Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 7


Người phụ nữ sợ đến mức “ah!” lên một tiếng, lùi lại vài bước, chân mềm nhũn, gần như sắp quỳ xuống mặt đất.
 
Hổ Tử đang ăn cá đột nhiên ngừng lại.
 
Hạ Hy không thèm để ý đến người phụ nữ, xé một miếng cá nhét vào miệng và từ từ tận hưởng.
 
Kỳ Nhi sợ hãi cúi đầu xuống không dám nhìn mặt người phụ nữ.
 
Nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhìn Hạ Hy, Hổ Tử liền nhét hết miếng cá vào miệng sau đó lại đưa tay về phía Hạ Hy.
 
“Hổ Tử!”
 
Người phụ nữ vội vàng gọi cậu.
 
Hạ thị cái đồ tiện nhân đó không biết đã bỏ cái gì vào trong mấy con cá đó, Hổ Tử nhà bà ta ăn vào nhỡ đâu bị bệnh thì phải làm sao.
 
“Mẹ, ngon lắm.”
 
Hổ Tử còn chưa ăn xong liền mở miệng nói mơ hồ, sau đó liền nói với Hạ Hy: “Đại tẩu, Hổ Tử còn muốn ăn nữa.”
 
Hạ Hy liếc nhìn cậu.
 
Hổ Tử sợ đến rụt cổ vào nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con cá trong tay nàng, bàn tay đưa ra cũng không hề thu lại.
 
Nếu như ở kiếp trước, Hạ Hy đã một đạp cho cậu ta bay ra ngoài rồi, nhưng mà hiện tại… ánh mắt nàng lướt qua Kỳ Nhi, sau đó lại xé một miếng cá đưa cho Hổ Tử.
 
“Hổ Tử, con đừng ăn, đừng ăn!”
 
Người phụ nữ không dám tiến thêm một bước, lo lắng đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi.
 
Hổ Tử dường như không nghe thấy vậy, nhặt hết xương cá rồi tiếp tục ăn từng miếng thật lớn.
 
Người phụ nữ lo lắng nhưng cũng chẳng thể làm gì được, bà nhìn chằm chằm Hổ Tử, dự định nếu như cậu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sẽ qua đó liều mạng với Hạ Hy.
 
Sau khi ăn hết một con cá, Hổ Tử hài lòng mà lau miệng, đứng dậy bước ra bên ngoài, đi đến trước mặt người phụ nữ cười toe toét: “Mẹ, cá thật sự rất ngon.”
 
Người phụ nữ liền tóm lấy cậu, nhìn cậu từ trên đầu xuống đến chân, thấy cậu không sao mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vội vã kéo cậu quay về sân nhà mình.
 
Ăn uống no say rồi liền phủi tay quay sang hỏi: “Kỳ Nhi, bình thường mẹ có người hàng xóm nào tốt hay không?”
 
Kỳ Nhi suy nghĩ một lúc, “Lan Nhi thẩm thẩm thường ngày cũng có qua lại chào hỏi với chúng ta.”
 
“Vậy chọn nàng ấy đi!”
 
Hạ Hy đứng dậy, mang theo giỏ trúc: “Kỳ Nhi, đi thôi!”
 
Kỳ Nhi có chút bối rối nhưng vẫn đứng dậy và theo sau.
 
Vừa đi đến cửa, Linh Nhi vừa lúc từ bên ngoài về, nhìn thấy Hạ Hy, cơ thể vô thức co rụt lại, vội vàng trốn sang một bên.
 
Hạ Hy dắt theo Kỳ Nhi tự nhiên mà đi qua mặt nàng ta.
 
Nhìn thấy trong giỏ trúc là một con cá, đôi mắt của Linh Nhi mở to tròn. Đợi sau khi hai người ra ngoài rồi vội vàng chạy vào trong sân: “Mẹ, Hạ thị đem theo cá ra ngoài rồi.”
 
................
 
Nhà của Lan Nhi cũng không quá xa, đi được một lúc là đến rồi.
 
Đứng ở trước sân, Hạ Hy cất tiếng gọi lớn: “Có ai ở nhà không?”
 
Trong nhà một người phụ nữ bước ra, khoảng mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy là mẹ con Hạ Hy liền nở nụ cười: “Dư tẩu tử đến đó hả?”
 
Vừa nói vừa bước nhanh chân tới.
 
Hạ Hy nâng giỏ tre lên, “Trong nhà bắt được vài con cá, ăn không hết, đem cho nhà thẩm một con.”
 
Lan Nhi có chút ngơ ngác, thời buổi này đến cơm còn ăn không no, chứ đừng nói là ăn cá. Sau đó liền nghĩ đến nhà mẹ của Hạ Hy có điều kiện, nói không chừng đó là do bên nhà mẹ nàng đem qua, nở nụ cười sâu hơn rồi đi đến bên cửa: “Mau vào nhà đi.”
 
Hạ Hy bước vào sân, đưa giỏ tre cho nàng.
 
Lan Nhi nhận lấy, nhìn thấy con cá thì kinh ngạc: “Con cá này to quá!”
 
“Vừa mới bắt xong, cá vẫn còn tươi lắm.”
 
Lan Nhi càng ngạc nhiên đến há hốc miệng, vừa định mở miệng hỏi thì một người đàn ông bước vào trong sân, nhìn thấy mẹ con Hạ Hy, bước chân liền ngừng lại.
 
“Đương gia về rồi à!”
 
“Trụ Tử thúc!”
 
Lan Nhi và Kỳ Nhi cùng lúc lên tiếng.
 
Trụ Tử mỉm cười: “Dư tẩu tử đến chơi đó hả?”
 
Hạ Hy biết rõ liền không vòng vo, mỉm cười nói: “Đem cho hai người con cá tươi, tiện đây cũng muốn nhờ huynh một chút việc.”
 
Trụ Tử ngạc nhiên trong chốc lát.
 
Đã năm năm kể từ ngày Hạ Hy gả đến Dư gia, nàng rất ít khi qua lại với người trong thôn, gặp người thì hầu như đều là cúi đầu đi qua, hôm nay không biết sao lại đổi tính như vậy?”
 
Trong lòng nghĩ như vậy, liền nói: “ Tẩu có chuyện gì thì cứ việc nói, không cần mang cá đến đâu.”
 
Hạ Hy trực tiếp nói: “Ta muốn nhờ huynh giúp dựng thêm một cánh cổng khác trong sân nhà.”
 
Trụ Tử càng ngạc nhiên hơn, ngay từ khi Dư gia xây nhà mà chỉ dựng một cánh cổng, người dân trong thôn đã thấy khó hiểu. Rõ ràng là hai mảnh sân nhưng lại chỉ dựng một cánh cổng lớn, sau đó người Dư gia giải thích rằng bởi vì gả đến là một tiểu thư danh giá, Dư tú tài lại thường xuyên không ở nhà, để phòng những những người có ý đồ không tốt nên chỉ dựng một cánh cổng lớn thôi.
 
Ngoài ra, kể từ khi Hạ Hy gả đến đây cũng không hề thấy có gì không tốt, mọi người liền không nghị luận gì đến nữa.
 
Trụ Tử gãi gãi đầu, “Cái này thì dễ thôi, có điều, Dư thẩm tử bên đó…”
 
Dư tú tài nay đã thành Dư cử nhân, Dư thẩm tử cũng không còn như ngày trước nữa. Tính cách bà ta vốn đã cay độc, nay càng không có ai dám đắc tội bà ta.
 
Hạ Hy cười nói: “Đây chính là ý của mẹ chồng ta, cá cũng là bà ấy nói ta mang sang cho hai người.”
 
“Vậy được!”
 
Trụ Tử đồng ý, quay người vào nhà lấy công cụ rồi bước ra ngoài.
 
Hạ Hy ngạc nhiên một hồi, dắt theo Kỳ Nhi đi theo ra ngoài.
 
Lan Nhi cũng muốn đi theo, vừa định bước thì mới nhớ ra trong tay vẫn còn cầm giỏ tre, nghĩ cũng không nghĩ liền xách đi theo.
 
................
 
Một đám người bước vào sân, người phụ nữ nhìn thấy nhưng không dám bước ra ngoài hỏi, im lặng ngồi ở trong nhà.
 
Hạ Hy đem theo người trở về sân của mình, chỉ vào nơi mà nàng sớm đã nhìn trúng, “Là chỗ đó, dỡ hết gạch xanh xuống là được.”
 
“Được!”
 
Trụ Tử bước lên phía trước, nhìn trước rồi lại nhìn sau, nhìn mãi cũng chưa dám động thủ.
 
Hạ Hy hiểu suy nghĩ của hắn, cười nói: “Huynh cứ việc dỡ, gạch xanh dỡ vỡ cũng không sao hết.”
 
Ngay cả khi nàng nói như vậy nhưng Trụ Tử vẫn không dám hành động. Nhìn trúng một chỗ rồi dùng cuốc nhẹ nhàng gõ từng lớp bùn và gỡ các khối gạch trên đó xuống. Gạch xanh không hề rẻ, hắn ngàn vạn lần không muốn làm vỡ chúng.
 
Nhưng dù sao cũng là thời tiết mùa đông lạnh giá, bùn rất dễ vỡ, bỏ ra rất nhiều sức lực mới gỡ cắt được, sau đó nới lỏng gạch xanh và gỡ nó xuống.
 
Lan Nhi đặt giỏ tre xuống, bước qua giúp đỡ, cẩn thận đặt gạch xanh sang một bên.
 
Người phụ nữ nghe thấy có động tĩnh, cùng với Linh Nhi thò đầu bước ra bên ngoài, còn chưa đợi bà ta ổn định đứng vững, liền thấy Hạ Hy đang dựa vào cửa nguyệt môn, tay cầm một con d.a.o rựa, doạ cho bà ta sợ hãi lại vội vàng rụt vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.
 
Hạ Hy lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người lại, nói với Lan Nhi: “Đem gạch xanh qua đây đi, ta sẽ chặn cánh cửa này lại.”
 
Động tác của Trụ Tử và Lan Nhi đột nhiên dừng lại, cũng lúc nhìn về phía nàng.
 
Hạ Hy đã bước đến nơi đặt gạch xanh, cúi người nhặt vài khối, chuyển đến bên cạnh cửa nguyệt môn, sắp xếp cẩn thận.
 
Trụ Tử và Lan Nhi nhìn qua đó, liền cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết được là chỗ nào không ổn.
 
................
 
Bận rộn hơn một canh giờ, bữa tường mới được hoàn toàn mở ra, trời cũng đã tối rồi.
 
Trụ Tử lau mồ hôi trên trán: “Dư tẩu tử, hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai ta lại sang giúp tẩu làm tiếp.”
 
Hạ Hy gật đầu: “Cảm ơn huynh!”
 
Nhặt giỏ tre ở bên cạnh và đưa cho họ, “Con cá này hai người cầm về đi.”
 
Hai người nhất định từ chối không lấy.
 
Nhìn thấy họ thật sự là không lấy, Hạ Hy cười nói: “Vậy thì thế này đi, hai mẹ con ta tối nay qua nhà hai người ăn ké cơm, ta làm cá kho cho mọi người ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận