Hắc Oa
Q1 - Chương 022 : Quyết tâm của Phí Sĩ Thanh. (2)
Nói tới chỗ kích động, thằng béo như bị anh em vứt bỏ đau đớn khôn cùng, cứng đầu đứng ỳ ra đó chống lại Giàn Phàm đùn đẩy, vừa nói văng nước bọt, đem chuyện xấu của Giản Phàm kể hết một lượt. Nói cho Giản Phàm đỏ mặt, vừa mới lơi tay một chút, thằng béo nhanh như cắt đẩy sang bên, chạy vào giữa bếp, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Giản Phàm mặt lúc xanh lúc trắng.
Phí Béo thấy Giản Phàm mặt biến đổi liên hồi, còn cho rằng y sắp nổi giận, không ngờ Giản Phàm thở ra một hơi thật dài, nghe ngóng không có ai ở ngoài, nheo mắt nói:” Béo à, tuy mày làm giúp tao không ít việc, nhưng mày có lần nào thua thiệt đâu, chém tao cũng chẳng nhẹ. Được, mày đã nói tới mức này rồi, tao không thể nợ mày, nhưng mày bảo tao giúp mày ra sao? Không thể tán tỉnh hộ mày, đi chơi hộ mày, rồi lên giường hộ mày luôn chứ? Lại nói Tương Địch Giai hơn bọn mình hai ba tuổi, nói không chừng là hoa có chủ, nữ nhân xinh đẹp như cô ấy, qua tay vài người cũng không lạ. Tao không dám tán, đó không phải là dê béo mà là sói cái, định dâng thịt tới tận miệng à? Đem hết số tiền cha mày tích góp ném ra cũng chưa chắc nên cơm cháo gì.”
Trước mắt Giản Phàm thoáng qua hình ảnh xinh đẹp váy trắng hơn tuyết đó, hết sức rõ ràng, thậm chí cánh mũi thoang thoảng hương hoa nhài. Thầm nhủ, đừng nói thằng béo mê mẩn, chính y cũng tơ tưởng. Có điều Giản Phàm biết mình hơn thằng béo, Tương Địch Giai cũng giống như xe đua giá trị hai trăm vạn ở triển lãm, chỉ nhìn thôi, không đụng vào được, muốn lái về nhà càng đừng mơ, không ăn không uống, bán máu hai đời cũng không hi vọng gì.
Phí Sĩ Thanh bất kể ba bảy hai mốt, thấy Giản Phàm không giận là sán tới:” Oa ca, rất đơn giản, không phức tạp như mày nghĩ đâu, chỉ cần dạy tao gặp cô ấy nên nói gì? Làm gì mới lọt được vào mắt xanh. Buổi sáng tao về, nhớ tới trưa mất ngủ, tao không biết mình làm sao nữa. Oa ca, mày bảo tao đưa bình rượu, tao gặp người ta nên nói gì? Tao chỉ sợ nói gì đó khiến cô ấy sợ chạy mất.”
Không ngờ thằng béo mới nhìn người ta đã tương tư tới độ này, Giản Phàm mềm lòng: “ Chỉ nói chuyện thôi?”
“ Ừ!”
“ Không nghĩ cái khác?”
“ Không, tao muốn làm quen, nhìn thêm vài cái cũng là hạnh phúc. Nói không chừng có phát triển.” Phí Sĩ Thanh chắp tay cầu khẩn:
Giản Phàm nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Phí Sĩ Thanh, thở hắt ra:” Mày dã tâm không nhỏ ... Thôi được, béo, tao chỉ dạy một lần, học được hay không là ở mày.”
Cái thằng béo này không va đầu vào tường thì không chịu quay đầu, thế thì để nó va thật mạnh vào.
“ Ừ, ừ, được được.” Phí Sĩ Thanh mừng rỡ, Giản Phàm không chỉ tài nghệ nấu nướng tinh thâm, ở trường rất đào hoa, được chỉ điểm một chút là dùng không hết:
“ Cho mày hai cách, mày tự chọn một, nghe xong thì xéo.” Giản Phàm đưa hai ngón tay lên, ngồi xuống bên chậu làm cá:” Thời gian ít, nên tác chiến lâu dài là không thể, mày phải chuẩn bị đánh nhanh. Nữ nhân dễ bị động lòng nhất là tình thương, ra tay từ chỗ này, để lấy được sự thương cảm của người ta. Có nữ nhân rất kiêu, không thích hóm hỉnh, không thích chân thành, không thích đáng yêu, càng không thích tiêu tiền như rác, chiêu nhanh nhất luôn là tỏ ra đáng thương, khi cần có thể bịa ra một thân thế bi thảm, nói mày tuổi thơ bất hạnh, bị cha mẹ vứt bỏ, nói mày bị bạn gái mà mày yêu sống yêu chết vứt bỏ, nói mày tuyệt vọng với cuộc đời, nói gia đình mày u ám, mày từng tự sát không thành, bị người ta đánh nhập viện. Nếu mày có thể nói tới chính mày cũng khóc là thành công, có thời gian tán gẫu, nữ nhân trời sinh là để làm mẹ, đều có bản năng làm mẹ, sinh thương hại, nói không chừng sau này lại thích mày. Nhớ tư tưởng chủ nghĩa Marx không, hai phương diện của mâu thuẫn sẽ chuyển hóa lấn nhau, tình thương nói không chừng lúc nào đó sẽ biến thành tình ái, hiểu không?”
Đem nguyên lý chủ nghĩa Marx vào thực chiến tán gái, chẳng cần biết đúng hay không, chuyện liền thăng cấp lên tầng cao lý luận.
Giản Phàm cười đểu giả, rõ ràng là muốn kéo Phí Sĩ Thanh xuống cống mà nói cứ như thật.
Phí Sĩ Thanh nghe tới thộn mặt hồi lâu mới phản ứng lại:” Oa ca, không được, tao không nói dối được kiểu đó, vả lại tấm thân tao là thành quả cực lớn của cải cách mở cửa, nói loại thế hệ 8x như tao từng chịu khổ nạn, ai tin? Tao còn chẳng tin.”
Ờ, cái thằng này cũng biết mình đấy, vậy thì dùng chiêu tàn nhẫn hơn, Giản Phàm cười thầm, mặt tỉnh queo nói:” Tao chỉ dẫn mày qua cửa, tán gái phải dựa vào bản thân, mày tự chọn đường, không nhất định làm theo. Cách một không được thì cách hai. Nghe kỹ, trái tim thứ hai của nữ nhân là tò mò, đánh động được sự tò mò của người ta là thành công một nửa.”
Lời này cực kỳ có lý, Phí Sĩ Thanh nghe cái là dựng hai tai lên, thở mạnh không dám, dụng tâm ghi nhớ.
Giản Phàm vẫn đánh vảy cá, chậm rãi nói:” Tiên nữ mà mày nói xuất thân chính thống, cho nên phải lấy tà thắng chính, khơi lên sự tò mò của cô ấy. Nói chuyện với cố ấy đừng nói tới cao nhã, cao nhã là gì mày cũng chẳng hiểu. Kể mấy chuyện Thành Long và Lý Tiểu Long đại chiến, hay kể quan hệ giữa Lưu Đức Hoa và Chu Lệ Thiên, mày giỏi bịa mấy thứ đó, không cần tao phải dạy nữa đúng không, sau đó cứ tha hồ mà nói, nói gì cũng được, giống như bọn mình ở KTX nói ba lăng nhăng ấy, nói tới Friedrich Nietzsche , Arthur Schopenhauer, nói tới cảnh giới mày chẳng hiểu mày nói gì, cơ bản là OK. Thế nào, như thế thời gian bất tri bất giác trôi qua, mày sẽ thành công.”
Đạo lý thì đúng còn phương pháp thì sai bét! Biện pháp này đi lừa mấy em gái thiếu kinh nghiệm sống còn được, còn tán mỹ nhân cấp Bạch Côt Tinh thì chắc chắn là làm trò cười cho thiên hạ.
Phí Sĩ Thanh vừa nghe vừa gãi đầu, mặt cứ sáng dần, mồm toét ra, càng nghĩ càng hớn hở, nghiền ngẫm hồi lâu mới giơ ngón cái lên:” Oa ca, lợi hại, lợi hại, phục rồi, dùng chiêu này, khẳng định có tác dụng.”
Giản Phàm nén cười, trịnh trọng dặn:” Phế Phầm này, nói gì thì nói, ngàn vạn lần đừng có nhắc câu cửa miệng bình sinh không biết Ozawa, uống công làm người, nếu không đời này cô ấy nhớ tới mày là chỉ thấy buồn nôn thôi.|
Phí Sĩ Thanh cười hăng hắc, hắn đâu ngốc tới vậy :” Cái này tất nhiên tao biết, yên tâm, yên tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận