Lolita (Tác phẩm kinh điển)

Phần 1 - Chương 17

Thưa quý ông trong bồi thẩm đoàn! Tôi không thể thề rằng một số cảm xúc liên quan đến vụ này - nếu tôi được phép dùng cách nói ấy - đã không lướt qua tâm trí tôi trước đó. Tâm trí tôi không lưu giữ chúng theo bất kì dạng thức lô-gích nào hoặc trong bất kì tương quan nào với những hoàn cảnh được ghi nhớ rành rọt; song tôi không thể thề - tôi xin nhắc lại - rằng tôi đã không mân mê vần vò chúng (lại bịa thêm một lối nói nữa) trong tù mù ý tưởng tôi, trong đen tối đam mê tôi. Có thể đã có những lần - nếu như biết rõ tính cách Humbert của tôi thì phải nói là ắt đã có những lần - tôi tỉnh táo tính tới chuyện lấy một góa phụ đứng tuổi (Charlotte Haze, chẳng hạn) không còn bà con thân thích nào trong cái thế giới rộng lớn xám xịt này với mục đích duy nhất là để tha hồ làm gì thì làm với con gái bà ta (Lo, Lola, Lolita). Thậm chí tôi còn sẵn sàng khai với những người.
tra khảo tôi rằng có lẽ một đôi lần, tôi đã tia con mắt lạnh lùng của chủ cầm đồ lên cặp môi san hô, mái tóc màu đồng và chiếc áo hở vai nguy hiểm của Charlotte và mơ hồ thử lồng khớp bà vào một giấc mộng-ban-ngày khả dĩ. Điều đó, tôi thú nhận dưới đòn tra tấn. Có lẽ là tra tấn tưởng tượng thôi, nhưng chính vì thế lại càng khủng khiếp. Tôi ước mình có thể lan man kể thêm với quý vị về những pavor nocturnus thường hành hạ tôi dã man nhiều đêm trong thời niên thiếu sau khi đọc linh tinh, tình cờ gặp phải những cụm từ như hình phạt mạnh mẽ và khắc nghiệt, ôi Thiên tài Đau đớn nào đã đặt ra nó! hoặc những từ bí ẩn, dễ sợ, hiểm độc như.
“chấn thương tâm thần”, “sự kiện chấn thương tâm thần”. Nhưng câu.
chuyện của tôi chừng này cũng đã đủ thô thiển rồi.
Sau một hồi, tôi hủy bức thư và về phòng mình, và suy đi nghĩ lại,
vò đầu bứt tóc, đứng làm bộ làm điệu trong chiếc áo choàng tím, rên.
rỉ qua hai hàm răng nghiến chặt và đột nhiên... Phải, thưa quý vị trong.
bồi thẩm đoàn, đột nhiên, tôi cảm thấy một nụ cười rất Dostoevsky.
chớm nở (qua chính cái nhếch miệng đang làm dẹo dọ môi tôi) tựa như một mặt trời xa tắp và kinh khủng. Tôi hình dung (trong điều kiện.
tầm nhìn mới và hoàn hảo) tất cả những vuốt ve ngẫu nhiên mà.
người chồng của mẹ em có thể xả láng tận hưởng trên thân thể.
Lolita của mình. Tôi sẽ ghì chặt em ba lần mỗi ngày, hằng ngày. Tất.
cả những chứng bệnh của tôi sẽ tiêu tan, tôi sẽ là một người lành.
mạnh. “Nhẹ nhàng ôm em trên đầu gối ân cần và in lên má em mịn.
màng một nụ hôn của người cha...” Humbert thiên kinh vạn quyển!

Rồi, với sự cẩn trọng tối đa có thể, rón rén trên đầu ngón chân trong tưởng tượng - nếu có thể nói vậy - tôi cố hình dung Charlotte Haze trong vai trò người bạn đời. Lạy Chúa, tôi có thể gồng mình bưng tới cho bà trái bưởi tiết kiệm cắt đôi, bữa điểm tâm không đường ấy. Humbert Humbert vã mồ hôi dưới ánh đèn trắng lóa phũ phàng và bị những cảnh sát cũng vã mồ hôi la mắng và giày đạp, giờ sẵn sàng “cung khai” thêm một điều khi hắn lộn trái lương tâm mình từ trong ra ngoài và xé toạc lần lót bên trong của.
nó. Tôi không lên kế hoạch lấy Charlotte để loại trừ bà theo một cách tầm thường, gớm ghiếc và nguy hiểm nào đó, tỉ như giết bà bằng cách bỏ năm viên biclorit thủy ngân vào li rượu sherry trước bữa ăn hoặc bất kì thứ gì tương tự; nhưng quả thật một ý tưởng tinh vi na ná như vậy, dùng dược phẩm, có reng lên trong bộ óc đầy âm vang và mây mù của tôi. Tại sao lại tự giới hạn mình trong phạm vi vuốt ve dè dặt vụng trộm mà mình đã thử nghiệm thành công? Những hình ảnh tình dục khác hiện ra trước mắt tôi, đu đưa với những nụ cười mồi chài. Tôi thấy mình chế một liều thuốc ngủ mạnh cho cả hai mẹ con để ôm ấp Lo suốt đêm tuyệt đối an toàn. Căn nhà đầy tiếng ngáy của Charlotte trong khi Lolita chỉ khẽ thở trong giấc ngủ, lặng lẽ như một bé gái trong tranh. “Ma-măng, con thề rằng Kenny thậm chí chưa bao giờ đụng đến con.” “Hoặc là con nói dối, Dolores Haze, hoặc đó là một con dâm quỉ.”

Không, tôi sẽ không đi xa tới mức ấy. Như vậy đó, Humbert-Không-Phải-Dâm-quỷ tính kế và mơ mộng - và mặt trời đỏ của dục vọng và quyết tâm (hai thứ tạo nên thế giới sống động) mỗi lúc một lên cao trong khi trên một dãy ban công, một lô những kẻ phóng đãng nâng li rượu lấp lánh chúc cho hạnh phúc tuyệt vời của những đêm đã qua và sẽ tới. Rồi - để nói một cách hình.
ảnh - tôi đập tan chiếc li và mạnh dạn tưởng tượng (vì lúc này tôi đã.
say những hình ảnh đó và coi khinh sự thanh lịch của bản chất mình).
ra như thế này: cuối cùng, tôi đã hù dọa - không, chữ đó hơi quá - đã.
xiếc Haze-Lớn khiến nàng để cho tôi quan hệ với Haze-Bé, bằng.
cách nhẹ nhàng đe sẽ bỏ nàng, con bồ câu già si tình tội nghiệp, nếu.
nàng ngăn tôi chơi với con gái con vợ kế hợp pháp của tôi. Tóm lại,
trước một Đề Xướng Kì Vĩ đến thế, trước những triển vọng bao la và.
đa dạng đến thế, tôi đâm bối rối như Adam tại buổi chiếu duyệt hồi.
đầu lịch sử phương Đông, hoa mắt lạc hướng trong vườn táo của.
mình.
Và giờ đây xin hãy ghi nhận xét quan trọng này: gã nghệ sĩ trong.
tôi đã chiếm thế thượng phong so với chàng quân tử. Phải bằng một.
nỗ lực lớn của ý chí, trong hồi ức này tôi mới chỉnh được văn phong.
của mình cho hợp với giọng điệu của những trang nhật kí tôi ghi vào.
thời kì Haze phu nhân chỉ là một trở ngại đối với tôi. Cuốn nhật kí này.
không còn nữa; nhưng tôi cho rằng với tư cách là nghệ sĩ, tôi có bổn.
phận phải bảo tồn giọng điệu của nó, bất kể giờ đây tôi có thể thấy là.
nó giả tạo và thô bạo đến mức nào. May thay, câu chuyện của tôi đã.
tới hồi tôi có thể thôi nguyền rủa Charlotte tội nghiệp vì tính chân.
thực hồi cố.
Muốn cho Charlotte tội nghiệp khỏi thắc thỏm hồi hộp suốt hai, ba.
tiếng đồng hồ trên một con đường ngoằn ngoèo (và có lẽ để tránh.
một cuộc đụng xe có thể đập tan những mơ ước khác nhau của.
chúng tôi), tôi đã có nhã ý gọi điện thoại đến trại để nói chuyện với.
nàng nhưng không được. Nàng đi khỏi từ nửa giờ trước, và thay vì.
nàng, người ở đầu dây đằng kia là Lo. Tôi nói với em - run rẩy và tràn.
ngập kiêu hãnh vì đã làm chủ được số phận - rằng tôi sẽ cưới mamăng. Tôi phải nhắc lại hai lần vì có cái gì đó khiến em không chú ý.
nghe tôi. “Chà, thế thì tuyệt,” em cười nói. “Thế bao giờ cưới? Khoan.
đã, cái con chó nhãi... Con chó nhãi này ngoạm tất của em. Nghe.
này...” và em nói thêm rằng có vẻ như em sắp có vô số trò vui... và tôi.
đặt ống nghe xuống, biết rằng chỉ vài tiếng đồng hồ ở trại là đủ để.
những ấn tượng mới xóa đi hình ảnh Humbert Humbert điển trai khỏi.
tâm trí bé Lolita. Nhưng bây giờ, điều đó có quan trọng gì? Cưới.
xong, qua một thời gian cho phải phép, là tôi lại thu hồi em về thôi.

“Hoa cam chưa kịp tàn trên mộ” như một thi sĩ có thể nói. Nhưng tôi.
không phải là thi sĩ. Tôi chỉ là một cái máy ghi âm rất có lương tâm.
mà thôi.
Sau khi Louise đi khỏi, tôi củ soát lại tủ lạnh, thấy nó quá thanh.
đạm, bèn ra phố mua những đồ ăn giàu chất dinh dưỡng nhất có thể.
tìm thấy. Tôi cũng mua ít rượu ngon và hai, ba loại sinh tố. Với sự trợ.
lực của những chất kích thích ấy cùng sự nhanh trí tự nhiên của bản.
thân, tôi hầu như chắc chắn có thể khiến cho thói lạnh lùng của mình.
khỏi bối rối khi buộc phải tỏ ra hừng hực nhiệt tình và nôn nóng.
Nhiều lần, tái đi tái lại, tôi hình dung Charlotte như thấy trong trò xi nê.
hộp của một trí tưởng tượng đầy nam tính. Nom nàng chải chuốt.
và cân đối, tôi phải công nhận thế, có thể nói đó là chị ruột Lolita của.
tôi - đây có lẽ là một ý mà tôi có thể duy trì miễn là đừng hình dung.
một cách quá tả thực cặp mông nặng nề, đôi đầu gối tròn trùng trục,
bộ ngực chín nẫu của nàng, làn da cổ hồng hồng và thô ráp (“thô ráp”.
so với lụa và mật ong) cùng toàn bộ phần còn lại của cái thứ chán.
ngắt và thiểu não ấy: một người đàn bà đèm đẹp.
Mặt trời, như thường lệ, tiếp tục cuộc tuần du quanh ngôi nhà.
trong khi chiều chín dần thành buổi tối. Tôi uống một li. Rồi một li tiếp.
theo. Và một li nữa. Rượu gừng pha nước dứa, thứ đồ uống hỗn.
hợp ưa thích của tôi, bao giờ cũng tăng bội năng lượng cho tôi. Tôi.
quyết định chăm lo đến bãi cỏ um tùm của chúng tôi. Một chút quan tâm nho nhỏ. Bồ công anh tràn ngập và.
một con chó trời đánh nào đó - tôi chúa ghét chó - đã phóng uế lên.
những phiến đá phẳng, nơi trước đây từng có một đồng hồ mặt trời.
Đa phần bồ công anh đã chuyển biến từ mặt trời sang mặt trăng.
Rượu gừng và Lolita đang nhảy múa trong tôi và tôi suýt té nhào trên.
những chiếc ghế gấp mà tôi ráng bốc đi. Những con ngựa vằn màu.
hồng! Có một số người ợ hơi nghe như tiếng vỗ tay - ít nhất là tôi.
đây. Một hàng rào cũ kĩ ở cuối vườn ngăn chúng tôi với những thùng.
rác và những cây tử đinh hương của nhà bên cạnh; nhưng chẳng có.
gì giữa mặt trước bãi cỏ (chạy dốc xuống dọc theo một mé nhà) và.
đường phố. Do đó, tôi có thể theo dõi (với nụ cười tự mãn của kẻ sắp.
sửa thực thi một việc thiện) sự trở về của Charlotte: cái răng ấy nên.
nhổ phăng đi tức thì. Trong khi hì hụi với chiếc máy xén cầm tay, và.

những mẩu cỏ líu lo trông thấy trong ánh chiều tà, tôi vẫn để mắt đến.
đoạn phố ngoại ô đó. Từ dưới vòm lá của hàng cây to râm mát, con.
phố quặt gấp về phía chúng tôi, rồi dốc xuống, dốc xuống, rất gấp,
qua trước cửa ngôi nhà gạch phủ đầy dây thường xuân với bãi cỏ.
thoai thoải (được chăm chút cẩn thận hơn bãi cỏ nhà chúng tôi.
nhiều) của Miss Opposite, rồi biến mất đằng sau cổng trước nhà.
chúng tôi mà từ chỗ này, nơi tôi đang khoái trá ợ hơi và lao động, tôi.
không nhìn thấy được. Đám cây bồ công anh giờ đã chết rũ. Một mùi.
nhựa cây hăng hắc quyện lẫn với mùi dứa. Hai bé gái, Marion và.
Mabel, mà gần đây tôi đã theo dõi đường đi lối lại theo một quán tính.
máy móc (nhưng ai mà thay thế được Lolita của tôi?) tiến về phía đại.
lộ (từ đó đổ xuống phố Lawn Street của chúng tôi), một đứa đẩy một.
chiếc xe đạp, đứa kia ăn gì đó tù một cái túi giấy, cả hai cùng nói rất.
to, giọng ngời ngời nắng. Leslie, người làm vườn và tài xế của bà già.
Miss Opposite, một người da đen rất dễ mến có thân hình lực sĩ,
nhoẻn miệng cười với tôi từ xa và lớn tiếng nhắc đi nhắc lại kèm theo.
điệu bộ, khen ngợi tôi hôm nay ra tay thật năng nổ. Con chó ngu.
xuẩn của tay buôn đồ cũ phát đạt ở nhà bên chạy ra đuổi theo một.
chiếc xe hơi màu xanh - không phải xe của Charlotte. Đứa xinh hơn.
trong hai bé gái (tôi nghĩ là Mabel), quần soọc, nịt vú chả có gì mấy.
để nịt, tóc lấp lánh - lạy Chúa, một tiểu nữ thần! - chạy lộn lại dọc.
phố, tay vò nhàu cái túi giấy, và bị mặt tiền ngôi nhà của ông bà.
Humbert che khuất khỏi tầm nhìn của tên Dê Xanh này. Một chiếc xe.
tải nhỏ nhô ra từ vòm cây đại lộ, kéo theo trên nóc chút bóng râm.
thoáng cái đã tan biến, và vụt qua với tốc độ điên khùng, người tài xế.
vận áo choàng vải đay bám chặt nóc xe bằng tay trái trong khi con.
chó của tay buôn đồ cũ rượt ngang bên sườn. Một lát ngưng nghỉ.
tươi vui - rồi tim rạo rực, tôi chứng kiến sự trở về của chiếc xe du lịch.
màu xanh da trời. Tôi thấy nó lướt xuống dốc và khuất sau góc nhà.
Tôi thoáng thấy gương mặt trắng nhìn nghiêng bình thản của.
Charlotte. Tôi chợt nghĩ ra rằng cho đến lúc lên gác, nàng vẫn chưa.
biết tôi đã đi khỏi hay chưa. Một phút sau, với một vẻ mặt rất đau khổ,
nàng đứng ở cửa sổ phòng Lo nhìn xuống và trông thấy tôi. Tôi mở.
nước rút lao lên gác vừa kịp tới phòng Lo trước khi nàng rời khỏi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận