Mai Phủ Nhân Sủng Phu Hàng Ngày
Chương 9: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 9
Vũ Trinh há miệng đối diện với cái bóng mơ hồ kia, chỉ nghe cái bóng kia phát ra một tiếng rít không giống người, lập tức bị hút vào trong miệng mèo. Ly Hoa Miêu giật giật lỗ tai, bỗng nhiên lại lần nữa há mồm, bóng dáng bị nàng hút vào không thấy đâu nữa, chỉ phun ra một mảnh khói trắng lượn lờ.
Làn khói trắng tản đi trên không trung, biến mất sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.
Giống như lúc đến lặng yên không một tiếng động, Ly Hoa Miêu làm xong việc nhỏ này lại lẻn ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi Thái Cực cung, sắc trời đã không còn sớm, cả Trường An thành chìm trong ánh hoàng hôn. Giờ phút này trên đường đã thưa bóng người, Vũ Trinh cưỡi ngựa trở về phủ Dự Quốc Công. Chưa về đến nhà, đã nghe tiếng trống đóng cửa thành vang lên, âm thanh hùng tráng nối tiếp nhau, truyền đi khắp bốn phương, vọng lại một trăm mười phường trong Trường An thành.
Trường An thành có lệnh giới nghiêm, ngoài ba ngày Thượng Nguyên, những lúc khác vừa đến đêm, trống đóng cửa sẽ nổi lên, đợi đến khi tiếng trống dừng bặt, cửa thành cửa phường đều đóng kín, tất cả mọi người không được tùy tiện đi lại trên đường lớn. Vì thế lúc này, những kẻ còn dừng chân trên đại lộ đều rảo bước, muốn mau chóng trở về phường của mình. Qua khỏi cửa phường, mỗi phường lại không nghiêm ngặt như vậy, thân bằng hảo hữu cùng ở một phường, ban đêm vẫn có thể lui tới nhà nhau.
Người qua đường vội vã, nhưng Vũ Trinh vẫn ung dung thúc ngựa. Đợi nàng đi đến cửa phủ Dự Quốc Công, tiếng trống cuối cùng cũng dứt, trời đất chợt lặng im, tia nắng cuối ngày vừa kịp chìm vào chân trời xa.
Dự Quốc Công đang ở trong nhà, vừa nhìn thấy khuôn mặt đen sì của ông, trong lòng Vũ Trinh liền than thở một tiếng. Than ôi, phụ thân cũng đã ở nhà một ngày, sao còn chưa trở về chùa!
Dự Quốc Công đột nhiên quát: "Có phải ngươi đang muốn đợi ta trở về chùa, mới lề mề ở bên ngoài đến khuya như vậy mới trở về hay không!"
Vũ Trinh nghênh đón, một tay nắm lấy lão phụ thân đang kéo râu trừng mắt, mở miệng nói dối: "Sao lại thế, ta và Hoàng hậu nương nương đã lâu không gặp, nói chuyện thêm một lúc nên mới trì hoãn đến bây giờ."
Dự Quốc Công nửa tin nửa ngờ: "Thật vậy sao?"
Vũ Trinh thản nhiên nói: "Thât vâv nếu không nhải nahï đến nhu thân còn đang đợi ta, theo thói quen trước kia của ta, giờ này đang ở phường Bình Khang nghe các nương tử ca hát, sao lại quay về phủ vắng lạnh này."
Dự Quốc Công không biết nói sao, hắn sinh ra là một nữ nhi, không phải nam tử! Sao có thể nói chuyện đi lại kỹ viện một cách hùng hồn đến vậy?
Vũ Trinh thấy hắn lại muốn giáo huấn, vội vàng kéo hắn đi vào trong, cầu xin tha thứ: "Thôi được rồi phụ thân, con bôn ba cả buổi chiều, bụng đang đói lắm, trước hết cho con ăn no đã rồi hãy nói sau."
Dự Quốc Công tạm thời bị nàng dỗ dành, đợi ông ta nhớ ra phải dạy dỗ nữ nhi, Vũ Trinh đã trốn vào phòng đóng chặt cửa sổ tuyên bố đi ngủ. Dự Quốc Công rốt cuộc vẫn phải giữ thể diện, không tiện đi gõ cửa phòng nữ nhi gọi nàng ra mắng, chỉ đành bĩu môi tức giận đi ngủ.
Vũ Trinh quả thực không ngoan ngoãn đi ngủ như vậy, chờ Dự quốc công về phòng, nàng lập tức mở cửa sổ chuồn mất, thời gian vừa vặn đúng lúc.
Cho dù là dáng vẻ của con người, động tác của Vũ Trinh tung bay trên mái hiên của các tường phường cũng vô cùng thành thạo nhẹ nhàng, các vệ binh tuần tra trên đường lớn hoàn toàn không hề phát hiện.
Thành Trường An một mảnh tĩnh lặng, nhà người bình thường lúc này nên thổi đèn nghỉ ngơi, náo nhiệt nhất đương nhiên thuộc về phường Bình Khang, bên trong phần lớn là kỹ viện, chính là lúc náo nhiệt, đi ngang qua phụ cận, đều có thể nghe thấy rất nhiều tiếng đàn sáo truyền ra từ trong các tòa nhà, còn có tiếng ca dịu dàng uyển chuyển mơ hồ, tựa như cách bờ ngắm đèn, có một loại phong tình mạn diệu giữa trời đất.
Mà hai khu chợ náo nhiệt nhất ban ngày, giờ phút này lại là yên tĩnh nhất, ngay cả ánh đèn cũng không có mấy chút. Đương nhiên, đây là trong mắt người bình thường, còn trong mắt phi nhân chỉ vật, thí dụ như Vũ Trinh, hai khu chợ đông tây giờ phút này rõ ràng là một bộ dạng khác.
Dưới màn đêm, hai chợ Đông Tây là thế giới của những sinh vật phi nhân, người thường không thể nhìn thấy, cũng không thể bước chân vào hai chợ yêu này.
Vũ Trinh vừa bước vào yêu thị, đã nghe thấy một mảng âm thanh huyên náo hoàn toàn khác biệt với sự tĩnh lặng bên ngoài. Bên đường, một cái đầu nhỏ nhắn tỉnh tế chợt thò ra từ trong tiệm, nhiệt tình chào hỏi nàng: "Miêu Công! Viên cá tươi ngon, hôm nay mới vừa vớt lên từ Khúc Giang Trì, xin hãy nếm thử một chén!"
"Miêu Công" chính là tôn xưng mà mọi người trong yêu thị dành cho nàng. Không chỉ riêng nàng, mà các đời trước ngồi ở vị trí này cũng đều một tiếng "Công", tổng cộng cũng chỉ có hai vị mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận