Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 176-177: Giết, giết không tha

Dương Lỗi cười nói:
- Cái này có cái gì không dám, ta đáp ứng ngươi là được.

Nếu như là người bình thường mà nói, còn thật không dám cùng nàng đánh bạc, nhưng Dương Lỗi lại không sợ, có Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống nơi tay, có cái gì có thể bận tâm, Dương Lỗi có nắm chắc tuyệt đối ở trong ba năm đột phá Vũ Đế cảnh giới, tiến vào Võ Thánh, mà không quá bảy năm thời gian, tiến vào Vũ Thần cũng không phải việc khó gì.

Hơn nữa có khả năng mình căn bản là không cần ba năm là có thể tấn cấp Võ Thánh. Ở trong mắt Dương Lỗi, Vũ Thần cảnh giới căn bản mới là mục tiêu chính thức của mình.

- Vậy cứ như thế nói định rồi, ân, cần phải viết biên nhận, bằng không thì đến lúc đó nếu như ngươi đổi ý mà nói, ta làm sao bây giờ?

Cổ Tịnh nghe xong Dương Lỗi đáp ứng, không khỏi vui mừng nói, trong nội tâm nàng tinh tường, mình lần này trên Phong Vân tuyển bạt, tám chín phần mười là không sánh bằng Dương Lỗi đấy, chẳng qua nếu như có mười năm ước hẹn này, có thể nghịch chuyển tình huống cũng nói không chừng.

Dương Lỗi ngạc nhiên:

- Cái này liền không cần đi à nha?

- Cần thiết, tuyệt đối cần thiết đấy.

... ...

- Thiên trường lão, bọn hắn xuất hiện, ba người Dương Lỗi cùng Cổ Tịnh xuất hiện!

Ba người Dương Lỗi Cổ Tịnh vừa ra phạm vi cổ thụ bao trùm, bọn người Lý Nham liền phát hiện tung tích của bọn hắn.

- Không có việc gì, bọn hắn không có việc gì!

Thiên Nhất thấy ba người Dương Lỗi lông tóc không tổn hao gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đoạn Dung cũng vỗ vỗ lồng ngực của mình thì thào nói:

- Ta biết ngay Đoạn Dung ta nhìn xem nam nhân là không có việc gì.

Ba người nghe vậy lập tức im lặng.

- Nhìn xem bọn hắn, lần này không thể để cho bọn hắn lần nữa biến mất, bằng không thì nếu xảy ra sự tình, thật sự sẽ phiền toái.

Thiên Nhất dặn dò.

- Các ngươi từ hiện tại bắt đầu, nhìn chằm chằm vào bọn hắn, không thể để cho bọn hắn xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn.

- Biết rõ, Thiên trường lão ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để cho bọn hắn đi ra tầm mắt của chúng ta.

Lý Nham vỗ ngực nói.

- Được rồi, ngươi có thể đảm bảo, ta cam đoan còn không sai biệt lắm, vì không để lang quân tương lai của ta gặp chuyện không may, ta nhất định xem thật kỹ lấy hắn.

Đoạn Dung nói ra.

- Đoạn Dung, ngươi không phải là nói thật chứ? Chẳng lẽ ngươi thật đúng là ý định đi làm đạo lữ của tiểu tử kia?

Lý Nham nghe vậy nhíu nhíu mày, nói ra.

- Đoạn Dung ta nói chuyện, lúc nào không tính toán gì hết rồi hả? Ta quyết định sự tình chưa bao giờ sẽ cải biến, Dương Lỗi hắn là mệnh trung chú định của ta.

Đoạn Dung mỗi chữ mỗi câu, ngữ khí thập phần kiên định.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể tìm hắn làm đạo lữ chứ?

- Ta tìm ai làm đạo lữ mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi có tư cách gì chất vấn ta?

Đoạn Dung nghe vậy có chút chán ghét nhìn hắn một cái.

- Tốt rồi, các ngươi đừng cãi nữa, ta mặc kệ chuyện tình gì khác, nhưng hiện tại quan trọng nhất là, bọn hắn không thể xảy ra chuyện gì, nếu như bọn hắn xảy ra chuyện gì, như vậy các ngươi liền đợi bị đánh nhập Cửu Trọng thủy lao a.

Thiên Nhất trường lão mày nhăn lại, thập phần không kiên nhẫn nói.

Có người nhìn trộm mình, Dương Lỗi khẽ chau mày, suy nghĩ xuống, có thể nhìn trộm ba người mình cũng chỉ có đám người Thiên Nhất trường lão rồi. Tuy Dương Lỗi không muốn cho người nhìn trộm, nhưng thực sự không thể che mất bọn chúng, nếu không bọn hắn sẽ hoài nghi, cho nên cũng không có cách nào.

Hôm nay tinh thạch ba người đều có hơn mười vạn, Dương Lỗi đạt đến 24 vạn, mà Cổ Tịnh cùng Dương Thanh Thủy theo thứ tự là hai mươi mốt vạn cùng hai mươi vạn tinh thạch, mà thành tích như vậy tuyệt đối là không ai có thể rung chuyển được đấy.

Bởi vậy trên đường đi ba người căn bản cũng không có chăm chú tìm kiếm tinh thạch, mà giống như là du sơn ngoạn thủy, đương nhiên quan trọng là ... rèn luyện thân thủ cùng thực lực, ở bên trong hai ngày thời gian này, tu vi của Dương Thanh Thủy trực tiếp đột phá đến Vũ Vương ngũ giai, ở trong đó Dương Lỗi là không thể bỏ qua công lao, đan dược cung cấp cũng không ít.

- Đó là cái gì?

Bỗng nhiên cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh cực lớn, như là một tòa núi cao, một cước đạp xuống, lập tức một hồi đất rung núi chuyển.

Khi Dương Lỗi nhìn rõ ràng toàn cảnh, không khỏi ngược lại hút miệng khí lạnh, thật lớn.

Giám Định Thuật.

Viễn Cổ Voi Ma-mút, bát cấp đỉnh phong ma thú, lực lớn vô cùng, phòng ngự vô song.

- Viễn Cổ Voi Ma-mút, cái này lại là Viễn Cổ Voi Ma-mút, chúng ta đi, không nên trêu chọc thằng này.

Nhìn xem gia hỏa cực lớn kia, trong nội tâm Dương Lỗi bỡ ngỡ, thằng này quá kinh khủng, nhất là cái phòng ngự biến thái kia, tuyệt đối không phải là lực lượng của mình có thể bài trừ, coi như là Võ Thánh cấp võ giả cũng không thể.

Dương Lỗi từng ở Dương gia Tàng Thư lâu gặp qua, Viễn Cổ Voi Ma-mút này thực lực cường hoành vô cùng, Viễn Cổ Voi Ma-mút trưởng thành, thấp nhất đều là cửu cấp Thánh thú, mà lợi hại nhất tuyệt đối là vượt qua Vũ Thần cảnh giới.

Xem ra thằng này là bị suy yếu thực lực đấy, nếu như mình có thể giết chết nó, khẳng định sẽ kiếm lớn một số, bất quá Dương Lỗi có tự mình hiểu lấy, thằng này quá khó đối phó rồi, cho dù mình sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm công kích nhược điểm của Viễn Cổ Voi Ma-mút, nhưng nếu không thể ở trong thời gian ngắn giết chết nó, ngược lại sẽ chọc giận đại gia hỏa này, khiến cho nó phát động công kích điên cuồng, đây cũng không phải là ba người mình có thể thừa nhận được.

Cho nên cái ý niệm mê người này cũng chỉ là trong đầu tưởng tượng mà thôi.

- Viễn Cổ Voi Ma-mút?

- Đúng vậy, chúng ta đi, thằng này chúng ta trêu chọc không nổi.

Dương Lỗi kéo hai nữ hướng phía đằng sau thối lui.

Mới đi mấy trăm mét liền gặp được ba người.

- Thiếu Gia, nơi này có người ah, còn là hai cô nàng xinh đẹp.

- Thật sự? Huynh đệ chúng ta thật có phúc!

Người bị gọi là Thiếu Gia kia nghe vậy nói.

Trong nội tâm Dương Lỗi khó chịu, người như vậy ở đâu cũng có, bất quá Dương Lỗi cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa nhiều, vạn nhất nếu kinh động đến đại gia hỏa kia mà nói, như vậy sự tình sẽ phiền toái, kia quả thực là muốn chết.

- Lăn, đừng cản đường chúng ta.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.

- Tiểu tử, thức thời ngươi cút ngay, đem hai cô nàng này lưu lại.

- Muốn chết.

Dương Lỗi không nói gì, nhưng Cổ Tịnh nhịn không được, trường kiếm lập tức ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang,hướng về phía đầu của Thiếu Gia kia.

Bên người một hộ vệ thấy thế kinh hãi, bề bộn hô:

- Thiếu Gia coi chừng!

- Hiện tại mới kịp phản ứng, đã muộn.

Cổ Tịnh là Vũ Hoàng tứ giai cao thủ, hơn nữa kiếm thuật tinh diệu vô cùng, một kiếm này há lại dễ dàng tiếp như vậy.

Mắt thấy gần muốn mệnh tang Hoàng Tuyền, nhưng bên người một hộ vệ khác lại mạnh mẽ kéo vào, sinh sinh kéo hắn từ cửa địa ngục lại, bất quá cho dù như vậy, kiếm vẫn gọt sạch một lỗ tai của hắn.

- Ah. . . Ah. . . Đau chết ta rồi.

Thiếu Gia kia bị gọt sạch lỗ tai, kêu rên nói.



- Giết nàng, giết nàng này cho ta, ta muốn giết nàng ah!

Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, ba gia hỏa này là tìm chết, hôm nay Dương Lỗi làm chủ nhân chính thức của Linh Lung tiên tháp, trong này sát nhân, lại có thể làm được chính thức giết chết, ở bên ngoài không thể phục sinh, mà lúc này Dương Lỗi đã động hỏa khí rồi.

- Cổ Tịnh, ngươi tránh ra, để cho ta tới.

Dương Lỗi âm thanh lạnh lùng nói.

- Ngươi đến? Được rồi.

Cổ Tịnh sửng sốt lui xuống dưới.

Dương Lỗi cũng không rút đao, mà là ánh mắt lạnh lùng đi ra phía trước, ai cũng có thể nhìn ra hàn ý trong mắt của hắn, để cho hộ vệ đứng ở phía trước kia cảm giác được sau lưng sợ hãi, đây là một loại sợ hãi đến từ nội tâm sợ.

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?

Hộ vệ kia không ngừng lui về phía sau, trong miệng nói.

- Phế vật, ngươi lui cái gì, giết hắn cho ta, giết hắn đi.

Thiếu Gia kia thấy hộ vệ của mình rõ ràng lui về phía sau rồi, không khỏi thẹn quá hoá giận, quát lớn nói.

- Thiếu Gia. . .

Hộ vệ kia chần chờ.

- Muốn giết ta, hắc hắc.

Dương Lỗi cười lạnh.

- Ta ngược lại muốn nhìn, là các ngươi giết ta, hay là ta giết ngươi.

Nói xong Dương Lỗi lấy ra một thanh phi đao nho nhỏ, hào quang lóng lánh, để cho nhân tâm sinh hàn.

- Hai người các ngươi, còn đứng ngây ra đó làm gì, giết hắn cho ta.

Thiếu Gia kia giận dữ, đối với hai hộ vệ này quả thực là tức giận tới cực điểm, rõ ràng dám không nghe lời của mình, để cho bọn hắn giết tiểu tử kia, rõ ràng còn chưa động thủ.

- Đưa các ngươi đoạn đường a.

Phi đao trong tay Dương Lỗi nháy mắt biến mất, cũng chỉ là ở trong nháy mắt thời gian, cái hộ vệ muốn động thủ kia lập tức biến thành một cỗ thi thể, lúc bắt đầu ánh mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh đã mất đi sáng bóng, hắn thậm chí không có hiểu rõ mình là chết như thế nào.

Mà bên tai Dương Lỗi lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết Vũ Vương thất giai hộ vệ, điểm kinh nghiệm EXP +700000, khí công giá trị +7000, điểm tích lũy giá trị +7000.

Dương Lỗi rất rõ ràng, thằng này bị mình triệt để tiêu diệt, mà không phải chỉ chết ở trong tiên khí, ở bên ngoài cũng không cách nào sống lại rồi.

Nhìn xem Dương Lỗi từng bước ép sát, một hộ vệ khác cũng sợ rồi, người này tu vị quá kinh khủng, phi đao căn bản không có nhìn rõ ràng rốt cuộc là như thế nào ra tay, thời gian một cái nháy mắt, người liền chết rồi, hắn như thế nào không cảm thấy khủng bố, nếu như người này muốn đối phó mình, muốn giết chết mình, quả thực dễ như trở bàn tay.

- Ngươi. . . Ngươi không được qua đây.

- Lên, giết hắn cho ta, giết hắn đi.

Thiếu Gia kia ngược lại là càng hoảng sợ, trong nội tâm sợ hãi, bất quá thực sự chỉ là thoáng cái mà thôi, rất nhanh đã bị lửa giận trong lòng đem sợ hãi đối với Dương Lỗi tách ra rồi, mà chuyển biến thành chính là lửa giận cùng hận ý vô biên.

Nhiếp Khoan với tư cách nhi tử Đại Nguyên quốc Tể tướng Nhiếp Minh, cho tới bây giờ liền không có bị qua vũ nhục như thế, hắn như thế nào không cảm thấy phẫn nộ, không cảm thấy oán hận.

Lúc này Nhiếp Khoan đã đem ba người Dương Lỗi hận đến tận xương tủy, chỉ cần có cơ hội, tất nhiên sẽ để cho ba người Dương Lỗi chết không có chỗ chôn.

Vèo.

Dương Lỗi lần này sử dụng không phải phi đao, mà là Truy Hồn.

Một mũi tên bắn thủng yết hầu một hộ vệ khác của Nhiếp Khoan, căn bản không kịp làm ra phản ứng chút nào, liền để cho Dương Lỗi đơn giản đánh chết.

- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết Vũ Vương lục giai hộ vệ, điểm kinh nghiệm EXP +600000, khí công giá trị +6000, điểm tích lũy giá trị +6000.

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?

Nhìn xem Dương Lỗi từng bước tới gần, Nhiếp Khoan thực sự sợ hãi, nếu như mình bị giết, như vậy liền chưa hẳn có thể tiến vào trước 100 tên, nói như vậy, liền không có cơ hội tiến vào Huyền Cơ Môn rồi, nếu như mất đi cơ hội này mà nói, mình tại Nhiếp gia là không còn có ngày tốt lành qua, tuy phụ thân sủng ái mình, nhưng Nhiếp gia cũng không phải là của Nhiếp Minh.

- Ha ha. . . Ha ha. . .

Dương Lỗi thấy hắn như vậy, liền nở nụ cười.

- Ngươi vừa rồi không phải rất ngạnh khí đấy sao? Không phải muốn giết ta sao? Không phải muốn hai cô gái xinh đẹp này sao? Như thế nào hiện tại biến thành bức đức hạnh này rồi hả? Không tiếp tục hung hăng càn quấy, không tiếp tục cuồng vọng nữa sao?

- Buông tha ta, ta là Nhiếp Khoan nhi tử Đại Nguyên quốc Tể tướng Nhiếp Minh, chỉ cần ngươi buông tha ta mà nói, ta nhất định sẽ cho ngươi thật nhiều chỗ tốt, tiền tài, mỹ nữ, bảo vật, ngươi muốn cái gì, ta có thể cho ngươi cái đó.

Biết rõ ràng tình huống của mình, Nhiếp Khoan nhìn xem Dương Lỗi, cầu xin tha thứ nói.

Bất quá Nhiếp Khoan biểu hiện ra tuy là cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng lại tràn đầy hận ý, âm thầm thề, chờ mình đã lấy được tư cách Huyền Cơ Môn đệ tử, nhất định phải làm cho hắn chết không có chỗ chôn.

Ánh mắt oán độc này, lóe lên rồi biến mất, bất quá lại trốn không thoát pháp nhãn của Dương Lỗi.

- Ơ, còn là một quan nhị đại có tiền a, lợi hại, bất quá thì tính sao, Nhiếp Minh, ta rất sợ hãi ah, hừ, một Đại Nguyên quốc Tể tướng nho nhỏ mà thôi, ta sẽ sợ sao, chuyện cười, cái này thật sự là chuyện cười lớn.

- Ngươi. . . Ngươi đến cùng muốn thế nào?

Nhiếp Khoan nhìn thấy mình báo ra danh tự cha mình, mà đối phương rõ ràng không có chút nào để ở trong mắt, trong lòng của hắn phẫn nộ cực kỳ, nếu như không phải mình đánh không lại Dương Lỗi mà nói, hắn sớm đã đem Dương Lỗi bầm thây vạn đoạn rồi.

- Giết, giết không tha! Đối với người trêu chọc qua ta, muốn đưa ta vào chỗ chết, ta cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua hắn.

Dương Lỗi lạnh lùng nói.

- Ngươi dám giết ta, sau khi ta rời khỏi đây nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.

Nhiếp Khoan thấy Dương Lỗi nói như vậy, chứng kiến ánh mắt của hắn đã biết rõ Dương Lỗi lần này là sẽ không bỏ qua mình rồi, vì vậy thả ra hung hăng nói.

Dương Lỗi cười lạnh một tiếng:

- Ngươi chỉ sợ không có cơ hội kia, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ lưu lại phiền toái cho mình sao?

Nói xong Dương Lỗi vung lên Trường Đao, tốc độ cực nhanh, một cái đầu lăn xuống trên mặt đất.

- Ta giết người là sẽ không phục sinh đấy.

Lúc này hệ thống cũng truyền đến thanh âm nhắc nhở.

- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết Vũ Vương ngũ giai Nhiếp Khoan, điểm kinh nghiệm EXP +500000, khí công giá trị +5000, điểm tích lũy giá trị +5000.

Không có cái gì, thật sự là nghèo kiết xác, còn cái gì nhi tử Tể tướng, không có tuôn ra một vật, để cho Dương Lỗi không khỏi thầm nói.

- Ngươi sát nhân đừng buồn nôn như vậy a, xem Thanh Thủy muội muội cũng bị ngươi hù rồi.

Cổ Tịnh bất mãn nói, Dương Lỗi ra tay quá huyết tinh rồi.

Dương Lỗi nghe vậy nhìn lại, sắc mặt hai nữ đều có chút tái nhợt, lúc này mới chú ý tới, thật sự là mình có chút huyết tinh rồi, không tiện cười cười nói:

- Lần sau sẽ không như vậy nữa, chúng ta hiện rồi liền đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận