Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 164 -

.



Chương 164 -
Chẳng bao lâu sau, cả hai đã trở lại Tiêu phủ.
Tiêu Vân Chước vội vàng bước vào, vừa vào cửa liền chạy đi tìm phụ thân.
Tiêu Trấn Quan đột nhiên được “coi trọng” như thế còn có chút được sủng ái mà lo sợ: “Đi chơi với biểu muội con có vui không?”
“Biểu muội?” Tiêu Vân Chước sửng sốt một chút, sau đó còn thoáng ngượng ngùng nói: “Phụ thân, hôm qua ở trước mặt rất nhiều người con đã tuyên bố muốn đuổi nàng ta ra khỏi nhà rồi, lời nói đã thả ra ngoài không thể thu hồi lại được…”
“…” Nụ cười trên mặt Tiêu Trấn Quan đột nhiên cứng đờ: “Cãi nhau à?”
“Phải, lát nữa con còn muốn nhờ quản sự trông chừng nàng ta thu dọn đồ đạc, không thể cho nàng ta lén lấy đồ trong nhà đi được, việc này là con quyết định mà không hỏi ý phụ thân, không biết phụ thân có đồng ý không?” Tiêu Vân Chước vô cùng lễ phép hỏi một tiếng, trong lời nói cũng có một chút ngượng ngùng, cảm thấy mình đã mang tới thêm phiền phức cho gia đình.
Mí mắt Tiêu Trấn Quan giật giật, xoa xoa giữa mày: “Nếu mà…lời nói cũng đã nói rồi, cũng chỉ có thể như thế.”
Nữ nhi đuổi người là có chút không ổn, nhưng mà…
Tiêu Trấn Quan lại không biết nên bất đắc dĩ hay là vui mừng nữa.
Nàng có thể đưa ra yêu cầu, thậm chí trực tiếp quyết định việc trong nhà, chứng tỏ rằng nàng đã bắt đầu coi nơi này là nhà của mình, coi mình là chủ nhân, đây là một chuyển biến tốt!
Mà trước đó, nàng hoàn toàn không để tâm đến những việc bên ngoài viện của mình.
Chỉ là thấy hơi có lỗi với cô cháu gái Khương gia này.
“Cứ làm đi, vi phụ sẽ ủng hộ con, chỉ là ta cũng muốn biết lý do là gì.” Tiêu Trấn Quan muốn hiểu suy nghĩ của nữ nhi.
“Chính nàng ta tự nói mấy năm nay nàng ta phải sống rất ấm ức, ăn nhờ ở đậu rất gian nan, con cảm thấy chúng ta không nên ép buộc người ta phải chịu khó khăn như vậy, mà cữu cữu và cữu mẫu Khương gia vẫn còn đang sống khỏe mạnh, liền bảo nàng về đó sống cho được tự do tự tại!” Tiêu Vân Chước lúng túng nhưng vẫn giải thích cặn kẽ.
Tiêu Trấn Quan hiểu rồi.
“Con nói đúng, đã là vấn đề của nàng thì vi phụ cũng không cần phải có lời giải thích cho Khương gia.” Tiêu Trấn Quan vui mừng nhìn nữ nhi mình.
Không tồi, đi ra cửa một chuyến mà trông có vẻ hoạt bát hơn một chút, cũng nói nhiều hơn một chút, còn biết giải thích cho ông ấy nữa, rõ ràng đây là một tiến bộ lớn trong mối quan hệ giữa hai cha con bọn họ.
“Nữ nhi còn có hai việc nữa.” Tiêu Vân Chước thấy tâm tình phụ thân có vẻ không tồi liền nói tiếp: “Việc thứ nhất là…con có mang một người về, muốn sắp xếp người đó ở trong viện của con. Đương nhiên, nếu phụ thân không đồng ý thì con sẽ tìm một nơi khác để người ấy ở lại…”
Nói tới đây, cổ họng Tiêu Trấn Quan chợt nghẹn lại.
Tốt nhất đừng là một nam nhân…
“Con mời khách về nhà à? Vậy thì phải chiêu đãi cho tốt, người khách đó là nam nhân hay là nữ nhân? Vi phụ bảo quản gia chọn một viện tốt một chút, để tránh khắt khe người ta.” Tiêu Trấn Quan cảm thấy mình đã mười mấy năm chưa hề cười một cách miễn cưỡng như vậy.
“Là Oanh cầm sư, bây giờ nàng là người trong nhà chúng ta.” Tiêu Vân Chước thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ phụ thân đã thông cảm.”
“Hả?” Tiêu Trấn Quan sửng sốt, giọng nói có vẻ hơi kinh ngạc: “Con đi ra ngoài nghe Oanh cầm sư tấu đàn, sau đó liền mời vị cầm sư này về nhà luôn à?”
Có chắc là mời không?
Cũng đừng là nha hoàn Tùng Thúy dùng vũ lực ép buộc người tới!
Thật sự không trách ông ấy giật mình như vậy, Tiêu gia bọn họ…tuy rằng trong nhà có hài tử chuẩn bị khoa khảo nhưng từ trước đến giờ đều là luyện võ.
Võ tướng sao, không đủ cao nhã, cả ngày giơ đao múa kiếm, hơn nữa nghe đến tước vị của phụ thân ông ấy là đồi phong bại tục, cho nên phàm là một “đại sư” có danh tiếng căn bản đều khinh thường bước vào cổng Tiêu gia.
Lấy việc mời lão sư dạy học cho Đại Lang làm ví dụ, lúc đầu ông ấy cũng nhiều lần gặp trở ngại, sau vẫn là lão thái thái nhờ Hoắc gia giúp đỡ mới có thể tìm được danh sư đến dạy dỗ.
Bởi vậy khi nữ nhi nói dẫn thiên hạ đệ nhất cầm sư trở về, làm sao ông ấy không kinh ngạc cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận