Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con
Chương 55
Chưởng quầy lo lắng, “Ông quản người ta làm sao nếm ra được chứ, vẫn là mau nghĩ cách đi, làm sao để làm ra cá lát hầm có mùi vị giống với Hạ nương tử làm đi.”
“Này là ông làm khó ta rồi, mỗi một trù tử đều có mùi vị món ăn của riêng mình, ông có đánh c.h.ế.t ta cũng không làm ra vị giống hệt như vậy.”
“Làm không ra, không cần ta đánh, vị gia đó cũng không tha cho chúng ta, ông mau nghĩ cách đi.”
“Nghĩ cách, nghĩ cách…”
Đại trù miệng lẩm bẩm rồi đi đi lại lại.
Nguỵ gia thôn xa như vậy, giờ đi mời Hạ Hi tới thì không kịp, mình lại không làm ra được mùi vị giống như vậy,…
“Chưởng quầy…”
Một người làm cẩn thận gọi một tiếng.
Chưởng quầy đang phiền lòng, không vui vẻ lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Chuyện là…”
Người làm nuốt nước miếng, “Hạ nương tử đang bán cá lát hầm trên phiên chợ.”
Chưởng quầy ngơ ngác, lập tức kích động nắm lấy vạt áo của người làm, “Ngươi nói gì, ngươi nói lại lần nữa.”
Người làm bị doạ tới líu lưỡi, “Hạ, Hạ nương tử cô ấy, cô ấy ở trên chợ, trên chợ bán, bán cá lát hầm.”
“Sao ngươi biết?”
“Nô tài ra, ra ngoài mua, mua đồ, nhìn, nhìn thấy.”
Chưởng quầy đột nhiên buông hắn ra, “Nhanh, nhanh, nhanh, cầm đĩa đi mua.”
Người làm vội chạy vào trù phòng, cầm một cái tô ra, vừa đi tới cửa liền bị chưởng quầy giật lấy, “Thôi, ta đích thân đi mua.”
Đến chợ không cần nghe ngóng, lần theo hương vị, chưởng quầy trực tiếp chạy tới trước quầy hàng của Hạ Hi.
Một nồi cá lát hầm vừa mới xong, mọi người đều dài cổ chờ đợi, người đứng đầu liền đưa bát cho Hạ Hi, “Ta lấy một bát vừa.”
“Hạ nương tử, Hạ nương tử…”
Chưởng quầy vừa chạy vừa hô gọi đến trước nồi, đưa bát trong tay ra trước mặt, “Hạ nương tử, cho ta nửa tô.”
Hạ Hi không lên tiếng, người đợi phía sau không đồng ý, “Ông là ai chứ! Chúng ta đều đợi nửa ngày rồi, ông chen hàng là chuyện gì chứ? Xếp hàng đi! Xếp hàng đi!”
“Đúng vậy, xếp hàng đi!”m
……
Mọi người hô gọi.
Hạ Hi mở lời, “Chưởng quầy, ông đây là…”
“Hạ nương tử, vị gia đó lại tới rồi, muốn ăn món cá lát hầm lần trước, đại trù làm ra rồi, vị đó vừa ăn liền nếm ra không phải mùi vị cô làm nên đang tức giận, người cho ta nửa tô trước, tiền ta sẽ đưa cô sau.”
Nói rồi đưa tô cho Hạ Hi, quay người chắp tay với mọi người, “Các vị, thật lòng xin lỗi, ta thật sự có việc gấp nên mới vậy.”
Nói xong, ánh mắt nhìn thấy Trương gia ngồi trước quầy hàng liền chào hỏi một tiếng, “Trương gia, người cũng ở đây sao.”
Trương gia nhẹ nhàng gật đầu, “Triệu chưởng quầy.”
Một nồi cũng không có bao nhiêu, ông không những chen hàng mà còn mua những nửa tô to, mọi người đều không vui muốn cản ông, vừa thấy ông chào hỏi với Trương gia, hai người còn có vẻ rất thân thiết, lời muốn nói ra liền kẹt lại ở cổ họng.
Hạ Hi lấy cho ông một phần vừa đủ rồi đưa tô cho ông.
Chưởng quầy đa tạ rồi tiền cũng chưa đưa mà vội vã bưng chạy về tửu lầu.
Bước vào từ cửa sau rồi vào trù phòng, cẩn thận đổ vào tô chuyên dùng, để người làm bưng lên trước rồi ông theo ngay phía sau.
Phong Triệt đã đợi mất kiên nhẫn rồi, khí tức lạnh lẽo cả người đều bộc lộ ra bên ngoài.
Chưởng quầy vừa bước vào lòng liền cứng lại, vội vã để người làm bưng cá lên trước mặt Phong Triệt, đầu cũng không dám ngẩng lên, “Gia, người nếm thử xem.”
Phong Triệt cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng, chỉ nếm một miếng thôi sắc mặt liền thả lỏng ra, khí tức lạnh lẽo cũng dần biến mất, xua xua tay.
Chưởng quầy lập tức lui xuống, bước tới ngoài cửa mới lấy khăn tay ra lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Tần Hầu gia cũng gắp một miếng lên thử, lại gắp một miếng trong tô lúc trước lên thử, cẩn thận tỉ mỉ nếm, nói, “Không có gì khác biệt a.”
Phong Triệt liếc hắn một cái rồi tiếp tục ăn.
Tần Hầu gia tức tới bật cười, lại gắp một miếng thịt gấu lên bỏ vào miệng, nghiến răng nghiến lợi mà nhai, nói, “Ta nói đệ, thịt gấu là đồ hiếm, đệ không nếm thử xem?”
Đáp lại hắn là Phong Triệt tiếp tục gắp thêm hai miếng cá bỏ vào miệng.
……
Ăn no rồi Phong Triệt chầm chậm lau miệng, phân phó, “Đi, nói với chưởng quầy, cá lát hầm làm nhiều thêm hai phần, đem về sơn trang.”
Phong An đáp lời, ra ngoài nói với chưởng quầy.
Chưởng quầy suýt nữa thì quỳ, lòng kêu gào vào tiếng tổ tông à, lại khổ lòng quay lại phiên chợ.
Cá lát hầm của Hạ Hi đã bán hết rồi, đang dọn quầy, mọi người vây quanh đều đã tản đi.
Nhìn thấy cảnh này chưởng quầy kêu khổ, bước lên trước, mặt nở nụ cười, “Hạ nương tử, vẫn muốn nhờ cô giúp chuyện này.”
Hạ Hi dừng việc thu dọn lại, “Ông nói đi.”
“Cô có thể giúp chúng ta thêm lần nữa, làm thêm hai phần cá nữa được không?”
“Cái này…”
Hạ Hi khó xử.
Chưởng quầy chắp tay, “Nhờ cô đó, vị gia đó nhất định muốn đem về hai phần, ta cũng thật sự không còn cách nào khác.”
“Được rồi, nhưng ta chỗ này không còn cá nữa.”
Chưởng quầy vội nói, “Tửu lầu có.”
Hạ Hi bỏ tạp dề xuống đưa cho Lan Nhi, “Hai người bọn muội dọn xong đem đồ cất rồi đến tửu lầu đón ta.”
Về đến tửu lầu, đại trù giúp một tay, hai phần cá lát hầm rất nhanh liền làm xong.
Chưởng quầy đóng lại cẩn thận rồi nói Hạ Hi đợi chút, ông đích thân đưa lên trên.
Không lâu sau liền quay lại, đa tạ Hạ Hi, “Hạ nương tử, hôm nay thật may có cô.”
Hạ Hi xua tay, bận cả buổi sáng nàng cũng đã có chút thấm mệt, “Chưởng quầy khách khí rồi, chuyện nhỏ thôi.”
Chưởng quầy lấy ngân phiếu ra, “Đây là năm mươi lượng, Hạ nương tử mời nhận cho.”
Hạ Hi không nhận, “Chưởng quầy, ta chỉ là giúp một tay, ngân phiếu này ta không nhận, ông trả tiền cá lát hầm cho ta là được.”
“Vậy sao được chứ, không có cô, ta hôm nay không biết phải làm sao, ngân phiếu này cô nhất định phải nhận lấy, không nhiều, coi như là tiền công ta nhờ cô làm cá đi.”
Hạ Hi nhất định không nhận, “Chưởng quầy đừng nói vậy, sau này còn muốn giúp nữa ta liền không quản nữa đâu.”
“Đừng, đừng, đừng.”
Chưởng quầy vội xua tay, nhượng bộ, “Như này đi, ta đưa cô mười lượng, mua cho Kỳ Nhi ít điểm tâm ăn.”
Không nhận thì chưởng quầy thấy không vui lòng, Hạ Hi cũng không chối nữa nhận lấy tiền, dắt Kỳ Nhi ra khỏi tửu lầu, tìm Trụ Tử, lên xe ngựa, đưa tiền cho Lan Nhi, “Trừ đi phần chưởng quầy mua, số còn lại để chỗ hai người.”
Lan Nhi chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cầm trong tay lật qua lật lại, nhìn rất nhiều lần rồi mới cẩn thận cất đi.
Xe ngựa tới trước cổng nhà, Hạ Hi và Kỳ Nhi xuống xe rồi bước vào sân viện, bước tới cửa lấy chìa khoá ra, tay vừa đụng tới khoá, chìa còn chưa cắm vào, “cạch” một tiếng, khoá mở rồi.
Hạ Hi nhíu mắt.
“Nương!”
Kỳ Nhi kinh ngạc kêu lên.
Hạ Hi xoa đầu cậu, “Đi xem xem tiền có mất hay không?”
Kỳ Nhi chạy vào trong phòng để xem tiền, đếm xong rồi ngẩng đầu, mắt đỏ lên, “Nương, thiếu một ngàn lượng.”
Hạ Hi miệng câu lên, cúi người, nói nhỏ vào tai Kỳ Nhi vài câu.
Kỳ Nhi đem tiền bỏ vào tay nàng rồi quay người chạy ra ngoài.
Tay Hạ Hi thò vào đáy rương, sờ tới cái hộp để linh thảo, lấy rồi mở ra, thấy linh thảo không tổn thất gì nằm bên trong thì thở phào một tiếng, đậy nắp rồi đặt lại cẩn thận sau đó cất lại số tiền rồi mới đứng dậy bước ra ngoài phòng, khoá cửa lại, đi đến bên cửa nguyệt môn, lấy một miếng gạch xanh rồi quay lại, lấy gạch đập thẳng vào khoá.
Mấy lần thì khoá liền bị đập ra, Hạ Hi tuỳ ý ném gạch sang một bên, bước quay lại cửa nguyệt môn ngó sang sân bên kia.
Sân viện bên kia rất yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì. Mặc cho nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng không có một người nào bước ra.
Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền tới, Hạ Hi đứng thẳng người.
Thôn trưởng vội bước vào sân, theo sau là không ít thôn dân.
“Cử nhân nương tử, Kỳ Nhi nói nhà người có trộm?”
Thôn trưởng vội vã hỏi, từ khi ông làm thôn trưởng tới nay đã hơn chục năm, trong thôn chưa có ai mất đồ bao giờ, khi nãy Kỳ Nhi chạy tới nói ông rất kinh ngạc vội vã dẫn theo thôn dân tới.
Hạ Hi chỉ vào khoá cửa đã bị hỏng, “Ông tự mình xem đi.”
Theo hướng nàng chỉ mà nhìn sang, thôn trưởng nhìn thấy cái khoá được tuỳ ý ném ở một bên liền hít một hơi lạnh.
Tên trộm này cũng to gan thật, giữa ban ngày ban mặt mà ngang nhiên trộm đồ.
Bước lên phía trước nhìn một hồi, không những khoá đã hỏng mà trên cửa cũng có lưu lại vết tích, xem ra tên trộm cũng dùng sức khá lớn.
“Mất gì rồi?”
Thôn trưởng một bên kiểm tra một bên hỏi.
“Hai ngàn lượng bạc.”
Thôn trưởng cứng người suýt nữa ngã xuống đất, tay vội chống lấy cửa, nào ngờ dùng lực hơi lớn làm cửa bị đẩy ra, người liền ngã vào bên trong.
“Thôn trưởng!”
Thôn dân theo phía sau kinh ngạc hô lên, hoảng loạn đưa tay kéo lấy ông, khi thôn trưởng sắp ngã xuống mặt đất mới kịp thời kéo ông lại.
Thôn trưởng ngây ngốc, người còn chưa đứng vững liền ngập ngừng lên tiếng hỏi, “Bao, bao nhiêu?”
“Hai ngàn lượng.”
Hạ Hi đáp lại lần nữa, giọng rõ ràng mà truyền tới tai của tất cả mọi người.
Thôn trưởng dựa vào tường, cả người đều mềm nhũn, một con trâu chẳng qua cũng chỉ hai mươi lượng bạc, hai ngàn lượng, đó là con số lớn như thế nào chứ, ông đã từng tuổi này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Mọi người đi theo cũng đồng loạt hít một hơi lạnh, hai ngàn lượng, tức là hai trăm lượng, thật sự người dân làng Nguỵ gia gộp lại cũng không có nhiều như thế.
Trong sân yên tĩnh như chết.
Kỳ Nhi mím môi, cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ của thôn trưởng mới vang lên: “Báo, báo quan thôi…”
Ông ta vốn nghĩ cùng lắm cũng chỉ hai, ba mươi lượng, ông có thể xử lý được, nhưng hai nghìn lượng… Thôn trưởng lắc đầu, biết rằng một khi đã báo quan, vị trí trưởng thôn của ông cũng đến đây là hết.
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Dư Nghĩa dù sao cũng là cử nhân, chuyện này nếu để hắn ra mặt kiện cáo, ta nghĩ quan phủ làm việc có phải sẽ nhanh hơn không?”
Hạ Hi nói xong, liếc mắt về phía sân bên kia.
“Đúng, đúng, đúng, nói rất đúng, để Dư Cử nhân đi một chuyến đến huyện nha.”
Trưởng thôn đồng tình, hiện tại thân phận của Dư Nghĩa khiến ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng phải nể mặt ba phần, để hắn đi kiện cáo là quá hợp lý.
Nói xong, không thấy bóng dáng của Dư Nghĩa đâu, ông rất bối rối, “Dư Cử nhân đâu rồi?”
Hạ Hi lắc đầu, “Không biết.”
Biết Hạ Hi và Dư Nghĩa không hòa thuận, trưởng thôn trấn tĩnh lại, đi đến sân bên kia, đứng lại và gọi: “Dư Cử nhân, Dư Cử nhân.”
Gọi hai lần nhưng không có ai đáp lại, trong nhà ngoài sân đều im lặng.
Trưởng thôn nhíu mày, quay lại rồi dặn dò mọi người đi theo: “Đi hỏi thăm xem Dư cử nhân đã đi đâu?”
Có người chạy ra ngoài, không lâu sau quay lại, “Cử nhân Dư cùng cả nhà thuê xe bò, nói là đi thăm họ hàng rồi.”
Thấy Trụ Tử cũng có mặt, trưởng thôn liền dặn, “Trụ Tử, ngươi lái xe ngựa đi đón họ về ngay.”
Trụ Tử đáp lời, quay người đi ra ngoài, vừa chạy không bao xa thì thấy một chiếc xe bò từ từ đi tới, trên xe chính là Dư Nghĩa cùng mọi người.
“Cử nhân Dư!”
Anh vẫy tay chào và nhanh chóng chạy tới.
Trên xe, ba người Ngưu thị, Linh Nhi và Chi Nhi đang ríu rít nói chuyện gì đó.
Nghe tiếng gọi, cả ba đều dừng lại và nhìn về phía anh.
Trụ Tử chạy đến bên xe bò, Dư Nghĩa thái độ lạnh nhạt, “Chuyện gì?”
“Ngài mau về nhà đi, nhà ngài bị trộm rồi, mất hai nghìn lượng ngân phiếu.”
“Cái gì?”
Dư Nghĩa loạng choạng, suýt ngã xuống, buột miệng nói, “Sao lại là hai nghìn lượng?”
Nói ra rồi, ông lập tức nhận ra không ổn, vội nói thêm, “Sao lại mất nhiều như thế?”
Xe bò vẫn chưa dừng lại, Trụ Tử vừa đi theo vừa gãi đầu, “Nương tử Cử nhân nói như vậy.”
Ánh mắt của Dư Nghĩa lảng tránh. Ông bảo dừng xe, nhảy xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Vừa vào đến sân, ông đã thở hổn hển, rất lo lắng, “Hi Nhi, nhà bị trộm à?”
Trưởng thôn tiếp lời, “Ôi trời, cử nhân Dư, cuối cùng ngài cũng về rồi, phu nhân ngài nói mất hai nghìn lượng ngân phiếu.”
Sắc mặt Dư Nghĩa trở nên u ám, “Trụ Tử đã nói với ta rồi, không biết kẻ nào to gan như vậy, dám đến nhà ta trộm tiền? Thật đáng ghét!”
“Đúng vậy, thật đáng ghét!”
Hạ Hi vừa nói vừa bước đến trước mặt Dư Nghĩa, đứng lại, nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng khẽ nhếch, “Xem ra, tên trộm này là người quen, nếu không, sao lại trùng hợp đến mức chọn đúng lúc gia đình chàng đi thăm họ hàng để vào nhà trộm tiền chứ?”
Cơ thể Dư Nghĩa cứng đờ.
“Cái gì?”
Giọng trưởng thôn cao hẳn lên, ông ta bị số lượng hai nghìn lượng làm cho hoảng sợ, đầu óc không nghĩ đến chi tiết này.
Hạ Hi quay người, “Trưởng thôn không thấy sao? Ngày nào tôi cũng lên huyện, đừng nói đến ngân phiếu, ngay cả một cành cây trong nhà cũng chưa từng mất, vậy mà hôm nay vừa lúc cả nhà đều đi vắng thì lại mất ngân phiếu. Nếu không phải là người quen, làm sao họ có thể nắm bắt thời gian chuẩn xác đến vậy?”
“Người nói đúng!”
Trưởng thôn hiểu ra vấn đề, lập tức nổi giận, “Nếu ta tra ra ai là kẻ trộm, nhất định sẽ đuổi hắn ra khỏi làng!”
Ánh mắt của Dư Nghĩa thoáng d.a.o động, ông giơ tay, “Trưởng thôn hãy bình tĩnh trước, tất cả chỉ là suy đoán của Hi nhi, chưa thể chắc chắn. Việc cấp bách là chúng ta nên bàn xem phải làm gì.”
“Làm gì được nữa? Báo quan thôi!”
Trưởng thôn nói chắc như đinh đóng cột.
Dư Nghĩa vội ngăn lại, “Không được!”
Mọi người quay sang nhìn ông.
Nhận ra mình hơi nóng vội, Dư Nghĩa liền tiếp lời, “Hiện tại luật pháp có quy định, nếu trong làng xảy ra vụ trộm hơn hai mươi lượng, bất kể lý do gì, trưởng thôn đều sẽ bị bãi chức. Nếu thật như Hi nhi nói, là do người quen làm, thì chắc chắn là người trong làng. Nếu báo quan, nhất định sẽ liên lụy đến việc trưởng thôn bị bãi chức, điều này e rằng không phải là điều người trong làng muốn thấy.”
Vừa dứt lời, mọi người xôn xao bàn tán, như thể cả làng bùng nổ trong tiếng thảo luận.
Trưởng thôn bao năm nay luôn chăm chỉ lo lắng cho dân làng, nếu bị bãi chức, không biết trưởng thôn tiếp theo sẽ ra sao.
“Cử nhân Dư, không thể để trưởng thôn bị bãi chức, ngài có cách nào hay không?”
Có người lớn tiếng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận