Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 1161: Ném chuột sợ vỡ bình

Mặc dù Lưu Hồng Binh thật tức giận, nhưng vẫn đánh ra một chưởng, một đạo hắc sắc kình phong đánh thẳng tới đầu cự lang, hắc sắc kình phong va chạm cùng băng lăng, không ngừng phát ra tiếng nổ tung khủng bố, không gian chung quanh lan tràn vỡ vụn.
- Súc sinh, đi chết đi!

Lưu Hồng Binh không muốn dây dưa với cự lang, ánh mắt bắn ra đạo hàn quang, trong tay hiện ra một món binh khí lóe lam quang, tuyệt đối không tầm thường, tuyệt đối có cấp bậc tiên thiên linh bảo.

Cự lang nhìn thấy binh khí, nhất thời cảm nhận được uy hiếp, nhảy vọt sang một bên tránh thoát một kích của Lưu Hồng Binh.

- Súc sinh đáng chết!

Một kích thất bại làm Lưu Hồng Binh luống cuống, đối với hắn mà nói thời gian thật quý giá, nếu còn tiếp tục kéo dài hắn sẽ bị Tô Nghiên đuổi kịp.

- Giết!

Lưu Hồng Binh chợt quát một tiếng:

- Trường Tác Đoạt Mệnh!

Chỉ thấy vũ khí trong tay Lưu Hồng Binh như một thanh kiếm sắc bén oanh thẳng tới cự lang, hoàn toàn tập trung đường lui của nó, không cho nó chút cơ hội nào. Lưu Hồng Binh xuất ra tuyệt kỹ là vì muốn nháy mắt đánh chết Tinh Không Tuyết Lang.

Cự lang tựa hồ biết một kích khủng bố, bản thân không còn đường lui, rống lớn một tiếng, thân hình biến lớn, nháy mắt trở thành một đầu cự lang khủng bố lớn mấy chục thước, lông mao như mũi nhọn thoạt nhìn thật đáng sợ.

Đây mới là hình thái chiến đấu chân chính của cự lang đi, Dương Lỗi cảm nhận được khí thế khủng bố của cự lang, thực lực tuyệt đối không yếu hơn Lưu Hồng Binh.

Sắc mặt Lưu Hồng Binh thay đổi, không nghĩ tới cự lang cường đại vượt ngoài dự liệu của hắn.

- Hống…

Cự lang rống to một tiếng, một đạo bạch sắc năng lượng hình cầu phun ra, hướng thẳng vũ khí của Lưu Hồng Binh đánh tới.

Dương Lỗi cảm giác toàn thân mình đều rét run, nhiệt độ chợt giảm mạnh, theo hắn phỏng chừng phải giảm xuống âm 200 độ, thật quá kinh khủng, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới này có thể nói là nóng lạnh bất xâm, nhưng vẫn cảm giác được rét lạnh kinh khủng kia, có thể thấy được rét lạnh đến bao nhiêu.

Những nơi bạch sắc quang cầu đi qua không gian đều đông lạnh vỡ nát.

Lợi hại, khủng bố.

Dương Lỗi kinh hãi, một kích này nếu oanh về hướng hắn như vậy chỉ có siêu cấp vô địch thủ hộ có thể ngăn cản, nếu dùng thân thể chiến đấu hắn không cách nào chống cự được, cho dù thi triển Thí Thần Thất Thức phỏng chừng ngay cả chiêu thức cũng bị đông cứng.

Nhưng dù sao Lưu Hồng Binh cũng là đại đạo thánh nhân, vũ khí vô cùng khủng bố, ngay lúc va chạm chẳng những vũ khí không bị đóng băng, ngược lại càng thêm sắc bén, tốc độ càng thêm kinh người.

- Ca sát…

Vừa va chạm, vũ khí của Lưu Hồng Binh giống như bị băng phong.

Nhưng trên thực tế, vũ khí phá tan năng lượng cầu, đem năng lượng cầu đánh vỡ.

- Oanh long…

Khí kình khủng bố hoàn toàn bạo phát, đem cả không gian chấn vỡ nát, những ngôi sao chung quanh đều vỡ vụn, hàn ý khủng bố cùng lực nổ mạnh đã hình thành tương phản, bị hai cỗ lực lượng lan tràn đến hết thảy vật chất đều hóa thành hư vô.

- Đáng chết!

Dương Lỗi nhìn thấy lực lượng khủng bố vô cùng buồn bực, hắn không gánh chịu được bởi vì đứng quá gần, không nghĩ tới cuộc chiến lại kinh khủng như vậy, nhìn qua như một kích bình thường nhưng năng lực trùng kích khổng lồ như thế.

Dương Lỗi khẽ quát, một phòng hộ tráo đem thân hình hắn bao phủ.

- Siêu cấp vô địch thủ hộ!

Lực lượng khủng bố đập lên phòng hộ tráo, không còn cách nào tiến thêm một bước, đem Dương Lỗi hoàn toàn bảo hộ.

Nhưng Dương Lỗi cũng không hề chờ đợi, hắn biết đây là một cơ hội tốt nhất để đánh chết Lưu Hồng Binh.

Lúc này Lưu Hồng Binh khẳng định tiêu hao thật lớn, còn bị thương, cho nên đây là thời cơ tốt nhất.

- Súc sinh chết tiệt!

Lưu Hồng Binh thoát ra khỏi địa phương bị nổ mạnh, thân hình rách mướp, lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, tuy Tinh Không Tuyết Lang bị hắn đánh chết, nhưng cũng làm hắn bị trọng thương.

Cơ hội tốt nhất, Dương Lỗi tin tưởng lúc này dù mình không dùng Hủy Diệt Nhất Thức điệp chồng vẫn có thể đánh chết người này, vận khí của mình thật sự là quá tốt.

- Lưu Hồng Binh phải không? Ngươi vẫn tốt lắm đi.

Dương Lỗi đi về hướng Lưu Hồng Binh.

Nhìn thấy thái độ của Dương Lỗi, trong lòng Lưu Hồng Binh nhảy dựng, người này không phải muốn đối phó chính mình đi, nhưng tuy rằng trong lòng hắn sốt ruột, vẻ mặt lại không chút dao động, không chút sợ hãi hay lo lắng, nhìn Dương Lỗi nói:

- Tiểu tử, ngươi lại không chạy trốn, thật làm cho ta nhìn với ánh mắt khác, đáng tiếc ngươi không tranh thủ lúc ta chiến đấu cùng cự lang mà bỏ chạy, có lẽ lúc đó ngươi sẽ thành công chạy thoát, nhưng hiện tại sao, ngươi cũng phải cùng ta rời đi.

- Lưu Hồng Binh, ngươi đang nói giỡn sao? Cự lang kia vô cùng lợi hại, một kích vừa rồi tuy ngươi đánh chết được nó, nhưng ta nghĩ bản thân ngươi cũng bị thương đúng không?

Dương Lỗi nhìn Lưu Hồng Binh lạnh lùng nói, lúc này hắn tuyệt không lo lắng người này, bởi vì đã không còn uy hiếp gì đối với hắn.

- Buồn cười, ngươi chỉ có tu vi chuẩn thánh mà thôi, ta muốn giết ngươi dễ dàng, ta khuyên ngươi bó tay chịu trói, miễn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Vẻ mặt Lưu Hồng Binh không chút thay đổi, bề ngoài mặc dù là như thế, nhưng trong lòng thập phần sốt ruột, tiểu tử này không tin lời mình, thật sự phiền toái, nếu bị tiểu tử này thu thập, mặt mũi hắn để ở nơi nào?

Đương nhiên hắn không cho rằng Dương Lỗi đối phó được mình, nhưng hắn lo lắng Dương Lỗi dẫn dụ Tô Nghiên chạy tới, bởi vì nếu Dương Lỗi dây dưa hắn, như vậy Tô Nghiên sẽ đuổi kịp, khi đó hắn thật sự chỉ còn con đường chết.

- Lưu Hồng Binh, ngươi muốn làm ta sợ? Vô dụng, ta sẽ không rời đi, ngươi đã đối phó ta, ta chỉ là báo thù, đây là cơ hội trời cho, nếu ta còn không thể giết ngươi thật sự là có lỗi với chính mình, cũng xin lỗi đầu tuyết lang vừa rồi.

Dương Lỗi cảm giác Tinh Không Tuyết Lang khi nãy không có địch ý với hắn, mà nó liều mạng đối phó Lưu Hồng Binh là vì trợ giúp hắn, điều này mà cho hắn vô cùng khó hiểu.

Vì sao tuyết lang phải bảo hộ hắn đây? Dương Lỗi thật không hiểu rõ ràng, trong lòng hắn cảm thấy mơ hồ, đáng tiếc tuyết lang đã chết trong tay Lưu Hồng Binh.

- Giết ta? Ha ha, ngươi muốn giết ta? Thật buồn cười, từ mấy vạn năm trước ta đã đạt tới đại đạo thánh nhân, mà ngươi chỉ là chuẩn thánh nho nhỏ mà thôi, muốn giết ta, có thể sao? Cho dù ta đứng nơi này cho ngươi giết, ngươi cũng không làm được!

Lưu Hồng Binh nói xong, binh khí bay quanh dừng lại trên đầu vai hắn.

Trong ánh mắt Lưu Hồng Binh tràn ngập vẻ khinh thường.

- Biến nhanh lên, tiểu tử, lăn nhanh ah!

Mặt ngoài hung hăng càn quấy, nhưng trong lòng Lưu Hồng Binh thập phần sốt ruột, ước gì tiểu tử kia nhanh chóng rời đi, như vậy hắn có thể thi triển bí thuật rời khỏi, bằng không sẽ bị Tô Nghiên đuổi theo.

- Ta muốn thử xem một chút ta có thể giết chết đại đạo thánh nhân hay không.

Dương Lỗi chậm rãi đi tới.

Lúc này Lưu Hồng Binh nhìn thấy vầng hào quang trên người Dương Lỗi, vô cùng buồn bực, người này làm sao gánh vác được chân khí không gian vũ trụ lực ăn mòn, tiểu tử này chỉ có cảnh giới chuẩn thánh mà thôi, cho dù là ngụy thánh cũng không kiên trì được bao lâu, tiểu tử kia thật sự làm người kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận