Lolita (Tác phẩm kinh điển)

Phần 1 - Chương 15

Ngày hôm sau, hai mẹ con đi xe hơi vào trung tâm thành phố mua sắm những thứ cần thiết cho việc đi trại hè: về mục quần áo thì mua gì cũng gây hiệu quả kì diệu đối với Lo. Đến bữa ăn tối, em dường như trở lại bản tính châm chọc thường ngày. Ăn xong, em tót ngay lên phòng riêng chúi đầu vào những cuốn truyện tranh, mua phòng.
những ngày mưa ở Trại Q. (đến hôm thứ Năm, em đã ngốn sạch nên bỏ cả lại ở nhà). Tôi cũng rút về hang ổ của mình, ngồi viết thư. Kế hoạch của tôi bây giờ là đi nghỉ ở vùng ven biển, đợi đến khai trường mới trở về tiếp tục cuộc sống dưới mái nhà Haze; bởi vì ngay từ giờ, tôi đã biết mình không thể sống thiếu cô bé. Hôm thứ Ba, họ lại đi sắm đồ và nhờ tôi trả lời điện thoại nếu bà giám đốc trại gọi tới trong lúc họ vắng nhà. Bà ta gọi tới thật; và độ một tháng sau, chúng tôi có dịp ôn lại cuộc trò chuyện thú vị đó. Hôm thứ Ba ấy, Lo ăn tối trong phòng riêng. Em đã khóc sau một cuộc cãi lộn thường lệ với mẹ và, giống như những lần trước, không muốn để tôi thấy mắt em sưng húp: em có làn da mơn mởn hễ khóc nhiều là viêm sưng nhoe nhoe đỏ và quyến rũ một cách bệnh hoạn. Tôi tiếc cay tiếc đắng là em đã hiểu lầm “gu” thẩm mĩ của tôi về điểm này, vì tôi thực sự mê cái chút phơn phớt hồng kiểu Botticelli, cái màu hồng tươi sống quanh đôi môi, rèm mi ướt, rối, và đương nhiên là sự bẽn lẽn bất thường của em làm tôi mất nhiều cơ hội để an ủi em một cách đặc biệt.

Nhưng sự thể không chỉ đơn giản như tôi tưởng. Trong khi chúng tôi ngồi trong bóng tối của hiên nhà (một ngọn gió thô bạo đã thổi tắt những cây nến đỏ), bà Haze thốt ra một tiếng cười mệt mỏi và cho biết bà đã nói với Lo rằng Humbert yêu dấu của nó hoàn toàn tán thành chuyện trại hè. “Và bây giờ,” bà nói thêm, “con bé đang lên cơn;
viện cớ: ông và tôi muốn loại bỏ nó; lí do thực: tôi bảo nó là ngày mai, chúng tôi sẽ đổi một số quần áo ngủ quá đỏm dáng mà nó đã kèo nèo bắt tôi phải mua cho nó, lấy những thứ mộc mạc hơn. Ông thấy đấy, nó tự coi mình là một tiểu minh tinh; còn tôi thì coi nó là một con bé khỏe khoắn lành mạnh nhưng dứt khoát là xấu xí. Tôi nghĩ đó chính là căn nguyên những rắc rối của chúng tôi.

Những giấc mơ vô công rồi nghề và vô bổ. Hai tháng của cái đẹp,
hai tháng của yêu thương âu yếm sẽ bị phung phí mãi mãi mà tôi bất.
lực chẳng thể làm gì, tuyệt đối chẳng thể làm gì, không gì hết.
Tuy nhiên, cái ngày thứ Năm ấy cũng dành cho tôi một giọt mật.
ngọt hiếm hoi trong hồ lô của nó. Bà Haze phải lái xe đưa Lo đến trại.
từ sáng sớm. Vừa nghe thấy những tiếng láo nháo chuẩn bị khởi.
hành vọng lên, tôi liền lăn khỏi giường và ngó ra ngoài cửa sổ. Dưới.
bóng hàng dương, chiếc xe hơi đã nổ máy. Trên vỉa hè, Louise đứng.
khum tay che mắt như thể nhìn theo cô bé lữ hành đã lên đường.
trong nắng ban mai. Cử chỉ ấy tỏ ra quá sớm. “Nhanh lên!” bà Haze.
giục. Lolita của tôi đã vào xe và sắp sập cửa, lại xoay hạ kính cửa.
xuống để vẫy chào Louise và hàng cây dương (mà em sẽ không bao.
giờ gặp lại nữa), ngắt quãng chuyển động của định mệnh: em ngước.
nhìn lên - và lao vút trở vào nhà (bà Haze giận dữ gọi với theo). Một.
lát sau, tôi nghe thấy tiếng người yêu dấu của tôi chạy lên cầu thang.
gác. Tim tôi phình ra mạnh đến nỗi suýt xóa tiêu cả tôi. Tôi xốc vội.
chiếc quần ngủ lên, mở toang cửa phòng; cùng lúc ấy, Lolita tới trong.
bộ đồ ngày hội, giậm chân, thở hổn hển và đùng một cái, em đã ở.
trong vòng tay tôi, cái miệng ngây thơ tan chảy dưới sức ép hung.
bạo của cặp hàm đực đen tối, cục cưng phập phồng rạo rực của tôi!
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng chân em - đầy sức sống, trinh.
nguyên - lách cách xuống cầu thang. Chuyển động của định mệnh lại.
tiếp tục. Cái cẳng chân vàng hoe lông tơ rụt vào, cửa xe sập mạnh -.
lại sập vào - và tài xế Haze xoay mạnh vô lăng, đôi môi đỏ như cao.
su dẹo dọ, cáu kỉnh phun ra những tiếng không ai nghe rõ, phóng.
vèo mang người thương của tôi đi, trong khi Miss Opposite già khọm,
tàn phế, mà cả hai mẹ con Haze lẫn Louise đều không để ý thấy, vẫy.
theo một cách yếu ớt nhưng nhịp nhàng từ hàng hiên phủ đầy dây.
leo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận