Xuyên Thành Cung Nữ Phải Chinh Phục Nam Chính

Chương 44


Hôm sau, Vân Phiên Phiên rời giường vào buổi sáng, mơ màng ra sân rửa mặt.
Rửa mặt xong, việc đầu tiên cô làm là tưới nước cho mấy cành mai trong vườn, sau đó cô vào bếp thả lũ gà trong chuồng sắt ra.
Thời tiết mùa Đông giá rét, ngày ngắn đêm dài, Vân Phiên Phiên lo đám gà không chịu được trời Đông rét mướt, nên mỗi ngày trước khi trời tối cô đều lùa gà vào chuồng sắt, để chúng trong bếp qua đêm, tới sáng hôm sau mới thả chúng khỏi chuồng gà.
Đám gà sổ lồng, chạy loạn khắp sân, có chú thậm chí còn vỗ cánh bay lên.
Tiếng gà gáy vang vọng hết lần này đến lần khác trong làng họ Giang.
Cả làng họ Giang đều thức giấc.
Vân Phiên Phiên múc một ít gạo kê bằng bát con, rải gạo kê ra đất.
Lũ gà xông xáo ùa lên cúi đầu mổ gạo, kêu ríu ra ríu rít. Cô nuôi chúng gần nửa năm, đám gà con lông xù vàng ươm trước kia giờ đã thành gà choai choai.
Trông vừa đáng yêu vừa ngon mắt.
Vân Phiên Phiên không khỏi ngắm chúng thêm một lát bằng ánh mắt trìu mến.
Bụng cô sôi ùng ục vì đói.
Ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng thức dậy rất sớm, lúc này chàng đã vào bếp nhóm lửa nấu cơm rồi. Bữa sáng hôm nay là cháo thịt xé phay với rau, ăn kèm thêm rau chua mà Giang Thúy Thúy bồi thường cho cô. Vân Phiên Phiên mau mắn ăn xong, chạy vào bếp rửa bát.
Trong nồi còn một ít cháo, nhân lúc Tiêu Trường Uyên không để ý, Vân Phiên Phiên lén múc chỗ cháo còn lại vào một cái bát con mà họ chưa dùng bao giờ.
Cô có tật giật mình, liếc sang bên kia nhà, bưng cái bát con chạy nhanh ra ngoài bờ rào, khom lưng đặt nó kế ổ chó.
Cún con nghe thấy tiếng động, chui ra từ trong chăn.
Nó có vẻ khá vui khi thấy cô, nó hếch mõm thè lưỡi, cái đuôi xù quẫy tới quẫy lui sau mông. Nó ngẩng cái đầu chó, đôi mắt đen long lanh ngập nước nhìn cô, trông đến là ngoan ngoãn.
Trái tim Vân Phiên Phiên sắp tan chảy đến nơi.
Cô thì thào bảo: “Mau ăn cháo đi, đừng để chồng chị phát hiện…”
“Ta đã phát hiện rồi…”
Giọng nói trầm thấp êm tai của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vang lên đằng sau.
Lòng Vân Phiên Phiên thót lại.
Cô căng thẳng sợ sệt quay đầu.
Tiêu Trường Uyên đang đứng đằng sau, mặt không cảm xúc.
Đôi con ngươi đen láy âm u lạnh lẽo kia thờ ơ nhìn cô.
Vẻ mặt khó phân biệt vui giận.
Tim Vân Phiên Phiên đập thình thịch.
Từ sau khi thằng cha này luyện được công phu nín thở, tiếng bước chân chàng càng lúc càng nhẹ hơn. Chàng luôn thích thình lình đứng sau lưng cô, không phát ra bất kì tiếng động nào, dọa cô hú vía. Bây giờ Vân Phiên Phiên bắt đầu thấy hối hận vì trước đó đã lừa chàng là tiếng thở của chàng quấy nhiễu cô.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen tuyền u ám lạnh nhạt không thể hiện rõ cảm xúc gì, giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
“Xem ra nương tử rất thích con ch.ó này nhỉ?”
Vân Phiên Phiên nghe thấy chất giọng trầm lạnh của chàng, chẳng hiểu sao tai lại thấy nhồn nhột.
Thậm chí còn hơi nóng lên.
Vân Phiên Phiên nghĩ tới đêm qua, người co rúm lại, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng, chỉ cúi mặt nhìn mũi chân mình đăm đăm, lí nhí giải thích: “Hôm qua phu quân không cản thiếp mang chăn cho nó, thiếp nghĩ chắc phu quân cho thiếp lén nuôi chó rồi…”
Vân Phiên Phiên không hiểu tại sao Tiêu Trường Uyên lại không thích cô nuôi chó như thế…
Nhưng hình như chàng cũng chẳng ghét chó lắm.
Bởi vì rõ ràng hôm qua chàng biết cô lén mang chăn ra lót ổ cho nó, nhưng chàng nhịn không nói gì, chờ tới tận tối mới tính sổ với cô. Điều này chứng tỏ đây không phải là chuyện khiến chàng không thể chịu đựng được…
Ít nhất, chàng vẫn chịu đựng chuyện này, để có cơ hội phạt cô.
Người ta thường nói lòng vua khó đoán.
Không ngờ anh bạo quân đã mất trí nhớ rồi.
Mà lòng anh vua này vẫn sáng nắng chiều mưa trưa giở giời, khó mà nắm bắt nổi…
Vân Phiên Phiên cảm thấy hình như càng ngày mình càng không thể khống chế được cảm xúc của chàng.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
Tim Vân Phiên Phiên giật thon thót vì sợ, cô vội vàng ôm cổ chàng, đôi mắt hạnh ngập vẻ hoảng loạn.
“Phu quân, thiếp sai rồi…”
Chàng còn chẳng thèm liếc cô một cái, bế cô đi thẳng vào trong phòng.
Vân Phiên Phiên khóc lóc xin tha: “Phu quân, thiếp biết sai thật rồi mà…”
Tiêu Trường Uyên bế cô vào phòng, đặt cô lên giường, quay người đóng cửa phòng lại.
Tiếng chát chúa khi chốt cửa đập vào ray gỗ như một đòn búa tạ nện lên trái tim Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên sợ tới mức hàng mi run rẩy, lập tức che tai mình lại. Cô đã dự cảm được tai mình sẽ phải chịu khổ sở thế nào, tim giật thon thót. Vân Phiên Phiên rụt người vào một góc giường, cô trợn to đôi mắt hạnh rưng rưng đẫm lệ, nức nở xin tha: “Phu quân, thiếp biết lỗi thật rồi mà, thiếp không dám nữa đâu. Hôm qua chàng đã phạt thiếp rồi, hôm nay tha cho thiếp đi…”
Tiêu Trường Uyên tới gần cô đầy vẻ nguy hiểm, cái bóng cao lớn phủ lên thân hình nhỏ xinh của cô, mắt chàng u ám, giọng chàng trầm khàn.
“Nương tử biết lỗi còn cố phạm, đúng là tội càng nặng hơn…”

Ngày thứ ba, có nói gì Vân Phiên Phiên cũng không dám lén lút nuôi chó nữa, mặc kệ chú cún kia vịn rào tre, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng đáng thương. Cô quyết tâm vờ như không thấy, thậm chí còn chẳng dám liếc chú cún lấy một cái.
Cún con ôm rào gỗ, phát ra tiếng ư ử buồn ơi là buồn.
Tới tối, Vân Phiên Phiên tưởng rằng mình đã thoát được sự trừng phạt của Tiêu Trường Uyên.
Ai dè, gã bạo quân tàn khốc ấy vẫn cắn tai cô.
Vân Phiên Phiên bị chàng cắn đến mức hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt át, thân thể mềm nhũn, lòng đầy ấm ức.
“Thiếp làm sai điều gì, sao phu quân lại phạt thiếp?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên kề sát bên tai cô, chàng cười khẩy khẽ khàng.
“Nương tử bỏ dở giữa chừng, chẳng lẽ không đáng bị phạt sao?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Tức lắm rồi! Cái gã bạo quân này! Gã bạo quân bạo ngược vô đạo này! Cuối cùng cô đã hiểu ra rồi.
Hóa ra cô có lỗi lầm gì đâu, tên bạo quân này chỉ muốn cắn cô thôi!
Vân Phiên Phiên lại tức lại vừa thẹn, khuôn mặt nhỏ nóng rực lên, suýt nức nở thành tiếng vì bị chàng cắn.

Không biết bao lâu sau, Vân Phiên Phiên mất hết sức lực vì bị Tiêu Trường Uyên tra tấn.
Bấy giờ Tiêu Trường Uyên mới buông tha cô, dù hẵng còn thòm thèm.
Vân Phiên Phiên ôm gối, hai má hây hây thiếp đi.
Hàng mi dày cong vút còn dính giọt lệ trong suốt, tựa như giọt sương đậu trên lá sen.
Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay trắng muốt xương xương ra.
Lau giọt lệ trên mi cô bằng đầu ngón tay mình.
Giọt lệ này quyến rũ vô cùng.
Tiêu Trường Uyên cầm lòng không đậu, l.i.ế.m đi giọt nước mắt của cô.
Toàn bộ quá trình này, cặp mắt đen u ám của chàng không hề rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Vân Phiên Phiên.
Đêm khuya tĩnh lặng, ma niệm bùng lên.
Tựa như ngọn lửa cháy đượm, thiêu đốt lý trí của chàng.
Tiêu Trường Uyên chật vật quay khuôn mặt tuấn tú đi.
Hơi thở dồn dập hơn.
Chàng không dám nhìn vào đôi môi anh đào kiều diễm ướt át dẫn dắt người ta sa đoạ của Vân Phiên Phiên.
Chàng đột ngột đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiêu Trường Uyên đóng cửa lại cẩn thận, thuần thục mở cửa nhà bếp, thuần thục múc nước vào thùng gỗ. Chàng đứng trong sân, thuần thục dội từng thùng nước lạnh lên thân thể nóng rực của mình. Dòng nước buốt giá đụng vào cơ thể chàng, dường như toả ra làn sương màu trắng.
Thơm má là khen thưởng, cắn tai là trừng phạt.
Nhưng hôn lên đôi môi đỏ của nàng lại là nhập ma.
Tiêu Trường Uyên khắc sâu ba giới hạn này trong lòng, luôn luôn nhắc nhở bản thân không được vượt rào.
Thiện ác phật ma, đều phụ thuộc cả vào chàng.
Chàng nhất định không thể hại nương tử của mình.
Để mình chàng gánh chịu nỗi khổ lửa cháy đốt thân này là được.
Chàng tuyệt đối không thể vượt rào.
Đêm Đông gió lạnh, thời tiết buốt giá.
Vài bông tuyết rơi xuống từ lúc nào chẳng hay.
Tuyết mỗi lúc một nặng hạt hơn, những hạt tuyết li ti dần biến thành những bông tuyết to như lông ngỗng.
Sau khi dội mấy thùng nước lạnh, làn da trắng nhợt của Tiêu Trường Uyên dần tái xanh đi, cảm giác nóng bỏng trong thân thể cũng chậm rãi biến mất.
Tiêu Trường Uyên phủi bông tuyết trên vai mình xuống, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sáng mai nương tử thức dậy, thấy nhiều tuyết thế này, chắc hẳn nàng sẽ vui lắm.
Tiêu Trường Uyên nghĩ đến dáng vẻ vui tươi rạng rỡ của nương tử nhà chàng, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ cong lên.
Ý cười gần như dịu dàng bất giác hiện lên trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng.
Chàng thuần thục bỏ thùng gỗ vào bếp, thuần thục hong khô thân thể và áo xống bằng nội công. Đợi làn da xanh xao trông khoẻ khoắn trở lại, chàng mới mở cánh cửa phòng đang đóng chặt. Chàng đóng cửa lại, thuần thục tìm thấy giường trong bóng đêm.
Tiêu Trường Uyên sờ quần áo mình, sau khi chắc chắn chúng đã khô ráo và ấm áp, chàng mới nhấc góc chăn lên, nhẹ nhàng chui vào. Chàng vừa nằm vào chỗ, Vân Phiên Phiên đã híp mắt xích lại gần ôm chặt chàng như một cô mèo nhỏ.
Cô chưa thức dậy, chỉ là bình nước nóng đặt cạnh chân nguội rồi, nên cô lần theo nguồn nhiệt tới chỗ chàng, ôm chàng như ôm lò sưởi thôi.
Thiếu nữ rúc vào lòng chàng, khuôn mặt nhỏ vô thức cọ cọ lên người chàng.
Người Tiêu Trường Uyên bỗng dưng cứng đờ.
Dòng m.á.u vất vả lắm mới dịu đi trong cơ thể…
Lại sôi trào vì động tác của cô.
Tiêu Trường Uyên hơi bất đắc dĩ.
Thật sự chẳng biết ai mới là kẻ trừng phạt ai trong hai người họ…
Tiêu Trường Uyên cẩn thận rút tay mình ra khỏi lòng Vân Phiên Phiên.
Chàng choàng tay qua vai Vân Phiên Phiên, dịu dàng ôm Vân Phiên Phiên vào vòng tay mình. Chàng niệm thầm Thanh Tĩnh kinh trong lòng, nghe tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của cô. Tiêu Trường Uyên nhắm mắt lại, chậm rãi thiếp đi.
Ngoài phòng, gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn.
Trong phòng, hai người cùng chung chăn gối, ôm chặt lấy nhau, hấp thu nhiệt độ của nhau.
Căn nhà mà họ ở, là một căn nhà đắp đất cũ nát. Gió Đông rét mướt len vào theo khe hở trên cửa sổ. Từng luồng, từng hơi lạnh lẽo thấu xương. Nhưng vì họ đang ôm chặt lấy nhau, nên mùa Đông dường như cũng không còn giá lạnh nữa.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên rời giường, thấy khoảng sân ngập tuyết, cô chậm rãi mở to đôi mắt sáng trong đẹp đẽ.
… Tuyết rơi rồi á?!
Còn rơi nhiều thế này!
Tuyết trắng xóa, chất đầy khắp sân. Phóng mắt ra xa, có thể thấy núi rừng xanh thẳm, tường mái trong làng, thảm cỏ rậm rạp đều được phủ một lớp tuyết trắng rất dày. Cả làng họ Giang bỗng biến thành bức tranh thủy mặc tả cảnh tuyết dưới ngòi bút của người hoạ sĩ đại tài.
Đẹp như mình đang trong một giấc mộng vậy.
“Tuyết rơi rồi!”
Vân Phiên Phiên chạy vào nhà, sốt sắng chia sẻ tin vui này cho Tiêu Trường Uyên, gương mặt thanh thoát xinh tươi chứa chan nỗi niềm hưng phấn.
“Phu quân! Chàng đã nhìn thấy tuyết chưa? Ngoài kia tuyết đang rơi đấy!”
Tiêu Trường Uyên buông quyển sách kinh mình cầm, vẻ mặt lạnh lùng, vờ như không biết, khẽ ngước mi lên.
“Thật à?”
“Thật đấy!” Vân Phiên Phiên kéo Tiêu Trường Uyên ra ngoài ngắm tuyết. Vừa đi, cô vừa khấp khởi mừng vui nói: “Chàng mau nhìn đi! Bên ngoài toàn là tuyết này! Chắc chắn tuyết rơi cả đêm qua nên sáng nay mới nhiều tuyết thế đấy, đúng là đẹp ghê!”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên lướt qua màn tuyết trắng khắp sân, dừng lại ở khuôn mặt nhỏ mừng vui hớn hở của Vân Phiên Phiên.
Ánh mắt chàng u ám, chàng ngắm khuôn mặt nhỏ của cô chăm chú, đôi môi mỏng cong lên thật khẽ.
“Đúng là đẹp thật.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận