Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia - Chương 25: Chương 25:

“Công tử,” trong xe ngựa, Mộ Vũ nhẹ giọng nói, “Đã biết chỗ ở củaTiêu tiểu thư, ở nhà cũ Tiêu gia hẻm Kính Hoa thành Đông.”
 
Ninh Hàn vốn nhắm mắt ngồi im, nghe vậy chậm rãi mở mắt, trầm giọng nói: 
 
“Đi xem.”
 
“Vâng.”
 
Trong bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa chạy trên đường lát đá đột nhiên quay đầu, lập tức chạy tới thành Đông.
 
Rất nhanh, xe ngựa giảm tốc độ, từ từ dừng lại, Ninh Hàn xuống xe, đứng ở đầu hẻm, lẳng lặng nhìn cửa lớn cuối hẻm nhỏ, mặc cho thời gian trôi qua.
 
Gió đêm hơi lạnh thôi qua, làm tóc mai Ninh Hàn tung bay. Mộ Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, trong làn tóc tung bay, hàn băng trong ánh mắt cũng dần nhu hòa.
 
Hắn giật mình, mở miệng nói: “Vương gia, trở về đi, khởi phong.”
 
Ninh Hàn không nói gì, rất lâu sau, lạnh nhạt nói: 
 
“Các ngươi đi đi, ta nhìn nàng thêm chút nữa.”
 

“Vương gia, tại sao ngài không trực tiếp đi tìm Tiêu tiểu thư?” 
 
Mộ Vũ không đành lòng thấy Ninh Hàn như vậy, khẽ cắn môi hỏi, “Tiêu tiểu thư là Vương phi tương lai, ngài đi tìm nàng cũng là lẽ thường tình.”
 
Nghe vậy, Ninh Hàn xoay người, nói: 
 
“Ngươi quên lý do lần này chúng ta tới Nhạn Châu rồi?”
 
“Bắt giặc cỏ, thăm dò…… Tình hình địch.” 
 
Giọng Mộ Vũ yếu dần.
 
“Không tồi.” 
 
Ninh Hàn xoay người, yên lặng nhìn phía trước, giọng nói dần trở nên âm trầm, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, “Chưa thăm dò được tình hình địch, sao ta dám liên lụy tới nàng?”
 
Mộ Vũ ngây ra một lát, hơi hé miệng, lúc vừa định nói gì thì bỗng một vang lên tiếng mở cửa, hai người nhìn nhau, lập tức trốn sang một bên.
 
Chỉ nghe sâu trong hẻm nhỏ vang lên một giọn nói già nua: 
 
“Tiểu thư, nếu ngài hít thở không khí thì ở trong sân cũng được, sao phải đòi ra đây ngồi!”
 
“Nói ra thì cũng không có gì, nhưng bó tay bó chân trong kinh thành lâu rồi, muốn trải nghiệm cảm giác ngồi trước cửa hóng gió,” Sau đó vang lên một giọng nữ êm ái. Vừa mới nghe được giọng nói này, mắt Ninh Hàn hơi trợn to, ngón tay nắm chặt tay áo càng ngày càng chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, lại nghe thấy giọng nữ tiếp tục nói, “Tô quản gia không khỏe, mau về phòng đi, có Ấu Thanh ở đây với ta là được.”
 
“Haiz, lão nô lớn tuổi rồi, không còn dùng được, nếu không thì đã có thể tám chuyện với tiểu thư,” Tô Nguyên Thành thở dài, nói, “Vậy lão nô về trước, gió lạnh, tiểu thư cũng đừng ở ngoài lâu.”
 
“Ta biết rồi.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, lại thấy Tô Nguyên Thành hô vào trong, “Tiểu Hổ, lại đây cầm đèn cho tiểu thư!”
 
Một thiếu niên gầy gò chạy từ bên trong ra, như đã chờ ở đó từ sớm, tay cầm một cái đèn lồ ng vàng óng ánh.
 
“Không cần phiền phức như vậy!”
 

 Tiêu Ngữ thấy thế thì vội đứng dậy, cười nói, “Ta và Ấu Thanh chỉ muốn ở bên ngoài ngắm trăng, thuận tiện nói chút chuyện riêng tư, mau để Tiểu Hổ đi ngủ đi, để đèn lồ ng lại là được.”
 
Tiểu Hổ nghe vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Thành.
 
Tô Nguyên Thành cười, khom người nói: 
 
“Là lão nô suy nghĩ không chu toàn, nếu đã thế, Tiểu Hổ bỏ đèn lồ ng lại rồi mau về đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của tiểu thư.”
 
Tiểu Hổ gật đầu, cẩn thận đặt đèn lồ ng xuống đất, sau đó chạy vào.
 
“Lão nô cũng về đây.” 
 
Tô Nguyên Thành nói, còn tri kỷ khép hờ cửa.
 
“Tiểu thư, tuy Tô quản gia Nhạn Châu và Tô quản gia phủ chúng ta là huynh đệ ruột, nhưng tính cách thực sự rất khác nhau!”
 
Xác nhận ông đã đi xa, Ấu Thanh tiến lại bên tai Tiêu Ngữ nhỏ giọng nói: 
 
“Tô quản gia trong kinh thành ít khi cười nói, suốt ngày hung dữ, nô tỳ nhìn đã thấy sợ. Vẫn là Tô quản gia này tốt hơn, cũng không hung dữ, tính tình còn tốt, tiểu thư, người nói xem tại sao lúc ấy lão gia lại không đưa Tô quản gia Nhạn Châu đi?”
 
Nói xong, còn tiếc rẻ thở dài.
 
“Chuyện này ta cũng không biết, chắc là do tính cách, Tô quản gia phủ chúng ta uy nghiêm hơn, có thể quản lý mọi người, mà Tô quản gia này ……” 
 
Tiêu Ngữ lắc đầu, sau đó lại nhăn mày như nhớ tới cái gì, hỏi, “Ngươi có cảm thấy ông ta…… hơi kỳ lạ không?”
 

“Lạ chỗ nào?” 
 
Ấu Thanh tiện tay hái một khóm cỏ bên bậc thang, vừa bện thành vòng tay vừa nói, “Tô quản gia là người rất tốt, vừa dịu dàng vừa cẩn thận, mọi chuyện đều an bài thỏa đáng.”
 
“Không phải về phương diện này.” 

 
Tiêu Ngữ lắc đầu, như lâm vào hồi ức, “Ngươi có nhớ con chó cái Nhật ta nuôi lúc nhỏ không?”
 
“Đương nhiên là nhớ!”
 
Ấu Thanh liên tục gật đầu, “Màu lông của con chó nhỏ kia rất xinh đẹp, ngài nuôi nó nhiều năm như vậy, nó chỉ nghe ngài nói, ngài vừa kêu tên là nó liền chạy tới.”
 
“Đúng là vậy……” 
 
Giọng Tiêu Ngữ không khỏi run rẩy, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ấu Thanh, nói
 
 “Ngươi không phát hiện ra sao? Ánh mắt của Tô quản gia khi nhìn Tiểu Hổ, giống ánh mắt năm đó của ta khi nhìn con chó nhỏ kia như đúc.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận