Trí Tuệ Đại Tống

Chương 165: Đeo mặt nạ

Vân Tranh vẫn chẳng nói chẳng rằng, nhưng đôi tay không chịu để yên một chỗ, từ từ nhúc nhích, nhưng không phải đi lên, mà là đi xuống, từng chút, từng chút một, cảm thụ cơn run nhè nhẹ của nàng, không phải vì kích thích mà căng thẳng và sợ hãi, người nàng cũng cứng đờ. Càng thế Vân Tranh càng hưng phấn, nhưng khi tay vừa lách qua vách, chạm nhẹ tới bụng dưới thì hai tay Hoa Nương tóm lấy cổ y, nắm rất chặt, làm Vân Tranh có cảm giác hơi đau.
Thế nhưng Hoa Nương lại không đẩy y ra, cũng không lên tiếng ngăn cản.
- Nữ nhân xấu. Vân Tranh cười hì hì, dùng mũi tách mái tóc mềm, tham lam hít lấy mùi hương thơm pha quện giữa hoa lan và cơ thể nữ nhân, ghé sát vào tai đỏ rực của nàng: - Cô đúng là nữ nhân xấu thuần túy, không muốn gánh chút trách nhiệm nào hết, quên những lời chính bản thân nói rồi sao, bao nhiêu nữ tử ở nơi này dựa vào cô kiếm cái ăn, ít ra thì cô cũng có tình người hơn lão bảo tử khác, bọn họ đỡ chịu khổ, khi tuổi già yếu còn có khoản tiền nuôi thân.
- Còn cả đám Hạo Nhị, Đại Hùng cũng cần cô nuôi, cô định đi đâu? Cứ ngoan ngoãn làm lão bảo tử đi, cùng lắm thì ta đem bí phương thuốc nổ ra nói với Hàn Lâm, chẳng có gì to tát, thiên hạ chết bao nhiêu người chẳng liên quan tới ta...
Vừa nói tới đó hai giọng nói đồng loạt từ sau bình phong truyền ra: - Vạn vạn lần không thể!
Vân Tranh cười gằn, buông Hoa Nương ra, nhảy về phía sau, giọng có phần mỉa mai: - Có phải cô có thói quen dấu nam nhân trong khuê phòng không?
Hoa Nương xoay người, cười khúc khích như vừa xong không hề có chuyện gì xảy ra: - Hết cách, người ta muốn nấp phía sau nghe, ta chỉ là nữ tử yếu đuối làm được gì?
Ngũ Câu xấu hổ gãi đầu trọc lóc, xuất hiện sau tấm bình phong: - Không thể, phối phương thuốc nổ của ngươi nếu để truyền ra ngoài, sẽ gây ra hậu họa vô cùng.
- Cho nên các ngươi mới nhờ nữ nhân xấu xa này tới thăm dò ta? Còn muốn ép ta bỏ trốn? Được, ta đi, Đông kinh Biện Lương có cái xưởng hỏa khí, ta là thừa phụng lang vào đó làm chủ sự đúng là thích hợp lắm. Vân Tranh cười khẩy:
Tiếu Lâm đàng hoàng khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, tên này quả nhiên như Hàn Lâm nói, đã thay đổi rất nhiều, không còn ăn mặc lôi thôi nhếch nhác như trước, râu ria cắt tỉa gọn gàng, nam nhân tuổi bốn mươi là lúc có sức hút nhất, thành thục, vững vàng, địa vị, có mọi thứ nam nhân nên có, lại cao lớn khôi ngô, có thể xưng hoàn mỹ, nữ nhân sao không động lòng cho được.
Vân Tranh nhìn thấy càng khó chịu, khi vào đây nhìn cái bồ đoàn y đã nghi rồi, cử động sau đó của Hoa Nương càng làm y khẳng định Hàn Lâm đang theo dõi, chỉ là vừa rồi không biết hắn có nhìn thấy không.
- Đúng là có tính toán này, sư huynh ta nhờ ta chuyển lời, chỉ cần ngươi vào xưởng hỏa khí, huynh ấy không theo dõi ngươi nữa.
- Không có gì định nói trước à? Ví dụ như thân phận của ông chẳng hạn. Vân Tranh ngồi lại ghế, cầm cốc trà chưa kịp uống lên nhấp một ngụm:
Tiếu Lâm thầm thở phào, xem ra Vân Tranh không quá giận, dấu y chuyện này làm ông ta cũng có chút áy náy. Nhưng Hoa Nương không nghĩ thế, đây không phải là tính cách của Vân Tranh, đáng lẽ y phải nhảy dựng lên chỉ mặt chửi bới mới là bình thường, bây giờ y đã đeo mặt nạ lên để đối phó, chứng tỏ y đã coi Tiếu Lâm là kẻ địch cần đề phòng rồi.
Nhất là vừa nãy y nói ra câu ác độc đó, nàng biết Vân Tranh đang rất tức giận.
Tiếu Lâm lấy cuốn Viễn sơn tạp ký cất trong lòng: - Trang 9 dòng 7, năm xưa tiên tổ của bọn ta không cho Triệu Khuông Dận đi qua Trần Kiều Môn, thế là người ta vào Biện Lương qua Phong Khâu Môn, tưởng chết chắc rồi, không ngờ Triệu Khuôn Dận giết quan giữ cửa Phong Khâu Môn, lại ban thưởng tiên tổ, đồng thời ban danh " Hài Nhi Quân".
- Thái tổ tha cho các ngươi, các ngươi cảm tạ ơn đức, thề không bội bạc, trong sách chỉ nói thế thôi, ta đọc rồi, không thấy gia tộc các ngươi phong quan tiến chức gì, đột nhiên như biến mất. Ta đoán rằng sau này các ngươi làm mật thám cho người ta, ngầm diệt trừ hậu nhân Nam Bình, Hồ Nam, Hậu Thục, Nam Hán, phải không? Vân Tranh tất nhiên không ngồi yên đợi Tiếu Lâm tới giải thích với mình, y đã bỏ rất nhiều thời gian ở tàng thư các trong thư viện Cẩm Giang, ném trả cuốn sách:
Tiếu Lâm bắt lấy sách, chán chường nói: - Đây là nhiệm vụ tổ tiên giao lại, lão đạo ta thích đi bốn phương, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, cuộc sống du hiệp này làm ta si mê, còn giết người, đúng như ngươi nói ta chán lắm rồi.
- Được xem như ông thẳng thắn, thế hôm nay ta nói hết luôn, ta đã phá giải được bí mật của Bạch Ngọc đồ, nếu các ngươi hứng thú thì tới hố trời của Thành Bạch Đế mà xem, có điều ta đoán chừng binh khi đã biến thành đồng nát sắt rỉ cả rồi.
Tiêu Lâm và Ngũ Câu cùng thất kinh: - Ngươi phát hiện ra bí mật của Bạch Ngọc đồ rồi sao, tấm bản đồ đó giờ ở đâu ngươi còn không biết ...
- Ta đã đốt rồi, bảo tàng ở trong hố trời thành Bạch Đế, phái người tới khai quật đi. Vân Tranh cắt ngang lời Tiếu Lâm, cầm lấy quạt của mình định đi, con người bây giờ làm sao, lão tử đã định sống quang minh chính đại, các ngươi kẻ nào kẻ nấy che che dấu dấu, giữa người với người muốn có chút lòng tin thật quá khó khăn, uổng công mình coi họ là bằng hữu:
Một chuyện long trời lở đất mà Vân Tranh nói hời hợt như không, Ngũ Câu và Tiếu Lâm đều cho rằng không đáng tin, chỉ là lời tức giận nói cho sướng miệng thôi, chỉ có Hoa Nương biết Vân Tranh nói thật, con người y chuyên làm việc theo cảm tính, càng là lúc tình cảm kịch liệt thì y càng nói thật, nàng rõ hơn bất kỳ ai.
- Đường Đường sắp biểu diễn, không ở lại nghe sao? Hoa Nương có chút áy áy nói:
Vân Tranh như không hề nghe thấy lời nàng: - Các ngươi muốn nói gì thì tới nhà ta nói, chỗ này làm ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ngũ Câu không hiểu ý, chỉ nghĩ Vân Tranh nói tới thanh lâu, cười lớn: - Sắc tức thị không, không tức thị sắc, lòng vô sắc, trong mắt thanh lâu cũng không khác gì cổ tự hoang lương, lâu rồi không gặp, hảo hữu trò chuyện, nơi nào chẳng như nhau.
Tiếu Lâm mỉm cười không nói, biểu hiện đạo tâm kiên định có thể chịu mọi khảo nghiệm của mình, chuyện thuốc nổ coi như cùng Vân Tranh đạt được đồng thuận, mình không cần lo nữa, chỉ là ánh mắt Hoa Nương hơi lạ.
- Hôm nay hết hứng rồi, trời đã khuya, không về chuyết kinh sẽ lo, vui chơi có chừng mực, đó là điều tiên sinh dạy ta.
Vân Tranh nói rồi đi luôn, xuyên qua con đường nhỏ quanh co, đường xá gì mà như mê cung, xem ra câu vui quên lối về không phải chỉ là cách diễn đạt hình tượng, chỗ chó má này giở đủ trò cầm chân người ta.
Bực mình, thấy người cũng không hỏi đường, đi một lúc không ngờ lại thấy tiểu lâu của Hoa Nương, lòng càng khó chịu, bị người ta lợi dụng, nhất là lấy tình cảm ra lợi dụng, Vân Tranh thực sự có một khoảnh khắc nghĩ Hoa Nương chân thành. - Để ta dẫn ngươi đi. Hoa Nương đi tới, chỗ nàng ở cố ý thiết kế như vậy, ngăn không có người khác vô tình hay cố ý tới tìm chỗ nàng:
Hai người đi trong im lặng, bầu không khí có phần căng thẳng, được nửa đường Hoa Nương mới nói: - Tiếu Lâm không có ác ý với ngươi, ta cũng vậy, vừa rồi làm thế cũng là chứng minh cho họ thấy ngươi không đáng nghi ngờ.
- Ông ta là tên mật thám tận tâm đấy nhỉ, thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác chơi đùa vẫn ngồi yên được, lúc ông ta bảo cô thăm dò ta, có gợi ý cô làm thế này không? Vân Tranh nói với giọng nửa ghen tuông nửa cay cú, nhưng nói ra tức thì hối hận ngay, mình làm gì vậy, cố ý chia rẽ bọn họ? Thở dài: - Xin lỗi, câu vừa rồi không nên nói.
- Hai lần, chuyện hôm nay coi như chúng ta hòa nhé? - Lần sau cô muốn dùng mỹ nhân kế với ta, ta rất hoan nghênh.
Vân Tranh đùa một câu rất nhạt không được ai hưởng ứng, bất tri bất giác tới hậu môn Linh Tê các, không quay người lại, chỉ vẫy tay một cái, đi qua cửa vừa mới định gọi Hàm Ngưu, phát hiện ra bóng người đứng trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận