Trong lòng cao môn quý nữ trong kinh thành có cùng một bạch nguyệt quang.
Đích tử Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ.
Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là do lần nọ nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng duỗi tay là có thể đỡ lấy nàng, vậy mà lại bất động thanh sắc né sáng bên cạnh một chút, trơ mắt nhìn Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt.
Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯
Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi đi ngang qua Tạ Uẩn nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn đều không để ý nàng.
Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( `Δ? )!
Mãi cho đến khi Tang Yểu cơ duyên xảo hợp nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra liền thấy —— bên trong không chỉ kỹ càng tỉ mỉ ghi lại tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử lấy hai người bọn họ làm vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng lớn mật, vô cùng thái quá!
Tang Yểu thẹn quá hóa giận, bang một tiếng khép lại sổ tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.