Dưới Váy Sườn Xám
Dưới Váy Sườn Xám - Chương 23: Làm phiền.
Chín rưỡi sáng, mặt trời nhô cao trên bầu trời phố thị, phủ lên phòng tranh sắc vàng óng ánh. Hẵng còn lâu mới đến giờ cao điểm, trên đường lác đác vài ba người tản bộ, thỉnh thoảng có chiếc xe kéo vội lướt qua.
Nhìn Từ Tỉnh rời đi, Triệu Từ Thấm bắt đầu ngẫm lại chuyện vừa bàn với anh.
Nửa tháng nữa cô muốn đi Bắc Kinh một chuyến, chủ yếu để gặp lại cô dạy vẽ và bạn bè đồng môn, chắc phải mất đến vài hôm, vậy tức là họ có thể sẽ không gặp nhau trong năm sáu ngày.
Tuy trước kia cô có chìa khoá nhà Từ Tỉnh, thỉnh thoảng vẫn đi tìm anh nhưng chưa tới mức dính như sam. Đâu có giống bây giờ, chưa chia xa đã bắt đầu nhớ nhung.
Phải chăng tình yêu sẽ thay đổi hoàn toàn một con người?
Triệu Từ Thấm nổi nghi hoặc, đột nhiên cô khựng lại, hồi chuông cảnh báo inh ỏi trong lòng.
Cảm giác kháng cự, sợ hãi, thấp thỏm tựa như ba tháng trước khi bất ngờ nhận được lời tỏ tình từ anh.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thông thì cổ tay đã bị ai đó túm chặt.
Là Mục Trường Phong.
Không biết hắn đã đến sau cô tự khi nào, vẻ mặt hắn sa sầm nhìn cô, gằn từng chữ một:
“Tên vừa nãy là ai?”
Nghe hắn hỏi, cô nhíu mày theo phản xạ, song vẫn cố giữ bình tĩnh, muốn giải cứu cổ tay bị siết phát đau: “Chuyện này hình như không liên quan đến anh thì phải, Mục thiếu…”
“Triệu Từ Thấm!”
Đồng tử Triệu Từ Thấm co rút.
Nhưng Mục Trường Phong cũng không làm gì quá đáng, hắn chỉ nắm chặt cổ tay cô, khí thế lạnh lẽo bức người, đôi mắt đen thăm thẳm như đang áp chế cảm xúc nào đó.
Thật lâu sau mới nghe hắn nói, “Nói chuyện tử tế, bằng không em sẽ phải hối hận vì đã ly hôn với tôi.”
Bầu không khí xung quanh như kết băng.
Tần An Mai nghe được động tĩnh hớt hải chạy ra, vừa hay chứng kiến hai người giằng co, lẽ ra phải là cảnh đẹp ý vui nhưng tay Triệu Từ Thấm bị buộc phải giơ cao đang khẽ run. Cô nàng vừa định hô lên thì Triệu Từ Thấm cũng đã quay sang chỗ khác.
“Anh muốn hỏi gì?”
Trên tầng hai phòng tranh lặng ngắt, ánh mắt trời khiến cả khung cảnh thoạt trông sáng bừng. Đứng từ đây quan sát có thể thấy đường phố ồn ã náo nhiệt, không ít người ra ra vào vào tiệm tạp hoá Long Dương.
Triệu Từ Thấm ngồi trên ghế, Mục Trường Phong đưa lưng về phía cô, không nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ điều chi, chỉ có sự im lặng chết chóc kéo dài vô tận.
Chặp sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tần An Mai bưng trà bước vào, cô nàng đặt khay trà lên bàn, lo lắng nhìn Triệu Từ Thấm. Thấy cô không tỏ vẻ gì mới lui ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, ngăn cách hai thế giới, cuối cùng Triệu Từ Thấm vẫn là người mở lời.
Cô vẫn cụp mắt ngồi đó như hóa tượng: “Tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói rõ rồi.”
Mục Trường Phong xoay người, lặng thinh nhìn cô.
Nắng hắt nhẹ lên nửa bên mặt hắn làm dịu đi đường nét sắc bén vốn có. Nếu chỉ xét bề ngoài thì hắn không có gì để chê, những năm tháng binh nghiệp luyện cho hắn sắc vóc cao lớn đĩnh đạc, dáng người thẳng tắp kiên cố tựa thanh gươm sống, oai vệ mà lại không quá bức bách nặng nề.
Hắn hỏi, “Nói rõ, như thế nào là rõ? Chỉ bằng câu hai ta đã ly hôn ư?”
“Vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Mục Trường Phong đáp ráo hoảnh.
Giọng điệu hắn không mang ý giễu cợt, thể như hắn thật sự không hiểu: “Chúng ta quen biết mười chín năm, kết hôn mười một năm, chỉ một câu ly hôn là có thể chối bỏ toàn bộ sao?”
Triệu Từ Thấm ngước mắt nhìn hắn như muốn nói điều gì.
Giây sau, Mục Trường Phong dời mắt, tiếp tục nói: “Năm ngoái, thư ly hôn của em được gửi đến làng Thanh Tây, khi đó tôi đang sơ tán, hai tháng sau bức thư mới đến được tay tôi. Tôi không muốn ký tên là bởi tôi cảm thấy giữa hai ta vẫn còn cơ hội cứu vãn, tôi ngóng trông chiến sự kết thúc để có thể gặp em hai mặt một lời, tôi hy vọng sẽ đường hoàng đứng trước mặt em nói ra câu trả lời của tôi.”
“Nhưng chiến sự kéo dài mấy tháng, làng Thanh Tây, Lữ Cảng, Ninh Thành chiến tranh khói lửa liên miên, thậm chí kéo dài đến tận giờ. Lúc tôi nhận ra thì em đã khởi kiện ra toà và tung tin ly hôn.”
“Triệu Từ Thấm,” Hắn nhìn cô, hạ giọng hỏi, “Nghĩ kỹ mà xem, em làm vậy có công bằng với tôi không?”
Bốn bề tĩnh lặng, Triệu Từ Thấm vẫn ngồi yên không suy suyển, tựa như chẳng còn gì có thể lay chuyển được cô.
Sau cùng, cô không chịu đựng được nữa, hỏi sốt sắng: “… Vậy anh muốn công bằng kiểu gì?”
Mục Trường Phong ngẩn người.
“Hay anh muốn ly hôn lại lần nữa? Lần này anh là người đề xuất, anh đích thân đi kiện, anh tung tin lên báo?”
Hắn càng nhíu mày tợn: “Em biết rõ ý tôi không phải vậy…”
Nhưng Triệu Từ Thấm đã ngắt lời hắn.
Cô chậm rãi đứng dậy, có lẽ trong đời cô chưa từng bộc lộ tinh thần đanh thép như thế, khoé mắt cô đỏ ửng, bờ môi mấp máy: “Anh cảm thấy không công bằng là vì anh nghĩ anh có thể khiến mọi chuyện quay về quỹ đạo cũ,” Cô hít thật sâu, “Nhưng anh không biết lúc đưa ra quyết định tôi chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu. Mục Trường Phong, nếu được lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ ly hôn với anh.”
“…”
Cô nhìn hắn lăm lăm, “Tôi không quan tâm chúng ta quen biết bao lâu, quá khứ từng thế nào, chuyện chúng ta ly hôn là sự thật. Nếu anh cảm thấy lời tôi nói chưa đủ rõ ràng thì bây giờ, ngay tại đây, tôi có thể lặp lại lần nữa cho anh hay, tôi không yêu anh.”
“Người anh vừa hỏi là người yêu của tôi, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình dị bên anh ấy, hy vọng sau này anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận