Dưới Váy Sườn Xám
Dưới Váy Sườn Xám - Chương 13: Lạnh nhạt.
Sau khi rời nhà hàng quốc tế, Từ Tỉnh không quay lại căn nhà trên phố Trung Khánh mà thẳng bước đến chung cư Chẩm Lâu.
Chẩm Lâu là chung cư kiểu mới, làm rất tốt công tác an ninh, nhân viên bảo vệ thấy Từ Tỉnh lạ mặt bèn chặn lại không cho vào, mãi đến khi nhìn thấy giấy chứng nhận luật sư của anh mới miễn cưỡng cho qua.
Triệu Từ Thấm ở tầng 6. Từ Tỉnh bước ra thang máy, băng qua hành lang tù mù đứng trước cửa một căn hộ rồi bấm chuông.
Không ai trả lời.
Từ Tỉnh xốc lại tinh thần, đang tính bấm chuông lần nữa thì cánh cửa bỗng bật mở, một người phụ nữ trung niên cảnh giác nhìn anh.
“Có chuyện gì?”
Là dì Chu.
Dì Chu một tay trông nom Triệu Từ Thấm từ bé đến lớn, bà vốn là người hầu nhà họ Triệu, làm việc đã ngót nghét chục năm. Sau, công việc của con trai khởi sắc thì bà nghỉ việc chuyên tâm dưỡng già. Thỉnh thoảng lại đến nhà Triệu Từ Thấm giúp cô nấu nướng quét tước.
Tuy Từ Tỉnh chưa từng gặp dì Chu nhưng từng nghe Triệu Từ Thấm nhắc tới bà không ít lần, anh lễ phép chào: “Cháu tới tìm cô Triệu, không biết bây giờ cô ấy có ở nhà không ạ?”
Dì Chu đáp: “Tiểu thư không ở đây, chắc đã về nhà rồi.”
“Cháu cảm ơn,” Từ Tỉnh cười, gương mặt tuấn tú nhã nhặn luôn dễ bề làm người khác lơi lỏng phòng bị: “Cháu là luật sư của cô Triệu, cô ấy còn một phần tài liệu chưa đưa cho cháu cho nên cháu mới đến muộn như vậy, bao giờ cô ấy về phiền dì báo cho cô Triệu một tiếng ạ.”
Dì Chu biết Triệu Từ Thấm có tìm luật sư giải quyết chuyện ly hôn nên bà thoải mái hơn nhiều, nếp nhăn bên khóe môi cũng dần thả lỏng, “Tôi biết rồi.”
Từ Tỉnh xoay người đi xuống lầu.
Suốt quãng đường về anh cứ mím môi, đèn đóm lập lòe chiếu lên gọng kính vàng của anh, điệu bộ lơ đãng mất tập trung, lại như đây là nét lạnh lùng vốn có trong cốt tủy.
Khi anh bước xuống xe, một cô gái nhỏ chừng mười bốn mười lăm lấy hết can đảm gọi anh lại.
“Luật sư Từ.”
Thấy Từ Tỉnh nhìn qua, cô bé rụt cổ, hàm răng bất giác đánh lập cập, nói lí nhí như muỗi: “Có phải ngài là luật sư đúng không ạ, em nghe mọi người bảo vậy…”
Từ Tỉnh dừng bước, đợi cô bé nói hết.
Cô bé lấy hết dũng khí: “Chân của anh trai em bị thương, người ta lại quỵt nợ không chịu bồi thường, ngài có thể giúp em kiện họ không?”
“Được chứ.”
Ánh mắt cô bé sáng rực, nhưng rất nhanh lại cảm thấy áy náy, “Nhưng… chúng em không có tiền…”
“Có thể trừ vào số tiền được bồi thường sau này.” Từ Tỉnh đáp.
Vẻ mặt cô bé hân hoan, còn đang tính hỏi gì đó thì Từ Tỉnh chìa ra một tấm danh thiếp: “Em cứ đến phòng luật sư để tư vấn, ở đó sẽ có người giải thích cặn kẽ cho em.”
Anh không muốn tiếp chuyện lâu, bèn lịch sự nói lời tạm biệt rồi rời đi, từng câu từng chữ nhuốm vẻ thờ ơ không sao diễn tả thành lời.
Cô bé vốn còn đang cười bất chợt cụp mắt, lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh đến khi khuất dạng.
Từ Tỉnh độc bước trong con ngõ hẹp, dừng trước cửa nhà lấy chìa khóa, từng thớ cơ bắp dưới áo sơ mi căng chặt.
Liệu bên trong vẫn có người ngóng trông anh về như hôm qua?
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa.
Một mảng bóng tối ập đến.
Trong nhà còn vương hơi thở ẩm thấp của tháng tư, anh bật đèn, chiếc cốc dùng buổi sáng vẫn nằm nguyên không di dịch, thoạt nhìn không giống có người đến.
Giây phút này, Từ Tỉnh nhíu mày, ngón tay cũng cuộn chặt.
Tại sao lại bất ngờ đến tìm anh?
Tại sao chưa gặp anh đã vội bỏ đi?
Cơ thể thôi thúc lao ngay đến nhà họ Triệu tìm cô, nhưng lý trí lại vùi cảm xúc này xuống đáy lòng. Từ Tỉnh đứng sững một lúc lâu, anh thở dài thườn thượt, vờ như không sao cả mở cặp táp, tháo mắt kính xuống, lẳng lặng nhìn tập tài liệu trong chốc lát.
Kim phút trên đồng hồ nhích dần về số 12.
Đã 9 giờ tối.
Từ Tỉnh cất tài liệu vào cặp, vừa đi vừa mở khuy áo, định bụng vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Đèn phòng ngủ vừa sáng đã thấy trên giường gồ lên một khối nho nhỏ, Triệu Từ Thấm cuộn mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, vầng sáng màu cam hắt vào mặt cô.
Dường như cô tỉnh táo hơn đôi chút, hàng mi phe phẩy tạo thành cái bóng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận