Hắc Oa
Q1 - Chương 014: Vô dụng! Ăn hại, đồn công an toàn ăn hại. (2)
Trong xe việt dã phá lên mấy tràng cười, giơ súng lên trời bắn thị uy. Còn tưởng bị chặn đường, không ngờ trốn như thỏ, cái xe cảnh sát kia đã trống không.
Xe cảnh sát truy đuổi phía sau, Santana đi trên đường núi thì tính năng kém mấy bậc với xe việt dã, liên tục bắn mấy phát súng không trúng bánh xe việt dã. Xa xa nhìn thấy xe cảnh sát chặn đường, đang vui mừng có cơ xoay chuyển thì hình ảnh mấy cảnh sát bỏ chạy lọt vào mắt, nữ cảnh sát ở ghế phụ lái mắt hạnh trợn trừng, chỉ về phía trước giọng không dám tin: “ Nhìn kìa đội trưởng Tần, người chặn đường chạy hết rồi.”
Mấy người kia thoáng cái đã chạy sạch, chắc chắn không phải mai phục.
“ Đồ vương bát đản! Khốn kiếp! Mất mặt! “ Đội trưởng Tần đạp ga hết cỡ, vẫn đuổi không kịp xe việt dã đang tăng tốc, vừa lái xe vừa vỗ vô lăng, hỏng hết cả rồi:
Uỳnh!
Chiếc xe việt dã tăng hết tốc độ đâm vào mé xe cảnh sát, cái xe bị húc lật sang bên đường, xe việt dã phóng thẳng lên núi.
Xe cảnh sát đuổi theo, lại vài phút sau một chiếc xe cảnh sát nữa hù còi chạy tới.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc santana hỏng máy, động cơ bị va quệt chảy dầu, đội trưởng Tần nổi cơn tam bành, gọi điện tới đại đội điều tra hình sự: “ Tra xem đồn công an Thành Quan ai cắm chốt ở Trì Khẩu Ô Long, xử phạt hắn cho tôi, tên nào tên nấy chạy nhanh hơn cả tội phạm, thứ vô dụng.”
Lại nửa tiếng sau, điện thoại cục trưởng cục công an huyện gọi tới đồn công an: “ Ai lập chốt ở Trì Khẩu Ô Long, báo lên cho tôi, thả nghi phạm bỏ chạy, phải chịu trách nhiệm. Ăn hại! Đồn cảnh sát Thành Quan các anh là một đám ăn hại!”
Đặt điện thoại xuống, Đài Thủy Tiên bụng đầy lửa giận, bị cục trưởng mắng cho mất hết thể diện, vừa ra khỏi văn phòng nhìn thấy mấy hiệp cảnh lủi thủi đi về, chửi: “ Ăn hại! Một đám ăn hại!”
Năm người Giản Phàm về tới đồn thì mặt trời đã lên cao, xe bị đội cảnh sát hình sự trưng dụng, lái vào núi săn lùng nghi phạm. Năm người đi bộ hai km mới bắt một cái xe chở gạch về huyện thành.
Mấy thanh niên choai choai khi bỏ chạy quá hoảng loạn, Hắc Đản dẫm trúng đống phân, thối không chịu nổi. Địa Lôi nhảy vào bụi gai, mông bị cào rách, Thán Chùy và Thành Cương, tên mất mũ tên mất dùi cui. Còn Giản Phàm tìm được chỗ nấp ở gần nên không thảm như vậy, có điều cũng không khá hơn, sáng sớm sương dày, hai chân toàn bùn, áo thì ướt, ngồi xe chở gạch, bị gạch cọ người loang lổ màu, dọc đường tim vẫn đập điên cuồng, hoàn toàn không chú ý.
Xem phim thấy đấu súng thì phấn khích lắm, chứ đến khi bắn nhau ngay trước mặt thì sợ vỡ mật, không đái ra quần là giỏi rồi.
Năm người vừa đi qua cổng liền trố mắt, trừ trực ban ra thì đều đứng trong sân, thấy bọn họ cứ như trong lò gạch bò ra thì cười khùng khục, mới đầu chỉ vài người cười, sau đó toàn bộ cười theo, vô tình nhìn thấy quần Địa Lôi rách mông, có người kêu "Địa Lôi, cậu lộ hàng kìa!" ... Địa Lôi sờ tay thấy mông phơi cả mảng, vội kẹp chân ngồi xuống, ai ngờ nghe "rẹt" một tiếng, vết rách toạc tận đũng quần. Thế là tiếng cười muốn nổ tung cả sân đồn cảnh sát, cười nghiêng cười ngả, thiếu chút ngã ngã xuống đất.
Đám Giản Phàm chỉ biết nhìn nhau, muốn cười nhưng không cười nổi.
“ Cười cái gì? Nghiêm túc chút, hay ho lắm à?” Chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng, chỉ đạo viên Thủy Tiên mặt đằng đằng sát khí, hơn ba mươi người tức thì im re.
Đám Giản Phàm trên đường đã bàn bạc với nhau lời khai rồi, có điều cũng chẳng thấy mình làm gì sai, đại bộ phận cảnh sát trong đồn chưa bao giờ đụng tới súng nói gì tới hiệp cảnh bọn họ, có người còn chưa từng nhìn thấy súng. Đừng nói gặp phải côn đồ cầm súng, mà cầm dao hành hung cũng chạy ngay lập tức! Làm hiệp cảnh, cả tháng tính tròn chưa nổi 1000, còn không phát đúng ngày, không trong biên chế nên tốt nhất đừng để bị thương, nếu không tiền thuốc men chẳng được chi trả, không chạy mới là ngu.
Dù sao năm người lo ngay ngáy, vì chỉ đạo viên trừng mắt như đổ tể chuẩn bị khai đao.
Nói thực, chẳng ai hi vọng đám hiệp cảnh nhận vài trăm tiền lương làm được chuyện gì, lâm trận không bỏ chạy mới là bất thường. Nhưng lại chạy đúng lúc người cục công an nhìn thấy thì không xong rồi, vốn là chuyện nhỏ, nhưng cục trưởng huyện mất mặt với thành phố, đồn công an mất mặt với cục trưởng, chỉ đạo viên càng mất mặt, quát tháo phải nghiêm trừng kẻ lâm trận bỏ chạy ... Vậy thì khó nói.
Hỏng, lại phải chịu oan thay người ta! ... Giản Phàm thấy chỉ đạo viên liếc xéo năm người bọn họ đầy bất thiện. Thời điểm quá tệ, chú hai của Giản Phàm, đồn trưởng Giản Trung Thành đi Bắc Kinh thăm người thân, đi được hai ngày đã xảy ra chuyện, không có người chống lưng, Giản Phàm rất bất an.
Đài Thủy Tiên trừng đôi mắt như muốn giết lợn, chắp tay sau lưng bày đủ quan uy mới nói với đám Giản Phàm:” Các cậu đi đốt lò hay là chuyển gạch bán than vậy hả? Có chút tính tổ chức kỷ luật không? Tối qua không liên hệ được, nói, đi đâu?”
“ Bảo cáo chỉ đạo viên, bộ đàm bị hỏng.” Giản Phàm đứng thẳng lưng đáp:
Hiển nhiên là không thể nói ngủ quên, xe quay về mà không hỏng thì nói là va chạm lại dùng được, dù sao máy móc thiết bị đồn cảnh sát toàn đồ cũ nát, vài bộ không dùng được nữa, đập vài cái lại dùng được. Cái thứ đồ kỹ thuật cao đó giống hiệp cảnh, thường hỏng vào lúc quan trọng.
“ Á à, đối đáp được lắm! Sao, năm người các cậu không có di động à? Đừng có qua mặt tôi, có phải ngủ quên không? Gặp phải nhiệm vụ, đám nhãi con các cậu không trốn thì ngủ, tưởng tôi không biết chắc?” Chỉ đạo viên đã lật tẩy nội tình ý đồ đột phá, chụp trách nhiệm lên người mấy thằng nhóc này, ít nhất còn cảnh cáo được số còn lại:
“ Báo cáo chỉ đạo viên, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ giao phó, đội trưởng Tần yêu cầu chúng tôi cắm chốt ở địa điểm chỉ định, gặp tình huống khẩn cấp báo trung tâm chỉ huy, không được tự ý hành động. Tôi cho rằng, chúng tôi đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, đáng lẽ phải được biểu dương.”
Giản Phàm ưỡn lưng dõng dạc nói, không còn đường lui nữa, thế nên chỉ có thể liều thôi, tránh khỏi đề tài khó giải thích kia. Đám cảnh sát cười rộ lên.
“ Thế sao?” Đài Thủy Tiên nhìn năm người, ba đứa ít tuổi còn biết cúi đầu nhận sai, Giản Phàm, Tiêu Thành Cương là hai cái gai trong đội hiệp cảnh, đều có chỗ dựa mình không chọc vào nổi, nhưng hôm nay bị cục trưởng mắng cho bẽ mặt, nhếch miệng cười nhạt:” Tôi biểu dương các cậu cái gì, nghi phạm không thấy, các cậu chạy nhanh hơn thỏ, biểu dương các cậu lâm trận bỏ trốn à? Các cậu dù bê một tảng đá cũng có thể chặn được chúng, sao lại vứt xe bất chấp bỏ chạy? Có biết đội điều tra hình sự nói các cậu thế nào không? Vô dụng, ăn hại! Có thấy dễ nghe không? Bảo các cậu lập chốt, tốt xấu gì cũng phải ứng phó, hay dở gì cũng phải chạy chậm một chút, hay dở gì cũng phải làm cho lãnh đạo nhìn ... Giờ hay rồi, thả cho nghi phạm chạy, các cậu nói xem, trách nhiệm này ai gánh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận