chuyện lạ gì?"
"Bên phía Tiêu gia truyền tới... Nói là nàng ấy à, tham tiền tài, có được không ít đồ có lai lịch bất chính, mẫu thân ruột cũng không quản được... Tiêu phu nhân chúng ta cũng đã gặp rồi, tính tình vô cùng tốt, bị tức giận đến mức sinh bệnh đi tĩnh dưỡng rồi..."
"Vị trí này đã được đặt trước rồi, sao nàng có thể tới nơi này?"
"Cũng không biết Vịnh Tư bị nàng cho ăn bùa mê thuốc lú gì... Nàng ấy căn bản cũng không biết, người này vẻ ngoài thì hiền lành, thực ra lại xấu tính, vừa nãy lúc ta đi vào nhìn thấy Khương Nguyên..."
"Khương Nguyên? Nàng ta thế nào?"
"Tiêu phu nhân thương Khương Nguyên nhất, tuy chỉ là biểu cô nương, nhưng những năm này đồ nàng ta ăn mặc đều không kém? Nhưng ngươi đoán xem thế nào?"
"Mau nói đi..."
"Vừa rồi ta thấy nàng ta ăn mặc đơn giản, y phục trang sức mộc mạc rất nhiều! Ta thuận miệng hỏi một câu, nàng ta rụt đầu không dám nói! Chủ mẫu của Tiêu gia không ở đây, về sau cuộc sống của Khương Nguyên còn không biết làm thế nào đây... Nàng ngay cả biểu muội ruột thịt cũng không buông tha, người bên ngoài, chắc chắn càng không coi vào đâu, quả thật là bò từ dưới đáy lên, không chỉ không có kiến thức, còn không có lòng dạ..."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận