Mai Phủ Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 183: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 183

Chương 183: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 183Chương 183: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 183
Người sở hữu bàn tay này, là một nam nhân rất tuấn tú. Tuy rằng là nam nhân, nhưng A Phúc cảm thấy, hắn đẹp tựa như tiên nữ trên cung trăng, còn đẹp hơn cả mẹ kế và ba muội muội của nàng.
"Tiên nữ" mỉm cười nhẹ nhàng, dùng bàn tay kia gỡ một mảnh bèo trên đầu nàng, nói: "Còn chưa chịu đứng dậy sao?"
A Phúc chợt tỉnh hồn, thanh âm này chính là của sư phụ! Nàng lập tức nắm lấy lau sậy bên chân nam nhân tự mình bò lên bờ. Nơi đây đã cách chỗ nàng nhảy xuống nước rất xa, lại thêm trời tối, bên kia không thể nhìn thấy động tĩnh bên này, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn truyền đến từ phía đó.
"Sư phụ, bọn chúng muốn đánh con, chúng ta mau chạy thôi!" A Phúc không còn sự trầm mặc trước mặt đám Đào Lang Quân nữa, giờ đây nàng đang ồn ào nói: "Bọn chúng rất xấu xa, lại còn rất đông người, chúng ta phải chạy mau! Bị bắt về sẽ bị giam cầm!"
Nhìn nàng ướt sũng như gà rớt nước, Bùi Quý Nhã dùng một ngón tay vén mái tóc ướt như rong rêu của nàng, thong thả nói: "Chạy ư? Bọn chúng muốn đánh ngươi, bất kể có đánh trúng hay không, ngươi đều nên đánh trả lại mới phải."
A Phúc lần đầu tiên nghe thấy lời nói như vậy, nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời sư phụ nói đại khái là có lý,"Nhưng mà, con đánh không lại bọn chúng."
Bùi Quý Nhã mỉm cười hiển hòa dưới ánh trăng: "Đã gọi ta là sư phụ, ta tất nhiên sẽ dạy cho ngươi phải làm như thế nào rồi."
"Đến đây, trước tiên đi với ta bắt mấy con chuột."
A Phúc mờ mịt: "Bắt chuột?"
Bùi Quý Nhã phất tay áo đẩy bụi lau sậy ra, giọng nói có chút không đếm xỉa tới, lại có chút chờ mong,"Đúng vậy, ngươi có một người cha, một mẹ kế, còn có ba người em gái khác mẹ đúng không, vậy chúng ta bắt năm con chuột."
"Sư phụ dạy ngươi làm đồ vật, lại dẫn ngươi đi chơi trò biến người sống thành chuột, rất thú vị." Hắn khẽ cười, điểm lên trán A Phúc ướt sũng,"Nhưng, nếu ngươi học không được, không làm ra được thứ sư phụ muốn, sư phụ cũng chỉ có thể biến ngươi thành một con chuột nhỏ thôi."
Tuy rằng ngữ điệu giống như nói đùa, nhưng Bùi Quý Nhã lại không phải là nói đùa. A Phúc nghe không ra có gì đùa giỡn hay không, cố hết sức Nhã, trở về tiểu viện cũ nát của họ.
"Thứ ta muốn dạy ngươi, gọi là 'Thử địa y'."
Bùi Quý Nhã khi còn nhỏ thân thể không tốt, Bùi gia mời cho hắn không biết bao nhiêu danh y, thậm chí còn có đủ loại phương sĩ dị nhân thần bí, trong đó có một lão phụ điên cuồng, chuyên chế tạo các thứ kỳ quái. Bùi Quý Nhã có một cái đầu thông minh, nhưng bẩm sinh không thích học những điều người thường nên học, ngược lại lại rất hứng thú với loại "dị thuật" này, chưa đầy hai năm đã học hết tất cả những gì lão phụ kia biết.
Không chỉ vậy, hắn còn tìm kiếm khắp nơi những "dị thuật" tương tự, tìm đọc đủ loại điển tịch ghi chép, thậm chí còn tự mình nghiên cứu sáng tạo ra "dị thuật" mới, vì thế đã chế tạo ra không ít đồ vật kỳ quái. Thiên phú của hắn ở phương diện này có thể nói là trăm năm khó gặp, năm đó lão phụ kia cũng từng nói, hắn sinh ra chính là để học loại "dị thuật" này.
Mà hôm nay, Bùi Quý Nhã bỗng nhiên phát hiện, con chuột nhỏ A Phúc mà mình tiện tay nhặt này, vậy mà thiên phú chẳng kém gì mình, thậm chí còn tốt hơn hắn.
Hắn dạy nàng làm "áo chuột", ngoại trừ lần đầu thất bại, lần thứ hai nàng đã thành công làm ra thứ này, năm con chuột, nàng làm thành bốn cái áo. Cho dù là hắn lúc trước, cũng thất bại nhiều lần mới có thể thành công.
Ánh mắt Bùi Quý Nhã nhìn A Phúc không tự chủ được mà trở nên có vài phần quái dị.
Nhưng A Phúc không phát hiện, ngây ngô loay hoay những thứ mình đã làm thành công.
Bùi Quý Nhã bỗng nhiên nâng cằm A Phúc lên, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt không mấy nổi bật của nàng một lượt, cuối cùng hài lòng mỉm cười với nàng: "Ngươi rất tốt, rất ưu tú, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử yêu quý của ta, ta sẽ truyền thụ hết những gì ta biết cho ngươi."
Bùi Quý Nhã bắt đầu mong chờ về sau nàng sẽ trở thành người như thế nào.
Ba ngày trôi qua, Vũ Trinh vẫn chưa tìm được chút tung tích nào của Bùi biểu huynh, hắn dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, dưới vách núi và quan đạo lân cận đều không để lại bất kỳ dấu vết gì. Kể từ khi hắn gặp chuyện đến nay đã qua một khoảng thời gian, rất nhiều manh mối đều không còn. Vũ Trinh tìm không ra chút đầu mối, dùng đủ loại phương pháp truy tìm cũng vô dụng, tình hình tạm thời rơi vào bế tắc.
Tuy nhiên, Vũ Trinh đối với việc này cũng không biểu hiện quá khẩn trương, dù sao từ trước tới nay "người tốt không sống lâu, tai họa ngàn năm" Bùi biểu huvnh xem thế nào cñna khâng dã chết sớm như vâv Trước khi đi, nàng tặng cho Bùi biểu huynh món quà nhỏ kia, có thể biến tên này thành chuột, ít nhất cũng phải duy trì trạng thái này mấy tháng, cho nên nói không chừng hiện giờ hắn đang trốn trong hang chuột nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận