Tàng Phong
Q1 - Chương 20: Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông
Thật giống như gió trong khe núi, cây cỏ ven đường.
Tầm thường đến mức không khiến người ta liếc mắt nhìn.
Nhưng cũng theo lời ấy rơi xuống, gió đêm nhẹ nhàng chợt bắt đầu cuồng bạo, giống như một loại rung động mãnh liệt tuôn ra, rồi ngay lập tức im lặng ngừng lại.
Cũng giống một vị kiếm khách, rút kiếm, vào bao. Làm liền một mạch, đầu lâu của kẻ địch đã rơi, nhưng một khắc này lại thêm khắc sâu trên vỏ kiếm, bên trong hào quang hoa lệ của mũi kiếm.
Nụ cười trên mặt nam tử áo xanh dần dần đọng lại, sắc thái trong ánh mắt gã từ dữ tợn đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, lại từ khiếp sợ hóa thành sợ hãi thật lâu vẫn không thể tan đi.
Cái chết mà Từ Hàn chờ đợi rốt cuộc vẫn không buông xuống.
Yên tĩnh bỗng nhiên đến khiến cho hắn theo bản năng mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt lại là một hình ảnh khiến hắn nhớ mãi từ nay về sau.
Mũi kiếm của đám Tu La chỉ cách hắn trong gang tấc, sát ý trong con ngươi bọn chúng vẫn đang còn sôi trào.
Nhưng thời gian và không gian dường như đọng lại ở một khắc này.
Sau đó.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
. . .
Mấy thanh âm khẽ vang lên ở trong đêm dài yên tĩnh.
Máu tươi cực nóng bắn ra từ chỗ cỗ những Tu La áo đen này, đầu của bọn chúng cùng lúc đó dùng một vết cắt bằng phẳng từ trên cổ của bọn chúng rơi xuống, thân thể cũng đồng loạt ngã xuống đất.
Từ Hàn ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng không thể hiểu trong thời gian một hơi thở khi mình nhắm mắt lại thì nơi đây cuối cùng đã xảy ra những chuyện gì.
Hắn không thể tưởng được rốt cuộc thứ gì có thể im hơi lặng tiếng chém giết hơn mười vị Tu La trong thời gian ngắn như vậy.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người còn sống duy nhất trong trận chiến này -- vị nam tử áo xanh kia.
Mà cũng trong tích tắc ánh mắt hắn rơi xuống trên người nam tử.
Bịch!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang như vậy, nam tử áo xanh vừa rồi còn không ai bì nổi thân thể giống như đã mất đi khí lực vốn có, bỗng nhiên quỳ xuống.
"Tha cho. . . Tha mạng. . ." Đầu lưỡi của gã dường như đã dính lại, lúc nói chuyện đứt quãng, đầu cũng cực kỳ thấp, ngạo khí trước kia như ảo ảnh trong tản đi, nhìn qua chỉ giống như một con chó nhà có tang.
Từ Hàn vẫn đang sững sờ, nhưng hắn theo bản năng cho rằng vẻ sợ hãi của nam tử cũng không phải do hắn gây nên.
Vì vậy, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau lưng, đã thấy trong bóng tối nơi xa có một cái bóng người đang chậm rãi đi tới.
Mượn ánh trăng thưa thớt trên bầu trời, Từ Hàn thấy rõ dung mạo người đến.
Đó là một vị lão giả mặc một bộ áo gai bình thường, bộ dáng có chút lôi thôi, sợi tóc trên trán tán loạn, dường như đã lâu không được chải chuốt.
Nhưng lưng áo của lão lại thẳng tắp.
Thẳng tắp giống như là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm trên thông Cửu Tiêu, dưới chống Vong Xuyên.
Từ Hàn nhận ra lão nhân kia.
Không thể nghi ngờ chính là Thương Hải Lưu.
Lão đi tới bên người Từ Hàn, cũng không hề liếc nhìn hắn.
"Đi về hỏi chủ nhân nhà ngươi, bằng ba chữ Thương Hải Lưu kia, nếu muốn bảo vệ tiểu tử này, có đủ hay không?" Thương Hải Lưu thay đổi thái độ có chút bướng bỉnh như thường ngày, lạnh lùng nói với nam tử áo xanh.
Thanh âm của lão cũng không lớn, nhưng rơi vào trong tai nam tử áo xanh kia lại như ánh sét khiến thân thể gã càng run rẩy lợi hại.
Gã cũng không có tâm tư suy nghĩ vì sao Thương Hải Lưu rõ ràng đang cùng Nhạc Phù Diêu đánh tới trời đất mù mịt lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đây, quả thực một kiếm lấy đi tính mạng của những Tu La kia liền đủ để cho gã khiếp sợ.
Đây chính là Thương Hải Lưu a.
Nhân vật mà Diêm La Thập Điện cũng không dám trêu chọc, gã chỉ là một vị Đại Tu La sao dám tức giận?
Dưới đáy lòng âm thầm chửi bới những thám tử đã đưa sai tin tức kia đồng thời nam tử áo xanh lại vội vàng nói : "tiểu nhân có mắt như mù, xúc phạm tới tiền bối, tiểu nhân liền trở về chuyển ý nghĩ của tiền bối tới tôn thượng."
Nói xong gã vội vàng đứng lên, cũng không dám liếc nhìn Thương Hải Lưu, liền muốn rời đi.
"Đợi một chút!" Nhưng bước chân còn chưa phóng ra, thanh âm của Thương Hải Lưu lại một lần nữa vang lên sau lưng gã.
Thân thể nam tử giống như nhận được mệnh lệnh cứng rắn dừng lại, sau đó gã cực kỳ không tình nguyện quay đầu, trên mặt đã máu thịt lẫn lộn lại cố gắng nổi nên một ý cười trái lương tâm.
"Tiền bối còn có điều gì căn dặn?"
Thương Hải Lưu cũng không trả lời vấn đề của gã trước tiên, lão lại vượt qua người nam tử áo xanh đi tới chỗ cách đó không xa, khom người xuống bế con mèo đen vẫn đang còn lạnh run trên mặt đất, thả vào trong ngực.
"Ngươi làm mèo của ta tổn thương đấy, nhưng tính mạng của ngươi lại không bồi thường nổi." Thương Hải Lưu vuốt ve thân thể mèo đen, ánh sáng màu trắng thuận theo bàn tay của lão dũng mãnh tiến vào trong cơ thể mèo đen, làm cho thân thể mèo đen run rẩy dần dần ngừng lại.
Nam tử áo xanh nghe vậy đầu đang cúi thấp ngừng lại ngay tại chỗ, gã không thể đoán được tâm tư của Thương Hải Lưu, càng không có nổi dũng khí phản kháng.
"Nhưng tiểu tử kia gãy một cánh tay, ngươi dù sao cũng phải bồi thường." Giọng nói của Thương Hải Lưu vang lên lần nữa.
Thân thể nam tử áo xanh chấn động, gã vội vàng ngẩng đầu, lo lắng muốn giải thích nói: "tiền bối, cánh tay của hắn không phải do tại hạ . . ."
Nhưng gã còn chưa nói hết lời đã bị Thương Hải Lưu cứng rắn cắt ngang.
"Thời điểm ta đi ra, hắn vẫn đang còn hai cánh tay, chẳng lẽ ta nhớ lầm?" long mày Thương Hải Lưu nhíu lại hỏi.
Nam tử áo xanh cũng không ngốc, hiển nhiên gã vào lúc đó đã hiểu được ý tứ của Thương Hải Lưu, nếu hôm nay gã không trả giá thật lớn thì không thể rời khỏi nơi này.
Gã cũng là người cương quyết, vào lúc đó cắn răng một cái, trường kiếm trong tay lóe lên hàn quang, một đường máu tươi hiện ra, một cánh tay của gã đã ầm ầm rơi xuống mặt đất.
"Tiền bối. . ." Rồi sau đó gã tự tay che miệng vết thương chỗ cụt tay, cúi đầu nhìn về phía Thương Hải Lưu, sắc mặt đã trắng bệch lại không dám nổi lên một chút bất mãn.
"Ừ." Thương Hải Lưu khẽ gật đầu từ chối cho ý kiến, nhưng không hề quay đầu nhìn nam tử áo xanh.
"Tạ ơn tiền bối." Nam tử áo xanh cung kính thi lễ một cái, sau đó kéo lấy thân thể tràn đầy vết thương, quay người đi vào trong bóng đêm.
Chờ bóng hình nam tử áo xanh biến mất hoàn toàn trong bóng đêm, lúc này Từ Hàn mới hồi phục thần trí.
Hắn giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng kéo thanh trường kiếm kia đi tới phía trước, đang muốn hành lễ cảm tạ ân cứu mạng với Thương Hải Lưu.
Nhưng chỉ vừa khom người xuống, lại nghe trong miệng Thương Hải Lưu phát ra một tiếng chửi bới.
"Lão tiểu tử họ Nhạc đó ra tay thật con mẹ nó tàn nhẫn!"
Nói xong lời này, Thương Hải Lưu vừa rồi còn một bộ khí phách cao thủ trong miệng mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ầm ầm ngã xuống trước mặt Từ Hàn.
. . .
Ngày thứ hai.
Tiết trời hơi hơi lạnh.
Từ Hàn cõng theo thanh kiếm đã được bọc vải ở bên ngoài, ôm con mèo đen kia, dẫn Thương Hải Lưu thần sắc uể oải một lần nữa lên đường.
Thương Hải Lưu cũng không hôn mê quá lâu, chỉ là tình trạng cực kỳ không tốt, nhưng thảm án đêm qua thực sự không thể giấu giếm, chỉ sợ hôm nay đã truyền ra trên phố xá thành Long Cực.
Nếu như trước kia, có vị Đại Phật như Thương Hải Lưu ở đây trông coi đám đầu trâu mặt ngựa, tất nhiên là không sợ.
Thế nhưng. . .
Từ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Thương Hải Lưu, thở dài một hơi.
Vốn định ôm lấy đùi của Thương Hải Lưu sống tạm mấy ngày, hôm nay xem ra chỉ sợ nguyện vọng như vậy đã rơi vào khoảng không.
Tu vi của Từ Hàn đã tăng lên, kiếm trên lưng không hề nặng nề như trước kia, thêm với thân thể của Thương Hải Lưu không có việc gì, hai người một mèo lại bắt đầu kề vai sát cánh mà đi.
Nhưng khi đi ra được ba bốn mươi dặm đường về phía bắc thành Long Cực, Thương Hải Lưu đã kêu đã đói bụng ngừng lại.
Từ Hàn bất đắc dĩ.
Chỉ có thể kéo lấy thân thể vẫn chưa lành tổn thương đi tới trong rừng bên đường hái một ít trái cây đưa cho Thương Hải Lưu ăn đỡ đói.
Nhìn Thương Hải Lưu ăn trái cây ngon lành như quỷ chết đói đầu thai, Từ Hàn cười khổ một hồi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nhất định sẽ không tin lão già khọm khẹm thôi tha lôi thôi trước mắt này là hung nhân tiếng xấu vang khắp Đại Chu -- Thương Hải Lưu.
"Nhìn cái gì vậy?" Dường như không thể chịu đựng được ánh mắt Từ Hàn nhìn lão, Thương Hải Lưu đã trầm mặc một buổi sáng sau khi phun ra một hạt trái cây, rút cuộc không kìm được ngọn lửa vô danh trong lòng mình, chất vấn Từ Hàn trước tiên.
"Ngài đánh nhau với Nhạc Phù Dao?" Nhưng Từ Hàn đã sớm thăm dò rõ ràng tính khí của Thương Hải Lưu, dường như không quan tâm đến lão chất vấn, ngược lại hỏi ra vấn đề đã khiến hắn bứt rứt một ngày này.
Nhạc Phù Dao trong thành Thiên Đấu, Diễn Thiên Thu trên Ly Sơn tông.
Một vị ở Đại Chu, một vị ở Trần quốc.
Hai nhân vật Kiếm Tiên cấp cao nhất đương thời.
Vậy mà Thương Hải Lưu có thể đánh nhau một trận với y, cũng không phải Từ Hàn kỳ quái, chỉ là đại chiến có một không hai như vậy, hễ là người trong giang hồ chỉ sợ đều vô cùng hiếu kỳ.
"Ừ." Thương Hải Lưu nghe vậy vốn sững sờ, nhưng lập tức liền gật đầu, mặc dù trên mặt cố hết sức làm ra dáng như không đếm xỉa tới. Nhưng vẻ hãnh diện không thể giấu diếm trong con ngươi hiển nhiên đã khiến nội tâm lão chấn động tới mức nhìn một phát là thấy hết.
"Ngươi thắng?" Từ Hàn hai mắt tỏa sáng, thanh danh của Thương Hải Lưu cực kỳ vang dội, nhưng dù sao đó là tiếng xấu, không thể so sánh với thành chủ thành Thiên Đấu như Nhạc Phù Dao, nếu nói Thương Hải Lưu có thể thắng được Nhạc Phù Dao, vậy sẽ có phong thái tới mức nào?
Nhưng Thương Hải Lưu xưa nay muốn tranh miệng lưỡi lợi hại lúc nghe được lời ấy thần sắc trên mặt cũng ngưng lại, ấp úng cả buổi nói không ra lời.
Từ Hàn thấy bộ dạng lão như vậy sao có thể không hiểu ra kết cục cuối cùng, nhưng hắn cũng thức thời, quay đầu lại không hề truy vấn việc này.
Nhưng hành động làm vẻ ta đây như vậy lại khiến Thương Hải Lưu cảm thấy bất mãn, gã hung dữ cắn một miếng trái cây trong tay, hùng hùng hổ hổ nói: "lão tiểu tử họ Nhạc kia không tuân theo quy củ, ta dùng một thanh kiếm nhưng y lại dùng đến hai thanh, có câu là hai nắm đấm không thể đấu với bốn tay, hai cái đánh một cái không thể coi là hảo hán."
Danh hào "Song Kiếm Phá Thiên Đấu" của Nhạc Phù Diêu đã sớm truyền ra trên giang hồ nhiều năm, Thương Hải Lưu nói y chơi xấu hiển nhiên là đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng Từ Hàn sao có thể ngu ngốc đi vạch trần Thương Hải Lưu?
"Ừ. ừ!" Hắn liên tục gật đầu, coi như đã đồng ý với lời nói của Thương Hải Lưu, đồng thời cũng kết thúc cái đề tài này.
Hắn thấy Thương Hải Lưu giờ phút này đã ăn xong trái cây trong tay, liền hỏi một lần nữa: "tiếp theo chúng ta sẽ đi nơi nào?"
Từ Hàn không thể đoán được mục đích của Thương Hải Lưu, hắn cũng không cố hỏi bởi vì hắn biết rõ, dù có hỏi cũng không thể đạt được đáp án, vậy không bằng cứ tiếp tục như trước kia đi.
Hắn có được một khoảng thời gian yên bình, Thương Hải Lưu có được một người bạn nói chuyện.
Đâu đã vào đấy, bình an vô sự.
Ít nhất ở trong lòng Từ Hàn đã cho rằng như vậy đấy.
Thương Hải Lưu nghe vậy phủi tay đứng lên, lão quay đầu nhìn về phương bắc, ánh mắt chợt trở nên cực kỳ thâm sâu, dường như chỗ đó có đồ vật nào đó đang kêu gọi lão.
Từ Hàn cũng không thể biết được vật kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn vẫn từ trong ánh mắt của Thương Hải Lưu đọc được một quyết ý không thể không đi.
"Con đường tiếp theo, chỉ một mình ta đi thôi."
Mà thanh tuyết trầm thấp của Thương Hải Lưu vào khi đó chợt vang lên.
---o0o---
Bạn cần đăng nhập để bình luận