Dưới Váy Sườn Xám
Dưới Váy Sườn Xám - Chương 7: Sống chung.
10 giờ sáng hôm sau.
Vừa mở mắt cô đã thấy Từ Tỉnh ngồi bắt tréo chân nghiêm chỉnh trên ghế.
Anh áo mũ chỉnh tề, khuy măng sét được cài cẩn thận, thấy cô nhìn mình bèn đặt giấy tờ trong tay xuống, “Em tỉnh rồi à?”
Anh đứng dậy bước tới, dán mu bàn tay lên trán cô: “Có chỗ nào không khoẻ không? Mình ăn sáng nhé, anh đi hâm cháo cho em.”
“…”
Khi Triệu Từ Thấm mở miệng nói chuyện mới phát hiện cổ họng mình khô rang: “Sao anh còn chưa đi làm?”
Từ Tỉnh phì cười, “Hôm nay anh không nhiều việc, đến trễ cũng không sao, huống chi…” Anh cúi xuống đặt lên khóe môi cô một nụ hôn, “Sao anh nỡ để em ở nhà một mình được.”
Triệu Từ Thấm bất giác sờ lên chỗ anh vừa hôn: “Đâu phải em không thể ở một mình…”
Đáy mắt anh dạt dào ý cười: “Ừm, vậy em thử suy nghĩ, có thể cho anh vinh hạnh được rước em về không?”
Chẳng nhẽ ý anh là… muốn chung một mái nhà ư?
Triệu Từ Thấm tròn xoe mắt nhìn anh, không ngờ chuyện sẽ đến nước này.
“Em…”
“Không cần trả lời vội,” Từ Tỉnh đưa tay chặn môi cô, “Mặc dù sốt ruột thật nhưng anh không muốn tạo áp lực cho em. Thấm Thấm, tuy chúng ta gặp nhau muộn nhưng tương lai còn dài, có một số chuyện chậm chút cũng chẳng sao.”
Anh tạm ngừng giây lát.
Triệu Từ Thấm trơ mắt nhìn trái cổ của vị luật sư đứng đắn thường ngày trượt lên trượt xuống, ngón cái vuốt nhẹ gò má cô, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai: “Chỉ cần… lúc ở trên giường đừng bắt anh chậm là được.”
“Em rửa mặt trước đi, quần áo anh mới mua sáng nay chưa kịp ủi, em mặc tạm đã nhé.”
Luật sư Từ lại về với dáng vẻ lịch lãm lễ độ, đưa túi xách bên cạnh cho cô rồi để lại không gian cho cô thay đồ, còn mình thì xuống bếp hầm cháo, múc thịt bò ra tô, điểm xuyết thêm trứng luộc bên trên.
Bữa sáng xong xuôi, Từ Tỉnh đến văn phòng, còn Triệu Từ Thấm về lại phòng tranh.
Đây là phòng tranh bố cô tặng sau khi cô ly hôn một năm trước. Thường cũng chẳng ai đến mua tranh nên thành thử ra nơi đây giống nhà riêng để cô vẽ tranh hơn, cô chỉ thuê một người trông nom là Tần An Mai đảm nhận việc dọn dẹp và tiếp khách.
Tần An Mai là người nông thôn, hồi mười lăm mười sáu mới lên phố còn thích để tóc hai chùm buộc vải đay thô. Sau quen nhìn mái tóc uốn lượn vấn gọn của Triệu Từ Thấm cũng thỉnh thoảng tự chải chuốt cho chính mình.
Tần An Mai vừa thấy Triệu Từ Thấm đến, hai mắt sáng quắc buông cây chổi trong tay: “Chị Thấm, hôm nay nom chị tươi tắn thế ạ.”
“Thế à?” Cô đưa tay sờ má.
Ban nãy rời nhà cô cứ cảm thấy không được tự nhiên, sợ môi quá đỏ hoặc mắt sưng húp khiến người ta nhìn ra được gì. Cô phải nhờ Từ Tỉnh xác nhận lại mấy lần mới dám yên lòng.
Giờ bị Tần An Mai nói trúng tim đen, cô lại bắt đầu thấp thỏm.
“Thật đấy ạ!” Tần An Mai gật đầu như bổ củi, “Nhìn xem cái làn da kìa… mịn màng như thoa mỡ í! Đêm qua chị mơ thấy gì vui lắm ạ?”
Nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô gái, bỗng dưng cô chẳng biết nói gì.
Mộng đẹp thì không có, chẳng lẽ lại bảo cô được đàn ông “chăm” đến độ khóc bù lu bù loa? Thậm chí vì xin anh tha cho mà thốt ra những lời mà chính cô cũng không dám nghe, rồi lại bị anh “hành” rục cả xương?
Cũng may Tần An Mai không định hỏi cùng đuổi tận, rất nhanh đã chuyển chủ đề, “À phải rồi, hôm qua có người đến tìm chị đấy chị Thấm.”
Triệu Từ Thấm ngước mắt, “Em biết là ai không?”
Tần An Mai lắc đầu, cô nàng nhớ lại, “Không quen ạ, là một người đàn ông cao to, có vẻ khó gần, còn hơi u ám nữa. Em bảo chị không có ở đây, thế là anh ta mua một bức tranh, chính là bức “Lễ hội mùa xuân” đắt nhất của chúng ta đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận