Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia - Chương 58: Chương 58:

Trong nhà lao âm u, ẩm thấp, trên tường đá loang lổ vết bẩn thỉu, trầy xước, trong góc, một bóng người co ro, cong người lại.
 
Ninh Ký bị còng tay chân vào tường, mặc đồ tù nhân rách rưới, sắc mặt xám xịt như người chết, môi khô nứt, đôi mắt khô khốc, đục ngầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ bất động.
 
“Lộc cộc, lộc cộc.”
 
Trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, quản ngục cầm cây đuốc tới, nhanh tay nhanh mở khóa. Tiếng khóa chạm vào thu hút ánh mắt của Ninh Ký, hắn híp mắt, mơ hồ thấy một người đang đứng cạnh quản ngục, dáng người nhỏ xinh, trên người khoác áo choàng rất dày.
 
Từ từ rời thấy, đến khi nhìn rõ mặt người tới, đồng tử của hắn co lại.
 
“Vương phi, tốt nhất là ngài nên đứng xa một chút, nếu không hắn sẽ va vào ngài.”
 
 Quản ngục mở khóa, cúi đầu khom lưng nhắc nhở Tiêu Ngữ.
 
“Ta biết rồi, đi xuống đi.” 
 
Tiêu Ngữ biết nhạt nói, đưa một bao bạc vụn.
 
“Đa tạ Vương phi.” 
 
Quản ngục vui rạo rực vẻ nhận bạc, đóng cửa rồi đi ra ngoài.
 
Không ngờ quản ngục vừa rời đi, người cuộn tròn trong góc đột nhiên lao tới, xiềng xích tay chân hắn lại, khiến hắn buộc phải quỳ xuống đất. Ninh Ký quỳ dưới đất, duỗi tay về phía trước, muốn tóm lấy góc váy Tiêu Ngữ.
 
“A Ngữ! A Ngữ! Cứu ta, cứu ta đi, xin nàng!” 
 
Ninh Ký mở miệng, giọng điệu đầy hoảng sợ, “Ta không cố ý, ta thật sự không cố ý, nàng…… Bây giờ nàng về nói với A Hàn, bảo hắn cầu xin phụ hoàng giúp ta được không?”
 
Hắn liều mạng ngẩng đầu lên, nói mấy lời ngắt quãng nhưng rất khẩn trương.
 
Trên mặt Tiêu Ngữ vẫn vô cảm, chỉ thoáng lui về sau một bước, nàng nhìn người hèn mọn phủ phục dưới đất, cảm thấy rất buồn cười.
 
Tại sao lại muốn tới gặp Ninh Ký? Bản thân Tiêu Ngữ cũng không rõ, có lẽ là chấp niệm của kiếp trước quá sâu, hận ý quá nặng, có lẽ là muốn chấm dứt hoàn toàn với người đã từng làm tổn thương mình.
 
Lúc đó nàng giải thích nguyên nhân một cách lộn xộn, nhưng Ninh Hàn lại chỉ nói một câu “Ta tin nàng”.
 
“Ninh Ký,” nàng lạnh nhạt mở miệng, “Ngươi nói ngươi sai rồi?”
 
“Phải phải phải, ta, ta đã biết sai rồi. A Ngữ, nàng lương thiện như vậy, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không?” 
 
Ninh Ký gật đầu như điên.
 
“Sai ở đâu?”
 

“Sai…… Sai ở chỗ không nên cấu kết với ngoại tộc, không nên, không nên kiêu căng, tự đại!” 
 
Ninh Ký vội vàng đáp, quan sát biểu cảm của Tiêu Ngữ, lại nói, “Mấy ngày nay ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, không biết A Ngữ còn nhớ không, lúc trước ba chúng ta cùng nhau đi đạp thanh, cùng nhau uống trà ngắm trăng…… Khoảng thời gian đó rất vui vr, đúng không?”
 
Nói rồi hắn do dự nhìn sắc mặt Tiêu Ngữ, lại thấy nàng vẫn vô cảm, chỉ chậm rãi nói: 
 
“Ninh Ký, ngươi có tin, con người có kiếp trước không?”
 
Ninh Ký không ngờ Tiêu Ngữ lại đột ngột hỏi điều này, giật mình, sau đó nói vấp: “Chuyện kiếp trước kiếp này…… Ta cũng không hiểu lắm.”
 
“Ta tin.” 
 
Cuối cùng giọng điệu Tiêu Ngữ đã không còn lạnh nhạt, trong giọng nàng có sự run rẩy khó phát hiện, “Ninh Ký, con người có kiếp trước, kiếp trước, ngươi vẫn khiến người ta ghét như vậy, ngươi nham hiểm, độc ác, ngươi gian trá, đạo đức giả, ngươi chưa bao giờ đối xử với ai thật ngờ.”
 
Mặt Ninh Ký đã cắt không còn giọt máy, nhưng người trước mặt vẫn không có ý định dừng lại.
 
“Ngươi hại Tiêu gia ta bị tịch biên, xử trảm, người tỏng tộc bị lưu đày đến biên cương! Ta hận ngươi thấu xương, trước khi chết ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải kéo ngươi vào âm ti địa ngục, cho dù có thành ma quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” 
Mắt Tiêu Ngữ đỏ bừng, nàng hít sâu một hơi, nhìn chăm chú Ninh Ký đang hoảng sợ: 
 
“Trời cao phù hộ, ta đã về, ngươi biết không? Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của ngươi, ta cực kỳ vui. Hơn nữa, hình như ngươi quên mất rồi, bây giờ ta là Đoan Vương phi, không phải người bạn ngu xuẩn chơi cùng ngươi trước kia.”
 
“Ninh Ký,” Tiêu Ngữ gọi hắn, nhẹ nhành nói ra mấy chữ, “Ngươi sẽ không còn cơ hội để sống.”
 
Nói hết lời muốn nói, Tiêu Ngữ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã lâu dần tan thành cát bụi, sắc mặt trắng bệch đầy hoảng sợ của Ninh Ký lọt vào mắt nàng, trông như một vở kịch đầy lố bịch.
 
Nàng có thể cảm nhận được, mọi chuyện ở kiếp trước đã dần xa cách nàng, nàng không còn là phi tử nhà tan cửa nát bị chết thảm nữa. Bây giờ nàng là Đoan Vương phi, nàng có con, nàng có người mình yêu, như vậy là đủ rồi.
 
Ninh Ký bị dọa sợ, thân thể run rẩy rúc vào góc tường, Tiêu Ngữ không nhìn hắn, khoác áo choàng chuẩn bị rời đi, nhưng vừa xoay người, đã thấy Ninh Hàn đứng ở bậc thang cách đó không xa, bất động nhìn vào nơi này.
 
Trong lòng nàng bỗng căng thẳng, không biết mấy lời vừa rồi có bị nghe thấy không.
 
“Sao chàng lại tới đây?” 
 
Tiêu Ngữ tiến lên, nở nụ cười gượng gạo “Chúng ta đi thôi.”
 
Nói rồi định bước lên bậc thang thì cổ tay bị nắm lấy.
 
Ninh Hàn dùng sức rất lớn, Tiêu Ngữ không thể động đậy, quay đầu lại nhìn hắn, thấy hai mắt Ninh Hàn đỏ đậm, ngực hơi phập phồng, một lúc lâu sau, đôi môi run rẩy nói: 
 
“A Ngữ……”
 
“Đoang ——”
 
Một tiếng chuông trầm thấp ngắt lời hắn, sau đó lại kêu một tiếng, tiếng chuông đánh thức thính giác.
 

“Đoang ——”
 
“Đoang ——”
 
Tiếng chuông liên tục vang lên, lúc Tiêu Ngữ còn đang ngây người, Ninh Hàn đã phản ứng lại trước, đồng tử co lại, kéo tay Tiêu Ngữ ra ngoài, đi đến cửa nhà lao, nói phu xe: 
 
“Đưa Vương phi hồi phủ.” 
 
Ngay sau đó nhìn về phía hai người Sầm Phong, Mộ Vũ, nói nhanh: 
 
“Sầm Phong đưa ngọc bội của ta tới phủ Huệ Vương, Mộ Vũ theo ta tiến cung.”
 
“Dạ.” 
 
Hai người cùng đáp.
 
“Từ từ đã!” Tiêu Ngữ cảm thấy có gì đó không đúng, túm chặt tay áo Ninh Hàn, “Chàng muốn vào cung làm gì?”
 
Ninh Hàn quay đầu lại, môi mỏng khẽ run, tiếng chuông nặng nề còn quanh quẩn ở phía chân trời, hắn cầm tay Tiêu Ngữ, khàn giọn nói: 
 
“Lục cung vang lên 81 tiếng chuông, phụ hoàng…… Băng hà.”
 
*
 
“Hoàng Thượng?”
 
 Lão thái giám bưng một chén canh nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cạnh Hàm Chính Đế, nói nhỏ, “Hoàng thượng, uống hớp canh an thần đi, nên nghỉ ngơi rồi.”
 
Hàm Chính Đế khép hờ mắt, trong tay còn cầm sổ con đã xem được một nửa, nghe tiếng thì từ từ mở mắt: 
 
“Lúc nào rồi?”
 
“Bẩm Hoàng thượng, canh ba giờ Hợi,” lão thái giám đặt chén canh trước mặt Hoàng đế, “Ngự Thiện Phòng nấu canh an thần, ngài nếm thử đi.”
 
“Ừ.” 
 
Hàm Chính Đế đặt sổ con xuống, bưng chén canh lên uống một hơi cạn sạch, tiện tay đặt sang bên, “Đem đi đi.”
 
Vừa dứt lời lại xem sổ con, lại thấy người bên cnahj chưa định lui ra, Hàm Chính Đế như đang nghĩ đến điều gì đó mà đặt sổ con xuống: 
 
“Còn có chuyện muốn bẩm báo?”
 
“Chuyện này……” 
 
Mặt lão thái giám lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng, một lúc lâu sau mới nói, “Hoàng hậu nương nương bên kia …… Nói muốn gặp bệ hạ.”
 
Nhất thời sắc mặt Hàm Chính Đế rất khó coi, hừ lạnh: 
 
“Ta không phế Hậu vị của nàng ta là đã nể tình rồi, nàng ta còn có mặt mũi để gặp ta ư?”
 
Lão thái giám lại nói: 
 
“Lão nô đáng chết, không dám chọc giận bệ hạ, nhưng bên Phượng Tê Cung truyền lời, nương nương đã hai ngày không ăn không uống.”
 
Hàm Chính Đế nhíu mày, một lúc sau, thở dài: 
 
“Cũng được, cùng ta tới Phượng Tê Cung xem.”
 
Lúc kiệu dừng ở cửa Phượng Tê Cung, mơ hồ có thể thấy ngọn đèn dầu bên trong, Hàm Chính Đế đẻ lão thái giám chờ ngoài cửa, bước vào một mình.
 
Vừa bước vào trong, Hàm Chính Đế nhất thời sửng sốt, cả sân đều treo tơ lụa đỏ thẫm, một đống chữ “Hỉ” hết sức chói mắt.
 
Hàm Chính Đế nhíu mày, bước vào trong điện, thấy trong phòng cũng bị trang trí như phòng tân hôn, trong ánh nến heo hắt, một người mặc váy đỏ ngồi bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn ông.
 
Hàm Chính Đế chỉ thất thần một lúc, rồi định thần lại, nhíu mày nói: 
 
“Nàng làm gì vậy?”
 
Nữ tử váy đỏ bên cạnh bàn xoay người lại, đúng là Hoàng hậu, bà lạnh nhạt nói: 
 
“Không làm gì cả, thần thiếp chỉ cảm thấy tối nay bệ hạ sẽ đến.”
 
“Trẫm hỏi nàng vì sao lại ăn mặc như thế này!” 
 
Giọng điệu Hàm Chính Đế mất kiên nhẫn.
 
“Bệ hạ không cảm thấy rất giống đêm chúng ta thành thân sao?” 
 
Hoàng hậu từ từ đứng dậy, m ơn trớn màu đỏ trướng mành, “Đêm đó bệ hạ cũng tiến vào như vậy, mỉm cười xốc khăn voan của thần thiếp lên, nói với thần thiếp ‘nàng thật đẹp ’, khi đó bệ hạ còn ở Vương phủ*, thần thiếp nói ‘điện hạ sẽ thường xuyên tới chỗ thần thiếp chứ?’ điện hạ nói ‘được’, bệ hạ, ngài còn nhớ không?”
 
*Gốc là “để”: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để
 
Hàm Chính Đế dần giãn mày, thở dài: 
 
“Trẫm đúng là có điều không đúng, nhưng nàng, không phải trở trở thành một người khác sao?”
 
“Suỵt!” 
 
Hoàng hậu đột nhiên ra hiệu im lặng, bưng hai chén rượu trên bàn lên, đưa tới một chén, “Tối nay bệ hạ đừng nói tới chuyện này, thần thiếp…… Thần thiếp chỉ muốn uống một chén rượu hợp cẩn với bệ hạ.”
 
Ánh mắt Hoàng hậu sáng ngời, Hàm Chính Đế cúi đầu nhìn chén rượu, nói: 
 
“Rượu để lâu hơi vẩn đục, không thì A Uyển đi rót hai chén khác đi.”
 
“Được.” 

 
Hoàng Hậu nghe lời đáp, lấy lại hai chén rượu, lấy bầu rượu trên bàn rót hai chén, sau khi đưa một chén thì cười nói, “Được chưa, bệ hạ?”
 
“Ừ.” Hàm Chính Đế lên tiếng, thấy Hoàng Hậu uống một hơi cạn sạch thì mới yên tâm uống.
 
“Cũng không còn sớm nữa, trẫm về đây, nàng nghỉ đi.” 
 
Nói rồi, Hàm Chính Đế liền xoay người định đi.
 
Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, Hoàng hậu sát lại, run giọng nói: 
 
“Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, Ký Nhi cũng biết sai rồi, bệ hạ có thể tha cho con một mạng được không? Hả?”
 
“Quả nhiên ngươi là vì chuyện này!” 
 
Hàm Chính Đế nhất thời thẹn quá hóa giận, hất Hoàng hậu ra, “Ninh Ký làm ra chuyện thiên lý bất dung, nó muốn làm gì? Nó muốn lật đổ giang sơn của trẫm! Sao có thể tha thứ chứ?”
 
Hoàng hậu bị đẩy ngã xuống đất, nhưng vẫn khóc lóc nói: 
 
“Ký Nhi chỉ là bị kẻ gian dụ dỗ, chắc chắn là Ninh Hàn xúi giục nên mới thành như vậy, bệ hạ…… A!”
 
Một cái cái tát vang dội vào mặt Hoàng hậu, đánh khóe miệng Hoàng hậu chảy máu.
 
Hàm Chính Đế nổi trận lôi đình, giận dữ hét: 
 
“Ngươi còn dám vu hại Hàn nhi?! Ta biết, ngươi không ưa nó, muốn bôi nhọ nó như bôi nhọ mẫu phi nó vậy! Hoàng hậu, ngươi cho rằng trẫm thật sự không biết chuyện ngươi làm với mẫu phi của Hàn nhi năm đó sao?!”
 
Hoàng hậu nghiêng đầu không nói câu nào, Hàm Chính Đế đạp đổ bàn ghế, xoay người rời đi. Đợi đến khi Hoàng thượng rời đi, Triệu ma ma mới đi từ ngoài vào, nhìn căn phòng lộn xộn, nhanh chóng đỡ Hoàng hậu dậy, thở dài: 
 
“Nương nương! Sao ngài không nghe lão nô khuyên? Rõ ràng lúc này xin điện hạ tha thứ là không ổn, để đến khi bệ hạ nguôi giận thì hãy nhắc lại!”
 
Lúc này Hoàng hậu đã không còn khóc nữa, nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị: 
 
“Ngươi không hiểu đâu, lúc này làm ông ta tức giận mới là thích hợp nhất! Ta sẽ không xin tha thứ cho Ký Nhi, dù sao cũng sẽ gặp nó, đến lúc đó mẹ con bọn ta, còn có bệ hạ, cả nhà chúng ta sẽ giống một gia đình bình thường, sẽ đoàn tụ…… Ha, ha ha……”
 
Trở lại tẩm cung, Hàm Chính Đế cho người lui ra, lão thái giám vừa phải khuyên can mãi mới hạ hỏa, huân hương an thần rồi đi ngủ.
 
Hôm sau, khlúci gà gáy, lão thái giám nhẹ tay nhẹ chân bước vào tẩm điện, cung kính đứng ngoài mành nói: 
 
“Bệ hạ, phải dậy rồi.”
 
Không có ai trả lời, ông ta liền gọi lại: 
 
“Bệ hạ, bệ hạ? Phải dậy rồi.”
 
Vẫn không có ai đáp lại, lão thái giám lẩm bẩm chẳng lẽ bị bệnh rồi, nhẹ nhàng kéo mành ra, nhưng lại lập tức sững sờ tại chỗ, cảm thấy máu toàn thân như đông lại, không thể động đậy!
 
“Tới…… Người đâu! Bệ hạ…… Bệ hạ!”
 
Hàm Chính Đế trên giường, mắt mở to, sắc mặt xám xanh, bảy lỗ đều chảy máu, rõ ràng đã chết từ lâu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận