Lolita (Tác phẩm kinh điển)

Phần 1 - Chương 11

Tang vật số hai: một cuốn nhật kí bỏ túi đóng bìa giả da màu đen với niên hiệu vàng óng 1947 in theo kiểu bậc thang ở góc trên bên trái. Tôi nói về cái sản phẩm xinh xinh này của Công ty Blank Blank, Blankton, bang Massachusetts, như thể nó đang ở trước mắt tôi. Thực ra nó đã bị hủy cách đây năm năm và cái mà chúng ta hiện đang xem xét chỉ là sự tái hiện tóm lược của nó, nhờ một trí nhớ chính xác đến từng chi tiết, một chú phượng hoàng non gầy guộc chưa đủ lông cánh.

Sở dĩ tôi nhớ chính xác về cuốn nhật kí đó đến thế là vì trên thực tế, tôi đã viết nó hai lần. Đầu tiên, tôi ghi từng ngày bằng bút chì với nhiều chỗ tẩy xóa và sửa chữa trên những tờ rơi của cái mà trong từ vựng thương mại được gọi là một “bờ-lốc-ghi”; rồi tôi chép lại bằng kiểu chữ viết tay nhỏ li ti, quái quỷ nhất của tôi, với những cách viết tắt dễ hiểu, trên cuốn sổ nhỏ màu đen vừa nhắc tới ở trên.

30 tháng Năm là Ngày Ăn Chay chính thức ở bang New Hampshire, nhưng không phải ở hai bang Carolina. Hôm ấy, một dịch “cúm bao tử”, có trời biết nó là cái quái gì, rồi nó buộc thị trấn Ramsdale phải đóng cửa các trường học suốt mùa hè. Độc giả có thể kiểm tra những dữ liệu về thời tiết trong tập san Nhật báo của Ramsdale năm 1947. Mấy hôm trước đó, tôi chuyển đến ở nhà bà Haze và cuốn nhật kí nhỏ mà giờ đây tôi xin trình thuật lại, giống như một điệp viên đọc thuộc lòng nội dung những ghi chép mà anh ta đã nuốt vào bụng, bao trùm hầu hết tháng Sáu.

Thứ Năm. Một ngày rất ấm. Từ một điểm quan sát thuận lợi, cửa sổ buồng tắm, nhìn thấy Dolores gỡ quần áo khỏi dây phơi trong ánh sáng xanh biếc sau nhà. Lững thững đi ra. Em mặc sơ mi kẻ ô, quần jeans xanh lơ và đi giày tennis. Mọi cử chỉ của em trong những đốm nắng đều gại vào sợi dây sâu kín nhất và nhạy cảm nhất trong cái cơ thể đốn mạt của mình. Một lát sau, em ngồi xuống cạnh mình, trên bậc cuối của hiên sau và bắt đầu nhặt những viên sỏi nằm giữa hai chân, những viên sỏi, lạy Chúa, rồi một mảnh vỡ cong cong từ một chai sữa, nom như một làn môi thưỡi ra và ném vào một cái lon. Choang. Em không thể làm lại lần thứ hai, em không thể ném trúng đích, ôi đau đớn, lần thứ hai. Choang. Làn da tuyệt vời, ôi tuyệt vời: mơn mởn và rám nắng, không một tì vết nhỏ. Kem trái cây.

thường gây trứng cá.

Việc bài tiết quá nhiều cái chất giống như dầu gọi là bã nhờn, nuôi dưỡng nang lông, gây khó chịu mở đường cho lây nhiễm. Nhưng tiểu nữ thần thì tha hồ ních đầy đồ ăn thức uống bổ béo, vẫn không bị trứng cá. Chúa ơi, đau cả người, cái ánh lung linh óng mượt bên trên thái dương em chuyển thành món tóc nâu sáng. Và cái đốt xương nhỏ xíu nhó nhoáy bên mắt cá chân đầy bụi của em. “Con gái của "Mắc-Cô" ? Ginny "Mắc-Cô" ? Ôi, khiếp đảm. Và gớm ghiếc. Lại thọt chân nữa. Suýt chết vì bại liệt”. Choang. Lớp lông tơ anh ánh trên cánh tay em. Khi em đứng dậy để mang quần áo vào nhà, mình có dịp được tôn thờ từ xa cái đít quần jeans bạc màu xắn lên của em. Từ bãi cỏ, bà Haze nhạt nhẽo mang theo máy ảnh đột hiện như cái cây giả của một thầy tu fakir và sau khi bắng nhắng chỉnh sáng, mắt buồn ngước lên, mắt vui cụp xuống, còn cả gan chụp hình tôi, Humbert Điển Trai, đang ngồi hấp háy mắt trên bậc thềm. Thứ Sáu. Nhìn thấy em đi đâu đó với một đứa con gái tóc đen tên là Rose. Tại sao dáng đi của em, một bé gái, xin nhớ đây chỉ là một bé gái thôi! Ui kích thích mình ghê gớm đến thế? Thử phân tích xem. Ngón chân hơi châu vào nhau. Một kiểu uốn éo lơi lả dưới đầu gối kéo dài đến hết mỗi bước chân. Tợ như lê gót. Rất chi là trẻ con, vô cùng đàng điếm. Humbert Humbert đây cũng hết sức choáng bởi ngôn ngữ đầy tiếng lóng của cô bé, bởi cái giọng the thé của em. Lát sau, nghe thấy em xổ một lô xí xộ những tiếng thô tục với Rose qua hàng rào. Dội lên suốt cơ thể mình với nhịp độ mỗi lúc một tăng. Ngừng. “Giờ tớ phải đi thôi, nhóc ạ.” Thứ Bảy. Mình biết tiếp tục ghi nhật kí thế này có lẽ là điên rồ, nhưng làm thế đem lại cho mình một hứng thú kì lạ; và chỉ có một người vợ cực kì yêu chồng họa may mới đọc vỡ kiểu chữ nhỏ li ti của mình. Vậy hãy thổn thức mà ghi rằng hôm nay Lolita của ta tắm nắng trên cái gọi là “piazza”, nhưng mẹ nàng và một phụ nữ khác luôn luôn ở quanh đó.

Dĩ nhiên mình có thể ngồi đó trên ghế xích đu, vờ đọc sách. Chơi bài an toàn, mình lánh mặt vì sợ cái cơn run rẩy chết tiệt, điên dại, lố bịch và thảm hại đang làm mình bại liệt sẽ có thể ngăn không cho mình thực hiện bước ra sân khấu với vẻ tợ như ngẫu nhiên được. Chủ nhật. Đợt nóng vẫn tiếp tục; một tuần lễ vô cùng thuận lợi. Lần này, mình chiếm lĩnh một vị trí chiến lược, vội chiếc tẩu thuốc mới và tờ báo to tướng, chễm chệ trên chiếc ghế xích đu trong piazza từ trước khi Lolita tới. Mình hết sức thất vọng thấy em đến cùng với bà mẹ, cả hai đều mặc áo tắm hai mảnh màu đen, mới toanh như chiếc tẩu thuốc của mình. Cục cưng của tôi, người yêu dấu của tôi đứng một lúc kề bên tôi, em muốn xem những tranh minh họa - và mùi tỏa ra từ em gần giống hệt mùi của bé gái kia, bé gái ở bãi biển Riviera, nhưng ngào ngạt hơn, với những sóng ngầm dữ dội hơn, một mùi nóng hôi hổi khiến dương tính của mình lập tức trỗi dậy, nhưng em đã giật phắt khỏi tay mình mấy trang em thèm muốn và rút lui về chiếc nệm bên cạnh bà mẹ hải cẩu.

Ở đó, người đẹp của mình nằm sấp bụng, phô cho mình, phô cho ngàn con mắt mở to trong dòng máu đầy mắt của mình, đôi xương bả vai hơi nhô lên, và nét lượn tuyệt mĩ dọc sống lưng, và đôi mông nhỏ căng tròn bó trong lần vải đen, và bờ biển, cặp đùi nữ sinh của em. Em nữ sinh lớp bảy lặng lẽ thưởng thức những minh họa xanh đỏ tím vàng. Em là tiểu nữ thần đáng yêu nhất mà bản thân Priap xanh đỏ tím vàng có thể mơ tưởng.

- Giải thích Priap trong thần thoại Hi Lạp là vị thần của phồn thực, trông coi các vườn cây ăn quả và các đàn gia súc. Là con của Dionysus và Aphrodite, Priap sinh ra với một dương vật ngoại cỡ thường xuyên cương cứng. Do vật, thuật ngữ y học “priapism” là phái sinh từ “Priap” có nghĩa là chứng cương đau dương vật không do kích thích tình dục. Hết giải thích.

Trong khi nhìn ngắm qua các tầng lăng kính của ánh sáng, môi khô rát, dồn tụ lòng dâm dục, và khẽ đu đưa đằng sau tờ báo, mình cảm thấy chỉ cần tập trung ý lực một cách thích đáng để cảm thụ về em là mình có thể tức thì đạt tới miền cực lạc của kẻ ăn mày;

nhưng giống như loài thú săn mồi thường thích một mục tiêu di động hơn là một vật bất động, mình cố tìm cách làm sao cho niềm hoan lạc.

thiểu não ấy trùng khớp với một trong những cử động hồn nhiên của em, trong khi đọc, thi thoảng em lại ngọ nguậy, chẳng hạn như cố.

thò tay gãi lưng, để lộ ra cái nách lấm chấm, nhưng Haze-Béo đột nhiên lại làm hỏng tất cả bằng cách quay sang phía mình xin lửa và khởi lên một cuộc trò chuyện giả tạo về một cuốn sách rởm của một tay bồi bút thời thượng.

Thứ Hai. Delectatio morosa. Trải qua những ngày thê lương trong buồn chán và sầu đau. Chiều nay, chúng tôi, ma-măng Haze, Dolores và tôi định đến hồ Hourglass Lake để tắm và phơi nắng; nhưng trời ban mai lung linh như ngọc, đến trưa bỗng đổ mưa, và Lolita nổi cáu làm ầm lên.

Ở New York và Chicago, người ta ước định bình quân tuổi dậy thì của con gái là mười ba năm chín tháng. Tùy thuộc từng cá nhân, tuổi này biến thiên từ mười, thậm chí sớm hơn, đến mười bảy. Virginia chưa đầy mười bốn tuổi khi thất thân với Harry Edgar. Ông kèm dạy cô môn đại số. Mình có thể hình dung được chuyện đó. Họ hưởng tuần trăng mật ở Petersburg, bang Florida. “Monsieur Poe-poe”, cái thằng nhỏ trong một lớp học của Monsieur Humbert Humbert ở Paris gọi nhà thơ-thơ như vậy.

Chỉ Edgar Allan Poe, nhà văn, nhà thơ Mĩ sinh năm 1809, mất năm 1849. Poe sinh ngày 19 tháng 1 năm 1809. Năm 1836, khi ông cưới cô em họ Virginia Clemm, cô mới mười ba tuổi. Cô là nguồn cảm hứng cho nhiều bài thơ của Poe. Cô mất vì bệnh nặng kéo dài khi vừa tròn 24 tuổi.

Mình có đủ mọi đặc điểm mà các tác giá viết về sở thích tính dục của trẻ con cho là có thể khởi động những phản ứng ở một bé gái: quai hàm sắc nét, bàn tay gân guốc, giọng vang trầm, vai rộng. Hơn nữa, hình như trông mình giống một ca sĩ sến hoặc một kép hát mà.

Lolita mê. Thứ Ba. Mưa. Hồ Mưa. Ma-măng ra ngoài mua sắm. Mình biết Lolita ở ngay gần đâu đây. Sau vài mẹo nhỏ lén lút, mình gặp em trong phòng ngủ của ma-măng. Đang cố banh mắt trái để lấy ra một hạt bụi nào đó. Váy kẻ ca rô. Mặc dù rất thích cái mùi thơm nâu say đắm tỏa ra từ em, mình vẫn chân thành nghĩ thỉnh thoảng em cũng nên gội đầu một cái. Trong một khoảnh khắc, cả hai chúng mình tắm trong làn.

nước xanh ấm, của chiếc gương phản chiếu ngọn một cây dương cùng hai đứa mình trên nền trời. Mình đột ngột nắm lấy vai em, rồi dịu dàng áp tay vào thái dương và xoay người em lại. “Nó ở ngay đây này,” em nói, “có thể cảm thấy rõ thế.” “Đàn bà nhà quê Thụy Sĩ thường dùng đầu lưỡi.” “Liếm nó ra à?” “Phải, muốn thử không?” “Đồng ý,” em nói. Rất nhẹ nhàng, mình thè cái vòi run rẩy của mình lướt trên nhãn cầu mằn mặn đảo lia lịa của em.

“Tốt, tốt,” em vừa nói vừa chớp mắt. “Nó biến rồi.” “Giờ, mắt kia nhé?” “Ngốc ạ, mắt kia có gì đâu...” đến đây, em dừng lại vì nhận thấy đôi môi dẩu lên của mình đang xáp lại. “Thôi được,” em nói với thái độ hợp tác và Humbert ám muội bèn cúi về phía bộ mặt nâu dịu nồng ấm, áp miệng lên mí mắt phập phồng của em. Em cười vang và chạy ra khỏi phòng, khẽ chạm vào người mình. Tim mình như ở khắp mọi chỗ cùng một lúc. Đời mình chưa bao giờ cảm thấy thế - kể cả khi mình ôm ấp người tình con nít của mình ở Pháp, chưa bao giờ...

Đêm. Chưa bao giờ mình trải qua một cực hình như thế này. Mình muốn mô tả gương mặt em, cung cách em - mà không thể, vì lòng dục thèm khát em làm mình mù mắt khi em ở kề bên. Khỉ thật, mình vẫn chưa quen ứng xử với các tiểu nữ thần. Nếu nhắm mắt lại, mình chỉ thấy một phần bất động của em, một khuôn hình trong phim, một chớp lóe của nét đẹp mượt mà ngầm ẩn, như khi em ngồi thắt dây giày, đầu gối nhấc cao dưới chiếc váy ca rô. “Đừng có phô hết chân ra !”, đó là lời bà mẹ, bà ta cứ ngỡ mình thạo tiếng Pháp lắm.

Đôi khi nổi máu thi sĩ vào những lúc cao hứng, mình soạn một khúc tình ca ca ngợi rèm mi đen nhánh rủ trên đôi mắt xám nhạt xa vắng cửa em, nắm nốt tàn nhang không đối xứng trên cái mũi hếch của em, lớp lông tơ vàng óng trên tay chân em; nhưng mình xé đi ngay và giờ không nhớ lại được nữa. Mình chỉ có thể mô tả những nét của Lolita bằng những từ nhàm chán nhất: mình có thể nói tóc em màu nâu đỏ và môi em đỏ như kẹo mút đỏ, môi dưới rất mọng - ôi, giá mình là một nhà văn nữ có thể thuyết phục em ngồi mẫu trần truồng trong một ánh sáng trần trụi!

Nhưng đằng này, mình lại là gã Humbert Humbert cao lêu nghêu, xương to, ngực lông lá xồm xoàm, lông mày đen rậm, với cách phát âm kì cục và nụ cười trai tơ uể oải che giấu cả một hố xí đầy những quái vật thối rữa. Và em cũng đâu phải là đứa bé mảnh khảnh trong tiểu thuyết của một nữ sĩ. Điều khiến mình phát rồ là cái bản chất hai mặt của tiểu nữ thần này - có lẽ của mọi tiểu nữ thần; ở Lolita của tôi, đó là sự hỗn hợp giữa cái chất trẻ con dịu dàng mơ mộng với một kiểu cách rẻ tiền kì lạ do sao chép những thiếu nữ xinh xinh mũi hếch trên những tờ quảng cáo và họa báo, hoặc học mót từ những hầu gái choai choai có nước da hồng hồng nhạt nhòa ở Cựu Lục Địa sực mùi hoa cúc vò nát và mùi mồ hôi; có khi còn bắt chước cả những gái điếm rất trẻ giả trang thành con nít trong các nhà thổ tỉnh lẻ; và tất cả những cái đó, chao ôi, lại hòa lẫn với sự dịu dàng tinh khôi tuyệt vời vẫn toát ra qua bùn nhơ và xạ hương, qua nhớp bẩn và cái chết, ôi lạy Chúa, ôi lạy Chúa. Và điều kì lạ nhất là em, Lolita này, Lolita của tôi, lại cá thể hóa lòng dục từ ngàn xưa của kẻ viết những dòng này, thành thủ trên tất cả mọi thứ, còn có... Lolita.

Thứ Tư. ”Này, làm cách nào để ngày mai ma-măng đưa hai chúng mình đến hồ Our Glass Lake đi.” Đó là nguyên văn những lời mà ngọn lửa tình mười hai tuổi của mình thì thầm với mình bằng một giọng đắm đuối, khi hai đứa mình tình cờ gặp nhau ngoài hiên trước, mình đi ra, còn em thì đi vào. Ánh nắng chiều, một viên kim cương trắng lóa mắt với vô vàn tia ngũ sắc, rung rinh trên cái lưng khum tròn của một chiếc xe đậu bên ngoài. Vòm lá của một cây du du to tướng rắc những vệt bóng mượt mà nhảy múa trên tường ván của ngôi nhà. Hai cây dương rùng mình và run rẩy. Có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xe cộ qua lại ì ầm đằng xa; tiếng một đứa bé gọi “Nancy !” Trong nhà, Lolita đã đặt chiếc đĩa hát “Little Carmen” ưa thích của em mà mình thường gọi là “Dwarf Conductors” khiến em hấm hứ giả vờ coi khinh trò chơi chữ rởm của mình.

Thứ Năm. Đêm qua, chúng tôi ngồi ở piazza, mẹ sề Haze, Lolita và tôi. Hoàng hôn ấm áp sẫm dần thành bóng tối ái ân. Mẹ sề kể nốt với nhiều chi tiết rườm rà cốt truyện của một bộ phim mà bà và Lo đã xem hồi mùa đông. Tay võ sĩ đã đến bước đường cùng khi gặp vị linh mục già nhân hậu, vốn cũng đã từng là một võ sĩ trong thời trai tráng và hiện vẫn có thể cho một kẻ có tội ăn đòn. Chúng tôi ngồi trên những chiếc gối chồng lên nhau trên sàn, Lo ở giữa bà vía và mình cục cưng của tôi chen ngay vào giữa. Đến lượt mình bắt đầu kể những tình tiết tức cười trong chuyến phiêu lưu Bắc Cực. Cao hứng, mình bịa ra là với một cây súng, mình đã bắn một con gấu trắng, nó ngồi xuống và kêu: Ối! Trong suốt thời gian ấy, mình ý thức rõ sự kề cận của Lo và trong khi nói, mình vung tay trong bóng tối khoan dung.

và lợi dụng những cử chỉ vô hình ấy, chạm vào tay em, vai em, vào con búp bê vũ nữ ba lê bằng len và vải sa em đang mần mê và không ngừng dúi vào lòng mình; và cuối cùng, khi đã khiến người yêu dấu rực lửa của mình hoàn toàn mắc vào trong mạng lưới những mơn trớn lâng lâng ấy, mình mới dám vuốt nhẹ lớp lông tơ suốt dọc bắp chân trần của em, và vừa cười với những câu đùa của chính mình, vừa run và cố giấu là mình đang run, và một đôi lần, cặp môi mau lẹ của mình cảm thấy hơi ấm của tóc em khi mình thoáng cọ mũi vào em, nói bâng quơ một lời hài hước và vuốt ve cái đồ chơi của em. Em cũng ngọ nguậy dữ đến nỗi cuối cùng bà mẹ phải gắt bảo em thôi đi và ném con búp bê vào trong bóng đêm, và mình cười phá lên và vươn người qua bên trên đôi chân của Lo nói với Haze, cốt để đưa bàn tay chà ngược lên tấm lưng thon nhỏ của tiểu nữ thần của mình và sờ soạng làn da em qua lớp áo sơ mi con trai.

Nhưng mình biết cơ sự này là vô vọng, mình phát ốm vì thèm khát, mình cảm thấy quần áo bó chặt đến khốn khổ và mình cảm thấy gần như sung sướng khi cái giọng điềm tĩnh của bà mẹ cất lên trong bóng tối, thông báo: “Và bây giờ, tất cả chúng ta đều nghĩ rằng Lolita nên đi ngủ thôi.” “Con nghĩ rằng ma-măng thật khó ngửi đấy,” Lolita nói. “Có nghĩa là mai sẽ không có pích-ních gì nữa,” Haze nói. “Đây là một đất nước tự do,” Lolita nói. Khi Lolita giận dữ bỏ đi với một tiếng "hu-ra" ! đúng kiểu Bronx, mình ngồi lại đơn thuần do chán nản, trong khi Haze hút điếu thuốc thứ mười trong buổi tối và phàn nàn về Lo.

Ông biết không, nó vốn xấu tính từ thuở lên một, cứ quẳng tất cả đồ chơi ra khỏi nôi suốt, khiến mẹ tội nghiệp của nó phải không ngừng nhặt lên, con bé độc ác! Bây giờ, ở tuổi mười hai, nó thành một nạn dịch thực thụ, Haze nói. Tất cả những gì nó chờ đợi từ cuộc đời là một ngày nào đó có thể vênh vang múa gậy hoặc nhảy múa trong các cuộc diễu hành. Điểm học của nó rất kém, nhưng từ khi chuyển sang trường mới, nó đã thích nghi tốt hơn ở Pisky, Pisky là thành phố quê hương của gia đình Haze tại miền Trung Tây. Ngôi nhà ở Ramsdale là thừa hưởng từ mẹ chồng đã quá cố của bà. Họ chuyển đến Ramsdale chưa đầy hai năm. “Tại sao cô bé lại không thích nơi ấy?” “Ôi,” Haze nói, “tôi chả lạ gì. Tôi cũng đã trải qua nỗi ấy khi còn nhỏ: bọn con trai bắt nạt vặn tay, giật tóc, ôm hàng chồng sách xô vào mình, bóp vú mình đau điếng, tốc váy mình lên. Dĩ nhiên, tâm tính thay đổi thất thường là điều thường xảy ra đồng thời với tuổi đang lớn, nhưng Lolita thì có phần quá quắt. Cau có và lảng tránh. Thô bạo và thách thức. Từng lấy bút máy đâm vào mông Viola, bạn học người Ý cùng lớp. Ông biết tôi muốn gì không? Quý ông, nếu mùa thu này, ông còn ở đây, tôi muốn xin ông kèm cháu học thêm ở nhà, hình như môn gì ông cũng biết, địa lí,

toán học, Pháp văn.” “Ô, biết tuốt,” monsieur đáp. “Có nghĩa là ông sẽ còn ở đây!” Haze vội nói. Mình những muốn thét lên rằng mình sẽ.

ở lại mãi mãi, miễn là thi thoảng mình có thể hi vọng vuốt ve cô học trò tương lai. Nhưng mình phải đề phòng Haze. Cho nên mình chỉ ậm ừ và duỗi chân duỗi tay một cách không đồng thời, sau đó lập tức lên gác về phòng riêng. Nhưng bà ta hiển nhiên không sẵn sàng dừng lại ở đó. Mình đang nằm dài trên chiếc giường lạnh, hai tay ép chặt bóng hình thơm tho của Lolita vào mặt, thì bỗng nghe thấy bà chủ nhà dai như đỉa đói len lén mò lên tận cửa phòng và thì thầm qua lỗ khóa chỉ để hỏi xem mình đã đọc xong số họa báo Glance and Gulp mình mượn bà ta hôm nọ chưa. Từ phòng riêng, Lolita hét lên rằng em đang cầm số báo ấy. Chúa ơi, chúng tôi là cả một thư viện cho mượn sách báo trong ngôi nhà này.

Thứ Sáu. Không biết các vị biên tập hàn lâm sẽ nói gì nếu như trong cuốn sách giáo khoa mình đang soạn, mình trích dẫn cụm từ ”cái khe đỏ chót” của Ronsard hay câu “một cái gò nhỏ mịn mươn mướt rêu, vạch giữa một khe đỏ thắm” của Remy Bellea, vân vân. Có lẽ mình sẽ bị một đợt suy sụp nữa nếu cứ tiếp tục ở lại ngôi nhà này, dưới áp lực căng thẳng khôn chịu nổi của cám dỗ, bên cạnh người mình yêu, người yêu.

dấu của tôi, cuộc đời của tôi và cô dâu của tôi. Liệu em đã được mẹ thiên nhiên vỡ lòng cho về Bí ẩn của lần đầu hành kinh? Cái cảm giác.

như bị sưng phồng. Sự trừng phạt của Chúa đối với người Ailen. Ngã từ trên mái nhà xuống. Bà nội hay bà ngoại đến thăm. “Me-xừ Dạ Con đang xây một vách dày êm ái phòng khi một hài nhi đến nằm ở đó.” Thai nhi khùng trong cái bao lót nệm của nó. Tiện đây: nếu trong muôn một, tôi phạm tội sát nhân thực sự... Xin lưu ý chữ “nếu”... Trường hợp đó, động cơ ắt phải là cái gì đó dữ dội hơn chuyện đã xảy ra giữa tôi và Valeria. Xin lưu ý kĩ rằng hồi bấy giờ, tôi khá vụng về. Nếu một ngày nào đó, các vị muốn cho tôi lên ghế điện, xin hãy nhớ rằng chỉ một cơn hóa dại mới có thể nạp cho tôi năng lượng nguyên sơ để ứng xử như một kẻ vũ phu.

Đôi khi, trong mơ, tôi đã thử giết. Các vị có biết điều gì xảy ra không? Chẳng hạn, tôi cầm một khẩu súng. Chẳng hạn, tôi nhằm vào một kẻ thù nhờ nhạt, thờ ơ. Chao, tôi bóp cò hẳn hoi, nhưng từ đầu nòng súng bần thần, những viên đạn cứ ẽo uột theo nhau rơi tõm xuống sàn. Trong những giấc mơ ấy, ý nghĩ duy nhất của tôi là làm sao giấu không để kẻ thù thấy mình thất bại, trong khi hắn dần dần phát chán.

Trong bữa ăn tối hôm ấy, bà miêu già vừa liếc xéo về phía Lolita với vẻ giễu cợt đượm tình mẹ, tôi vừa dẻo môi bẻm mép mô tả bộ ria thanh lịch kiểu bàn chải răng mà tôi còn phân vân chưa quyết định có nên để hay không, vừa bảo tôi: “Tốt hơn là đừng, kẻo có đứa lại mê mẩn mất thôi.” Ngay lập tức, Lolita đẩy đĩa cá luộc ra, suýt xô đổ cốc sữa và lao ra khỏi phòng ăn. “Ông có vui lòng đi bơi với chúng tôi ngày mai ở Our Glass Lake không, nếu Lolita xin lỗi về thái độ của nó?” Lát sau, tôi nghe thấy tiếng sập cửa cùng nhiều âm thanh khác, vẳng đến từ những hang động đang rung chuyển, nơi hai kẻ tình địch đang cắn xé nhau.

Em không xin lỗi. Chuyện đi chơi hồ thế là không thành. Lẽ ra đã có một chầu vui.

Thứ Bảy. Đã mấy hôm, tôi cứ để he hé cửa, trong khi ngồi viết trong phòng, nhưng mãi đến hôm nay, bẫy mới sập. Loay hoay mãi, hết gại cửa lại lê dép lệt sệt - cốt che giấu nỗi bối rối vì đến thăm mà không được mời Lolita mới bước vào và sau khi tha thẩn quanh phòng, em bắt đầu quan tâm đến những đường ngoằn ngoèo ác mộng tôi vạch trên một tờ giấy. Ồ, không, đó không phải do cảm.

hứng của một văn nhân khi dừng giữa hai đoạn văn; đó là những kí hiệu gớm ghiếc thể hiện ngọn lửa dục chết người của mình mà em chẳng thể đọc vỡ nổi. Trong khi em xõa những lọn tóc nâu trên chiếc bàn tôi đang ngồi, Humbert-Giọng-Khàn quàng tay ôm em, bắt chước một cách thảm hại cử chỉ thân thiết của người cùng máu mủ; và trong khi vẫn chăm chú dõi đôi mắt hơi cận thị nghiên cứu mảnh giấy đang cầm trên tay, tiểu nữ khách ngây thơ của tôi dần dần chuyển sang một tư thế nửa đứng nửa ngồi trên đầu gối tôi. Nét bán diện yêu kiều, đôi môi he hé, mái tóc ấm của em chỉ cách cái răng nanh của tôi độ bảy, tám phân; và tôi cảm thấy hơi nóng của chân tay em qua lớp vải thô của bộ quần áo con trai em đang mặc. Bỗng nhiên, tôi chợt biết rằng mình có thể hôn lên cổ hoặc khóe môi em trong tuyệt đối an toàn.

Tôi biết em sẽ để cho tôi làm thế, và thậm chí còn nhắm mắt lại theo cách Hollywood dạy. Một cốc kem va-ni đúp với sô-cô-la nóng - cũng chẳng đặc sắc hơn thế là mấy. Làm sao có thể giải thích được cho vị độc giả thông thái của tôi, không khéo lông mày của ông giờ đã nhướng lên đến quá đỉnh cái đầu hói của ông chứ chả chơi, phải, mình không thể giải thích cho ông ta do đâu mà mình.

biết thế; có lẽ cái tai đười ươi của mình đã bất giác bắt sóng được chút xíu thay đổi trong nhịp thở của em - vì lúc này, thực ra em không nhìn vào những dòng nguệch ngoạc của mình, mà đang chờ với một vẻ điềm đạm pha lẫn tò mò - ôi, tiểu nữ thần trong vắt của tôi! Xem người thuê nhà đầy sức hấp dẫn có làm cái điều mà hắn thèm đến chết hay không. Mình chắc một bé gái hiện đại mê đọc các tạp chí điện ảnh, thành thạo các kiểu cận cảnh mộng mơ, ắt chẳng thấy có gì kì lạ nếu như một người bạn lớn tuổi đẹp trai, đầy nam tính... quá muộn mất rồi. Ngôi nhà đột nhiên vang lên cái giọng bẻo lẻo của Louise trình bà chủ Haze vừa trở về rằng chị ta và Leslie Tomson đã phát hiện thấy một vật gì chết ở dưới tầng hầm, và bé Lolita không phải là người chịu bỏ qua một chuyện li kì như vậy.

Chủ nhật. Tính khí hay thay đổi, lúc cáu kỉnh, lúc vui tươi, lúc vụng về, lúc duyên dáng với cái duyên chát chúa đặc trưng cho tuổi mười hai của em, quyến rũ khủng khiếp từ đầu đến chân, mình sẵn sàng đổi cả vùng New England lấy ngòi bút của một nữ văn sĩ!, từ dải nơ bướm đen cùng những kẹp tóc đến vết sẹo nhỏ ở bắp chân thon gọn, chỗ bị một người trượt băng ở Pisky hích phải, bên trên chiếc tất trắng xù xì độ năm phân. Đi với ma-măng đến nhà Hamilton - dự tiệc sinh nhật hay cái gì đó. Áo đầm vải bông kẻ sọc liền váy xòe. Cặp ti xem ra đã tròn trăn. Trái chín sớm!

Thứ Hai. Buổi sáng mưa. “Những buổi sáng xám xịt xiết bao êm đềm ấy”.

Bộ đồ ngủ màu trắng của mình có một họa tiết hoa tử đinh hương đằng sau lưng. Mình giống như một trong những con nhện trắng trương phềnh mà người ta thường thấy trong các khu vườn cổ. Tọa giữa một mạng sáng, khẽ giật các sợi tơ, lúc sợi này, lúc sợi kia. Mạng của mình trải khắp ngôi nhà, mình ngồi trong ghế bành dỏng tai nghe như một lão phù thủy xảo trá. Lolita có ở trong phòng riêng không nhỉ? Mình nhẹ nhàng kéo sợi tơ. Em không có ở đó. Mình vừa nghe thấy tiếng cái trục cuộn giấy vệ sinh xoay lách tách, nhưng mạng tơ giăng của mình không phát hiện thấy tiếng chân nào đi từ buồng tắm đến phòng riêng của em. Phải chăng em vẫn còn đang đánh răng, hành động vệ sinh duy nhất mà Lolita thực hiện với một hào hứng thực thụ?

Không. Cửa buồng tắm vừa mới đóng sập lại, vậy là phải dò tìm con mồi đẹp màu sắc nồng ấm ở nơi khác trong nhà. Nào hãy lần theo một sợi tơ xuống cầu thang gác xem. Bằng cách đó, mình biết chắc rằng em không ở trong bếp không đóng sập cửa tủ lạnh, cũng không la bà mẹ mà em ghét cay ghét đắng, mình đồ rằng bà ta đang rủ rỉ rù rì, nhỏ nhẻ hoan hỉ với cuộc điện đàm thứ ba trong buổi sáng. Thôi được, hãy mò mẫm tiếp và hãy hi vọng. Như một tia sáng, ý nghĩ của mình lướt tới phòng khách, thấy chiếc radio câm lặng, và bà mẹ vẫn thì thào nói chuyện với bà Chatfield hay bà Hamilton, má đỏ bừng, tươi cười, bàn tay rảnh khum khum trên ống điện thoại, hàm ý phủ nhận việc bà phủ nhận những tin đồn tức cười ấy, đồn đại, đồn thổi về người khách trọ, thì thà thì thầm vào tai, như bà chẳng bao giờ làm thế, bà, một phu nhân minh bạch đường hoàng luôn luôn nói chuyện mặt đối mặt.

Vậy là tiểu nữ thần của mình không hề có ở trong nhà!

Đi rồi!

Cái mà mình tưởng là một tấm dệt hình lăng trụ hóa ra chỉ là một mạng nhện xám xì cũ mèm, ngôi nhà trống không, chết lịm. Thế rồi, tiếng cười khúc khích dịu dàng, tuyệt vời của Lolita bỗng vẳng vào qua cánh cửa mở hé của phòng mình, “Đừng nói với ma-măng nhé: em ăn hết thịt xông khói của ông rồi.” Mình nhào ra khỏi phòng thì em đã biến mất. Lolita, em ở đâu? Cái khay đựng đồ điểm tâm, mà bà chủ nhà đã soạn cho mình với bao yêu thương, giờ tia về phía mình một cái nhìn móm mém, sẵn sàng để được cất đi.

Ôi Lola, Lolita! Thứ Ba. Một lần nữa, mây đen lại cản trở cuộc pích-ních bên con hồ không thể nào tới được ấy. Phải chăng là sự sắp đặt của Định Mệnh? Hôm qua, mình đã đứng trước gương thử chiếc quần tắm mới. Thứ Tư. Buổi chiều, Haze mang giày giản dị nền nã, áo dài may đo nói là sẽ lái xe vào trung tâm thành phố để mua một món quà tặng một người bạn của bạn bà và hỏi mình có vui lòng đi cùng vì mình rất có “gu” về vải vóc và nước hoa. “Ông hãy chọn thứ ông mê thích nhất,” bà ỏn ẻn. Vốn ở trong ngành kinh doanh nước hoa, Humbert còn biết nói sao đây? Bà ta dồn mình kẹt giữa cổng trước và chiếc xe của bà. “Nhanh lên,” bà giục, trong khi mình cần mẫn gập đôi cái thân hình to lớn để chui vào, vẫn cố gắng một cách tuyệt vọng nghĩ xem có cách nào thoát thân. Bà đã nổ máy, và dang nguyền rủa một cách tao nhã chiếc xe tải vừa chở đến cho bà gái già tàn phế Miss Opposite một chiếc ghế lăn mới toanh và giờ đang lùi và quay mũi, thì cái giọng the.

thé của Lolita của mình bỗng vang lên từ cửa sổ phòng khách: “Ông! Ông đi đâu đấy? Em cũng đi! Chờ đã!” “Kệ nó,” Haze rít lên, buồn thay cho người lái xe mĩ miều của mình, Lolita đã kéo cửa.

xe bên phía mình. “Thế này thì hết chịu nổi,” Haze nói; nhưng Lolita đã chen vào, run rẩy vì vui thích. “Nhích cái mông của ông ra tí,” Lolita nói. “Lo!” Haze quát, liếc xéo về phía mình, hi vọng mình sẽ ném con bé Lolita lỗ mãng ra khỏi xe.

“Lạ chưa!” Lolita nói, đây không phải lần đầu em ăn nói kiểu ấy và ngật người ra phía sau trong khi chiếc xe lao về phía trước. “Thật hết chịu nổi,” Haze giận dữ sang số hai, “khi một đứa con nít lại thô lỗ đến thế. Và dai đến thế. Khi mà nó biết rành là người ta không cần đến nó. Còn nó thì cần tắm rửa đi.” Những đốt ngón tay của mình áp sát chiếc quần jeans của em. Em không đi giày dép gì cả; những ngón chân còn rõ vết thuốc đánh móng màu đỏ anh đào và có một mẩu băng dính nơi ngón cái; và, lạy Chúa, mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để được hôn ngay tại chỗ đôi bàn chân ngón thon dài, xương nhỏ như chân khỉ ấy!

Đột nhiên, tay em luồn vào tay mình, và khuất mắt người giám hộ, mình giữ miết và vuốt ve và riết chặt bàn tay bé nhỏ nóng hôi hổi ấy suốt dọc đường cho tới cửa hàng. Hai cánh mũi bóng loáng, kiểu mũi Marlene Dietrich, của người lái xe giờ đã tiêu thụ hoặc rơi rụng hết suất phấn thoa của nó và bà tiếp tục độc thoại bằng lời lẽ thanh lịch về tình trạng giao thông ở nơi đây, và khuôn mặt nhìn nghiêng của bà cười mỉm và bĩu môi và chớp chớp hàng mi tô đen nhánh, trong khi mình cầu sao cho chiếc xe không bao giờ tới được cửa hàng, nhưng nó vẫn cứ tới. Chả còn gì khác để kể, ngoại trừ:

- Một là trên đường về Haze-Lớn bắt Haze-Bé ngồi đằng sau, và hai là bà quyết định dùng món Lựa Chọn của Humbert bôi vào vành sau đôi tai đẹp của mình.

Thứ Năm. Mở đầu tháng nhiệt đới này là mưa đá và bão. Trong một tập của bộ "Bách khoa toàn thư về tuổi trẻ", mình tìm thấy một bản đồ nước Mĩ do một bàn tay trẻ thơ sao chép bằng bút chì trên một tờ giấy pơ-luya mà ở mặt sau, kề với đường biên vẽ dở của bang Florida và Vịnh Mexico, là một danh sách in rô-nê-ô, chắc hẳn là tên các bạn cùng lớp của em ở trường Ramsdale. Đây là một bài thơ mà mình đã thuộc lòng.

Một bài thơ, một bài thơ, thật vậy! Thật kì diệu và ngọt ngào biết bao khi phát hiện thấy “Haze, Dolores” trong cái lùm cây họ và tên đặc biệt này, với hai bông hồng hộ vệ, một công chúa trong truyện cổ tích với hai nàng phù dâu. Mình đang cố phân tích niềm vui sướng đến rợn sống lưng mà cái tên ấy, giữa bao tên khác, mang lại cho mình. Điều gì làm mình xao xuyến đến suýt trào nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi, óng ánh, đậm đặc chỉ có thể chảy ra từ tuyến lệ của những thi sĩ và những người đang yêu? Điều gì vậy? Phải chăng là dạng nặc danh thắm thiết của cái tên riêng ấy dưới tấm mạng che chuẩn tắc của nó "Dolores" và sự hoán chuyển trừu tượng của tên và họ, nó giống như một đôi găng mới màu nhạt hay một cái mặt nạ? “Mặt nạ” liệu có phải là từ chìa khóa để giải mã? Phải chăng vì sự bí ẩn nửa mờ nửa tỏ bao giờ cũng gợi thích thú, chiếc mạng che mặt người phụ nữ Thổ Nhĩ Kì bay phất phơ, qua đó làn da thịt và cặp mắt, mà chỉ mình anh có đặc quyền được biết, mỉm cười với riêng anh trên đường đi qua? Hay vì mình có thể hình dung quá rõ phần còn lại của cái lớp học đầy màu sắc xung quanh người yêu dấu đau buồn và lãng đãng sương của mình: Grace với những cái mụn chín trên mặt; Ginny lết chân lệt sệt; Gordon, thằng cu mặt ngắn chuyên thủ dâm; Duncan, thằng hề hôi như cú; Agnes chuyên cắn móng tay; Viola với những mụn trứng cá và bộ ngực nây nẩy; Rosaline xinh đẹp; Mary Rose ngăm ngăm đen; Stella đầy sức quyến rũ, từng để những kẻ không quen sờ mó; Ralph hay bắt nạt và ăn cắp vặt; Irving, mình thương thằng bé này. Và em ở đó, lút giữa đám, miệng gặm cây bút chì, bị các thầy cô giáo ghét, mái tóc và cổ thành mục tiêu nhìn ngó của cả lũ học trò con trai, Lolita của tôi.

Thứ Sáu. Mình cầu mong một tai họa kinh hoàng nào đó. Động đất. Một vụ nổ ngoạn mục. Mẹ em nát bấy nhưng chết gọn ngay tức khắc và vĩnh viễn, cùng với mọi người khác trong bán kính vài dặm. Lolita khóc thút thít trong vòng tay mình. Hoàn toàn tự do, mình tận hưởng em giữa hoang tàn đổ nát. Em ngỡ ngàng, mình giải thích, phân trần, hú huýt. Hoang tưởng ngu ngốc của kẻ vô công rồi nghề! Humbert này mà dũng cảm hơn thì ắt đã chơi cực tởm với em, hôm qua, chẳng hạn, khi em lại vào phòng mình khoe mấy cái hình em vẽ ở lớp vào giờ họa; hắn đã có thể dỗ ngọt em - mà chẳng việc gì. Một tay đơn giản hơn và có đầu óc thực tế hơn mình ắt đã khôn ngoan tiếp tục dùng những vật thay thế khác nhau có giá trị thương mại để chinh phục, nếu biết kiếm được ở chỗ nào, mà mình thì mù tịt về mặt ấy. Mặc dù bề ngoài nom ra dáng nam nhi, thế nhưng mình lại nhút nhát kinh khủng. Cứ nghĩ đến việc nhỡ gặp phải tình huống hành xử thất thố bỉ ổi là tâm hồn lãng mạn của mình đã cảm thấy nhầy nhụa và run lên rồi. Những quái vật thô tục râu ria xồm xoàm bên bãi biển ấy. "Cứ dấn tới đi, dấn tới đi!" Annabel lò cò một chân mặc lại quần soọc, mình thì cố che cho em, tức điên đến muốn lộn mửa như kiểu say sóng.

Cùng ngày, muộn hơn, khá muộn. Mình đã bật đèn để ghi lại một giấc mơ. Hiển nhiên là đã có đoạn dẫn trước. Trong bữa tối, Haze đã tuyên bố với đầy nhã ý rằng với thời tiết cuối tuần nắng đẹp như đài khí tượng dự báo, Chủ nhật, cả nhà sẽ đi chơi hồ sau khi chầu lễ nhà thờ. Trong khi nằm trên giường, thả mình trong những mường tượng nhục dục trước khi chìm vào giấc ngủ, mình tìm kiếm một kế sách chung cuộc làm sao lợi dụng được cuộc pích-ních sắp tới. Mình biết mẹ Haze ghét cục cưng của mình vì tội có tình ý với mình. Cho nên mình lên kế hoạch ngày pích-ních của mình nhằm thỏa mãn bà mẹ. Mình sẽ chỉ nói chuyện với bà ta; tuy nhiên, vào một lúc thích hợp, mình sẽ nói là mình để quên chiếc đồng hồ đeo tay hoặc cặp kính râm ở quãng trống đằng kia và cùng với tiểu nữ thần của mình lao sâu vào rừng. Trong hoàn cảnh đó, Thực Tại thoái lui và cuộc Tìm Kiếm Cặp Kính biến thành một cuộc truy hoan nhỏ êm đềm cùng với một Lolita thành thạo một cách kì lạ, vui tươi, sạ đọa và biết chiều, một Lolita ứng xử như lí ra em không thể ứng xử thế.

Ba giờ sáng, mình uống một viên thuốc ngủ và ngay lập tức, một giấc mơ bày ra trước mắt mình một cách rõ nét đầy ý nghĩa con hồ mà mình chưa từng đến: mặt hồ láng bóng một lớp băng màu xanh ngọc bích và một gã Eskimo mặt rỗ đang cố đục thủng mặt băng bằng một cái cuốc chim mà không nổi, mặc dù hoa "mi mô sa" và trúc đào nhập ngoại nở rộ trên ven bờ rải sỏi. Mình dám.

chắc bác sĩ Blanche Schwarzmann sẵn sàng trả cho mình cả một bịch tiền schilling để bổ sung một giấc mơ libido như vậy vào hồ sơ của mụ. Ngán thay, phần còn lại của giấc mơ lại rành là chiết trung. Haze-Mẹ và Haze-Con phi ngựa quanh hồ và mình cũng cưỡi ngựa, cần mẫn nhún lên nhún xuống, hai chân vòng kiềng quặp vào mặc dù ở giữa chỉ có không khí đàn hồi thay vì mình ngựa - một trong những thiếu sót do sự đãng trí của vị thần chiêm bao.

Thứ Bảy. Tim mình vẫn đập thình thịch. Mình vẫn oằn oại và thốt lên những tiếng rên khe khẽ vì sự bối rối còn nhớ. Nhìn đằng lưng. Thoáng thấy làn da lấp lánh giữa áo phông và quần soọc thể thao màu trắng. Khom mình vươn qua thành cửa sổ trong động tác bứt lá từ một cây dương bên ngoài, trong khi liến thoắng nói chuyện với một gã giao báo ở bên dưới, gã vừa ném rất chính xác tờ Nhật báo Ramsdale đánh thịch một cái vào hiên trước. Mình bắt đầu lén tới em, “lẻn” về phía em, nói theo cách các tay diễn kịch cầm. Chân tay mình là những bề mặt lồi mà giữa đó mình từ từ tiến bằng một phương tiện di chuyển trung lập nào đó: "Humbert Nhện Bị Thương".

Mình phải mất hàng giờ mới tới được em: mình dường như thấy em qua một ống kính viễn vọng nhìn lộn chiều và mình lết về phía cái mông nhỏ tròn căng của em như một người bại liệt trên đôi chân mềm oặt dẹo dọ, với một độ tập trung ghê gớm. Cuối cùng, khi đã ở ngay đằng sau em thì mình lại nảy ra cái ý ngu xuẩn là làm phách một tí - day day nếp da gáy của em và làm cái gì đó để ngụy trang cái thủ đoạn đích thực của mình, và em bèn rít lên ngắn gọn: “Thôi đi!” - hết sức cộc cằn, cô bé nanh nọc, và thế là, với một nụ cười méo mó gớm chết, "Humbert Nhục Nhã" buồn bã rút lui, trong khi em tiếp tục cợt nhả với gã đứng dưới đường.

Nhưng xin hãy nghe những gì xảy ra tiếp theo. Sau bữa trưa, mình ngả lưng trên một chiếc ghế nằm, đang đọc sách thì đột nhiên, hai bàn tay nhỏ nhắn lanh lẹ bịt lên mắt: em đã lén tới sau lưng như thể diễn lại dưới dạng vũ ba lê cái “vở” hồi sáng của mình. Những ngón tay em, chặn ánh nắng, hồng rực lên và em cười như nắc nẻ, quẫy hết bên này sang bên kia, trong khi mình vươn tay sang hai bên, về phía sau mà vẫn không thay đổi tư thế nằm. Bàn tay mình lướt trên đôi cẳng chân thoăn thoắt cười đùa của em và cuốn sách, như chiếc xe trượt, tuột khỏi đầu gối mình, và bà Haze nhẩn nha bước tới, nói bằng một giọng khoan dung: “Ông cứ tát cho nó một cái thật mạnh nếu nó phá rối những suy tưởng bác học của ông. Tôi yêu khu vườn này biết mấy. Dưới ánh nắng, nom như tiên cảnh, phải không nào?.”

Và với một tiếng thở dài mãn nguyện giả tạo, bà mệnh phụ tởm lợm gieo mình xuống bãi cỏ và ngả người dựa trên hai tay chống về phía sau, ngước mắt nhìn lên bầu trời, và ngay lúc đó, một quả bóng tennis cũ xám xịt nảy bật qua người bà, và từ trong nhà, vọng tới cái giọng cao ngạo của Lolita: “Xin lỗi, má, con không nhằm vào má.” Dĩ nhiên rồi, cục cưng nóng bỏng mơn mởn lông tơ của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận